Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 2




Về đến nhà, đặt đôi giày đã mòn ngay ngắn trước cửa, ta đi chân trần bước vào, để cặp sách trên bàn học, bước tới ngăn bếp, đun nước sôi, xé gói mì.

Gian phòng hình vuông nhỏ hẹp, ngăn bếp và phòng ngủ ngay cạnh nhau, bàn học đặt sát cửa ra vào, chính là một thân ảnh ta, vẫn cô đơn tịch mịch.

Thiếu niên lúc 15 tuổi, bị gia đình cư nhiên phát hiện là luyến đồng. Cụ thể, ngày đó ta lén lút vào phòng của tỷ tỷ, bật laptop của tỷ tỷ mở sex gay ra xem, hai tay đặt ngay dưới hạ bộ an ủi tính khí, đang lúc cao trào, cửa bị đẩy ra, tỷ tỷ của ta đã đứng ở cửa.

Ta còn nhớ rõ, vẻ mặt hoảng hốt cùng ghê tởm của tỷ tỷ, thời điểm đó, hai mắt ta rưng rưng, liều mạng quỳ xuống cầu xin tỷ tỷ đừng mách mẫu mẫu. Nhưng là, một cước đá lên người ta, tỷ tỷ hô lớn chạy đi gọi mẫu mẫu.

Nguyên lai ngày hôm đó, cũng là lần cuối cùng ta ở căn nhà đó, mẫu mẫu không chút lưu tình đuổi ta đi. Ta một thân cuộn tròn gắt gao ôm ba lô đã cũ trong tay, mũi còn sụt sịt, ngơ ngác nhìn phố phường nhộn nhịp. 

Đi bao lâu cơ hồ khiến ta mất phương hướng, lúc này mới nhớ ra bụng đã đói, ta đem ba lô mở lấy dây kéo, bên trong một bao tiền được cột thun gọn gàng. Là mẫu mẫu vẫn còn chút tình thương, ném cho ta xấp tiền để lưu lại qua ngày, ta cơ hồ có chút cảm kích, vừa ôm tiền vừa khóc nức nở.

Cố gắng nhịn đói, ta đem xấp tiền mẫu mẫu đưa cho ta thuê một phòng trọ, gian phòng ta thuê được sau này đã trở thành nơi ta sống. Cuộc sống khó khăn như vậy, ta đương nhiên phải ra ngoài kiếm việc làm, thiếu niên 15 tuổi, rất khó tìm được công việc ổn định. May mắn, một lần được lão bản thuê ta làm công ở tiệm bánh ngọt, cũng là chưa được 3 tháng, không còn lưu lại ta nữa.

Đến tận giây phút này, ta túng quẫn vác thân đến một gay bar ở phố, có vị ca ca gọi là quản lý, nhìn qua ta, chậc chậc hai tiếng, thở dài nói.

"15 tuổi, lại không có nhan sắc, hình thể không cân đối, ta làm sao lưu lại ngươi, về đi tiểu hài tử."

Ta bộ dạng lưu luyến nhìn ca, chốc lát lại bị ca đưa đến cửa kính, thân ảnh ta phản chiếu trong gương, ta rốt cuộc mới nhận ra, lời nói của ca có phần đúng, sống mũi thấp, đôi mắt một mí, bờ môi nứt nẻ, không thể nói ta mập hay gầy, chính là khác với nam sủng ở đây, họ so với ta thân hình mảnh mai xinh đẹp, còn ta, một đồng xu còn không đáng để mua. Liền đối vị ca ca cầu khẩn.

"Ca ca, cầu ngươi, ta thực sự rất cần tiền."

Cũng không ngờ đến, kết quả, ta được lưu lại, nhưng vị ca ca kia có nói, với nhan sắc này của ta, e rằng khó có thể được nam nhân mua, cho nên việc làm tạm thời của ta chỉ là phục vụ rượu, tương lai sau này thế nào ca sẽ xem xét lại.

Nửa năm, ta chưa một lần được nam nhân trả tiền, chung quy, không ai thèm liếc nhìn đến ta, sớm biết bản thân "rẻ tiền" thế này, có lẽ ta nên tìm công việc khác tốt hơn, chính là ảo tưởng, việc làm này ta chắc chắn sẽ kiếm được khối tiền lớn, hơn nữa còn giải quyết nhu cầu sinh lý cho ta, bất quá, vẫn là không hề.

Cứ như vậy, cuộc sống mưu sinh của ta trải qua 3 năm.

Một ngày, vị ca ca gọi ta vào phòng quản lý, trong túi áo rút ra phong bì đưa cho ta, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn ca.

" Đây là... "

" Ngươi cứ nhận lấy, ta biết ngươi làm việc ở đây cũng khá lâu, bất quá vẫn chưa ai mua ngươi, nhưng ngươi vẫn kiên trì làm việc như vậy, ta cũng không thể không trả lương cho ngươi. " 

Phút chốc ta nhìn ca bằng ánh mắt cảm kích, từ lâu, ngoài giây phút người kia đối tốt với ta, không sai biệt lắm chỉ là thời điểm ngắn ngủi, nhưng là vị ca ca này, không tự giác khiến ta có cảm giác gần gũi, chẳng qua chỉ lưu lại ta, còn trả lương cho ta, đối với ta đã quá xa vời. Ta ngần ngại nhận lấy.

" Ca ca, thực sự cảm tạ ngươi, thực sự cảm tạ." Không ngừng nói một câu, vị ca ca cũng chán ghét bộ dạng khách sáo của ta, vỗ vai ta, mở cửa bước ra ngoài.

