Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 14: Tình yêu này cũng có mặt tốt sao? (1)




?

Hai người mang tiếng là đi du lịch nhưng không giống chút nào. Bên trong phòng trọ, Thời Tây chéo chân chân ngồi trên ghế cạnh cửa sổ. Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, ngoài ra không có động tác gì nữa. Có lúc hắn viết rất nhiều, viết không ngừng, nhưng đến cuối cùng cũng không biết muốn viết cái gì. Một người có thể viết cả đời sao? Có lẽ không, đến một lúc nào đó sẽ cảm thấy nhàm chán, tìm một thời gian thích hợp ngưng hẳn mới là đường lui tốt nhất. Quả Tri ngồi đối diện hắn, cúi đầu nhìn những bản thảo nằm tán loạn trên bàn của Thời Tây, chữ viết thì xốc xếch, tờ giấy thì cũ kỹ.

【 Nàng có dung mạo khuynh thành, nàng có danh tiếng, nàng có vàng bạc châu báu, nàng có y phục lộng lẫy. Nàng có tất cả, nhưng trái tim lúc nào cũng cô đơn đến phát sợ. Nàng mang theo nụ cười, ở trước mặt nam nhân lúc nào cũng vui vẻ quyến rũ bọn họ, để mặc cho bọn họ ô nhục thân thể nữ nhân của mình. Đây là mặt nạ của nàng, cởi xuống sẽ không cách nào sống sót được. Nàng cười rồi lại cười, cười nhưng nước mắt lại chảy ra hốc mắt. Bất kể là bị người nào ôm chặt, hay là ôm chặt người nào, nàng cũng không cách nào hóa giải được cô đơn của mình. Cuối cùng, nàng quyết định thoát khỏi chốn lầu xanh này. Nàng mang theo nỗi cô đơn của mình chạy trốn. Nàng cảm thấy thật tự do, nàng tự nói với lòng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng một người muốn lần nữa bắt đầu lại cuộc đời như nàng, nói cho cùng cũng chỉ là một nguyện vọng hảo huyền mà thôi. Bà chủ lầu xanh phái bọn trai tráng đuổi theo bắt nàng lại. Bọn họ xé nát y phục của nàng, cướp đi vàng bạc châu báu của nàng, còn dùng dao hủy diệt dung mạo khuynh thành của nàng. Thân thể của nàng bị giày xéo, cuối cùng mủi dao lạnh như băng xuyên thấu trái tim của nàng. Máu của nàng xông ra. Thân thể của nàng cũng từ từ bắt đầu lạnh như băng. Nàng nhận được tự do ngắn ngủi, cũng nhận được cái chết vĩnh viễn. Nàng bị thẩy xuống dòng sông dơ bẩn, dần chìm xuống đáy sông. Ông trời đã an bài số phận của mỗi người, có thể trốn tránh được sao? Nếu trốn tránh thì kết quả sẽ như thế nào đây? Nàng vốn có thể hưởng thụ sự nổi tiếng của mình, vàng bạc châu báu của mình. Nàng có thể không để tâm tới nỗi cô đơn của mình. Nàng ngây thơ cho là có thể cứu vớt số phận của mình, nhưng đến cuối cùng, ngay cả cô đơn nàng cũng không cảm giác được nữa. 】

Quả Tri hạ cùi chỏ trên tờ giấy, chống càm nhìn ngoài cửa sổ: "Thời Tây, rốt cuộc cậu vì cái gì mà viết tiểu thuyết vậy? Viết ra những câu văn nặng nề, u buồn như vậy là muốn để cho người khác đọc cũng cảm thấy nặng nề, u buồn sao?"

"Bản thân thế giới này chính là nặng nề, u buồn như vậy!"

"Cho nên..." Quả Tri đem tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ chuyển qua trên mặt Thời Tây: "Giúp cái thế giới này giảm bớt một chút thống khổ đi, chữ viết không chỉ có thể khiến người khác ấm áp mà còn có cả cậu nữa."

Khoảng cách giữ bọn họ chỉ là một cái bàn. Quả Tri chống mặt nhìn Thời Tây, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.

Cho đến khi 11 giờ bọn họ mới ra cửa. Ngồi trong một quán ăn nhỏ, hai người cũng không nói chuyện, chẳng qua là yên tĩnh ăn cơm. Lời của Quả Tri từ ngực lên đến cổ họng, nhưng không ra khỏi miệng. Cậu muốn nói chuyện, nhưng lại nghĩ đến gia quy của ba, lúc ăn cơm không được nói chuyện, sẽ rất không có lễ phép. Những thứ gia quy này trói buộc tự do của cậu.

Gia quy và muốn nói chuyện với Thời Tây, hai thứ này quyết liệt đấu tranh trong đầu cậu. Cuối cùng Quả Tri cắn chiếc đũa: "Thời Tây!~" Cậu chẳng qua là gọi ra tên Thời Tây, trong lòng đã vui mừng khôn xiết.

"Chuyện gì?"

"Không có gì hết! Thời Tây, Thời Tây, Thời Tây!~" Cậu không ngừng kêu tên Thời Tây, điều này là trái với nội quy ba cậu đã đặt ra. Quả Tri đột nhiên cảm thấy có chút thoải mái. Sau khi quen biết Thời Tây, cậu đã làm rất nhiều chuyện trước kia không dám làm.

"Thời Tây, có lẽ cậu là thiên sứ của tớ!~"

"Lúc ăn cơm đừng làm ảnh hưởng tới khẩu vị của tôi!"

"Tớ đâu dám. Cậu xem, đứa trẻ trong lòng của người mẹ kia thật đáng yêu!"

