Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 24




Từ phòng bệnh đi ra, nhìn Chính Kỳ đang trầm ngâm hút thuốc, đại khái vừa rồi hắn không cùng ta đi vào, nam nhân mang thai như ta cũng không hiểu gì mấy vấn đề về phụ sản, căn bản ở trong đó có chút lâu.

"Thế nào?" Ném điếu thuốc, hắn như vậy mà hỏi.

Ta im lặng.

"Thuốc đêm qua không phải loại nặng, không ảnh hưởng đến thai nhi đi?" Thanh âm hắn thờ ơ.

Giây phút này, ta chợt đứng lặng, nguyên lai đêm qua hắn vẫn tỉnh táo, hắn là cố ý làm như vậy. Cả người run rẩy, ta kinh hãi nhìn hắn, cảm xúc mãnh liệt không ngừng đánh ngược lên cơ thể.

"Ngươi... ngươi là đêm qua muốn hại chết hài tử của ta. Vì cái gì lại như vậy, nó là máu mủ của ngươi mà..." Phẫn nộ tuyệt vọng khiến ta khóc lên.

"Ngươi nói cái gì!?" Hắn đi tới, hung hăng siết cằm ta, sống lưng lạnh run.

"Tốt nhất nên sinh hài tử này càng nhanh càng tốt. Cũng không giấu ngươi làm gì, ta nói cho ngươi biết, nội sau khi sinh nó ra, liền lập tức đưa nó cho ta nuôi dưỡng, về phần ngươi, rời khỏi cuộc sống của ta là vừa rồi đấy." Ngữ điệu lạnh như băng, ta kinh ngạc, còn có thống khổ.

"Không.... ta không muốn. Nó là con của ta mà."

Chính Kỳ cười lạnh, như thể lời nói của ta có điểm nực cười.

"Ngươi nghĩ muốn vậy? Hảo a, ngươi muốn hài tử sinh ra không có cơm ăn áo mặc, không được đi học, không có tương lai...."

Từng câu từng câu của hắn, tựa như con dao đâm thấu trái tim ta, đau đến tận cùng, lệ liều mạng chảy ra.

"Quan trọng hơn, nó thậm chí còn không có một người mẹ, mà là một tên cha không ra gì như ngươi." Hắn lạnh lùng nói câu đó, dường như không chỉ chán ghét, mà còn chán ghét đến tận thấu xương, chính ta đã hoài niệm từ mấy năm nay, hắn chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ, nguyên lai ta vẫn còn hoang tưởng.

"Chính là... không phải chúng ta chỉ cần hội tụ sao, ta cần đứa nhỏ, ngươi cũng cần nó, nó đặc biệt rất cần chúng ta." Trước mắt là một tầng sương mỏng, ta toàn thân run rẩy, nhìn hắn khóc xin.

Chính Kỳ, hắn vẫn luôn lãnh khốc như vậy, mà đối với ta, không chỉ có lãnh khốc, còn có tàn bạo và chán ghét, cũng không rõ phải vì ta xấu xí, hay vì ta cản trở hắn, chung quy chính là cả hai.

"Ta còn có việc, tự thân ngươi trở về đi. Nhớ rõ, đừng nghĩ đến việc đi tìm bạn bè của ta. Trịnh Phi, ngươi đừng cho rằng hắn tốt với ngươi, ngu ngốc như ngươi thì chỉ vẫn là ngu ngốc." Hắn khinh miệt hừ một tiếng, liền thẳng ra xe đóng cửa lại, bánh xe nhanh chóng rời đi.

Ta một thân lẻ loi ở giữa hành lang, dòng người bận rộn qua lại, mà trái tim ta, thực sự đau quá, Chính Kỳ. Nếu như lần đó không tới tìm hắn, không đúng, năm 16 tuổi, căn bản sự tình đó không nên phát sinh, sự ôn nhu của hắn, ánh mắt của hắn, thư thái mà dịu dàng, khiến ta chìm đắm trong ái tình ngu muội.

Trên đường, đáng lý phải đi thẳng về nhà hắn, thất thần đảo bước, phía trước mờ mờ ảo ảo, căn bản không biết nên đi đâu, nhiều năm vẫn luôn cô đơn như vậy, tỷ tỷ ta nhan sắc xinh đẹp, bạn bè đối tượng nam thanh nữ tú luôn nhắm đến tỷ, mà ta vẫn chỉ có một mình, không ai muốn giao lưu một kẻ xấu xí đần độn như ta, lần đó mỗi lần cô đơn, may mắn luôn có Vương ca bên cạnh an ủi.

