Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 10




Nhưng là, có phải ta ngu ngốc hay không, hay Chính Kỳ hắn vẫn như vậy, không một lần đối ta ôn nhu một chút, làm ái nhân của hắn, vô luận có bao nhiêu lần nghĩ, hắn tuyệt sẽ làm cái này, hắn sẽ làm cái kia cho ta, có thể nâng bọc yêu thương ta, nguyên lai vẫn chỉ là ta hoang tưởng.

Cuốn nhật ký nhỏ, từng nét bút vụng về viết lên, một buổi tối cô độc thân ảnh ta, vô tư nở nụ cười, chẳng qua những dòng chữ kia, tất thẩy đều là kế hoạch của ta, kế hoạch khi làm ái nhân của hắn. Trẻ con như vậy, ít ra cũng khiến ta được khoái lạc.

Buổi tối đến nhà hắn, liền nghĩ sẽ được hắn đối xử ôn nhu, liền nghĩ rốt cuộc trở thành ái nhân của hắn, căn phòng kia, hẳn là nên hân hoan ta, có phải hay không, sẽ là căn phòng tương lai của ta.

Chỉ là, thời tiết cũng không phải lạnh lẽo, ta một thân đứng trước cổng, không phát giác bàn tay run rẩy. Ngẩng đầu, đèn đường rọi về phía ta, liền phát hiện ra, ta rốt cuộc cũng có một người bạn, có thể cùng ta đứng chờ hắn trở về. Bởi lẽ, đã từng bao quanh một mảnh cô đơn, lạnh lẽo, còn có bóng tối, cũng không phải lạ lẫm gì, người kia chính là ta, dưới con đường âm u này. Hiện tại, đã không còn cô đơn nữa.

Rất lâu, Chính Kỳ mới trở về, dừng lại ở trước sân, liền nhìn hắn mỉm cười, vẫn là lạnh như băng, không cho ta cái liếc mắt. Có thể là áp lực học tập, tự an ủi như vậy, xem ra cũng không có khả quan.

Bước vào phòng khách, ta cao hứng kéo tay áo hắn, có trách ta hèn, cũng là một thói quen của ta.

"Chính Kỳ, ngươi rất mệt sao?"

"Cũng đã nhiều lần qua lại với ngươi, thật không ngờ có thể làm ái nhân của ngươi, ta... ta thực hạnh phúc."

Cứ luyên thuyên hoài như vậy, cơ hồ cũng không nhận ra phiền hắn đến mức nào, đáp lại, ngoài sự trầm mặc của hắn, còn có biểu tình lãnh khốc.

"Không cần nhiều lời, còn không mau cởi đồ."

"A... ân." Vô luận có thế nào, vẫn chưa từng được bước vào căn phòng kia, tự hỏi, ta như vậy có tư cách gì là tình nhân của hắn, so với bạn tình, có gì là khác biệt.

Quần bị hắn hung hăng kéo xuống, đem ta đẩy vào tường, ấn đầu ta, liền cảm nhận vật nóng tiến vào. Lần này so với trước kia, ít ra còn có cái gối để phòng bị, hiện tại tư thế khó khăn thế này, ta chỉ có thể liều mạng khóc lớn, mà mỗi lần như vậy, đều tưởng rằng nơi kia đã chết rồi, trái tim ta.

Căn biệt thự rộng lớn, động tác hắn chỉ có hung bạo và vô tình, tiếng khóc của ta, cơ hồ chỉ có trái tim ta nghe thấy, rất đau, rất đau, Chính Kỳ. Một lần giải quyết, liền bất lực trượt dài xuống đất, chỉ còn thanh âm nức nở.

" Ta... ta không sao." Không còn khí lực, nghe thấy từng chữ phát ra không được trọn vẹn, cũng không hiểu lý do vì cái gì lại nói như vậy, kì thực là ta nghĩ, hắn có thể đang lo lắng cho ta.

