Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 22




Buổi sớm, quỳ trên sàn nhà lau dọn, Chính Kỳ từ trên lầu đi xuống bếp, lẳng lặng mở tủ lạnh, ta liền vội vã chạy tới lấy ra một đĩa trứng ốp la đã chuẩn bị từ trước, đặt trên bàn ăn.

"Buổi sáng không nên bỏ bữa mới tốt... ngươi nên vào bàn ngồi đi."

Nhìn ánh mắt của hắn lạnh như băng,  lo lắng không biết có việc gì khiến hắn không hài lòng hay không, lại bồi thêm một câu.

"Nếu ngươi muốn ăn thêm có thể nói ta biết, ta sẽ làm cho ngươi."

Lời vừa dứt, đĩa trứng chiên đã bị hắn ném vào sọt rác, ta hoảng loạn nhìn hắn, ngay cả thở cũng không dám thở.

" Ngươi nghĩ thức ăn đem bỏ vào tủ lạnh sẽ có hậu quả như thế nào? Hiện tại đã biết rồi đấy." Bỏ lại một câu, một thân ta vẫn còn ngây ngốc tại chỗ.

Rất lâu sau tâm tình mới bình phục trở lại, hít thở sâu, cố gắng gạt bỏ đi những lời kia, kỳ thật đáng lý ra đã quen, nhưng vẫn không tài nào thích ứng nổi, chỉ cần hắn còn lưu lại hài tử của chúng ta, đối với ta như vậy đã hảo.

Chính Kỳ chuẩn bị rời khỏi nhà, ta thu dọn nhà bếp lần cuối, ly khai trước khi hắn đi, bằng không cũng sẽ bị nghe hắn mắng nhiếc.

Hiện tại nên tìm một nơi có việc làm tốt, tiền lương nên nhiều một chút. Đi qua một cửa hàng giày, bên ngoài có dán tấm bảng tuyển nhân viên, không do dự tiến vào.

"Quý khách muốn mua loại nào?" Phía trước là chủ cửa hàng, ta lắc đầu.

"Ta tới đây tìm việc làm."

Người kia nhìn ta đánh giá một lượt, như thể xem ta là một người từ thế giới khác.

"Ở đây chúng ta không cần tuyển người."

"Nhưng là... ta thấy bên ngoài có ghi tuyển nhân viên."

"Căn bản vẫn là không cần. Ngươi đi ra đi." Cũng không cho ta cái liếc mắt, cứ như vậy phất áo đi vào trong.

Thở dài, hôm nay quả nhiên sẽ là một ngày dài đây.

Đi đến tối, vẫn không ai đáp ứng tuyển một nhân viên không có bằng cấp học như ta, ta đã quên, công việc lương cao thì chỉ có lao động bằng tri thức, một kẻ vô học như ta, tựa hồ không có khả năng.

Rốt cuộc hạ quyết tâm, chỉ cần có đủ tiền để nuôi nấng nhi tử trưởng thành, còn có phụ thân của nó, hắn rất yêu thương đứa nhỏ này, sẽ không bao giờ không đối tốt với nó. Nghĩ như vậy, rốt cuộc tìm được một công việc, làm nhân viên bưng bê trong quán nhậu.

Lương không cao, hơi nặng nhọc một chút, khách hàng tới đây cũng không phải ít, nhiều lúc đang bưng bê lại ngẫu nhiên ngửi thấy mùi thức ăn dư thừa, không kìm được liền thẳng đến phòng vệ sinh nôn tha nôn tháo.

Nhiều lần bị ông chủ mắng, bất lắm chỉ có thể cúi đầu xin lỗi, mà tình trạng này không phải chỉ xảy ra một lần, cứ kéo dài nhiều như vậy. Một ngày, lão bản quả nhiên gọi riêng ta.

"Thụy Đường, ngươi sức khỏe không tốt thì đừng nghĩ tới đây làm việc nữa."

"Thực xin lỗi, ta lần sau sẽ không tái như vậy." Cũng không biết đây là câu xin lỗi thứ mấy.

"Lần nào cũng hứa, đang bưng bê lại ôm miệng đi nôn mửa, ngươi chẳng khác gì một con đàn bà đang mang thai!"

Ta không kìm được run rẩy cúi đầu, cắn chặt môi dưới.

" Đủ rồi, lần sau ngươi không cần tới đây làm việc, tiền lương ta sẽ trả đủ cho ngươi." Liền tức giận xoay người bỏ đi.

Nặng nề hít sâu một tiếng, ta trở về phòng thay đồ đổi y phục, ông chủ giữ lời trả đủ tiền lương cho ta, song không hề ngó ngàng đến, xem ta từ giờ đã trở thành người dưng.