Ta cười nhạo chính mình, hắn nguyên lai cũng chỉ là chơi đùa ta, ta vẫn một mực cho hắn là bạn ta. Hiện tại, biết thế nào mới là cảm giác phản bội, ta không căm hận, cũng không thù oán, tất thảy đều chính ta tự chuốc lấy.

Được một lúc, tầm mắt mới thanh tỉnh trở lại, nhìn quanh, mới phát hiện chính mình bị lạc đường, hai bên lối đi đều là cây cỏ, mà phía trước, dòng biển mênh mông màu xanh lục. Ngồi trên bờ, sóng biển nhẹ nhàng thư thái, chính là nơi đây, tay khẽ chạm ngực, đau đến tột cùng.

Hiện tại, liệu có còn lệ khóc vì hắn, lại trong vô thức tự hỏi, nước mắt của ta, có hay không mặn đắng như nước biển kia? Quả nhiên vẫn là một giọt sương rơi xuống, ta chán ghét chính mình có quá nhiều nước mắt, mà căn bản đều chỉ dành cho hắn, Chính Kỳ.

Một thân ta cô độc tịch mịch, ở giữa dòng biển rộng lớn, mới phát giác nguyên lai bản thân nhỏ bé như vậy. Ta còn nhớ muốn tắm biển một lần, nhưng là cùng với gia đình, phụ thân sớm đã đoạn tuyệt với mẹ con chúng ta, người đi với phụ nữ khác. Thời gian người rời khỏi cuộc sống chúng ta, ta từng nghe mẫu nói.

"Hắn đã đi, chúng ta sẽ nương tựa nhau mà sống, ngươi chính là niềm hy vọng lớn nhất của ta." Mà những lời kia, đại khái là nói với tỷ tỷ, lúc đó, ta ở phía sau cánh cửa nghe thấy như vậy, chỉ là một hài tử 5 tuổi, căn bản không hiểu ý tứ kia là gì.

Hiện tại chính ta đã ngộ nhận, mẫu mẫu cùng tỷ tỷ chưa một lần thương ta, mẫu mẫu cho rằng ta sẽ giống như phụ thân, đàn ông đều xấu xa như nhau, hơn nữa ta chính là một kẻ vô dụng, chưa lần nào đem thành tích tốt khoe với mẫu mẫu, xách xô nước cũng không xong, bạn bè cũng không có, quả thực không xứng đáng là một nam nhi.

Cũng không biết qua bao lâu, chợt nhìn thấy mặt trời dần lặng xuống, nguyên lai đã là hoàng hôn, tính cho đến hiện tại, ta đã ngồi đây suốt 10 tiếng đồng hồ, mông nhức ê ẩm, tứ chi cũng vô lực cử động, bụng đặc biệt đói.

Lang thang trên phố, ghé qua một xe đẩy, đều là màn thầu (*bánh bao*) nóng hổi. May mắn tiền lương hôm qua vẫn còn, mua được hai cái màn thầu, ở vỉa hè chậm rãi nuốt xuống, kỳ thật không cảm nhận được tư vị gì.

Mặt chợt cảm thấy ướt, mưa một hạt hai hạt rơi xuống, đánh vào người lạnh đến thấu xương, liền chạy đi tìm mái hiên trú mưa, chẳng qua mưa đến quá nhanh, đem ta đã ướt thành một mảng, màn thầu cũng mềm nhụi, không thể ăn được nữa.

Đành như vậy, ta đơn bạc đối mặt với mưa lạnh. Có bánh xe dừng lại, ở trước mặt ta Trịnh Phi đi ra, cơ thể như đóng băng, trốn cũng không kịp, cổ tay liền bị hắn nắm lấy, hướng đến xe hắn kéo vào.

Chợt nhớ tới lời nói của Chính Kỳ, người này ta không thể phiền hắn thêm một phút một giây nào nữa, lớn mật ở một chỗ đẩy hắn ra.

Trịnh Phi căn bản không đem theo ô, tài xế định đi tới che cho hắn, vẫn là bị hắn giơ tay khước từ, thế là hắn cùng ta ướt đẫm từ đầu tới chân, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn nhìn ta.

"Vì cái gì hôm nay không tìm ta?"

"Ngươi vào xe đi, sẽ bị cảm mạo mất." Ở dưới màn mưa, ta vô lực nói.

"Trừ phi ngươi đi theo ta giải thích mọi chuyện." Trịnh Phi thẳng thắn, hoàn toàn không ngại tài xế đang lo lắng nhìn chúng ta.

