Ta ngồi yên lặng trên ghế, hai tay kẹp chặt vào đùi, cúi đầu tự nhìn đùi mình, đã hơn một tiếng đồng hồ, Chính Kỳ hắn vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong, mà Mộng Hi là người gọi đến, hai người bọn họ, lời qua tiếng lại rất kịch liệt, cũng đúng, tình nhân chia tay xong, hẳn là vẫn còn chút tình cảm muốn lưu luyến, chẳng qua không biết nói thế nào, nên mượn lý do gọi điện cãi vã.
Cơ hồ ngồi đã lâu, khiến mông ta đau ê ẩm, vốn dĩ tiệm cà phê ở đây sang trọng, ghế ngồi cũng thuộc loại cầu kì có sọc tre, ta đương nhiên ngồi không quen, hẳn là bị sưng đỏ rồi đi, mà Chính Kỳ hắn, tựa như xem ta không tồn tại, không một cái liếc mắt đến ta.
"Cũng đã chia tay, chúng ta bất lắm chỉ là bạn, ta không muốn nhiều lời với ngươi." Lạnh lùng nói lời cuối cùng, tắt máy, hung hăng ném điện thoại.
Điện thoại chạm mạnh vào bàn kính, phát ra tiếng "koong" rất lớn, mà ta lại đang trầm mặc cúi đầu, bị thanh âm ấy làm cho giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt vạn phần sinh khí.
"Tính tiền." Hắn vươn tay, phục vụ rất nhanh bước tới, thanh toán tiền xong, hắn không nói lời nào, đứng dậy bước đi.
Ta phát ngốc nhìn theo bóng lưng hắn, lúc này mới vội vã đi theo sau, bước lên xe, mặc hắn đưa đến biệt thự rộng lớn.
Đứng giữa phòng khách, ta giương mắt nhìn bộ dạng hấp tấp của hắn, mở tủ lạnh lấy ra chai rượu còn đầy, tu một hơi. Ta nhận ra trên gương mặt ấy, ngoài biểu tình lãnh khốc còn có thống khổ, phút chốc lòng ta đau nhói, cật lực mở miệng.
"Cái kia... Chính Kỳ, ngươi có phải hay không, vẫn còn yêu Mộng Hi?"
Vừa dứt lời, chai rượu trên tay bị ném xuống đất, gương mặt hắn ác liệt nhìn ta, khiến ta gần như muốn suy sụp. Hắn bước tới, đánh xuống má ta, còn chưa kịp ngã xuống đất, đã bị xốc lên cao, ném lên ghế sô pha, cùng lời nói lạnh như băng.
"Ngươi tới đây chỉ để làm nam kĩ, đừng chen vào chuyện riêng tư của ta, rõ không biết thân biết phận."
Ta một mực thối lui, trong mắt hoảng sợ cùng tự ti, quần bị kéo xuống, hậu đình rất nhanh có vật lớn tiến vào. Ta đưa răng cắn chặt môi, nước mắt cứ thế trào ra. Chính Kỳ một bên ấn đầu ta, điên cuồng thao lộng. Động tác hắn chỉ có thô bạo và hung ác, không cho ta không khí để thở.
Kết thúc màn giao hoan, ta cư nhiên không thể bất tỉnh như trước, bởi vì như vậy, mới có thể bên cạnh hắn lâu một chút. Nhưng là đau quá, ta không sao bất tỉnh nỗi. Hắn ném bóp tiền trước mặt ta, châm điếu thuốc.
"Lấy bao nhiêu thì lấy đi, sau đó cút khỏi đây."
Gương mặt ta đẫm lệ, nức nở nhìn hắn, hắn vẫn lãnh khốc như vậy, cũng không xem thân thể ta thế nào. Phía sau vẫn còn đau, ta cúi đầu, chỉ còn vài tiếng sụt sịt nho nhỏ, mặc quần vào, nhẹ nhàng đặt bóp tiền lên bàn.
"Không lấy sao? Cũng tốt." Liếc nhìn bóp tiền trên bàn, hắn cười khinh rẻ, tiếp tục hút thuốc.
"Chính... Chính Kỳ." Nghe thấy thanh âm run rẩy chính mình, ta không kìm được nhìn hắn rơi lệ, chỉ mong hắn nhìn ta một chút.
"Có thể cho ta, số điện thoại ngươi..."
Lại ném cho ta ánh nhìn tà ác, tựa hồ sắp sinh khí đến nơi, ta khẩn trương giải thích.
"Khi nào nếu có nhu cầu, ngươi... ngươi có thể gọi cho ta, ta sẽ đến, như vậy.. không phiền ngươi chạy xe đến đón ta."
Hắn hừ lạnh, lấy điện thoại ta lưu số vào danh bạ, ta cảm kích nhìn hắn, trong lòng một chút hạnh phúc, người ta yêu, rốt cuộc đã có số điện thoại, như vậy có thể hằng ngày nhắn tin cho hắn. Nghĩ đến khiến trái tim ta đập rộn ràng, nguyên lai ta yêu hắn nhiều đến như vậy, Chính Kỳ.
Có số điện thoại trong máy, tối đến, nằm dài trên nệm, ta lại lấy ra ngắm nhìn dãy số kia, ngây ngốc mỉm cười, hiện tại hắn đang làm gì nhỉ, đã ngủ hay chưa.
Thắc mắc trong đầu khiến ta thật sự muốn nhắn tin hỏi thăm, lưỡng lự không biết có nên hay không, đấu tranh một hồi mới có can đảm gửi tin nhắn đi, chờ hồi âm đến.
