Quả Tri không ngừng
viết đi viết lại một từ tiếng Anh trên giấy, trong miệng đọc thầm từ
vựng. Từ vựng phức tạp thật khiến cho người ta khổ sở. Nói cho cùng con
người trước sau không thoát khỏi được số mạng học tập đau khổ, vô luận
là ở trường hay là xã hội, ở đâu đều cần phải học tập. Quách Diệc Kỳ đi
ngang qua, đụng vào quyển sách tiếng Anh của cậu khiến nó rơi xuống đất, trực tiếp giẫm lên nó. Sau khi bị Thời Tây cảnh cáo lúc trước, mặc dù
sẽ không đối nghịch với Quả Tri ở ngoài sáng, nhưng cô cũng không thể
nào nuốt trôi cơn tức, thỉnh thoảng sẽ giả vờ vô ý làm hại tới Quả Tri.
Cậu khom lưng nhặt sách lên, phủi phủi dấu chân ở ngoài bìa, không có phản
ứng gì quá lớn. Cậu lười đi so đo cùng với con gái, nếu đã là con trai
thì phải có khí phách của con trai, không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà
động tay động chân hay trách móc con gái.
“Diệc Kỳ, buổi tối chúng ta đi uống rượu đi.”
“Hôm nay không được. Tớ phải đi khiêu vũ tại dance club cùng với mấy niên
đệ, niên mụi rồi. Thật là phiền toái.” Quách Diệc Kỳ nhìn nhìn vào móng
tay của mình.
“Diệc Kỳ, cậu thật lợi hại, dáng dấp đẹp, khiêu vũ cũng tốt. Chắc là có nhiều thành viên của dance club theo đuổi cậu lắm.”
“Ai thèm quan tâm mấy người đó chứ! Tất cả đều là những tên quỷ nghèo đói
mà muốn làm quen với tớ. Thấy không, điện thoại mới nhất là bạn trai
trước tặng.” Quách Diệc Kỳ đắc ý xoay xoay điện thoại di động, nhận được sự nịnh nọt của những người bạn. Xung quanh cô thường có rất nhiều
người vây quanh. Cô so với Quả Tri không giống nhau. Đã lâu rồi, Quả Tri chỉ là một tên ngốc ở trong lớp học thôi, không ai nịnh nọt cậu, không
ai lấy lòng cậu. Ở cái xã hội hiện đại này, trong mắt mọi người chỉ có
lợi ích của mình. Quả Tri cũng không hâm mộ Quách Diệc Kỳ. Nếu như làm
bạn bè với nhau chỉ vì lợi ích riêng, vậy thì không bằng một mình còn
sướng hơn. Lấy lòng nhau chỉ để mượn tiền này kia. Có tiền thì đã sao
chứ? Dựa vào chính mình kiếm tiền để nuôi sống bản thân thì sao chứ?
Với suy nghĩ này thì có lẽ cậu sẽ bị Thời Tây mắng là quá ngu xuẩn, có tiền thì có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng Quả Tri không muốn làm nhiều
chuyện như vậy, chỉ muốn yên lặng mà sống. Nguyện vọng lớn nhất là có
thể giúp Thời Tây ra một quyển sách, để cho tất cả mọi người đều có thể
đọc, để cho Thời Tây chỉ dựa vào văn chương của mình mà sống. Tất cả của Quả Tri đều có liên quan tới Thời Tây, cũng không phải là cậu không
quan tâm đến bản thân, mà vì Thời Tây cũng chính là cậu.
Thích hắn như thế, hắn biết không? Mình thích hắn như thế.
Quách Diệc Kỳ đi tới dance club, bên trong có mấy niên đệ, niên muội đang
luyện tập. Cô bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như một nữ vương, chờ dân chúng tới lấy lòng của mình. Quả nhiên những người kia xông
tới: “Chị Kỳ, chị tới rồi, hôm nay mặc đồ rất đẹp.”
Nhận được một câu lại một câu khích lệ, Quách Diệc Kỳ cười cười: “Hôm nay tâm tình không kệ, tối nay mời mọi người đi karaoke.”
“Chị Kỳ thật tốt!”
Cô thấy một nam sinh đang cố gắng tự mình khiêu vũ ở trong góc: “Lỗ Hào, cậu cũng cùng đi đi.”
“Không đi, tôi còn phải đọc sách.” Hắn nói xong, Quách Diệc Kỳ tức giận đi
tới, tắt nhạc đi: “Sách có gì hay đâu mà đọc. Tôi bảo cậu đi thì cậu
phải đi. Đừng khiến tôi mất mặt trước mọi người.” Lỗ Hào và Quách Diệc
Kỳ quen biết nhau lâu rồi. Hơn nữa gia cảnh và dáng dấp của Lỗ Hào không tệ. Cứ tưởng rằng hắn sẽ nhanh chóng si mê mình, nhưng đã hơn một năm
cũng không thấy hắn có động tĩnh gì khiến cho Quách Diệc Kỳ rất bực
mình.
“Các người đi là được rồi, tôi cũng không phải thích ca hát
gì lắm.” Lỗ Hào lau mồ hôi một chút, cầm mắt kính đeo lên. Quách Diệc Kỳ không chấp nhận buông tha dễ dàng như vậy, giữ Lỗ Hào lại. Ví tiền từ
trong túi áo rơi xuống đất. Quách Diệc Kỳ có mù cũng nhìn thấy tấm hình
trong ví, nhặt cái ví tiền lên. Gương mặt của người trong hình đó rất
khó để cho người ta có thể quên được. Mặt Lỗ Hào kinh hoảng đoạt lại ví
tiền.