"Ngươi đừng nói như vậy... mau vào xe đi, người ngươi ướt hết rồi." Ta luống cuống không biết sao cho phải, bèn đưa hai bàn tay đặt lên đỉnh đầu hắn, (*ý là dang bàn tay tạo thành cái ô che mưa*) kỳ thật ta thừa biết đây là phương pháp vô dụng nhất.

"Vậy thì cùng ướt đi!" Ở trước mặt ta Trịnh Phi tuyên bố một câu, ta chợt ngây dại, ánh mắt hắn đen nháy không tiêu cự, khiến trái tim ta đập nhanh.

Tài xế ở bên kia dường như có điểm không đành lòng, chạy tới tung ô che cho cả hai chúng ta.

"Thiếu gia, ngài vào xe đi, phu nhân sẽ lo lắng mất. Tiên sinh cũng vào xe luôn đi."

Còn chưa kịp phản ứng, hắn một phen đẩy ta vào, bánh xe di chuyển, ta và hắn lâm vào trầm mặc.

"Thiếu gia, tiên sinh, trước lau người đã, sẽ bị nhiễm bệnh." Tài xế là nam nhân đã trên 50 tuổi, từng hành động săn sóc cho hắn tựa như một người cha, ta có chút ganh tị, nhận lấy khăn nói cảm ơn.

Trịnh Phi từ lúc vào xe vẫn không nói lời nào, nhìn thấy ta loay hoay với cái khăn, không vừa lòng đánh nhẹ vào tay ta. Có điểm giật mình, khăn trên tay bị hắn giành lấy, nhẹ nhàng lau mặt cho ta.

"Trịnh Phi... cái kia... ta có thể đến.." Bị hành động đột ngột khiến ta hoảng sợ, mông lùi về phía sau, tránh đi bàn tay của Trịnh Phi.

"Ngươi vì cái gì ra bộ dạng thế này? Chính Kỳ đâu?" Hắn không có ý định ngừng tay, còn lảnh đạm hỏi.

Biết phản kháng cũng có không tác dụng, ta im lặng mặc hắn tùy ý lau mặt ta, tóc cùng người ta. Lúc nghe câu hỏi kia, ta chỉ im lặng cúi đầu.

"Là hắn không cho phép ngươi gặp ta có phải không?"

"Không phải... ngươi đừng hiểu lầm.  Ta quên có cuộc hẹn với ngươi." Ngay cả lý do cũng không hợp lý, ta chỉ sợ hắn sinh khí.

"Không muốn nói thì thôi. Ngươi cần gì nói dối ta." Trịnh Phi ngược lại không có sinh khí, động tác ôn nhu lau cổ ta.

"Thực xin lỗi." Thanh âm có điểm run rẩy. Hắn đối tốt với ta như vậy, ta lại phụ lòng hắn, thật sự rất áy náy.

"Nếu hắn không cần ngươi, vậy để ta chăm sóc ngươi đi."

Ta chính là không nghe nhầm đi, hắn vừa nói để hắn chăm sóc cho ta?

Thấy ta kinh ngạc, Trịnh Phi cười cười, hoàn toàn khác với biểu tình lãnh đạm vừa rồi, lòng ta chợt ấm áp.

"Về nhà ta, ta giúp ngươi thay y phục."

Trịnh Phi một bên nắm tay ta, một bên lau tóc hắn, kỳ thật hắn nói như vậy chỉ muốn ta khoái lạc lên một chút, nhưng đối với ta kia thực sự khiến ta vô cùng cảm kích.

"Ta giúp ngươi lau." Đêm qua hắn đáp ứng làm bạn ta, nếu đã là bạn, chúng ta phải nên trợ giúp lẫn nhau mới đúng.

Trịnh Phi mỉm cười, tự giác cúi đầu xuống, hắn căn bản cao hơn ta một cái đầu, sợ ta không thể với tới, nhưng là ta không nghĩ hắn như vậy thực giống như một hài tử.

"Ngươi nói, chúng ta hiện tại rất giống huynh đệ nha." Đại khái đang giúp hắn lau tóc, nghe thấy hắn nói có chút buồn cười, vốn dĩ chúng ta trước đã là huynh đệ, hắn hơn ta một tuổi, đều như Chính Kỳ, Vương Dương và Uy Thần.

"Thụy Đường, ngươi có thích ăn bánh ngọt không?" Đột nhiên bị hỏi như vậy, có chút kinh ngạc. Trịnh Phi ngẩng đầu, hai mắt mong chờ nhìn ta.

"Ân." Ta chậm rãi gật đầu.

Trịnh Phi vui vẻ bật cười, không có nói ra lý do, lặng lẽ nắm tay ta, chúng ta ngồi trên xe cái gì cũng không nói.

Hoàn chương 24