Qua bao lâu, tỉnh dậy phát hiện trời đã sáng, vội vã kiểm tra điện thoại, nguyên lai không có hồi đáp, hắn có phải hay không chưa đọc tin nhắn của ta.
Ủy khuất, ta ngồi dậy, bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cảm giác phía sau vẫn còn đau rát, ta chỉ cắn răng, động tác thập phần gượng gạo.
Vào gian bếp nấu mì gói, ngồi một góc nhâm nhi, cũng đã mưu sinh ở gian phòng trọ này gần 3 năm, ta hiện tại cũng đã quen sự cô đơn, nhưng là, từ khi được hắn đáp ứng ta làm bạn tình, cảm giác không còn cô đơn nữa, có thể hắn đối ta không có cảm tình tốt, chính là ta tin tưởng, thời gian nguôi ngoai, bản thân ta có thể làm xoa dịu nỗi thống khổ của hắn, khiến hắn yêu ta, ôn nhu với ta.
Mà vốn dĩ, tất thảy đều là ta phát sinh hoang tưởng.
Buổi sáng, hắn phải đến trường, nghe nói trường Đại học Luật là trường giỏi nhất ở đây, nể phục hắn vừa có vẻ ngoài điển trai, thành tích học tập cao ngất ngưởng, lại là con nhà khá giả, hẳn là sẽ được nhiều nữ nhân yêu mến, kể cả nam nhân. Mà sự thật, chính là như vậy.
Không giống như ta, không có nhan sắc, xấu xí, học cũng không ra dạng gì, đương nhiên chỉ có thể đem tấm thân này bán đi, xem ra cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Ban ngày, bar rất ít người đến, một thân ta, đem hiện trường đêm qua của các "đại" nhân dọn sạch sẽ. Cửa kính bị đẩy ra, Dương ca cùng nam nhân kia bước vào, nói chuyện rất vui vẻ.
"A, Thụy Đường, ngươi như thế nào tới sớm như vậy?"
" Ca buổi sáng tốt lành" Nghe được thanh âm ta cao hứng, kì thực muốn đem sự tình chúng ta kể cho ca nghe.
" Nha, ngươi hôm nay tâm tình rất tốt nha, có chuyện gì vui sao"
Ta thẹn thùng nhìn ca, nắm chặt cây chổi trong tay, ấp úng một hồi mới có can đảm mở miệng.
"Cái kia... ta với Chính Kỳ... đang qua lại với nhau."
"Cái gì?"
Trong mắt đều là kinh ngạc, Dương ca quay đầu nhìn nam nhân, từng bước khẩn trương tiến về phía ta.
" Thụy Đường, ngươi là nói thật? Chính Kỳ làm sao có thể qua lại một nam nhân như ngươi?"
Lời nói kia đánh vào trái tim ta, phút chốc tự ti, ta cúi đầu, nguyên lai ngay cả Dương ca cũng nhìn ra, ta và hắn không có khả năng cùng nhau một chỗ.
"Xin lỗi, ta... ta không có ý đó. Ta chỉ thắc mắc hắn tại sao có thể dễ dàng quên Mộng Hi? Hắn có thật sự yêu ngươi không?"
Ta chỉ muốn nói chúng ta chỉ là bạn tình lâu dài, nhưng là lại khiến Dương ca hiểu lầm thành tình nhân. Bất quá, nghe ca nói như vậy, trong thâm tâm ta thực lòng muốn kia là sự thật, thành ra, không tự giác đã nói dối ca.
" Ân, hắn... hắn thực sự yêu ta." Ta nói dối không giỏi, ngay cả thanh âm thừa nhận cũng không kìm được run rẩy.
" Hảo... ta tin ngươi. Ngươi cứ tiếp tục làm việc." Vỗ vai ta, mỉm cười, Dương ca nhìn nam nhân thở dài, cả hai bước vào phòng.
Tim ta đập mạnh, nói dối như vậy khiến lồng ngực ta đau nghẹn, nhưng là, kia không hẳn là nói dối, chính là ta hoang tưởng, Chính Kỳ, hắn nhất định sẽ yêu ta, sẽ thương ta.
Trời hôm nay trở lạnh, ta ngồi dưới nền đất rửa chén, không nhịn được run rẩy một cái, nước ấm cũng bị cơn lạnh che đậy, chạm vào da thịt lạnh cóng. Ngẩng đầu, bên ngoài cửa sổ, tuyết trắng rơi xuống, nguyên lai đã gần đến Giáng sinh rồi đi.
Ta một bên rửa chén, trong đầu tự hỏi, Giáng sinh năm nay có nên tặng quà cho hắn, chúng ta sẽ đi ăn, hay đi chơi ở công viên tình nhân. Chỉ nghĩ thôi đã khiến tâm tình ta cao hứng, Giáng sinh năm nay, ta sẽ không cô đơn một mình nữa rồi.
Điện thoại đột ngột vang lên, ta cuống cuồng rửa sạch tay, qua loa chùi chùi trên áo, là Chính Kỳ, hắn đang gọi ta, hắn gọi điện cho ta.
Cầm điện thoại lên, dãy số kia hiện lên màn hình, ta hạnh phúc mỉm cười, rất nhanh bắt máy.
" Chính... Chính Kỳ" Chưa lần nào khiến ta vui đến như vậy, nghĩ lại, chẳng qua chỉ là cuộc gọi nhu cầu từ hắn.
" Mau đến nhà ta."
Hoàn chương 5