Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 37




Hai ngày sau, báo chí đưa tin công ty Viên Thục đã chấm dứt toàn bộ hợp đồng với các tập đoàn công ty lớn nhất, Viên Thục gần như đang ở bờ vực vô cùng nguy hiểm, phóng viên cũng tập trung đông đúc ở trước cửa công ty, chủ tịch Viên Thục là Chính Phương, phụ thân của Chính Kỳ, đích danh tới công ty giải quyết vụ việc, vừa vặn đi tới văn phòng làm việc thì nghe thấy Chính Kỳ và nhân viên cãi nhau ở bên trong.

"Ngươi nói cái gì? Số tiền của công ty bị rút đi 1 triệu 1 ngày trong ngân hàng! Con mẹ nó ngươi rốt cuộc quản lý kiểu gì vậy? Ngươi có nói cho ai biết mật khẩu tài khoản không!"

"Giám đốc, ta thực sự không rõ nguyên nhân vì cái gì lại như vậy? Có thể... có thể trong công ty của chúng ta có gián điệp."

Chính Kỳ cười lạnh, hung hăng đem cây bút bi bẻ thành hai mảnh, lạnh lùng nói.

"Lập tức kêu quản trị kế toán đổi mật khẩu."

"Vâng."

Người kia vừa xoay người ra khỏi cửa liền chạm mặt chủ tịch Chính, lập tức cúi đầu chào, sau đó vội vã ly khai. Chính Phương mở cửa đi vào, thấy nhi tử tâm tình không được tốt lắm, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

"Thế nào rồi?"

"Con mà biết được kẻ nào đứng sau vụ này, nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết."

"Đối thủ dường như là một người rất cẩn thận, không hề lộ ra một chút sơ hở nào, xem ra, động cơ của hắn không phải chỉ muốn nâng cao tiềm năng của công ty, mà còn muốn làm con mất mặt."

Chính Kỳ nghe đến đây chỉ biết cười lạnh, thản nhiên nói.

"Hắn ta là một kẻ nhút nhát, đã làm đến nước này vẫn còn chưa chịu lộ mặt."

"Vậy... hắn ta thì sao?"

Chính Kỳ chau mày, có chút nghi ngờ hỏi.

"Hắn ta?"

"Thụy Đường." Chính Phương bộ dạng có vẻ bình thản.

"Tin tức truyền đến tai cha cũng nhanh thật."

Ông tiếp lời hắn.

"Vậy... con có hận hắn không?"

Chính Kỳ rũ mi mắt, miệng câu lên một nụ cười khổ.

"Không hề. Cho dù thủ phạm có là hắn, con vẫn sẽ không sinh hận, bởi vì người hắn hận là con. Bất quá, con nghĩ bên cạnh hắn còn có một người khác đứng sau giúp đỡ."

Chính Phương khẽ cười, không nghĩ bao nhiêu năm nay nhi tử của mình lại có thể bày ra bộ dạng yếu đuối như thế này.

"Tùy con giải quyết, có gì khó khăn cứ gọi cho ta."

"Hảo."

Chính Phương vừa rời đi, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Phi, kêu gọi toàn bộ phóng viên lập tức chuẩn bị máy quay phát trực tiếp cho cuộc phỏng vấn.

Ở một nơi khác, nam nhân mặc áo sơ mi trắng nhàn nhã ngồi trên sô pha, phía trước là màn hình ti vi phát sóng buổi phóng vấn với Giám đốc tập đoàn công ty Viên Thục.

"Thưa quý vị, mọi tin đồn Viên Thục chấm dứt hợp đồng với đối tác vì phá sản không phải là sự thật. Hơn nữa, Viên Thục sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nhất định sẽ cố gắng tìm mọi cách để đi lên, lấy lại uy tín cho công ty. Cho nên... đừng mãi trốn nữa, ngày mai sẽ có một cuộc họp lúc 10 giờ, có gan thì lộ mặt đi."

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía trước, tựa hồ như muốn thách thức đối thủ mà hắn đang nhắc đến.

Nam nhân tắt ti vi, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi lên phòng. Thụy Đường đang cởi quần áo chuẩn bị đi tắm, thấy nam nhân bước vào liền vội vã muốn trốn đi, nhưng nam nhân đã nhanh hơn một bước, một khắc đem cậu ôm vào ngực.

"Thụy Đường, chúng ta cùng tắm đi."

Gương mặt Thụy Đường vì câu nói của hắn mà đỏ bừng, rụt rè gật đầu.

