Ái Như Xuân Phong

Chương 8




Trong tẩm cung của hoàng hậu, hương trà tỏa ra bốn phía, việc tốt nhất có thể đối phó với ngày đông chính là uống trà ô long, thật sự là nhất đại hưởng thụ, đại hoàng tử Trạm Lô tay bưng trà thơm, tinh tế thưởng thức.

“Trạm Lô, khi nào thì mới tính nạp phi vậy?”

“Còn chưa gấp.”

“Đã hai mươi tư, phụ hoàng ngươi ở tuổi ngươi hậu cung đã ba nghìn, nữ nhân thành đàn.”

“Ha… Phụ hoàng luôn luôn lấy thế làm vui.”

“Tuy nói như thế cũng nên lo lắn hôn sự, giống nữ nhân của tả đại thần, Vương Hàn Lâm thiên kim, mỗi người đều mĩ mạo như hoa, phẩm đức hiền thục, tranh vẽ các nàng ta có, lại đây xem đi!”

“Để đó trước đi! Trước mắt còn không có tâm tư kia.”

“Còn không có cái tâm tư kia, vậy ngươi định tính đến bao giờ mới có cái tâm tư này?” Hoàng hậu hơi hơi nhíu mày, ngữ khí bất mãn hỏi.

“Đợi cho đến khi nào a… Lời này của mẫu hậu thật dư thừa, sự nghiệp chưa xây tại sao phải lập gia đình?” Trạm Lô chậm rãi nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói.

“Đường đường là một đại hoàng tử còn không tính là xây dựng sự nghiệp sao? Huống chi thành gia lập nghiệp, lập gia đương nhiên là phải làm trước.” Đứa nhỏ này, như thế nào điên đảo nói ngược lại rồi.

“Mẫu hậu, việc này trước mắt cứ chịu đựng đi! Hôm nay tìm ta đến là để?”

“Ngươi đứa nhỏ này… Ai, quên đi, ý ngươi, mẫu hậu cũng không bức được. Là phụ hoàng ngươi, hắn gần đây tâm tình không tốt, có phương pháp nào tốt không?”

“Tâm tình không tốt? Hồng y phục vụ không tốt sao?”

“Cũng không biết ra sao, vốn dĩ đang tốt đẹp, tự dưng trúng hôm hoàng thượng không vui, đứa nhỏ hồng y này liền bị đuổi ra khỏi cung, rõ ràng mấy hôm trước còn được cưng chiều, thật là!”

“Nga? Có chuyện này?”

Hẳn là có liên quan đến Sở Dung đi! Con vịt nấu chín vô duyên vô cớ bay mất mặc dù là ai cũng không vui. Huống chi Sở Dung cùng hồng y quả thực có cố chấp khác nhau, hưởng qua mùi vị của Sở Dung thì làm sao còn có thể muốn hồng y? Hơn nữa nam nhân tâm tính thấp kém, tay càng không chiếm được càng khiến người khác điên cuồng.

“Đúng vậy a, cho nên phụ hoàng ngươi mấy ngày nay tính tình có thể sớm tệ, ko có gì quan trọng, ngay cả vương công đại thần bên người, tất cả đều cảm nhân được.”

Mất lòng thần, mất lòng dân, hoàng thượng này là không cần làm nữa a! Chỉ là lời nói thật thì khó nghe, ai dám phạm thượng.

“Chuyện này, nhi thần sẽ hảo hảo ngẫm lại.”

“Được, mau tìm cách, nếu còn như vậy thì có thể làm thế nào mới tốt.” Hoàng hậu không nề hà lắc đầu, tính tình này của hoàng thượng, thật đúng là…Ai!

Trạm Lô uống cạn trá, tiếp tục rót cho mình một chén.

“Mẫu hậu, hiện tại thái giám cung nữ hầu hại ngài đều ở bên ngoài chờ đợi, nơi này bốn bề vắng lặng, nhi thần có mấy lời muốn luận bàn cùng mẫu hậu.”

“Nghe ngữ khí ngươi ngưng trọng như vậy, là chuyện gì?”

” Mẫu hậu có từng nghĩ tới an ổn ngồi cao trên thái hậu vị không?”

“Lời này là có ý gì?” Hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt khẽ biến vài lần.