Phía sau bị hắn kéo lấy tóc, ánh mắt ác liệt nhìn ta, lại không kìm được run rẩy, phút chốc nhớ ra, Chính Kỳ hắn không muốn bộ dạng hèn mọn cùng nhu nhược của ta, nhưng làm sao có thể, ánh mắt hắn lạnh như vậy, khiến ta không cách nào ngăn được lệ rơi, có trách chỉ trách ta ngu ngốc mà thôi.

"Bước qua kia."

Kéo cánh tay ta, hung hãn ra lệnh. Ta lết từng bước, nơi kia vốn dĩ đã sớm xuất huyết, ta cái gì cũng mặc kệ, trong đầu chính là tự an ủi, được hắn đáp ứng làm ái nhân, ta cũng có thể đáp ứng những yêu cầu của hắn.

Quỳ trên sô pha, tự giác đem mông đối về phía hắn, lại bị hung hăng tiến vào, đau như vậy, cơ hồ khiến ta quên mất phải bám lấy gối, lệ cứ rơi, cổ họng xem như bất lực tòng tâm.

Cũng không biết qua bao lâu, Chính Kỳ hắn đã bước lên phòng, một thân ảnh ta trên sô pha, không lấy mảnh vải che thân, vốn dĩ hiện tại đã nên thói quen, nhưng thực sự đối với ta, năm đó cùng hiện tại, căn bản hoàn toàn trái biệt.

Lết tấm thân ngồi dậy, mặc quần vào, liền lặng lẽ rời khỏi nhà hắn. Nguyên lai, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy, có lẽ, ngoài nam nhân tên Mộng Hi kia ra, hắn có đối với tình nhân khác, bất lắm cũng chưa lấy một chữ ôn nhu, huống hồ là một kẻ hèn mọn như ta.

Trở về gian phòng nhỏ, không tự giác ngã bệt xuống đất, hô hấp trở nên khó khăn, ta mặc mình rơi vào hôn mê. Khi tỉnh lại, nguyên lai trời vẫn chưa sáng, tính cho đến bây giờ, kỳ thực ta mơ hồ ngất xỉu chỉ hơn 1 tiếng đồng hồ. Tiếp xúc với mặt đất, cơ thể cơ hồ lạnh lẽo, bất lực như vậy, vẫn một thân ảnh ta cô đơn, còn có đau đớn.

Không còn khí lực, nhưng là vẫn có thể tiến vào phòng tắm, gáo múc nước trên tay, lâng lâng trên không trung, ta bộ dạng thất thần, ngay cả việc dội lên người cũng không màng đến. Đã từng nghĩ, làm ái nhân của hắn, có thể thay đổi được con người hắn, có thể khiến hắn quên Mộng Hi, dịu dàng với ta, cười với ta, yêu thương ta. Nguyên lai, hiện tại so với mộng tưởng, khác biệt có là bao nhiêu, nơi trái tim vẫn như cũ đau nghẹn.

Làm ái nhân của hắn, một ngày chỉ gặp hắn một lần, mà một lần đó, tất thảy đều đến nhà hắn, bị hắn hung hăng xâm phạm, khi tỉnh lại, đương nhiên vẫn là một thân ảnh ta. Nhiều lúc đùa với chính mình, bạn thân nhất của ta chính là sô pha nhà hắn, có thể cho ta chút ấm áp, sớm chỉ là thân xác, nơi trái tim ta, từ lâu đã chết lặng.

Bất quá, quá khứ và hiện tại, việc tự nguyện dâng thân cho hắn, nhiều lắm đã là hạn chế, mọi lần đều là hắn gọi ta đến, xem ra ta đối với hắn, có một chút, một chút nho nhỏ trong lòng hắn.

Ngày kế, lại là cuộc gọi từ hắn, ta cao hứng nghe máy, cho dù biết rõ sự tình vẫn thường xuyên phát sinh, nhưng là hắn gọi ta, không cách nào khiến ta không hạnh phúc, yêu hắn nhiều như vậy, càng khiến ta trở nên ngu ngốc.

