Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 59: Cùng hiểu nhau




Không gian yên tĩnh, thật yên tĩnh, thời gian lắng đọng như ngừng trôi, cả hai không nói một lời nào. Qủa Trí đang chờ câu trả lời của Thời Tây.

Thích, hóa ra không phải là chiếm đoạt, không có chuyện đúng sai. Hai người thương mến nhau, sẽ có một người bước một bước đầu tiên tiến về phía trước. Khi Thời Tây đến đây tìm mình, cậu ấy đã đi bước đầu tiên , mình sẽ đi bước tiếp theo để đến gần cậu ấy.

‘’Thời Tây, tớ từng nói , tớ không hề thích nói dối, lại càng không nói dối với người mình yêu thích. Tớ cũng từng nói, tiếng khóc chỉ để người khác xem, nụ cười là dành cho cậu. Cuối cùng, tớ lại thành kẻ nói dối. Cho tớ thu hồi lại câu nói không quen biết cậu thì tốt biết mấy. Lời nói dối lớn nhất trong đời tớ, không biết tại sao tớ lại thốt ra.’’

Tay Qủa Trí nắm chặt Thời Tây, không buông ‘’ Thời Tây, cậu biết không ? Yêu một người , rất cần sự cố chấp. Kể từ khi cậu muốn tớ bước chân ra khỏi thế giới của cậu. Tớ nghĩ mình có thể quên, có thể thoát khỏi cậu, luôn tự nhủ bản thân rằng : cậu đã cách xa tớ rồi, nhưng thực tế cậu vẫn luôn ẩn mãi trong trái tim tớ… Mọi người trên thế giới đều có thể hiểu lầm tớ nhưng tớ không muốn cậu hiểu lầm tớ.’’

‘’ Trong lòng tớ nghĩ, nếu tớ học thật giỏi, gia đình tớ sẽ bớt đi một lý do phản đối chuyện tình cảm của tớ và cậu, ít nhiều gì họ cũng thông cảm và cho phép chúng ta ở bên nhau.Tớ muốn vì cậu làm chút gì đó, nỗ lực học tập tốt, nhưng kết quả tớ lại không làm được. So với cậu, tớ thấy mình chỉ là một kẻ vô dụng, không có tiền đồ !’’

{ Qủa Trí, từ trước đến nay, sự ngây thơ của tên ngốc nhà cậu thật khiến tôi động lòng ! Tôi chẳng rõ cậu xuất hiện trên đời này để làm gì … nhưng chắc là để tôi yêu ! }

"Tớ hỏi cậu, cậu có biết vì sao tớ lại thay đổi hay không ?" Cuối cùng Thời Tây cũng lên tiếng.

"Vì sao?"
Một giây, hai giây … trôi qua. Quả Tri chưa nhận được câu trả lời, cậu chỉ đứng đó lặng nhìn nửa bên khuôn mặt đẹp trai như khắc họa của Thời Tây, 3 giây sau, giọng nói của Thời Tây phát ra chầm chậm, âm hưởng êm tai: "Tớ không đủ xuất sắc, lấy cái gì đi bảo vệ cậu. Cậu là phế nhân cũng được, đồ đần độn ngu si cũng được, tất cả đều không quan trọng, bởi vì cậucó tôi." Bạn đang đọc truyện tại WebTruyenOnline.com

Mối quan hệ ly kỳ nhất trên thế giới này chính là tình yêu giữa nam và nam.Cả câu chuyện tình, đều do hai người viết.Trên con đường sáng tác, có nhiều chuyện đắng lòng. Ví dụ người này ‘’chấm xuống dòng’’, mà người kia lại nhầm hiểu đó là ‘’chấm hết’’.

Thật ra ngay từ đầu, Qủa Trí đã hiểu lầm, hoàn toàn hiểu lầm rồi, cậu không hề là ràng buộc hay gánh nặng gì cả. Cậu chính là động lực để Thời Tây vươn lên, hoàn thiện bản thân hắn và sống tốt hơn từng ngày. Sự tiến bộ của Thời Tây có dụng ý riêng trong đó.Thời Tây chưa bao giờ nghĩ tới khoảng cách ‘’ trình độ’’ giữa hai người. Cậu tiến nhanh về phía trước , không phải muốn bỏ Qủa Trí lại, cậu chính là muốn đem Qủa Trí cõng trên lưng mình, cùng đi trên đường đời.

