Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 94: Lời nói dối luôn bị phát hiện




Tác giả: Angelina

Người chuyển ngữ: Liêu Phong

Năm mới đến, so với năm ngoái cũng không có gì khác nhau nhiều. Đi thăm thân thích xung quanh, uống rượu bia, xem các buổi dạ tiệc mùa xuân. Quả Tri cơ hồ không có nghỉ ngơi, phần lớn thời gian đều ở cùng ba mẹ. Sau khi đến thăm nhà của Đường tỷ trở về, Quả Tri vô lực ngồi ở trên ghế sa lon, cầm một trái táo từ trên bàn lên, lau lau vào áo, cắn một cái. Điện thoại của Hoa Cốc Vũ gọi tới.

“Ngày mai tới nhà tớ chơi đi. Thời Tây không có ở đây chơi game cùng tớ, thật là chán.”

“Khi nào thì tớ đã là người thay thế Thời Tây trong lòng cậu vậy?”

“Xem cậu nói kìa, không phải là thay thế, mà là dự bị.”

“Cũng không có dễ nghe hơn! Hơn nữa, Thời Tây không phải là đã chuyển tới đây rồi sao? Hẳn là có rất nhiều thời gian mới đúng.” Quả Tri nói xong, đầu điện thoại bên kia gầm hét lên: “Cậu ta chuyển nhà!! Tại sao cậu ta không nói cho tớ biết! Tớ hận Thời Tây, tớ muốn gọi điện thoại mắng cậu ta.”

Hoa Cốc Vũ ở trong phòng giống như một người phụ nữ tức giận gọi điện thoại cho Thời Tây. Thời Tây mới vừa nhận điện thoại, liền nghe được âm thanh điếc tai nhức óc:”Cậu chuyển nhà tại sao không nói cho tớ biết! Mau tới chơi game! Thời Tây, cậu cũng không biết, lúc tớ đi du lịch, da của tớ đã bị nắng ăn đen. Phải làm sao bây giờ, tớ muốn duy trì hình tượng mặt trắng của mình.” Thời Tây để điện thoại cách xa tai của mình một chút, nghe những lời không có chút liên quan gì hết: “Tôi không rảnh.”

“Tại sao không rảnh! Thời Tây, cậu chính là một tên lưu manh trọng sắc khinh bạn, chỉ biết ở cạnh Quả Tri, tớ rất nhàm chán sao?”

“Chẳng lẽ cậu thích tôi?” Những lời này giúp Thời Tây đạt được kết quả mà mình mong muốn. Hoa Cốc Vũ buông tha không dây dưa với Thời Tây nữa: “Không! Tớ chẳng qua là nhàm chán. Người thích cậu chỉ có cái tên Quả Tri mắt lựa chọn kém cỏi đó. Cậu cũng không nên có hiểu lầm kì quái gì, tớ nổi da gà hết cả rồi. Cậu bình tĩnh một chút đi! Hoặc là tớ có thể chấp nhận thiệt thòi, cậu đem Đan Kết cho tớ đi, như vậy quan hệ giữa chúng ta sẽ trở nên thay đổi, cháu và dượng.”

Ngón tay của Thời Tây đặt trên phím kết thúc cuộc gọi. Hoa Cốc Vũ ném điện thoại ở trên giường, mới phát hiện Tô Ngọc đang quét dọn trong phòng của mình. Hắn sửng sốt một chút: “Mẹ, mẹ vào đây khi nào?”

“Mới vừa rồi.”

“Mẹ có nghe được chuyện gì không?” Hoa Cốc Vũ lo lắng nhìn về phía Tô Ngọc, Tô Ngọc chẳng qua là bận rộn chuyện của mình: “Không có. Con có nói chuyện gì mà mẹ không thể nghe được sao?”

“Không có gì.” Hoa Cốc Vũ đi ra khỏi phòng, lần nữa quay đầu liếc nhìn Tô Ngọc, mơ hồ cảm thấy bất an, ngay sau đó thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của Tô Ngọc, Hoa Cốc Vũ cho rằng là mình đa nghi.

Mùa đông đã đi qua, Quả Tri cầm tiền đến ngân hàng gửi. Cậu có gọi Thời Tây cùng nhau đi, không biết Thời Tây có xuất hiện ở đây hay không. Ngân hàng vẫn chật chội giống như thường ngày, Quả Tri không nhìn thấy bóng dáng của Thời Tây. Cậu chia tiền ra gửi vào hai tài khoản ngân hàng, thận trọng kiểm tra giấy tờ xong, bỏ vào trong túi. Lúc ngẩng đầu lên, thông qua lớp cửa thủy tinh trong suốt của ngân hàng, cậu thấy được Thời Tây đang chờ ở phía ngoài.