Vương Dương, chính là tên của vị ca ca kia, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, đôi nét hiện lên vẻ nữ tính, bề ngoài kiên cường, lạc quan cá tính, hoàn toàn trái ngược ta, xấu xí, yếu hèn cùng vô dụng. 

Nửa đêm tháng trước, vô tình vào phòng quản lý, trước mắt ta là tình cảnh thân mật của Dương ca và một nam nhân, Dương ca thanh âm trong trẻo phát ra, phần eo mảnh mai uốn nếp trên người nam nhân, bọn họ trong mắt ta hôn môi nồng nhiệt, trao cho nhau những lời yêu thương ngọt ngào. 

Mà thời điểm đó, ta đã ngây ngốc tại chỗ, gò má sớm ửng đỏ, tựa như nhìn thấy một con hổ chết đói, ta nhanh chóng xoay người chạy đi. 

Nói là như vậy, bất quá suy nghĩ lại khác, ta trong khoảnh khắc ấy, có niềm ganh tị với Dương ca, không tự chủ muốn được giống ca, nhưng là, thời gian thống khổ kéo đến rất nhanh, cơ hồ khiến ảo tưởng của ta cũng từ từ tan biến. Đột ngột, ta đã gặp lại hắn, Chính Kỳ.

19 tuổi, ta một thiếu niên trở thành nam nhân đã trưởng thành. Ngày ấy, như thường lệ ta phục vụ rượu cho khách, bọn họ ăn vận sang trọng, khí chất cao ngạo, búng ngón tay, ngay tức thời Dương ca bước tới, lộ ra nụ cười quyến rũ.

" Các vị ca ca có nhu cầu gì vẫn luôn tìm đến Dương nhi ta nha."

Bọn họ đặt điếu thuốc lên gạt tàn, biểu tình cực kì chán nản.

" Dương nhi a, chúng ta đã đến ủng hộ ngươi từ lâu, ngươi ít ra thưởng chúng ta một nam tử xinh đẹp một chút chứ, như này...." Ngón tay chỉ về phía ta, chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói tiếp.

" Tuyệt đối không được, hảo rẻ tiền a."

Ta cúi đầu đứng ở đó, tự ti im lặng, vốn dĩ, đã quen như vậy rồi.

" Hảo hảo, ta lập tức không làm các ngươi thất vọng." 

Dương ca cười cười đứng dậy, nhìn ta thở dài. Rất nhanh sau đó, hai vị nam tử xinh đẹp bước tới, người nọ người nấy bộ dạng câu dẫn quyến rũ, ngang nhiên ngồi lên đùi khách, dùng ngữ điệu nũng nịu nói.

" Ca ca, ngươi có phải rất chán ghét tên xấu xí hèn mọn kia không, sớm biết như vậy sao không tìm đến ta a? " Lại không ngờ nhắc đến ta, vừa ngẩng đầu, lại bắt gặp cặp mắt khinh bỉ của vị nam tử, ta một lần nữa tiếp tục cúi đầu.

" Ai nha, bảo bối hảo đáng yêu, nói rất đúng a, thử hỏi xem không ai yêu cho được chứ. Còn ngươi nữa, nhanh đi chỗ khác." Hướng ta xua xua tay, là muốn đuổi ta đi, ta từ lâu đã biết, cá nhân ta chưa một lần được ai nào chú ý.

Nghi phép cúi đầu chào, ta lập tức bước đi. Ngay lúc này, người kia cư nhiên xuất hiện trước mặt ta, hắn vẫn như trước, cao ráo, tuấn mỹ, chẳng qua là thiếu niên ngày ấy đã trưởng thành, bộ dạng chững chạc hơn trước, ngoài ra, biểu tình cũng lãnh khốc hơn trước, không cách nào khiến ta rời mắt khỏi hắn, Chính Kỳ.

Hắn tiêu sái bước vào, thu hút bao ánh mắt của nam sủng, hai vị nam tử kia cũng vì khí chất anh tuấn của hắn mà đứng dậy, chạy tới bên cạnh hắn.

" Ca ca, cần ta phục vụ người không a?"

" Ca ca, chúng ta rất nhiều kinh nghiệm nha, tuyệt đối làm ngươi thoải mái."

Trái tim ta không tự giác đập mạnh, lúc bấy giờ ta có thể nhận ra, nguyên lai tình cảm đối với hắn vẫn một mực thủy chung. 

" Quản lý đâu?" 

 Thanh âm trầm thấp truyền tới, Chính Kỳ, hắn không ngó ngàng đến hai vị nam tử kia, trong lòng ta thoáng chốc nảy sinh một cảm giác đắc ý, quan sát Dương ca từ trong phòng bước ra.

" Chính Kỳ, ngươi như thế nào tới đây? Mộng Hi đâu?"

Mộng Hi, là nam nhân ngày ấy thân mật cùng Chính Kỳ, bọn họ thật sự yêu nhau?

" Đã chia tay."

Chia tay? Bọn họ từ khi nào chia tay? Ta một bên kinh ngạc nhìn hai người, nhưng không hiểu vì cái gì, chính ta lại cảm thấy mừng rỡ.

" Cái gì? Hai người các ngươi....? "

" Đừng nhiều lời, đêm nay ta muốn tìm người. Ngươi là quản lý, biết rõ trách nhiệm của mình rồi đi."

Hai tay cho vào túi quần, hắn lạnh như băng ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân, hút một điếu thuốc. Mà ta vẫn ngây ngốc ở đó, tâm tình bối rối, ta... ta hiện tại rất muốn hắn tìm đến ta, nhưng là, làm sao có thể?

Hoàn chương 2