Đáy lòng mỗi người tựa hồ đều có nỗi niềm riêng, những người luôn cố gắng tỏ ra bất cần mới chính là những người thật sự biết quan tâm.

Trước khi gặp Qủa Trí, Thời Tây không hề biết, thích một người sẽ khiến bản thân mình làm tất cả mọi chuyện để bảo vệ đối phương, mong muốn đối phương được hạnh phúc. Quả Tri có rất nhiều ý nghĩ lạc quan, tích cực, nhưng đối Thời Tây mà nói, Quả Tri là lạc quan, tích cực duy nhất của hắn.

Không cần truy cầu biểu hiện cảm xúc của Thời Tây để cảm thụ tình cảm. Trong tình yêu, có những điều đối phương không trực tiếp nói ra, nhưng ta sẽ cảm nhận được sự chân thành qua từng hành động. Trái tim của Qủa Trí rung lên từng nhịp hân hoan, cậu tràn ngập hạnh phúc cảm nhận tâm ý của Thời Tây:

‘’Kỳ thực Thời Tây rất yêu mình, cậu ấy yêu mình nhiều lắm !’’

Xúc động qua đi, Qủa Trí dở khóc dở cười hỏi Thời Tây: ‘’ Cậu có cần nói những lời khó nghe như vậy không ? Cái gì mà phế nhân, lại còn đồ đần độn ngu si nữa chứ ! Cậu nói xem, tớ nên vui vẻ hay tức giận với cậu đây ? ‘’ Bạn đang đọc truyện tại WebTruyenOnline.com

"Cậu đó hả, thậm chí còn tệ lậu hơn." Thời Tây châm chọc Qủa Trí.

Quả Tri mở rộng vòng tay : "Ôm một cái nào, chúng ta xem như là hòa giải đi." Thời Tây thờ ơ không động lòng, Quả Tri nhiệt tình xông lên, cậu bị Thời Tây đẩy đầu ra: "Tránh xa tớ ra."

‘’ Sau khi cãi nhau mà không thoải mái ôm nhau thắm thiết, sẽ hại đến sức khỏe thể chất và tinh thần đó nha.’’

"Cậu lập tức bệnh chết cho tớ.’’

‘’ Cậu lúc nào cũng độc mồm độc miệng !’’ Qủa Trí dừng lại khi thấy Thời Tây đang xoay người muốn đi, Quả Tri cuống quít hỏi: "Cậu tính đi đâu?"

"Đi về."

"Nhưng mà mắt của tớ đau, a..." Quả Tri che hai mắt của mình, Thời Tây lạnh nhạt nhìn cậu: "Cậu che luôn mắt phải kìa."

"Lây sang mắt phải rồi."

Quả Tri chỉ lên ghế ngồi đặt ở phía sau Thời Tây : "Cậu ngồi xuống đi." Thời Tây không phản đối, ngoan ngoãn ngồi xuống, Quả Tri tìm ra cây nến tối hôm qua vứt vào thùng rác, nhen lửa đốt nến: "Thời Tây, sinh nhật vui vẻ, cậu ước điều gì đi."

"Đừng kêu tớ làm mấy trò này."

"Cậu thích thứ gì? Tớ sẽ tặng cho cậu."

"Tớ không cần."

"Thời Tây, cậu có mong muốn gì không, nói cho tớ biết đi? À… không cần nói , tớ nghe nói nếu nói ra điều ước của mình sẽ không linh nghiệm nữa.’’

"Nhiều chuyện."

"Thổi nến đi, lát nữa tớ mua cái bánh khác bù cho cậu."

"Tớ không thích ba cái đồ ngọt."

"Vậy cậu ăn bánh phía dưới là được, tớ ăn kem."

"Gặp lại sau." (@Ghi chú : Thời Tây nói câu này để trêu Qủa Trí ^^ , kiểu mèo vờn chuột , ‘’ ấy’’ không có ý đi thiệt đâu nha ! (*´▽`*) nguyên văn : “再见。” = ‘’ Good bye !’’ )

Quả Tri tưởng Thời Tây muốn đi khỏi, liền cuống cuồng đưa tay nắm lấy Thời Tây, vừa mới đưa tay ra đã bị Thời Tây nắm lấy, đem cậu lôi vào trong lồng ngực, Qủa Trí ngồi ở trên đùi Thời Tây, như vậy thân kề thân khoảng cách rất gần nhau, làm cả người Qủa Trí khẽ rung động.

