Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 92: Nguồn gốc kinh tế




Tác giả: Angelina

Người chuyển ngữ: Liêu Phong

Vừa về tới nhà, Quả Tri dĩ nhiên không tránh được bị giáo huấn một trận. Quả Vân đối với biểu hiện của Quả Tri sau khi vào đại học có chút bất mãn. Thi trượt môn tiếng Anh, thường xuyên trì hoãn thời gian về nhà, suốt ngày cầm máy chụp hình. Bởi mình không có kề cạnh nó, cho nên nó so với trước đây được thả lỏng hơn. Chờ Quả Tri sắp xếp đồ đạc của mình xong, ông kêu Quả Tri ra ngoài phòng khách: “Quả Tri, con tới đây một chút. Ba có lời muốn nói với con.”

“Chuyện gì ba?”

“Còn hỏi chuyện gì? Cậu lên đại học đã làm chuyện gì?”

Quả Tri không hiểu mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào, khép nép nói: “Kết quả thi gần đây của con cũng không tệ lắm.”

“Chuyện thành tích để sang một bên. Ba muốn nói về thái độ sống của con.” Lời của Quả Vân lại càng khiến cho cậu không hiểu. Cậu chẳng qua là cúi đầu, không dám bĩu môi. Quả Vân nói tiếp: “Có phải con đã quá buông lỏng rồi không? Trọng tâm trong cuộc sống của con là học. Ba thấy con căn bản không đặt chuyện học lên hàng đầu! Một năm đã qua, phải tổng kết thu hoạch của một năm này, từ những khó khăn rút được bài học mà cố gắng. Không nhắc nhở con, con liền quên. Con bao nhiêu tuổi rồi? Còn phải đợi ba mẹ giám đốc con?”

“Dạ, con biết rồi. Con buổi tối sẽ đọc sách. Ngày mai cũng sẽ đi làm.”

“Hay là năm nay đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi đi.” Chu Tuệ đau lòng thay Quả Tri. Có lúc bà cũng sẽ oán giận Quả Vân quản giáo con cái quá nghiêm khắc nhưng bà lại không thể nói gì, dù sao Quả Vân cũng là nhất gia chi chủ.

“Để cho nó đi, phải cho nó biết cuộc sống không phải dễ dàng như vậy, không thể dựa vào ba mẹ cả đời.”

“Không còn chuyện gì, vậy con về phòng đọc sách đây.”

“Đi đi, nhớ lời ba nói.” Quả Vân khoát khoát tay. Quả Tri trở về phòng. Phương thức giáo dục của ông giống như huấn luyện tân binh, không cho Quả Tri cơ hội thở dốc. Ông hy vọng cậu bởi vì sự luyện tập không ngừng mà trở nên mạnh mẽ. Nhưng kết quả mong đợi của ông không vẹn toàn. Ông cảm thấy Quả Tri vẫn còn không có chủ kiến và nhút nhát, thậm chí Quả Tri còn không dám nhìn thẳng vào mắt của ông.

Ngày kế, Quả Tri thật sớm đến trình diện tại nhà hàng thức ăn nhanh Cười Ha Ha. Tôn Hùng thấy Quả Tri liền cười, dùng sức vỗ một chưởng lên vai của cậu: “Năm nay đến sớm vậy, vừa đúng lúc thiếu người, nhanh đi làm việc đi.”

“Bận rộn như vậy, chú Phật Di Lặc sao lại ngồi ở đây xem ti vi?”

“Ta là ông chủ, ta bảo làm gì thì làm đi. Tiểu tử con còn đâm chọc ta, coi chừng ta trừ tiền lương của con.”

“Con biết rồi.”

Bận rộn một trận, Quả Tri nhìn bốn bên vắng lặng một chút, gọi điện thoại cho Thời Tây: “Thời Tây! Tớ gửi số điện thoại cho cậu, cậu gọi vào số đó, có chuyện quan trọng.” Nói xong cậu cúp điện thoại. Một phút đồng hồ sau, điện thoại của cửa hàng thức ăn nhanh Cười Ha Ha vang lên, Quả Tri nhanh chóng tiến lên nhấc máy: “Xin chào! Nơi này là cửa hàng thức ăn nhanh Cười Ha Ha, xin hỏi cần gọi món sao?”