“Nhi thần tuy là thái tử nhưng vẫn chưa nắm được thực quyền, ở trong cung có rất nhiều việc vẫn đình trệ khó làm, thoáng không chú ý một cái, tương lai có thể cứ như vậy bị kéo xuống cũng nói không chừng. Dù sao rất đông hoàng tử, ai là người chân chính ngồi trên long tòa còn chưa xác định, có thực lực cũng phải có vận khí.

“Phụ hoàng một ngày không lùi, nhi thần liền không thể nắm triều chính trong tay, đem hết thảy trân chính nắm ở trong tay. Hơn nữa phụ hoàng mấy năm qua mê muội nữ sắc đã mất lòng dân, gần đây triều chính lại càng hoang phế, có lẽ…” Trạm Lô cười khẽ nói: “Hiện tại chính là thời điểm.”

“Trạm Lô, lời này của ngươi chính là đại nghịch bất đạo! Nếu để người ta truyền đi, tru di cửu tộc.” Hoàng hậu sắc mặt ngưng trọng, lo lắng nói.

“Mẫu hậu, vì là ngài, nhi thần mới dám càn rỡ nói thẳng. Vài chục năm nay, mẫu hậu ngài không mệt mỏi sao?”

Mệt, nàng sao có thể không phiền lụy? Hậu cung đấu tranh tàn khốc vô tình, một sống một chết là chuyện thường tình, nơi nơi đề phòng, mọi chuyện cẩn thận, một chút không chú ý đó là bồi thượng xuân thanh, trả giá sinh mệnh, cuộc sống như thế, nàng không có khả năng không phiền lụy! Chính là có thể như thế nào đây?

(bồi thượng xuân thanh: thành ngữ ý chỉ cái chết, ở đây là không cẩn thận là lấy xác bồi cỏ xanh)

Nhìn thấy bi thương trên mặt hoàng hậu, Trạm Lô nói tiếp: “Chỉ cần làm thái hậu, có ai dám tranh giành quyền lợi với mẫu hậu đây?”

Đúng vậy a! Làm hoàng hậu còn phải đề phòng nơi trượng phu của mình, địa vị bị người khác đoạt đi, còn thái hậu thì không giống, có ai dám động?

Trong lòng hoàng hậu hơi động một chút, do dự ko biết có nên nói hay ko, nàng nên làm thế nào cho phải đây? Ngăn cản hay tán thành?

“Mẫu hậu không cần lo lắng như thế, nhi thần đều không muốn hành thích vua hay là mưu phản tội lớn, chỉ là muốn phụ hoàng sớm nhường chỗ lại thôi.”

“Phải không?”

“Đúng a, giao tiếp triều đại bình thản luôn luôn là chuyện nhi thần chân thành chờ đợi, vì mục tiêu này, nhi thần một mình hết sức ổn thỏa, cúc cung tận tụy.”

“Nói như vậy, ngươi đã định liệu trước mới dám lớn mật nói với ta chuyện này đi?”

“Dạ.” Trạm Lô gật gật đầu, tiếp tục nói: ” Nhi thần có một kế nhưng vẫn cần mẫu hậu hỗ trợ.”

“Nói đi! Muốn ta hỗ trợ cái gì?”

“Mẫu hậu chỉ cần ba ngày sau, thỉnh phụ hoàng tới trong cung của thần phi cùng ăn bữa tối, như vậy đủ rồi.”

“Thần phi, tại sao lại là nàng?”

“Nhi thần biết thần phi luôn luôn là cái dinh trong mắt, kế một hòn đá ném hai con chim này không chỉ có thể hoàn thành nguyện ước của nhi thần còn thay mẫu hậu loại bỏ phiền lòng.”

“Ta hiểu.” Hoàng hậu hé miệng cười.

Trạm Lô liễm mắt thay hoàng hậu rót đầy trà, tao nhã tuấn nhan bình thường lúc này lại mang theo âm tàn tươi cười khiến người khác khó coi kinh tâm.

(liễm mắt: thu hẹp mắt)

========================================================================

“Chuyện của Phi Cơ ta đều đã nghe nói, đứa nhỏ này thật khờ, sao lại làm ra cái loại sự tình này chứ?” Nhũ mẫu nằm nghiêng ở trên giường, hữu khí vô lực nói.