"Thụy Đường, ngươi rảnh không?"

"Ân, có a."

Thanh âm của hắn, từ lâu đã không thấy không có sự chán ghét, ngược lại tựa như có điểm ôn nhu, huống hồ từ khi làm ái nhân của hắn, lần nào vẫn là câu ra lệnh đến nhà hắn, hiện tại hỏi ta câu này, hẳn là có chuyện đi.

"Hôm nay ta có buổi họp tiệc cùng bạn bè, ngươi đi được không?"

Buổi họp tiệc, lại là cùng bạn bè của hắn, trong đầu vô thức nghĩ, hắn có phải hay không, muốn giới thiệu bọn họ về ta, ảo tưởng như vậy, cơ hồ khiến tâm tình ta phấn chấn, ta cười, không biết đối rõ hoàn cảnh hiện tại thế nào, vội vàng trả lời.

"Được... được chứ. Cảm ơn ngươi."

Liền tắt máy, cầm điện thoại trong tay, dùng lực siết chặt, ngày đó lập tức trở về với ta, thời điểm khi còn là một tiểu hài tử, được mẫu thân lần đầu tiên dẫn đi chơi, vui như vậy, liền tung tăng nhảy múa. Hiện tại cũng không khác gì mấy, cả người ngã soài trên tấm nệm, không cách nào khiến ta ngừng lăn lộn, trái tim ta, rốt cuộc cũng được chữa lành, dù một chút, vẫn là thỏa mãn rồi.

Buổi tối, theo con đường quen thuộc đến nhà hắn, trong mắt ta, hắn hiện tại là một nam nhân lịch lãm, mái tóc vuốt keo, bộ y phục sang trọng, ngón tay thon dài cài nút áo, chung quy đều toát lên vẻ đẹp anh tuấn mỹ hảo. Cũng không rõ trái tim đang đập nhanh, ta đưa tay chạm lên ngực, bất giác mỉm cười, người ta yêu, hôm nay thật đẹp.

"Chính Kỳ."

Không tự giác gọi tên hắn, vô tư cười với hắn, đáp lại ta, chỉ là ánh nhìn băng lãnh, lại lướt một lượt quanh người ta, trong mắt chỉ có sinh khí, liền đối ta gằn giọng.

"Ngươi là đang đùa với ta? Không phải đã bảo tối nay ta có buổi hẹn sao? Thế này là cái gì?" Bị hung hăng kéo cánh tay áo, ta hoảng sợ nắm lấy bàn tay còn lại, không biết hắn lại sinh khí đến thế.

"Thực... thực xin lỗi. Ta... ta chỉ có mỗi bộ này là hoàn hảo nhất thôi."

Liền một phen đẩy ta, nghe thanh âm hắn hừ lạnh, ta tủi thân cúi đầu, không đủ can đảm rơi lệ, nhưng là hốc mắt đã sớm ẩm ướt.

"Lên xe." Cũng không liếc nhìn đến ta, ác liệt quát tháo một câu, đóng sầm cửa xe lại.

Ta cắn cắn môi, bộ dạng rụt rè bước vào xe, im lặng cúi đầu, mặc hắn đưa đến nơi xa hoa phô trương.

Phía trước là một tòa nhà cao lớn, ta hiếu kì ngẩng đầu, kia là nhà hàng hải sản Trung cổ, mỹ lệ như vậy, khiến ta thiếu chút nữa phát ngốc, bị ánh mắt băng hàn của hắn mới khiến ta đường đột trở lại. Kè sát bên hắn, lại bắt gặp lời nói lạnh như băng.

"Đừng tới gần ta. Đi ra sau."

"A.... Ân." Liền chậm rãi lùi hai bước, cúi đầu đi theo sau, cũng không ngờ đến, trái tim rốt cuộc đau trở lại.

Hoàn chương 10