Những ngày qua, Quả Tri đi làm việc ở nhà hàng do bạn của Quả Vân làm chủ. Kể từ sau khi tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, Quả Vân vì muốn rèn luyện cậu, vừa đến ngày nghỉ sẽ để cho cậu tới nơi này làm, cho nên Quả Tri đã rất nhuần nhuyễn công việc ở đây. Đây là một nhà hàng chuyên bán thức ăn nhanh, bố trí rất sạch sẻ và chỉnh tề. Bởi vì muốn tiết kiệm thời gian, những nhân viên văn phòng làm việc gần đó thường ghé vào đây, cho nên nhà hàng này làm ăn cũng không tệ lắm.
Một ông khách quen của nhà hàng này đã quen biết Quả Tri, thấy Quả Tri, không nhịn được cười khanh khách kêu: "Quả Tri, lại nghỉ sao? Ba cháu cũng thật là, khó có được ngày nghỉ, vậy mà còn bắt cháu đi làm."
"Con cảm thấy đi làm rất tốt mà!"
"Đứa nhỏ này tương lai rất có tiền đồ! Hôm nay nên ăn món nào đây?" Ông lựa chọn món ăn, Quả Tri chỉ vào vài món ăn, đàng hoàng nói: "Mấy món ăn này hôm nay có chút mặn." Lời này mới vừa nói xong, bị ông chủ đứng cách đó không xa nghe được: "Quả Tri! Lại đang nói càn cái gì vậy?!" Ông chủ Tôn Hùng và Quả Vân là chiến hữu của nhau, đều là những người thẳng thắn. Nhưng Tôn Hùng so với Quả Vân sáng sủa hơn. Quả Tri tiến lại gần Tôn Hùng. Quả Tri sẽ không sợ Tôn Hùng giống như sợ ba mình.
"Nhưng phật Di Lạc thúc thúc, hôm nay những món thức ăn kia quả thật có chút mặn."
"Con còn nói? Bác nói bao nhiêu lần rồi? Đừng gọi bác như vậy! Tiểu tử con cũng biết phá hư chuyện làm ăn của người khác quá. Nếu con không nói ra, người khác cũng sẽ không biết, mặn thì uống nước nhiều là được." Tôn Hùng nói lớn, làm cho khách hàng nghe không sót một từ, nhưng mọi người cũng đã quen rồi.
Quả Tri gật đầu một cái. Tôn Hùng đưa một phần thức ăn đóng hộp cho Quả Tri: "Trung tâm kĩ thuật số, lầu 2, khu A19."
"Được!" Quả Tri xách theo túi ni lon liền đi ra ngoài. Trung tâm kĩ thuật số cũng không xa, bên trong tràn đầy hình ảnh, âm thanh, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện phiếm. Cậu đi thang cuốn lên lầu hai, đứng ở trên đó nhìn kĩ xung quanh nhưng vẫn không tìm được khu A19 ở đâu. Cậu liền đứng ở đó lớn tiếng nói: "Người nào vừa mới gọi một phần thức ăn của nhà hàng `CƯỜI HA HA´ vậy?~~ Nhân viên giao hàng đến rồi đây, ra nhận đi. Một phần cơm nhiều thịt, hương vị ớt cay tới rồi đây! ~~ Nhanh lên, nhanh lên ~~ để lâu sẽ nguội mất ~~" Giọng nói của cậu thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
"Quả Tri!" Có một âm thanh gọi Quả Tri lại. Quả Tri quay người, ngay sau đó nhận ra đối phương, có chút vui mừng đi tới: "Lâm Lâm!"
"Nghe giọng nói có chút quen thuộc, không nghĩ tới là cậu."
Quả Tri quan sát chỗ này một chút: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
"Bạn trai tớ mở tiệm, tớ tới nơi này giúp một tay. Cậu ăn mặc cái gì vậy?" Vương Lâm Lâm dòm trang phục Quả Tri mặc trên người, trước ngực còn có mấy chữ to `Cửa hàng thức ăn nhanh CƯỜI HA HA´.