“Ta không biết.” Sở Dung lành lạnh trả lời.

“Ngươi a…Dù có nói như thế nào thì Phi Cơ cũng là vì ngươi… Ai, quên đi, chỉ có thể nói đứa nhỏ này luẩn quẩn trong lòng, không biết quý trọng hạnh phúc hiện tại lại cố tình làm ra loại sự tình này.” đáng tiếc cho một hảo nữ hài, tuổi thanh xuân chính trực cứ như vậy ngọc nát hương tan.

“Nhũ mẫu, người bị nàng làm cho thương nặng như vậy còn nói thay nàng để làm gì?” Sở Dung bất mãn tả oán nói.

“Đúng vậy a, miệng vết thương đến bây giờ còn đau! Cho nên ngươi phải nghĩ nhiều cho nhũ mẫu một chút, đừng cùng nhũ mẫu tranh luận.”

“Ta khi nào cùng người tranh luận qua miệng?”

“Phải phải phải, là không tranh luận, chỉ là không biết hảo hảo chiếu cố thân thế của mình mà thôi. Ngồi ở đây chút, để nhũ mẫu nhìn xem:” Nhũ mẫu đưa tay véo nhẹ hai má Sở Dung, cảm thán nói: “Ngươi xem xem, lại gầy đi rồi, có phải hay không mấy ngày nay cũng chưa ăn ngon, ngủ yên?”

“Ta lo lắng cho thương thế của nhũ mẫu.”

“Sinh tử có mạng, mỗi người có thê sống được bao lâu đều tốt, thời điểm nên đi ai cũng không giữ được.”

“Nhũ mẫu…” Hắn không muốn nghe mấy lời như thế này.

“Nhũ mẫu biết ngươi không thích nghe lời này. Từ nhỏ là chính nhũ mẫu nuôi ngươi lớn, suy nghĩ cái gì ta còn không biết sao? Thế nhưng nhân sinh a, thường thường không thể như ý mình, chỉ cầu không thẹn với lương tâm a!”

“Nhũ mẫu, đừng nói lời này, giống như sinh li tử biệt vậy, ta không thích.”

“Đừng lo lắng, ta bây giờ không phải là hảo hảo nằm ở nơi này sao?” Nhũ mẫu sủng nịnh cười cười.

“Đúng a, cho nên nhũ mẫu phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng nói nhiều lời như vậy. Khi ta sinh bệnh không phải nhũ mẫu thường thường nói với ta đừng nói chuyện nghỉ ngơi nhiều, Nhìn lại, hiện nay nhũ mẫu nói cùng làm căn bản là hai chuyện khác nhau.”

“Nha, vừa mới nói không tranh luận, hiện tại lập tức lấy lời nói của nhũ mẫu ra dùng.”

“Đây không phải tranh luận, là quan tâm.”

“Phải, phải, phải, hảo chủ nhân của ta, cám ơn sự quan tâm của ngươi, ta cảm động vạn phần! Nhũ mẫu có thể có đứa nhỏ này thật sự là kiếp trước đã tu luyện được phúc khí.” Hồi tưởng lại bộ dạng của Sở Dung trước đây, mặt nhũ mẫu ái nhợt hiện lên ý cười thản nhiên.

“Có thể gặp được nhũ mẫu cũng là phúc khí của ta.” Nhũ mẫu vì hắn hi sinh cùng quan tâm, so với công lao cha mẹ sinh ra không khác bao nhiêu, yêu thương vô tư khiến hắn biết được thân tình ấm áp của thế gian này.

“Ngươi đứa nhỏ này, nói thật ngọt.Sở Dung a! Sinh ra ở hoàng tộc không phải chuyện ngươi có thể quyết định nhưng cuộc đời có hạnh phúc hay không lại nắm trong tay ngươi, cho nên ngươi phải hảo hảo yêu chính mình, hiểu không?”

“Ân!”

“Còn có, khi nào thì mới định có thêm bảo bảo cho nhũ mẫu ôm a?”

“A?” Sao lại có thể nhảy sang đề tài này.

“Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên thay mình suy nghĩ một chút đi! Đừng nói với nhũ mẫu ngươi không lo lắng qua chuyện thành thân này.”