“Tôi muốn cúp điện thoại.”

“Khoan đã, đừng cúp. Chắc là ngài chưa có ăn cơm, tôi giúp ngày giao đồ ăn tới.”

“Không cần.”

“Cần. Cậu nhất định phải chọn món ăn, nếu không, nếu không tôi chết cho cậu xem.” Thật là một cửa hàng thức ăn nhanh đặc biệt, dùng cái chết để uy hiếp khách hàng chọn món ăn.

“Vậy cậu chết cho tôi xem thử.”

Quả Tri không nghe thấy: “Cậu muốn gọi món gì thì gọi, ngàn vạn không được gọi món thịt bò xào. Hôm này cửa hàng làm món đó đặc biệt khó ăn!”

Giọng nói của Tôn Hùng lớn đến mức nhà kế bên cũng có thể nghe thấy: “Quả Tri, con có phải muốn phá chuyện làm ăn của ta không? Nếu như hôm nay món thịt bò xào ế, ta bắt con ăn hết.”

“Con không có.” Sau khi nói với Tôn Hùng, lại hạ thấp âm lượng: “Cũng đừng gọi món đậu hủ kho chay.’

“Tên tiểu tử đáng ghét này!” Tôn Hùng đoạt lấy điện thoại: “Khách nhân, đừng nghe nó, nó là người của cửa tiệm kế bên phái tới để phá rồi tôi. Ngài cần gì, một hồi chúng tôi sẽ giao đến cậu.”

“Trừ những món người kia nói ra, ông cứ lấy tùy tiện, món gì cũng được.” Thời Tây cúp điện thoại, Tôn Hùng còn cố gắng nói: “Này, này, sao lại cúp điện thoại, còn chưa nói địa chỉ.’

“Cậu ấy mới vừa nói với con. Cậu ấy gọi món gì?” Quả Tri hỏi, Tôn Hùng liếc cậu một cái: “Trừ mấy món con nói ra, món gì cũng được. Nếu như vậy thì lấy mấy món đắt tiền một chút.” Ông vừa nói dứt lời liền bị Quả Tri ngăn cản: “Như vậy sao được! Chú làm như vậy nói không chừng cửa hàng này sẽ bị đóng cửa.”

“Không được nói gỡ như vậy. Là cửa hàng hay là khách hàng quan trọng?”

“Đương nhiên là khách hàng.”

Tôn Hùng đưa tay đặt lên vai của Quả Tri, giọng nói nhấn nháy giáo dục cậu: “Chúng ta mới là một phe, bọn họ là người ngoài.” Ông không sợ những người khách ngồi ăn trong cửa hàng sẽ nghe thấy. Tôn Hùng không biết, Quả Tri cùng với vị khách hàng kia mà ông gọi là người ngoài, không chỉ tình cảm quá mức thân mật, còn phát sinh vô số lần quan hệ thân thể.

“Nhưng con vẫn cảm thấy khách hàng quan trọng.”

“Thật hết cách với con. Nhanh đi giao đồ ăn cho khách đi!” Tôn Hùng không muốn nói nhiều nữa, đẩy cái ót của Quả Tri một cái.

Quả Tri để thức ăn vào trong thùng sau xe, đội mũ bảo hiểm an toàn, thật vui vẻ chạy xe máy đến tìm Thời Tây. Gió lẫm liệt thổi vào quần áo của cậu, lại không thể thổi vào khuôn mặt của cậu. Bất cứ lúc nào, con đường chạy về phía Thời Tây luôn rất dễ dàng và bằng phẳng. Có lẽ ba đã nói đúng, thái độ sống của mình đã thay đổi, nhưng mình cũng không muốn trở lại như xưa nữa.

“Chào tiên sinh, đây là thức ăn nhanh của ngài.” Quả Tri gõ cửa, Thời Tây mở cửa ra nhận lấy liền đóng cửa lại, bỏ Quả Tri cười khúc khích đứng ở bên ngoài. Cậu tiếp tục gõ cửa: “Khách nhân, cửa hàng của chúng tôi cũng cung cấp dịch vụ trao đổi tâm sự.”