"Tớ đang làm thêm nhân kì nghỉ đông." Quả Tri không nhịn được cười. Vương Lâm Lâm nhìn mặt của Quả Tri, cậu ấy tựa hồ không thay đổi, nhưng lại luôn cảm thấy có nơi nào đó đã thay đổi, đột nhiên hỏi: "Này, bộ dáng tươi như gió xuân này của cậu là sao? Có phải đã yêu rồi, đúng không?"
Quả Tri hoảng sợ lui về phía sau: "Nói càn, không, không có!" Mới vừa phủ nhận chưa được hai giây, cậu lại thừa nhận: "Đúng vậy!"
"Thời gian duy trì nói láo cũng quá ngắn!" Vương Lâm Lâm trợn trắng mắt, cũng không có hỏi nhiều, dù sao đang học đại học yêu đương cũng là chuyện rất bình thường. Vương Lâm Lâm kéo cái ghế lại, đặt ở trước mặt Quả Tri: "Chúc mừng cậu, không còn là trai tơ nữa."
Quả Tri mới vừa ngồi xuống , đột nhiên bật đứng lên: "Cậu, nói càn! Chúng tớ chưa có làm!" Hai giây sau, Quả Tri ngồi xuống lần nữa, buông lỏng nói: "Chúng tớ đã làm rồi!"
"Cậu bị bệnh thần kinh sao?" Vương Lâm Lâm không nhịn được trợn trắng mắt, thấy Quả Tri treo máy chụp hình trước ngực: "Xin hỏi, cậu ra ngoài giao thức ăn, cần mang máy chụp hình sao?"
"Tớ có chuyện cần dùng tới!"
"Có muốn chụp hình tớ hay không? Đến lúc đó đưa cho Hoa Cốc Vũ xem một chút, hỏi cậu ấy bây giờ tớ có đẹp hơn không."
"Cái này không thể được, cậu không nằm trong phạm vi lựa chọn tư liệu cho Thời Tây của tớ!"
"Cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Thời Tây? Cái tên này hình như có chút ấn tượng. Tớ nhớ ra rồi, có phải cái người lúc nào cũng mang cái mũ giống như giang hồ không? Cái tên quái nhân không chút đặc sắc gì đó sao? Lúc ấy cậu nguyện ý cùng hắn chơi đùa, hắn liền cùng cậu vào trường đại học Z sao?" Vương Lâm Lâm chẳng qua là thành thật mà nói ra ấn tượng của mình đối với Thời Tây khi học trung học đệ nhị cấp. Quả Tri có chút bất mãn, chu môi: "Lâm Lâm, thật ra thì trước kia là tớ lừa gạt cậu. Dáng dấp của cậu một chút cũng không đẹp!!"
Câu này là từ trong miệng Quả Tri nói ra sao? Vương Lâm Lâm trợn mắt: "Quả Tri, cậu bị trường đại học Z làm cho thay đổi sao? Tớ không đẹp nơi nào?!"
"Chỗ nào cũng đều không đẹp!"
"Này, chuyện này rốt cuộc là sao? Quan hệ giữa cậu và Thời Tây tốt lắm sao? Người khác đều nói hắn xấu xí cơ mà."
"Thời Tây bây giờ không mang cái mũ trên đầu nữa!"
"Vậy thì thế nào, còn không phải là một tên quái nhân sao?"
Quả Tri lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh lên, đưa điện thoại di động cho Vương Lâm Lâm xem. Mặt Vương Lâm Lâm khinh thường nhận lấy điện thoại di động, vừa nhìn, máu thích trai đẹp trong cơ thể cô lại tăng trưởng cấp tốc, giọng nói cũng thay đổi: "Đây là Thời Tây?! Cậu nói đây là Thời Tây?!"