“Ách…Đúng vậy a!” Lúc trước, hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ qua, sau đó, có Bằng Phong, muốn hắn thành thân lại càng không thể.

“Ba điều bất hiếu, tội lớn nhất chính là không có hậu duệ, nói thế nào cũng phải nối dõi tông đường đi!”

“Nhũ mẫu” Sở Dung chua sót cười nói: “Luân lí hoàng cung này không hề đáng nói, thùng rỗng thường kêu to, đối với ta mà nói, con nói dõi chỉ là rườm rà. Ta cần là một người có thể làm bạn, bảo vệ ta, cùng ta đối mặt với thế gian nườm nượp người.”

Đối với hắn có được ruột thịt hay không không quan trọng, vô nghĩa, nếu như vì con nối dõi, lại càng có thể bớt đi, hắn đã sớm vì những chất độc kia mà mất đi khả năng sinh đẻ, chuyện này, ngoại trừ nhị ca ôn nhu ấm áp, hắn không cho bất luận kẻ nào biết được.

“Ai…Nghe ngữ khí của ngươi, nhũ mẫu đời này khỏi phải nghĩ đến ôm được tiểu oa nhi của ngươi rồi.”

“Nhũ mẫu nếu thật sự muốn, ta bảo Hạ tổng quản dẫn tôn tử tới cho nhũ mẫu ôm.”

“Không cần không cần, ai muốn ôm tôn tử của hắn.”

“Vì sao? Nghe nói rất đáng yêu.”

“Dù đáng yêu thế nào, lúc ngươi còn nhỏ đáng yêu, mi này, mắt long lanh này, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài, muốn chọ bao người đau thì bấy nhiêu người đau, hiện tại nhớ đến thật khiến cho ta vui vẻ.”

“Nhũ mẫu…”

“Được rồi được rồi, nhũ mẫu không nói.”

“Uống thuốc trước đi đã!” Bằng Phong nấu xong thuốc đặt lên bàn, nhắc nhở.

Sở Dung cầm bát đưa lên cho nhũ mẫu, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm chén thuốc kia

“Sao lại nhìn chuyên tâm như vậy?”

“Muốn nhìn nhũ mẫu uống xong thuốc, như vậy thân thể mới có thể nhanh khỏe.” Một nguyên nhân khác, Bằng Phong nấu thuốc rất đắng, khó có lần nào người uống thuốc không phải là hắn, hắn muốn nhìn phản ứng sau khi uống thuốc xong của nhũ mẫu một chút.

“Hảo hảo hảo, ta uống.” Nhũ mẫu từng ngụm từng ngụm uống xong thuốc, biểu cảm nhăn* cũng chưa nhăn.

( nguyên văn là lần mà không biết nghĩa là gì)

“Không đắng sao?” Sở Dung không thể tưởng tượng được nổi hỏi.

“Không có a.” Huống chi thuốc đắng dã tật, đắng là bình thường.

“Vậy tại sao mỗi lần ta uống thuốc đều cảm thấy thật đắng?” Không phải là Bằng Phong bất công đi, cố ý nấu thuốc đằng như vậy cho hắn uống.

Sở Dung nghiêng đầu nhìn về phía Bằng Gió một bên, biểu tình hồ nghi lại bất mãn làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.

“Hài tử, là ngươi không uống đắng được, hương vị dược thảo đều không khác lắm, ngươi trước đây không phải chịu khổ cho nên mới cảm thấy được.” Nhũ mẫu vỗ vỗ đầu Sở Dung, cười cười nói.

“Thật như thế?” Hắn không tin tưởng lắm.

“Đúng là như vậy, đứa nhỏ Bằng Phong này mỗi lần nấu thuốc đều giúp ngươi thử qua hương vị trước có đắng hay không phải hỏi hắn!”

“Không đắng” Bằng Phong mặt không chút thay đổi hồi đáp.

“Gạt người!”

“Ta có thử qua.”

“Dính một chút mà thôi.”

“Là uống một ngụm.”

“Vị giác của ngươi không cho phép vậy!”

Nhớ lại ngày ấy hai người miệng đối miệng mớm thuốc, cuối cùng lại có thể uy đến trên giường, a… Hắn nghĩ đi chỗ nào rồi!