Bên trong không có trả lời, Quả Tri tiếp tục gõ cửa: “Còn chưa có trả tiền, cậu muốn ăn miễn phí sao?” Cửa lần nữa mở ra, Quả Tri đi vào: “Tớ chỉ có mười phút để tham quan nhà của cậu.” Giống như một người quản lí, Quả Tri đi vòng quanh dò xét căn nhà. Trong nhà tựa hồ ngoài Thời Tây ra không còn ai khác. Cậu nhặt đồ rơi trên đất lên, đột nhiên liếc thấy trong phòng Thời Tây có một cái máy in. Ngày hôm qua mình đâu có thấy. Cậu tiến lên phía trước, sờ máy in một cái. Thời Tây cũng thật là… Không ở kí túc xá của trường mà thuê nhà ở bên ngoài, lần trước mua máy laptop mới, bây giờ lại mua máy in. Mặc dù Thời Tây dùng tiền như vậy cũng không gọi là quá lãng phí, nhưng hắn vẫn còn là học sinh, thế mà lại không biết tiết kiệm. Nghĩ tới đây, Quả Tri khoanh tay trước ngực, không ngừng đi vòng quanh Thời Tây đang ăn cơm.

“Đầu tiên nói rõ, tớ cũng không phải là muốn quản lí tài sản của cậu.” Cậu nói ra lời khó hiểu.

“Có lời gì cứ việc nói thẳng.”

“Tớ muốn hỏi cậu một vấn đề. Tớ lần nữa nói rõ, tài khoản ngân hàng của tớ có rất nhiều tiền, tớ rất giàu có, sẽ không có ý định chiếm đoạt tiền bạc của cậu.”

“Vị đại gia này, không có gì không nên quấy rầy khách hàng dùng cơm.”

Cậu tiếp cận Thời Tây, nhỏ giọng nói: “Tớ tò mò lâu rồi, tiền tiêu vặt hàng tháng của cậu là bao nhiêu vậy? Tớ sẽ không nói cho người khác biết.” Thời Tây không trả lời, Quả Tri vỗ vỗ vai hắn: “Không cần bởi vì thấy tớ dùng mồ hôi nước mắt của mình để kiếm tiền mà cảm thấy xấu hổ. Tiền học phí của tớ cũng là dùng tiền của ba mẹ đóng. Sau này cậu cố gắng làm việc, hồi báo lại bọn họ nhiều hơn là được. Đây là chuyện rất bình thường. Tớ tiếp xúc với xã hội sớm hơn cậu, mấy năm trước đã bắt đầu đi làm. Ở phương diện này không bằng tớ cũng không cần nổi giận, được không?” Cậu giống như một bác sĩ tâm lí khuyên bảo Thời Tây.

“Người nào nói cho cậu biết rằng tôi không tự mình kiếm tiền?” Thời Tây đẩy tay của Quả Tri đang đặt trên vai của mình ra, còn nói: “Nhưng mà tôi cũng không từ chối nhận tiền của bọn họ.”

“Đừng có nói đùa. Thấy không, nhìn thân thể tớ này, không ngừng bôn ba giữa mưa gió, mới có thể trở nên giàu có như vậy. Mỗi ngày, phần lớn thời gian cậu đều ngồi ở trước máy vi tính. Tớ thật không có biện pháp tưởng tượng hình ảnh cậu ra ngoài làm việc, khuôn mặt tươi cười chào đón khách.”

“Người nào nói cho cậu biết, kiếm tiền nhất định phải tươi cười chào đón khách?”

“Cậu còn có chuyện gì không nói với tớ?! Chẳng lẽ…” Quả Tri không thể tin che mặt, nghĩ đến mấy tình tiết trong manga BL: “Chẳng lẽ ban ngày cậu giống như một học sinh bình thường, suốt ngày ở trong nhà, đêm đến thì đi làm việc tại những chỗ không được trong sạch cho lắm?”

Thời Tây giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Mười phút đã trôi qua.”

“Hỏng bét! Quên mất, tớ đi trước, chuyện này vẫn chưa xong đâu!” Quả Tri vừa nói vừa vội vàng rời đi.

“Này!” Thời Tây gọi cậu, Quả Tri quay đầu lại. Thời Tây ném nón bảo hiểm tới cho cậu: “Chạy chậm một chút, nghe không?”

“Yên tâm, kể từ khi có cậu, tớ sợ chết hơn trước kia.”