Cửa cảm ứng mở ra, Quả Tri đi ra ngoài. Hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời lười biếng chiếu sáng cả thành phố, gió nhẹ thổi qua. Khung cảnh sáng rỡ như vậy sẽ có chuyện tốt xảy ra. Quả Tri đi tới bên cạnh Thời Tây, lấy cùi chỏ đụng đụng Thời Tây: “Chúng ta đi chơi đi, đến một nơi yên tĩnh.”

“Như thế nào mới gọi là nơi yên tĩnh?”

“Nơi không có người khác, chỉ có chúng ta, sẽ không bởi vì nắm tay nhau mà bị mắng, sẽ không bởi vì đi quá gần nhau mà bị chán ghét. Thời Tây, cậu có biết nơi nào như vậy không?”

Bọn họ đứng ở trên bậc thang, tay của Thời Tây từ trong túi quần đưa ra, nắm lấy tay của Quả Tri, trong miệng hắn khẽ phát ra một lời nhẹ nhàng kèm theo hơi thở: “Bởi vì tôi không quan tâm, cho nên chỗ nào cũng là nơi yên tĩnh.” Quả Tri nhìn tay của hai người đang nắm chặt với nhau, ở trong những ánh mắt trừng trừng nhìn của người khác, nổi bật như vậy. Cậu không có buông ra, thậm chí không có sợ. Cậu nhìn chằm chằm Thời Tây, thế giới trở nên yên tĩnh.

Hai bàn tay để ở giữa không trung, đám người kia đều biến mất, chỉ còn lại cảnh vật, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mà trong một bức tranh khác, Quả Vân vừa mới gạt tàn thuốc, lại đốt thêm một điếu thuốc khác. Chu Tuệ ở sau lưng ông, không nhịn được đang lau sạch nước mắt trên khóe mắt. Đứng đối diện bọn họ chính là mẹ của Hoa Cốc Vũ, Tô Ngọc nói tiếp: “Chuyện chính là như vậy, tôi không biết Quả Tri đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi hy vọng nó không chơi cùng tiểu Vũ nhà chúng tôi nữa. Có lẽ nhà anh chị có thể chấp nhận chuyện này, nhưng nhà chúng tôi không có cởi mở như vậy. Tôi không muốn tiểu Vũ kết giao bạn bè với người như Quả Tri vậy.”

Giọng nói của Chu Tuệ run rẩy: “Thật xin lỗi, là chúng tôi không dạy con tốt.”

“Vậy tôi đi trước.” Tô Ngọc mở cửa, bà đi xuống lầu, gặp phải Quả Tri cũng vừa mới trở về. Ánh mắt của bà khiến cho Quả Tri nhìn một cái đã hiểu. Sắc mặt của cậu tái nhợt, dạ dày co rút, nơi an tĩnh của cậu cuối cùng cũng chỉ ngắn ngủi như vậy. Cậu gật đầu với Tô Ngọc một cái: “Chào dì.” Tô Ngọc cũng không nói gì, lướt qua Quả Tri.

Lần trước gặp mặt, Tô Ngọc còn tán thưởng cậu, lần này lại cho Quả Tri một đả kích nặng nề. Đây chính là chân tướng của thế giới này sao? Lòng của Quả Tri lạnh như băng không đành lòng chấp nhận. Quả Tri đứng thật lâu ở cầu thang, cậu nhìn cánh cửa kia. Cậu biết chờ cậu là gì, tuyệt đối không phải là khuôn mặt tươi cười thân thiết của mẹ, cũng tuyệt đối không phải là những lời quan tâm chuyện học hành của ba.

Hai chân cậu đang run rẩy. Cậu đang sợ, cậy thật sự rất sợ. Cậu cần Thời Tây, nhưng cậu không thể gọi Thời Tây tới, bởi vì trong thời gian này mà Thời Tây xuất hiện, sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.

Tô Ngọc mới vừa trở về phòng, Hoa Cốc Vũ rửa tay xong đi ra ngoài, rót nước Coke, vừa uống vừa hỏi: “Mẹ, mẹ đi đâu về vậy? Khi nãy ba tìm mẹ.”

“Mẹ đến nhà của Quả Tri.”

“Mẹ đến đó làm gì?” Hoa Cốc Vũ vặn mi.

“Mẹ đi nói cho ba mẹ nó biết, con của bọn họ đồng tính, để cho Quả Tri biết không nên làm bạn với con nữa.” Ly nước trong tay Hoa Cốc Vũ rơi xuống đất, nước Coke bên trong văng tứ tung, hắn tức giận rống to: “Mẹ làm gì vậy!”

“Mẹ là vì con.”

“Mắc mớ gì tới mẹ? Rốt cục mắc mớ gì tới mẹ?! Mẹ chẳng qua là người ngoài, dựa vào gì mà đi xen vào chuyện tình cảm của người khác! Cậu ấy là bạn của con, không phải của mẹ!”

Thế giới này, tuy lòng người lạnh như băng nhưng đâu đó vẫn có những người hiểu chuyện, cho dù rất ít cũng được.