Thật hỏng bét, tác dụng phụ của thích thật đáng ghét, đã lây bệnh cho Quả Tri. Quả Tri có chút kiêu ngạo, nhưng mà cũng khó trách, có ai mà không muốn người khác khen bạn trai của mình đâu chứ! Đây chính là bạn trai của mình, Thời Tây.
Con ngươi của Vương Lâm Lâm mau chóng trừng to, vẫn như cũ xem hết tấm hình này tới tấm hình khác trong điện thoại di động của Quả Tri: "Này, Quả Tri, tại sao album hình trong điện thoại di động của cậu tất cả đều là hình của Thời Tây vậy? Hơn nữa tất cả đều là những tấm hình chụp lén!"
"Còn tại sao nữa, đương nhiên là bởi vì cậu ấy đẹp trai."
"Đơn giản vậy sao..."
Lúc này truyền tới tiếng gọi ầm ỉ: "Nhân viên của nhà hàng thức ăn nhanh CƯỜI HA HẢ có ở đây không? Tôi vừa gọi cho ông chủ của các người, ông chủ nói đã cho người đi giao thức ăn rồi mà. Tôi đã đặt phần cơm có nhiều thịt, vị ớt cay đó.~~"
"Nguy rồi, quên chuyện này. Tớ đi giao cơm cho khách đây, tạm biệt!"
"Đi đi, lần sau có rãnh rỗi tới tìm tớ chơi."
"Được, được!"
Quả Tri đứng lên, đi không đầy hai bước, Vương Lâm Lâm ở sau lưng gọi cậu lại: "Quả Tri, số điện thoại của Thời Tây là gì?"
Lỗ tai của Quả Tri nghe được nhưng trong lòng của Quả Tri không nghe thấy. Cậu tiếp tục bước nhanh đi về phía trước: "Tôi là nhân viên giao cơm của nhà hàng `Cười Ha Ha´. Xin lỗi vì đã giao cơm chậm."
Mới vừa về tiệm, giọng nói của Tôn Hùng liền truyền tới: "Tiểu tử kia, có phải là đi lạc đường rồi không?"
"Con gặp lại một người bạn học, trò chuyện mấy câu."
"Bạn học trai hay là bạn học nữ?"
"Bạn học nữ."
Tôn Hùng nhếch môi, sờ bụng một cái, nhạo báng Quả Tri: "Không nghĩ tới con cũng biết yêu đơn phương!"
"Không phải như bác nghĩ."
Tôn Hùng không nghe giải thích, mang theo nụ cười rời đi. Quả Tri lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Thời Tây: "Này, Thời Tây, cậu đoán xem tớ mới vừa gặp phải người nào?"
"Vậy cậu đoán tôi có hứng thú muốn biết sao?" Đầu kia giọng nói lạnh lùng.
"Vương Lâm Lâm."
"Không quen biết!"
"Trước kia ngồi cùng bàn với tớ. Cô ấy nhớ cậu, nhưng mà cô ấy nói cậu xấu, sau đó tớ đem hình của cậu ra cho cô ấy xem. Cậu thật sự nên biết biểu cảm lúc đó của cô ấy. Để tớ xem cô ấy còn nói cậu xấu nữa không. Lâm Lâm không phải người xấu, chỉ mỗi cái tội là mê trai đẹp." Quả Tri an ủi Thời Tây.
Thời Tây không muốn được an ủi, hắn chỉ muốn hỏi một chuyện: "Quả Tri."
"Sao?"
"Tại sao cậu lại có hình của tôi?"
"Chuyện đó, nó, nhưng thật ra là như vầy." Quả Tri cau mày suy nghĩ nên nói ra như thế nào, nhưng không thể nói ra được, vậy thì cứ cắt đứt cuộc gọi của Thời Tây là được!
Quả Tri đứng ở cửa tiệm, hai tay bỏ vào trong túi quần, nhìn đường phố. Tâm tình bây giờ, giống như sáng sớm sáng rỡ, giống như đứng l giữa ánh mặt trời, giống như nghe được một bài hát sôi động, không nhịn được, chỉ muốn nhẹ nhàng lay động thân thể.