Nhũ mẫu nhìn Sở Dung đột nhiên mặt đỏ tai hồng, khó hiểu hỏi: “Ngươi gần đây làm sao vậy, động một chút là lại đỏ mặt, có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Ta…Không có a!”

Đều là ngươi làm hại! Sở Dung căm giận bất bình trút lên Bằng Phong, biểu cảm giận trên mặt Sở Dung có một vẻ phong tình riêng. Sau còn kều nhẹ mày kiếm, vẻ mặt mặc kệ việc mình, biểu cảm vô tội.

Nhũ mẫu thấy hành động hai người với nhau, có chút kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi: ” Hai người các ngươi làm sao vậy?” Không phải như nàng nghĩ đi!

“Không có vệc gì.” Sở Dung vội vàng xuy tay, mặt thẹn đỏ lại càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Nhũ mẫu nhíu mày, chuyển hướng hỏi: “Bằng Phong ngươi nói!”

“Không có việc gì.”

Phản ứng giữa hai người này không giống không có việc gì a! Thoạt nhìn tựa như cãi nhau với cô dâu mới.

Nhũ mẫu nuốt nước miếng một cái, tối nghĩa mở miệng hỏi: “Các ngươi…Không phải là cái dạng ta nghĩ kia chứ?”

“Loại nào?” Sở Dung khó hiểu hỏi.

“Một người là ta nhìn thấy lớn lên từ nhỏ, một là ta nhìn mười mấy năm, các ngươi có cái mao nhũ mẫu cũng nhất thanh nhị sở, nói! Có phải hay không trộn lẫn ở cùng một chỗ?”

(mao: lông)

“Cái gì trộn lẫn, khó nghe như vậy!” Sao lại nói thô tục như vậy? “Chính là…Hay là ở một khối.”

“Ngươi nói cái gì?” Nhũ nuôi nhìn thấy bên tai Sở Dung đều hồng thấu lại nhìn Bằng Phong hơi hơi vuốt cằm, nhất thời cảm thấy một cái đầu hai cái đại!

(cái bé phải đấu với hai cái lớn, ý là một người (nhũ mẫu)phải giải quyết chuyện của 2 người (Sở Dung và Bằng Phong))

Như này… nàng làm theo lời nhắc nhở của nhị hoàng tử như thế nào đây.

Nhị hoàng tử trước lúc đi có dặn nàng, cần phải hảo hảo chiếu cố Sở Dung. Như thế rất tốt, Sở Dung bị tổn hại, vẫn bị một người nam nhân thượng, nàng nên làm gì bây giờ?

Tuy rằng nàng đau lòng đứa nhỏ Bằng Phong này hi sinh tình cảm với Sở Dung nhưng mà cũng đau lòng cho Sử Dung, thật sự, ai, phải làm sao cho phải?

“Các ngươi thật sự làm ẩu!”

“Nhũ mẫu, không phải làm ẩu, cũng không phải xúc động nhất thời, hai người chúng ta…” Sở Dung dừng một chút, đưa tay kéo tay Bằng Phong lại, trăm vạn nhu tình nói: “Chúng ta là tình nhân, đời này ta chỉ ở bên hắn”

“Ngươi nói thật?”

“Ân!” Cảm nhận được ấm áp mà mạnh mẽ nắm trở lại, Sở Dung thản nhiên nở nụ cười.

Cái cười kia bao hàm rất nhiều thâm ý, có cảm động, có tín nhiệm, có vô hối, còn có hứa hẹn một đời người.

(vô hối: không hối hận)

Nhìn thấy hai người nhìn nhau ánh mắt kiên định như vậy, thật lòng như vậy, tình ý trìu mến bao bọc như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy, hơn cả cưới vợ sinh con, có lẽ như vậy càng thích hợp với Sở Dung đi!

Sở Dung chỉ cần một người bạn, một người bất ly bất kính, thật tình chân ý, vĩnh viễn chờ đợi bên cạnh hắn. Đứa nhỏ này từ nhỏ chỉ sợ cô đơn rồi lại quật cường ra vẻ kiên cường, muốn thứ thân tình mà cho tới bây giờ cũng không được hưởng qua, nhị ca ruột thịt lại rời hắn mà đi. những nỗi khổ này hắn đều tự mình cắn răng nhịn lại.