"Thụy Đường." Nam nhân vẫn chưa có ý định buông cậu ra, sắc mặt có chút ảm đạm.

"Ta nghe."

"Ngươi vẫn muốn như vậy sao?"

Cậu im lặng một lúc, thở dài nói.

"Thực xin lỗi, ta biết ngươi không thích chuyện này. Nhưng là, cho ta một thời gian, đợi ta xử lý xong, chúng ta sẽ cùng đi nước ngoài, có được không?"

Nam nhân không còn cách nào chỉ gật đầu, nhẹ vuốt ve mái tóc cậu, ngữ điệu có chút cao hứng.

"Hắn muốn chúng ta hiện diện."

"Vậy thì ngay ngày mai chúng ta sẽ đến Viên Thục." Cậu vui vẻ đáp.

"Hảo, đi tắm thôi."

Nam nhân nói xong, ôm hôn cậu bước vào phòng tắm.

Đúng 10 giờ ngày hôm sau, Chính Kỳ và Trịnh Phi đã ngồi chờ sẵn ở phòng họp, xung quanh còn có các nhân sự của công ty, Trịnh Phi đứng ở phía sau quan sát từng biểu tình của hắn, bộ dạng dường như vô cùng bình thản, ánh mắt có chút thách thức, hoàn toàn không có điểm nào gọi là sợ hãi hay khẩn trương.

Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung, Trịnh Phi rời đi chỗ khác nghe máy, nói hai ba câu xong liền quay trở lại ghé vào tai Chính Kỳ.

"Hắn tới rồi."

Chính Kỳ gật đầu, sắc mặt lạnh như băng, đôi mắt sắc bén vừa liếc nhìn qua cánh cửa đang đóng, vừa nhìn kim giây đồng hồ đang chuyển động.

Kim giây vừa chạm tới số hai, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Chính Kỳ vẫn không phản ứng, trước mặt hắn là Thụy Đường mặc bộ vest màu đen, hai mắt đeo kính râm, vẻ mặt rất vô tư. Nhưng khi nam nân ở phía sau cậu đi vào, hắn không thể không kinh ngạc, tâm như bị chấn động, cơ thể cứng ngắc ngồi trên ghế.

Thụy Đường chậm rãi cởi bỏ kính râm xuống, lạnh lùng nhìn Chính Kỳ.

"Buổi sáng tốt, Giám đốc Chính."

Chính Kỳ vẫn còn chưa hết bàng hoàng, thấy nam nhân ở phía sau chăm chăm nhìn hắn, sải bước đi tới, đưa tay ra trước mặt hắn, ngữ điệu trào phúng nói.

"Hân hạnh được gặp Giám đốc Chính, ta là William, là Tổng giám đốc công ty Weitz. Đã lâu rồi không gặp, người bạn cũ."

Thần sắc Chính Kỳ biến đổi, hung hăng nhìn nam nhân, chậm rãi đứng dậy, dùng lực thật mạnh bắt lấy tay nam nhân, ngữ điệu lạnh như băng.

"Rất vui được gặp tổng giám đốc William. Hay còn gọi là... Uy Thần!."

Không khí trong phòng họp đột nhiên trở nên căng thẳng bất thường, mọi người trong phòng họp bắt đầu đổ bộ xì xầm bàn tán, tự hỏi nhân vật quyền lực kia là ai mà khiến cho Giám đốc Chính của Viên Thục lại nhìn bằng ánh mắt căm thù như vậy.

Uy Thần tỏ ra bình rĩnh rụt tay trở về, một bên ôm lấy bả vai Thụy Đường, ngữ điệu tuyên bố..

"Đây là trợ lý đắc lực của ta, hắn tên Thụy Đường, hơn nữa, còn là người yêu hiện tại của ta. Giám đốc Chính không ngại chứ?"

Nghe đến hai chữ "người yêu" của Uy Thần, gương mặt Chính Kỳ càng trở nên khủng bố, con ngươi đỏ ngầu chằm chằm quan sát bàn tay của nam nhân đặt lên vai cậu, tức tối nắm chặt nắm tay, thật muốn một khắc xông tới vung cho người kia đánh một quyền.

"Không phải chúng ta có cuộc họp sao, có thể bắt đầu được chưa?"

"Được." Lạnh lùng ném một câu, Chính Kỳ hung hăng kéo ghế ngồi xuống, cuộc họp dài đến cả ngàn thế kỷ mới kết thúc. Lúc mọi người sơ tán, trong phòng họp chỉ có bốn người, Chính Kỳ không cho Trịnh Phi cơ hội mở miệng, liền nói.