"Thời Tây, cậu nói đại học và trung học đệ nhị cấp có cái gì không giống nhau?"

"Thời Tây, cậu nghĩ xem năm sau tôi sẽ cao lên bao nhiêu?"

Bữa cơm này Quả Tri nói rất nhiều chuyện, bất kể Thời Tây có trả lời hay không. Bên trong quán ăn người đến người đi, Quả Tri mang trên mặt nụ cười, vừa nói chuyện lý thú trước kia của cậu, vừa nói đến cuộc sống bây giờ. Nói chuyện với Thời Tây, Quả Tri còn dùng đũa múa múa cho sinh động. Bọn họ ngồi ở chỗ đó, bên ngoài cửa sổ là dòng người vội vã đi ngang qua, bên trong cửa sổ là tiếng thực khách ồn ào. Nhưng xung quanh cái gì cũng tựa như rất mơ hồ, chỉ để lại bọn họ là rõ ràng.

Chúng ta luôn có khát vọng được tâm sự cùng người khác, không ngừng, cho dù đó là những câu chuyện nhàm chán lập lại, dù cho đó là những câu chuyện không có chút ý nghĩa nào, nhưng cũng muốn bày tỏ cùng người đó.

Sau khi cơm nước xong, bọn họ đứng ở dưới ánh nắng chói chang nhưng không biết nên đi hướng nào. Bọn họ không có mục đích. Một đôi tình nhân đi ngang qua bọn họ, trên mặt bọn họ mang theo hạnh phúc, bọn họ tay trong tay thật chặt. Quả Tri đột nhiên hỏi: "Cậu không nghĩ nên viết về tình yêu sao?"

"Có cái gì mà viết!"

"Đó là bởi vì cậu chưa nếm trải qua tình yêu!"

"Tìm được một người ở bên suốt đời, sau đó thì sao?"

"Sau đó đương nhiên là hạnh phúc a!" Quả Tri cho rằng hạnh phúc chính là kết cục duy nhất của tình yêu. Cậu ngây thơ như thế nói tiếp: "Yêu đương thật ra rất có lợi a. Tớ cảm thấy tình yêu cũng có mặt tốt của nó."

"Chúng ta cũng đã từng có rất nhiều thứ tốt đẹp, sau đó thì sao? Chẳng qua chỉ là một đoạn ký ức mà thôi. Chúng ta có thể tồn tại khi sống trong ký ức sao?" Thời Tây đánh nát ngây thơ của Quả Tri. Quả Tri nghe được lời này, trong lòng cũng không suy nghĩ gì nhiều, bởi vì Thời Tây là vấn đề cậu quan tâm nhất.

"Cậu cũng từng có người yêu sao?"

"Tôi không có!"

"Vậy thì cậu tìm một người mang đến cho thật nhiều điều tốt đẹp đi!" Quả Tri đá văng một viên đá trên đất: "Có lẽ cậu nên tìm một người bạn gái, thử yêu thương một chút, sẽ rất có ích cho việc viết tiểu thuyết của cậu." Những lời này là những gì Quả Tri muốn nói sao? Đã nói ra khỏi miệng, cậu lại muốn thu hồi. Cậu trước sau không hiểu loại tâm tình này, cũng không muốn hiểu, có lẽ là sợ hiểu được.

"Thử một chút, với ai? Cậu sao? Sau đó sẽ có được kết thúc hạnh phúc viên mãn?" Thời Tây liên tiếp hỏi ngược lại.

Biểu cảm của Quả Tri đột nhiên cứng ngắc. Cậu liều mạng lắc đầu, giọng nói kiên quyết: "Tớ không được, tớ là nam sinh!"

Thời Tây quan sát phản ứng của Quả Tri, tựa hồ nhận thấy được điều gì đó. Thời Tây chỉ muốn trêu chọc nhưng không ngờ lại đụng đến nỗi đau trong lòng của Quả Tri.

"Nhưng cậu một mực thích tôi, không phải sao?"

Cái vấn đề này tới có chút dồn dập, có chút đau đau, sắc mặt của Quả Tri trắng bệch, tay của cậu không bị khống chế nâng lên, hung hăng cho Thời Tây một cái tát: "Không phải vậy, cái gì thích, tớ không có thích, tớ không phải đồng tính luyến ái." Quả Tri nhìn chằm chằm Thời Tây, trong mắt không thể khống chế chảy ra nước mắt. Toàn thân cậu cứng ngắc run rẩy, cậu có hơi bị thương hướng Thời Tây quát: "Tớ không phải là đồng tính luyến ái, tớ không phải như vậy. Tớ hận cụm từ này!" Nói xong, cậu liền lảo đảo chạy đi.

Đã từng muốn nhìn được gương mặt chỉ biết mỉm cười của Quả Tri lúc khóc trông sẽ như thế nào, giọt lệ sẽ có dạng gì. Bây giờ Thời Tây đã thấy được, nhưng có chút hối hận.

Quả Tri dùng sức chạy không ngừng. Ngón tay cậu một mực đang run rẩy, cầm không nổi bất kì thứ gì. Cậu cảm thấy không chỉ thân thể mà ngay cả ngũ tạng lục phế đều đầy đau đớn.

Sẽ bị người khác dùng ánh mắt kỳ quái đối xử. Sẽ nghe được những lời nhục mạ khó nghe lọt lỗ tai. Sẽ trở thành quái vậy. Sẽ trở thành chủ đề chính để bàn tán của mọi người. Sẽ bị tất cả mọi người trách cứ, tất cả mọi người, bao gồm cha mẹ ruột của mình.

Cho nên loại tình yêu đặc biệt này cũng có mặt tốt đẹp sao? Không có, hoàn toàn không có.