(bất ly bất kính: không thể rời xa)

Hiện tại hắn tìm được hạnh phúc của hắn rồi, ai có quyền cướp đoạt đây?

” Hảo, ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Nhũ mẫu từ ái nhìn lên Sở Dung: “Ngươi cũng biết, nhũ mẫu rất hi vọng ngươi có thể hạnh phúc, cho nên nếu ngươi cho rằng đây đúng là đích, ngươi muốn thì liền gắt gao bắt lấy, ngàn vạn lần đừng buống ra, hiểu không?”

“Ân.” Gật gật đầu, Sở Dung có chút nghẹn ngào trả lời.

“Bằng Phong, ngươi đừng có tỏ vẻ hy vọng, một khi nhận định thứ gì, chính là chuyện cả đời, nhưng mà cá tính của ngươi có khi lại sớm chân chất, không biết nói tốt đi lấy lòng người, nếu mai sau tính tình Sở Dung có tùy hứng đùa giỡn thì ngươi phải tha thứ nhiều hơn đó.”

Bằng Phong vuốt cằm, ánh mắt kiên nghị, trong lòng tràn đầy cảm động.

“Tuy rằng ta chỉ là nhũ mẫu của Sở Dung nhưng đối với ta mà nói, hắn không khác gì nhi tử của ta, ta biết ta nói lời này là vượt qua bổn phận, bất quá Sở Dung liền giao cho ngươi chiếu cố.”

“Ta sẽ.”

“Sở Dung, không cho ngươi khi dễ người ta!”

“Ta nào có…”Sở Dung than thở.

Nhìn thấy Sở Dung làm nũng giống như hài tử, dung nhan thanh lệ mang theo ngại ngùng, nàng đột nhiên có dũng khí nữ đại bất trung lưu, lưu đến lưu đi hay ở thành thù cảm giác, có thể hắn rõ ràng là nam tử a, ai…

========================================================================

Trong cung thần phi một mảng không khí vui mừng dương dương tự đắc, nơi nơi tỉ mỉ bố trí, tất cả bàn đều trải giang thêu xa hoa lên, trên bàn bày ra món ngon, rượu ngon thịnh chén, thấy được chủ nhân đã dụng tâm mức nào.

“Mau, lại đây nhìn xem xiêm y có chuẩn bị tốt không? Trâm hoa hảo hay không? Còn có trang sức này, toàn bộ chạy nhanh lên, một cái cũng không thể thiếu!”

“Vâng, nương nương.”

Ngày hôm nay là ngày quan trọng với nàng như thế nào, hoàng thượng đã mấy chục năm chưa đến nơi này, mấy ngày trước lại chủ động đến đây khiến nàng vừa mừng vừa sợ, cả người vui vẻ, ăn không ngon ngủ cũng không yên.

Sau hai ngày nàng liền sai người cẩn thận bố trí trong cung một phen, còn có châu báu trang sức này, nàng lục tung, ước gì có thể đem một mặt tốt nhất bày ra.

Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của nàng, không hảo hảo nắm bắt sao được?

“Mau mau mau, còn có bên kia, nhanh chuẩn bị cho tốt.” Mấy cung nữ ngu ngốc đần độn, chút chuyện nhỏ cũng không làm được, ôi, nếu hoàng thượng tới, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn như vậy thì thế nào đây?

“Nương nương, như vậy được rồi chứ?”

“Được rồi!” Miễn miễn cưỡng cưỡng, quên đi. “Chuỗi hạt ngọc kia lấy tới để ta đeo lên.”

“Vâng, thực thích hợp, nương nương thật sự đẹp!”

“Liền ba hoa, đi xuống lĩnh thưởng.”

“Cảm tạ nương nương.”

“Hoàng thượng giá lâm.”

Thần phi phong tình vạn chủng nghênh đón, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: “Hoàng thượng vạn tuế.”

“Miễn lễ.”

Hoàng thượng dưới sự dẫn dắt của thái giám, đi vào trong nội tịch ngồi xuống chủ vị.

“Ái phi ngồi đi!”

“Tạ hoàng thượng, nô tì kính hoàng thượng một ly trước.”