"Ta không biết ngươi quản lý một công ty nước ngoài lớn như vậy, ngày trước ngươi rất ít khi kể về gia cảnh của mình, xem ra không tệ."

Uy Thần chỉ cười có lệ, tiếp lời hắn.

"Ta cũng không nghĩ đến ngươi lại thất bại thảm hại như vậy. Thế nào? Có muốn hợp tác với Weizt không, đều là bạn bè chung cấp ba lên đại học, đừng khách sáo."

Chính Kỳ cười lạnh, ánh mắt liếc nhìn qua Thụy Đường ngồi ở bên cạnh, một cái liếc mắt cũng không hề dành cho hắn, tâm có chút đau, nhưng vẫn tỏ ra không có chuyện gì nói.

"Ngươi lợi dụng Thụy Đường ba năm lâu như vậy, có cảm thấy mệt không?"

Vừa dứt lời, Thụy Đường chấn kinh quay đầu, Uy Thần tức tối đứng dậy nắm lấy cổ áo Chính Kỳ, hung hăng quát.

"Ngươi vừa nói cái gì!"

"Đủ rồi, chúng ta về thôi." Cậu khinh thường nhìn hắn, vỗ nhẹ vai Uy Thần, y đè nén cơn giận xuống, buông cổ áo hắn ra, dứt áo ôm cậu rời khỏi phòng họp.

Vừa đi tới cửa thang máy, Thụy Đường còn chưa kịp bước vào, ở phía sau đột nhiên bị Chính Kỳ kéo cổ tay đi ra chỗ khác. Uy Thần muốn đuổi theo nhưng thang máy đã sớm đóng cửa đẩy xuống tầng dưới. Lúc này, ở trong phòng dụng cụ, Thụy Đường bị Chính Kỳ hung hăng ấn vào tường, hắn dùng cơ thể cao lớn bao phủ lấy cậu, kìm lấy môi cậu hôn thật mạnh mẽ.

Thụy Đường hoảng hốt, theo bản năng giãy dụa định trốn tránh, nhưng cậu căn bản tránh không được, sức lực hắn quá lớn, toàn thân cậu run rẩy, đem đầu lưỡi hắn gắt gao cắn, vung xuống một cái tát.

"Ngươi điên rồi!"

"Phải đó, ta điên rồi! Ngươi nói đi, ngươi cứ việc hành hạ ta, trả thù ta, đem ta thành một kẻ trắng tay cũng được, vì cái gì ngươi lại bên cạnh hắn, ngươi rõ ràng yêu ta, ngươi không yêu hắn!"

Nghe xong câu này quả nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, ngữ điệu cậu mỉa mai.

"Ta yêu ngươi? Ha ha. Yêu ngươi? Hiện tại chỉ cần nghĩ lại trước đây ta yêu ngươi, chỉ khiến ta cảm thấy kinh tởm chính mình."

Hắn không thể tin vào tai mình, liên tục lắc đầu, nắm lấy bả vai cậu gằn giọng.

"Ngươi đang nói dối!"

"Tùy ngươi, tuần sau chúng ta sẽ ra nước ngoài, cuộc sống của ta và hắn rất tốt đẹp, cho dù có khó khăn, chỉ cần không có sự hiện diện của ngươi, cũng đủ khiến ta mãn nguyện."

Cơ thể Chính Kỳ cứng ngắc, ngây ngốc nhìn Thụy Đường bước qua, không đúng, kia là không đúng sự thật, những lời kia rõ ràng đều là giả tạo, hắn có ngu mới tin. Phút chốc, sắc mặt hắn trở nên hung dữ, hùng hổ bước tới kéo cậu trở về, khóa trái cửa lại, ném cậu lên thùng xốp.

"Chính Kỳ, ngươi làm cái gì?" Vẻ mặt Thụy Đường tràn ngập hốt hoảng.

"Con mẹ nó ngươi còn nói nữa ta sẽ điên lên cho ngươi xem."

Hắn vừa nói vừa nhào tới đem y phục trên người cậu xé toạc ra, dùng mảnh vải bị xé rách nhét vào miệng cậu, cho dù người dưới thân không ngừng giãy dụa gào thét, hắn cũng không thể buông cậu một phút một giây nào nữa.

"Thụy Đường, thực xin lỗi, ta không muốn mất ngươi, ta chỉ còn dùng đến cách này thôi."

Hoàn chương 37