Nghĩ nghĩ, mang thai đứa nhỏ này căn bản vô pháp làm việc, nhưng là, không muốn trong mắt hắn ta là người mẹ vô dụng nhất, ta cần việc làm, ta muốn chúng ta có một gia đình hạnh phúc, chỉ như vậy Chính Kỳ mới có thể để ý đến ta.

Hiện tại vừa đúng bảy giờ tối, Chính Kỳ vẫn có thể chưa về, ở trung tâm thành phố đi một lượt, đánh ngang qua một quán mì gõ ở vỉa hè, không do dự tiến vào gọi ra một tô, cả ngày không có gì lấp bụng, có chút đói.

Lề đường một chiếc xe hơi dừng lại, ta ngồi đối diện ngẩng đầu, nhìn Trịnh Phi từ bên trong bước ra, ngây ngốc đến mức quên cả ăn.

"Ai nha, Thụy Đường, thật là tình cờ a." Trên mặt hắn đều là nụ cười sáng lạn, tựa hồ nhìn thấy ta như là bảo vật quý hiếm.

"Trịnh thiếu, ngài là muốn ăn ở nơi này sao?" Bên cạnh tài xế lái xe đưa mắt một lượt đánh giá quán ăn nhỏ, không cam tâm nói với hắn.

"Ngươi không cần để ý, cứ vào xe trước đi." Liền thẳng đến chỗ ta ngồi xuống.

"Trịnh... Trịnh Phi. Ngươi vì cái gì lại...?" Ta ngơ ngác nhìn.

"Ta chỉ vô tình đi ngang qua, không nghĩ đến lại nhìn thấy ngươi." Tay hắn chống lên cằm, tựa hồ có gì hứng thú nhìn ta.

Bị ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm, không khỏi khiến ta thẹn thùng cúi đầu, chậm chạp ăn mì gõ.

"Ngươi đang mang thai, ăn những thứ này tốt cho thai nhi chứ?"

"Không sao. Ở đây còn có chút canh gà nữa." Ta đối hắn nhẹ nhàng giải thích. Kỳ thật sớm bị câu hỏi quan tâm của hắn làm cho kinh ngạc.

"Là như vậy sao? Lão bản!" Ngay lúc này hắn đối chủ quán ở bên kia đột nhiên hô lớn.

"Ở bên đây cho ba tô a."

Ta còn chưa kịp hoàn hồn? Ba tô? Hắn như vậy có thể ăn được sao?

Dường như phát hiện biểu lộ ngạc nhiên của ta, Trịnh Phi ngược lại nở ra nụ cười.

"Ngươi làm gì phải kinh ngạc? Chỗ này cứ để ta trả tiền là được."

"Ta không có ý đó. Chính là... ngươi sao có thể ăn hết ba tô chứ?" Hắn như vậy nghĩ ta lo lắng về chuyện tiền nong.

"A! Ngươi không biết ta hoàn toàn không có khả năng ăn ít nha, mỗi bữa cơm ta đều phải ăn năm bát đấy."

"Sao... sao có thể chứ? Ngươi gạt ta."

Hắn cười một cái khiến ta có điểm không thật lòng, ngữ điệu đôi lúc ra vẻ như một hài tử.

"Ta là nói thật."

Ta nhìn hắn im lặng, không có ý định cùng hắn đấu khẩu nữa, mỉm cười có lệ.

Vừa vặn chủ quán mang ba tô mì gõ đưa tới, Trịnh Phi thế nhưng cũng không thỏa mãn cơn đói của hắn, suốt bữa ăn yêu cầu chủ quán rất nhiều món, ta á khẩu không nói nên lời.

"Ngươi khoan hãy rời đi." Thấy ta đặt đũa xuống, hắn trong miệng vẫn còn nguyên vẹn thức ăn, tay cầm đũa chỉ vào ta nói.

"Ân... ta đợi ngươi." Ta như vậy mà mỉm cười, tay đặt ngay ngắn trên đùi nhìn hắn ăn.

"Ngươi hiền lành như vậy, vậy nhưng lần đó chúng ta cố ý chơi đùa ngươi."

Thanh âm của hắn cơ hồ rất nhỏ, ta nghe được một đoạn mới nhận thức được.

"Ngươi nói gì vậy?

"Không có gì. Cảm ơn ngươi." Hắn phủ nhận, một lần nữa đối ta nở nụ cười.