“Hảo! Hảo tửu!” Hoàng đế nhìn thức ăn trên bàn nói: “Ái phi chuẩn bị thật đúng là phong phú.”

“Đúng vậy, nô tì biết hoàng thượng tói, thỉnh riêng thiện phòng chuẩn bị vài món ngon, hoàng thượng thử xem xem.”

“Ân, mĩ vị cực kỳ.”

“Hoàng thượng tâm tình cao hứng, là có chuyện gì vui sao?”

“Ha ha ha, ái phi sao lại hỏi như vậy? Trẫm chính là chờ đợi ngày hôm đó đến đã lâu rồi.” Ba ngày trước hoàng hậu tới, nói cho hắn biết thần phi thiết yến khoản đãi, hắn thực chất không hề có hứng thú nhưng hoàng hậu lại ám chỉ sẽ có thiên đại kinh hỉ chờ hắn, làm cho hắn vừa nghe thấy vui mừng, khẩn cấp muốn biết phần kinh hỉ này.

(kinh hỉ: niềm vui)

Trong cung thần phi, kinh hỉ ngoài ý muốn, còn có cái gì đây? Nhất định là Dung nhi hắn ngày đêm mong chờ a! Lần trước chỉ thiếu một chút, thịt đến miệng liền bay làm cho hắn đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi. Hiện tại người chủ động đưa tới cửu, hắn như thế nào không vui vử đây?

“Nô tì chờ đọi ngày đó cũng rất lâu, hoàng thượng”

“Đúng a!”

“Nô tì kính hoàng thượng tiếp một ly.”

“Hảo!”

“Hoàng thượng…” Thần phi kiều mỵ gọi.

Nàng rốt cục cũng chờ được đến một ngày, ngày hoàng thượng chủ động phái công công tới đây báo cho nàng cùng nhau dùng bữa, có trời mới biết nàng nghe được kinh hỉ tới bất ngờ! Hoàng thượng đã bao năm chưa từng bước tới nơi này, hôm nay chủ động lại vui vẻ như thế, nàng có thể ôm một chút chờ mong không?

Hay là hoàng thượng đã chán ghét nữ nhân kia, phải quay về ngực của nàng?

“Ái phi…”Hoàng đế có chút muốn nói lại thôi. “Ái phi chuẩn bị kinh hỉ gì cho trẫm vậy?” Hắn đã đợi không kịp.

“Kinh hỉ?” Kinh hỉ cái gì?

“Đúng a, trẫm nghểnh cổ chờ đợi a!”

“Đúng…” Kinh hỉ, hay là hoàng thượng ám chỉ nàng? “Hoàng thượng mời theo nô tì vào nội thất.”

“Hảo, hảo!” Cuối cùng chờ đợi cũng có kết quả.

“Hoàng thượng…” mở miệng giải thích, từng kiện xiêm y hoa lệ phiền phức xinh đẹp giống như trăm hoa đua nở khiến người ta say.

“Ân?” Thần phi đang làm cái gì đây, sẽ không cần phải cùng đi? Hắn chỉ hứng thú với một mình Dung nhi, thân thể này của thần phi đã không hấp dẫn được hắn. Bất quá, nàng thích cởi thì cho nàng cởi, điểm tựa là dung nhi đây? Người ở đâu, hắn sao lại không thấy?

“Hoàng thượng, nô tì…” Thần phi chủ động đi tới phía trước, chìa bàn tay mềm ôm lấy hoàng đế, thẹn thùng nói: “Chờ mong ngài sủng ái đã rất lâu rồi…”

“Ta biết.” Dung nhi đâu? “đợi một chút, như thế nào chỉ có mẹ, Dung nhi đâu?”

“Dung nhi…Hoàng thượng nói cái gì nô tì không hiểu.” Tại sao lại nhắc tới Sở Dung?

“Trẫm nói sao chỉ có một mình ngươi, Dung nhi đâu? Giấu ở nơi nào sao?”

“Nô tì không hiểu…” Tại sao nàng lại nghe không hiểu hoàng thượng đang nói cái gì?

“Đừng giả ngu với trẫm, hôm nay không phải ngươi chủ động mời trẫm đến, nói có thiên đại kinh hỉ muốn tặng trẫm sao?”