"Mắt còn đau không?" Hơi thở của Thời Tây áp vào mặt Qủa Trí.

‘’ Uhm, sẽ hết đau nếu như cậu kể chuyện cổ tích cho tớ nghe, giống như hồi cấp 3 tớ đi khám nha sỹ vậy đó.’’

Lần này, Thời Tây không từ chối, cậu thì thầm bên tai Quả Tri kể truyện cổ tích, từng chữ, từng chữ, dịu dàng đi vào lòng Qủa Trí. Vẫn giống như trước đây, âm thanh ấm áp của Thời Tây khiến Qủa Trí quên đi đau đớn.

Không biết từ lúc nào, Qủa Trí dựa vào lồng ngực Thời Tây ngủ thiếp đi, cậu ấy đang mơ một giấc mộng đẹp, nhìn khóe miệng đang khẽ cười ngọt ngào của cậu ấy là ta biết ngay. Thời Tây thấy Qủa Trí đã ngủ, liền im lặng, một tay ôm Qủa Trí thật chặt, tay kia lướt nhẹ nhàng lên mặt Qủa Trí.

Mình bắt đầu yêu từ khi nào, bản thân mình không lý giải được. Tại sao mình lại yêu người này ? Chính mình cũng không biết ! Cũng như không biết vì sao hoa lại nở, không biết vì sao cầu vồng lại xuất hiện sau cơn mưa, cũng không biết vì sao gió lại thổi để mây bay đi, không biết vì sao lại như thế … ! Chỉ biết là …ta đã yêu !

Thời Tây đặt Qủa Trí lên giường, ánh mắt cậu dừng lại ở tờ giấy đặt trên bàn Qủa Trí. Cậu hiếu kỳ cầm tờ giấy lên đọc. Bạn đang đọc truyện tại WebTruyenOnline.com

So với tình cảm yêu đương tuổi mới lớn, Qủa Trí bây giờ suy nghĩ nghiêm túc hơn về mối quan hệ với Thời Tây, theo góc độ khách quan mà đánh giá, tình hình cũng không phải là bế tắc. Cả ngày lo lắng vu vơ , không bằng biến suy nghĩ thành hành động, dùng nỗ lực của mình để bồi đắp tình cảm. Nếu cuối học kỳ kết quả học tập tốt, kỳ nghỉ hè ba ba cậu sẽ dễ dàng cho cậu ra ngoài chơi, đến lúc đó cậu sẽ tự do đi tìm Thời Tây. Qủa Trí vẽ ra hình nấc thang kế hoạch lên tờ giấy, mỗi bậc thang đại diện cho một mục tiêu cần thực hiện.

Mục tiêu đầu tiên: Nghỉ hè đi tìm Thời Tây chơi.

Mục tiêu thứ 2: Ba tháng cũng không cãi nhau với Thời Tây.

Mục tiêu thứ 3: Năm nay đạt 5000 tệ tiền gửi tiết kiệm.

Mục tiêu thứ 4: Nhìn thấy nụ cười của Thời Tây.

Mục tiêu thứ 5: Cất giữ một quyển tiểu thuyết do Thời Tây sáng tác.

Mục tiêu thứ 6: Làm ba mẹ Thời Tây thích mình.

Mục tiêu thứ 7: Làm ba mẹ mình thích Thời Tây

Thời Tây cau mày, cắn bút, cậu rà bút theo từng mục tiêu từ số 1 đến số 7, từ dễ đến khó, cậu suy nghĩ mình có nên viết thêm cái gì đó vào hay không, hồi lâu, cậu viết lên mục tiêu cuối cùng của chính mình.

Mục tiêu thứ 8: Không bị ánh mắt của thế tục cùng ý nghĩ của người khác ảnh hưởng, vui vẻ cùng Thời Tây ở bên nhau.

Viết xong, Thời Tây đem tờ giấy xếp ngay ngắn lại rồi bỏ vào túi, trong lòng thầm nhủ: ‘’Qủa Trí đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ qua.’’

Ở bên cạnh Thời Tây - là nguyện vọng của Qủa Trí.

Ở bên cạnh Qủa Trí – là chuyện Thời Tây nhất định làm.

Chí ít ở điểm này , cả hai đã hiểu nhau.