Ngồi được một lúc, thế nhưng hai mắt vẫn không thể rời khỏi hắn, trong lòng thực ấm áp, nghĩ rằng cả đời chưa ai đối tốt với ta như vậy, ta mặc kệ hắn có thực lòng hay gạt ta như Vương Dương, có một người bạn như hắn, thực sự khiến ta bao nhiêu cảm động rồi.

"Trịnh Phi... cái kia, nếu ngươi không chán ghét, ta.... " Ta chỉ có thể cầu hắn.

"Ân?" Nhìn hắn ngẩng đầu, ta có chút run rẩy.

"Nếu ngươi không chán ghét, ta... ta có thể làm bạn ngươi được không?"

Trên mặt hắn đều là biểu lộ kinh ngạc, không phải là rất chán ghét chứ, đều tại ta ngu ngốc, ngay cả tìm bạn cũng phải xin xỏ người khác, thực đáng xấu hổ.

"Chỉ là... ngươi đối với ta rất tốt, ta cảm thấy cảm kích ngươi, cho nên... chỉ muốn hỏi vậy thôi. Nếu ngươi không thích cũng không sao..."

Mà vốn dĩ một tên hèn hạ như ta cũng không xứng đáng làm bạn với hắn. Nghĩ đến đây khiến ta không kiềm được nước mắt.

Một ngón tay bất ngờ chạm lên gương mặt ta, nhẹ nhàng chùi nước mắt cho ta.

"Ngươi lại khóc? Ai lại lắm nước mắt như ngươi vậy chứ?"

Ta xấu hổ lắc đầu, né tránh bàn tay của hắn.

"Thực xin lỗi."

"Không phải ngay từ đầu ta đã nói ngươi mang thai của Chính Kỳ, ta là bạn hắn phải chiếu cố ngươi hay sao, hắn là bạn ta, thì ngươi cũng là bạn của ta." Hắn ngược lại giữ chặt mặt ta, dùng ống tay áo lau sạch nước mắt, còn bồi thêm một câu châm chọc.

"Khóc có đẹp đẽ gì đâu, ngươi có cần soi gương hay không?"

"Không... không muốn." Ta kịch liệt lắc đầu, liều mạng chùi sạch sẽ gương mặt. Không nên khóc, khóc sẽ càng xấu, như vậy rất mất mặt.

"Ha hả, không phải rất ngoan sao?" Lại vươn tay xoa đầu ta, ta không có ý định tránh né, hai mắt lưng tròng nhìn hắn, hơi mỉm cười.

Trịnh Phi đột nhiên sờ mặt ta, hai hàng lông mày chau lại, khiến ta cũng thập phần bối rối.

"Làn da của ngươi không được tốt lắm."

Ta hoảng loạn đẩy bàn tay hắn, sợ hãi cúi đầu.

"Sáng ngày mai ngươi có rảnh không?"

Không biết ý định của hắn là gì, nhưng vẫn là chậm rãi gật đầu.

"Tốt. Sáng mai ta tới nhà Chính Kỳ đón ngươi. Chúng ta sẽ đi mua sắm."

"Mua sắm? Nhưng là... ta không có nhiều tiền." Tiền lương vừa rồi mặc dù ông chủ có đưa ta, bất quá làm việc ở đó còn chưa đủ một tuần, đương nhiên chi phí không cao.

"Ngươi không cần lo lắng. Nhất quyết như vậy đi. Hiện tại để ta giải quyết nốt chỗ này."

Cũng chưa chờ ta trả lời, hắn đã cắm cúi đem hết phần ăn trên bàn cho vào miệng, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng thỏa mãn.

Xe đậu trước nhà Chính Kỳ, ta bước xuống xe, vẫy tay chào Trịnh Phi, nhìn bánh xe chậm rãi rời đi. Thời tiết se se lạnh, ta như thường lệ ngồi ở một góc, chờ hắn trở về.

Giống như lần đó khi vừa quen biết hắn, trái tim ta đập mạnh, tình yêu đơn phương của một thiếu niên, đau đớn mà hạnh phúc. Tay hắn chạm nhẹ lên bụng ta, nhẹ nhàng vuốt ve, áp tai vào bụng ta, tìm kiếm sinh tồn của thai nhi, ta như vậy được hắn đặt ôm vào trong lòng, ôn nhu nói.

"Ta yêu ngươi."

Ta chỉ có thể thầm ước ở trong mộng, như vậy mới xua tan được cái lạnh giá của mùa đông, thực ấm áp. Nhưng là, chất lỏng nóng ấm vẫn cứ rơi. Ta ở trong mộng liền rơi lệ, tựa như một thói quen.

Ta đã nhận ra, nguyên lai, một tuần nay hắn không trở về nhà.

Hoàn chương 22