“Không, không phải hoàng thượng phái Lý công công tới nói muốn cùng nô tì dùng bữa sao?”

“Trẫm sao có thể nói như vậy! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đây không phải là tiểu Lý tử làm trò chứ, một chút cũng không nghe theo, tiểu Thuận tử xuất thân kém quá xa, nếu không phải tiểu Thuận tử mạc danh kỳ diệu nói phải về quê tế tổ thì sao có thể tới phiên tiểu Lý tử hầu hạ! Trở lại phải hảo hảo trách phạt hắn.

“Hoàng thượng, nô tì không biết…” Chẳng lẽ là bị bố trí một đường, hừ, nhất định là chuyện tốt của hoàng hậu.

“Mặc y phục lên, trẫm nhìn thân thể này liền thấy ghê tởm!” Dung nhi không tới đã đủ làm hắn bực bội, bây giờ còn nhìn thân thể già xuống này, thật sự là!

Hoàng đế dùng sức đẩy thần phi ra ngã nhào trên đất, cùng lúc cái khăn che mặt cũng rớt xuống theo.

“Mặt ngươi khiến trẫm buồn nôn, dạng này cũng muốn trẫm sủng ái, thật sự là ý nghĩ kì lạ.”

“Hoàng thượng…” Thần phi nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, lý trí cũng sắp không xong.

“Cút! Chỉ nhìn ngươi cũng cảm thấy dọa người!”

Hoàng thượng không hờn giận tiêu sái đi ra khỏi nội phòng, để Lý công công theo sau, lập tức cùng thị vệ hồi cung.

“Hoàng thượng, nô tì van ngài đừng đi, hoàng thượng…” thần phi theo từng bước nhỏ ra khỏi nội phòng ngữ khí cầu xin, bộ dáng chật vật, những người khác ở đây không đành lòng ngăn lại: “Tại sao, vì cái gì đối xử với ta như vậy? Ta đã sai chỗ nào…” Thần phi giận quá hóa cười, biểu tình điên khiến cung nữ sợ tới mức lùi lại mấy bước.

“Nương nương…”

“Biến, tất cả đều cút ra, cút càng xa càng tốt!” Thanh xuân của nàng, tuổi hoa của nàng, nàng hao hết thời gian nửa đời người, tinh hoa đẹp nhất trong cuộc đời nữ nhân, toàn bộ đều cho người này, hoàng thượng của nàng. Thậm chí…Ngay cả hai nhi tử thân sinh cũng đều hy sinh, vậy mà đến cuối cùng, nàng chiếm được cái gì?

Cái gì đều trả giá, cái gì đều mất đi thật là làm không đến được.

Thần phi nhìn hết thảy trước mắt, rường cột chạm trổ hoa lệ, xa hoa phú quý, cuộc sống hết sức xa xỉ, tất cả chuyện này, là chính nàng muốn, nàng cầu sao?

Thân là một nữ nhân, muốn theo đuổi hạnh phúc chẳng lẽ là sai sao?

Không, nàng đúng, sai chính là những kẻ khác!

Sai chính là khi trước hoàng hậu hủy hoại dung nhan của nàng, sai chính là hậu cung lục đục với nhau, sai chính là hoàng thượng đứng núi này trông núi nọ, toàn bộ hết thảy đều sai.

Nàng đúng, đúng vậy!

Thần phi đứng dậy, cước bộ không ổn nhìn khắp bốn phía, tiếp sau đó nhỏ từ trên tóc xuống một cay trâm xuyết đẩy ngọc thạch đặt ở trong tay ngây ngốc nhìn chằm chằm.

“Hi vọng gì cũng bị mất, ta còn sống làm gì?” Chờ đợi của nàng, cảnh đêm nửa đời sau là thê lương, như vậy nàng thà rằng mình kết thúc!

Thần phi giơ cây trâm lên không chút do dự hướng ngực đâm tới.

Cung nữ ở bên ngoài nghe thấy một tiếng hét thảm, bối rối chạy vào, thấy thần phi nằm ngã trong vũng máu, chết không nhắm, trừng lớn hai mắt, huyết hoa tiên, hết thảy cảnh tượng lộ vẻ kinh tâm khó coi.

“Nương nương…nương nương tự vẫn!”