“Trong ví tiền của cậu tại sao lại có hình của Thời Tây?”
Nghe được Quách Diệc Kỳ nói ra tên của Thời Tây, Lỗ Hào sửng sốt một chút: “Cậu biết Thời Tây?”
“Không phải hắn sao?”
“Tôi với Thời Tây học cùng lớp. Có người tặng cho hắn ví tiền, hắn không cần cho nên tôi mới lấy nó. Cũng không có gì lớn lao lắm.” Lỗ Hào cố làm
trấn định nói. Quách Diệc Kỳ tức giận hơn, nắm áo Lỗ Hào không buông,
giọng nói bén nhọn: “Tôi không phải là đứa ngốc, cái lí do rách rưới gì
thế! Cho dù là hắn cho cậu, cậu đại khái cũng nên ném tấm hình đi chứ.”
Lỗ Hào tránh ra khỏi Quách Diệc Kỳ, không hiểu cô tức giận như vậy làm
gì: “Tôi làm gì cũng không liên quan tới cô.”
Đôi mắt Quách Diệc
Kỳ trợn to, không thể tin nhìn chằm chằm Lỗ Hào. Mình đối với hắn tốt
như vậy, vật gì tốt cũng muốn mua cho hắn, hắn lại nói không liên quan
gì với mình. Đặt tấm hình ở trong ví tiền là chuyện gì đây? Biểu cảm mới vừa rồi của hắn là chuyện gì đây? Chẳng lẽ Lỗ Hào… Không thể nào! Mình
từ nhỏ tới lớn muốn có cái gì thì có cái đó, lại xinh đẹp như vậy, Lỗ
Hào không có lí do gì mà không động tâm với mình.
Lại là Thời Tây! Cái tên nam sinh đó lại đánh bại mình một lần nữa. Hình ảnh muốn quên
lãng không ngừng thoáng hiện lên trong đầu. Bị hắn mắng trước mặt mọi
người, bị hắn dùng sách nện lên trên mặt, hiện tại còn bị hắn cướp đi
người đàn ông của mình. Chính là muốn bức mình đây mà. Hắn có gì đặc
biệt hơn người? Mình còn không bằng một tên nam sinh sao? Cô càng nghĩ
càng tức giận, nỗi hận thù và sự nhục nhã nồng nặc khiến cho cô mất đi
lí trí. Hủy hoại hắn! Nhất định phải hủy hoại hắn! Thừa dịp hắn còn chưa hủy hoại mình. Cũng không khó khăn mấy, ở cái thế giới này không phải
có tiền là giải quyết được tất cả sao? Những tên côn đồ trôi nổi ngoài
đường vì tiền có thể nguyện ý làm bất kì chuyện gì. Khuôn mặt xinh đẹp
của cô bởi vì biểu cảm tà ác mà trở nên đáng sợ.
Đem tất cả nhục nhã của mình trở lại cho hắn, để cho hắn nếm thử một chút đau đớn.
Giờ tự học kết thúc, bọn học sinh không kịp chờ đợi chạy ra khỏi cái phòng
học chẳng khác nào cái nhà tù này. Gió đêm điềm tĩnh thổi tới từ bên
ngoài cửa sổ, Thời Tây ngồi lại trong phòng học trống rỗng. Ánh đèn bình tĩnh sống ở trên trần nhà. Đột nhiên tiếng ồn ào đánh vỡ sự yên tĩnh
của Thời Tây. Hai tên thanh niên nhuộm tóc nghênh ngang đi tới, giọng
nói ngạo mạn: “Mày chính là Thời Tây?”
Thời Tây cũng không lên
tiếng, lười biếng dựa vào lưng ghế. Một người trong đó đưa chân ra, đá
văng cái bàn của Thời Tây: “Tao đang hỏi mày đó!”
Thời Tây nhìn
chằm chằm cái bàn, sau đó nhìn chằm chằm hai tên hung thần sát người
kia. Nhìn cách ăn mặc của bọn họ không phải là học sinh trong trường.
Hai tên côn đò tìm tới đây gây sự với mình, Thời Tây như không có người
bên cạnh mà suy nghĩ.
“Đang coi thường bọn tao à? Tiểu tử thúi, để tao giáo huấn mày một trận.” Người đàn ông tóc vàng đánh tới một quyền. Thời Tây không có tránh, trên mặt truyền tới cảm giác đau nhưng biểu
cảm không thay đổi. Dáng vẻ bình thường của Thời Tây chọc giận bọn họ.
Miệng bọn họ đầy thô tục, đang chuẩn bị động thủ, một bóng người xông
lại đẩy bọn họ ra.
“Các người làm cái gì vậy!”
“Mày là ai?”
“Tôi là ai các người không cần xen vào.” Quả Tri cau mày, trong mắt bắn ra
tia lửa giận bay tán loạn. Cậu bởi vì tức giận đỏ mặt lên, tay nắm lại
thành quả đấm thật chặt, giống như một con mèo bị đạp trúng đuôi. Mặt
Quả Tri tức giận như vậy là lần đầu tiên Thời Tây nhìn thấy. Thì ra là
người này còn có biểu cảm này, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút đáng
yêu. Thời Tây có chút thú vị tà ác.
“Tao nghĩ mày là đang muốn bị
đánh!” Tên côn đồ thứ hai một cưới đá tới, không biết Thời Tây đứng ở
sau lưng Quả Tri lúc nào, nắm lại cổ áo của Quả Tri, kéo cậu vào trong
ngực của mình. Một tay của Thời Tây ngăn trở mặt của Quả Tri không để
cho người khác nhìn thấy, nhẹ giọng nói: “Cái biểu cảm này, tôi phải giữ cho riêng mình.”