Ái Ngục

Chương 94: - Diễn viên





Vốn là nên đi, đi khỏi chiếc thuyền này, lên máy bay, bay thẳng đến Anh quốc.
Lam Tử Ngưng lại ở lại, ngày ngày đêm đêm ở trong phòng của nàng. Thỉnh thoảng chỉ có một vài cô gái tóc vàng mắt xanh ăn mặc diêm dúa ra ra vào vào mà thôi.
Cùng là hơn 1 giờ đêm, cùng trên hành lang trước phòng, Lam Tử Ngưng mặc bộ lễ phục tím nhạt, tay trái bưng ly rượu, tay phải chống tường, đầu gối chen giữa hai chân một cô nàng con lai, giam cầm nàng trong người. Khi cô gái giãy dụa thì dùng ánh mắt sáng quắc trừng lại, cười tà đưa người lại gần cô gái kia hơn, khiến cô ta không thể động đậy. Tay phải nắm cằm cô gái, đổ hết ly rượu vào trong miệng cô ta.
Vương Mộc Trà thật sự không chịu nổi dáng vẻ sa ngã đó của Lam Tử Ngưng, đang muốn đến khuyên giải, thì đã thấy cảnh tượng như thế kia trên hành lang, tiến lên kéo Lam Tử Ngưng ra.
"Tử Ngưng, đừng như thế."
Hai mắt Lam Tử Ngưng mê ly, cố gắng để nhìn rõ Vương Mộc Trà, lảo đảo đi đến chỗ cô gái đâng sặc sụa không thôi, được Vương Mộc Trà che ở phía sau nọ.
"Này...... Theo ta trên giường...... Muốn bao nhiêu tiền, ta cho cô."
Thật vất vả cô gái kia mới ngừng ho, khuôn mặt đỏ lựng muốn giơ tay lên, bị Vương Mộc Trà cản lại. Vương Mộc Trà đỡ lấy Lam Tử Ngưng nghiêng ngả lắc lư nhưng vẫn không chịu yên, cau mày nghiêng người nói với cô gái kia: "Sorry, nàng uống say rôi."
"Tôi không có say, tôi biết cô là ai." Lam Tử Ngưng hơi hơi ngẩng đầu lên, cười hì hì nói: "Vương Mộc Trà." Đưa tay ôm lấy cổ Vương Mộc Trà, giao hết toàn bộ thân thể của mình về phía Vương Mộc Trà: "Dì ơi, ôm một cái."
Vương Mộc Trà đỡ Lam Tử Ngưng, đau lòng nói: "Tử Ngưng, em say rồi, tôi đưa em về phòng."
Lam Tử Ngưng đẩy Vương Mộc Trà ra, lắc đầu lẩm bẩm: "No no no. Tôi đang chờ người."
Vương Mộc Trà gầm nhẹ: "Đinh Tiểu Tuyên đã đi rồi, đi năm ngày rồi!"
"A, tôi chờ......" Lam Tử Ngưng thất tha thất thểu đỡ tường, cuối hành lang xuất hiện một cô gái người Trung Quốc, mặc áo sơ mi vest đen bó sát người, chân mang bốt, mái tóc ngắn nhuộm đỏ, thân hình cao gầy, chậm rãi đi tới phía này.
Lam Tử Ngưng nhìn thấy người đó rồi chỉ vào cô ta, cười hì hì nói với Vương Mộc Trà: "Cổ tới...... Thay...... thay đổi khẩu vị."
Vương Mộc Trà quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lôi Lam Tử Ngưng đi về phòng.
Lam Tử Ngưng dùng sức tránh ra, hai trong mắt hừng hực lửa giận: "Chị làm gì thế?!"
"Tử Ngưng, đừng như vậy." Vương Mộc Trà nhìn Lam Tử Ngưng chật vật, cảm thấy như nhũn ra, giọng nói cũng mềm nhẹ hơn.
Lam Tử Ngưng lui ra phía sau một bước si ngốc cười: "Đừng có giả mù sa mưa, Hoàng Cần đang làm cái gì, không phải chị biết rõ nhất sao?" Thấy mặt Vương Mộc Trà trong nháy mắt trở nên tái mét, Lam Tử Ngưng cười đến càng thêm càn rỡ, vươn tay chọt chọt cái trán nàng: "Chị thật là xấu, giả bộ thật là giống. Các người đều là diễn viên, một đám đều là diễn viên! Chỉ có tôi là đồ ngu, chỉ có tôi thôi..."
Cô gái Trung Quốc trên hành lang nọ ngày càng tới gần, kéo Lam Tử Ngưng đang nghiêng ngả lảo đảo vào trong lòng. Lam Tử Ngưng chủ động vùi mặt vào cần cổ cô gái, khẽ hôn lên đó.
Vương Mộc Trà lại một lần nữa kéo Lam Tử Ngưng ra, nhưng bị cô gái kia chặn. Hai người giằng co, Vương Mộc Trà cố dằn cơn tức, chỉ gầm nhẹ với Lam Tử Ngưng: "Đó là bởi vì Đinh Tiểu Tuyên căn bản không đáng em trả giá cho cô ta nhiều như vậy!"
Nữ nhân hôn lại cằm Lam Tử Ngưng, cúi đầu nói: "Cần tôi tránh đi không?"
Lam Tử Ngưng lắc đầu, hơi thối lui ra xa hai người, sau đó quay đầu nói với Vương Mộc Trà: "A a a, không sao, không sao. Các người đều là phong cảnh, tôi đảo mắt, là có thể quên, tôi có thể quên! Đừng xem nhẹ tôi!"
"Tử Ngưng, đừng chịu đựng."
"Cút!" Lam Tử Ngưng tàn khốc trừng Vương Mộc Trà một cái, sau đó cố ý hôn lên môi cô gái kia trước mặt Vương Mộc Trà. Miệng lưỡi cùng quấn quít, tay cũng không an phận sờ mó khắp người cô gái, kéo nữ nhân dọc lảo đảo bờ tường đi tới trong phòng.
Vương Mộc Trà hung hăng cắn môi, quay đầu xoay người đi chỗ khác.
Cô gái tránh khỏi nụ hôn của Lam Tử Ngưng, giương mắt như là lơ đãng nhìn bóng dáng Vương Mộc Trà, cười tà nói: "Nàng ta đi rồi."
Lam Tử Ngưng yêu dã cười, vẫn không buông bàn tay đang nắm cổ tay cô nàng: "Phía sau cô còn một người."
Ánh mắt cô gái xoay chuyển, nhếch môi hỏi: "Cô có nặng không?"
Đầu ngón tay Lam Tử Ngưng lướt trên xương quai xanh của cô gái, đẩy nhẹ một cái, lui ra sau một bước.
"Thử xem."
Cô gái vươn tay về phía trước muốn bắt lấy Lam Tử Ngưng, Lam Tử Ngưng lại đi lui về phía sau một bước. Cô gái cố ý căm giận lớn tiếng nói: "Lạt mềm buộc chặt, tôi thích." Sau đó một tay túm Lam Tử Ngưng nâng lên rồi bế kiểu công chúa.
Khóe mắt thoáng thấy Hoàng Cần đã xoay người rời đi, Lam Tử Ngưng ha ha cười to.
Cuối góc hành lang, Hoàng Cần đi đến bên cạnh Vương Mộc Trà, kéo vạt áo của nàng thật cẩn thận nói: "Chị đau lòng vì nàng, tôi cũng sẽ đau lòng."
Vương Mộc Trà chậm rãi thở dài: "Hoàng Cần, để nàng đi thôi. Hiện tại nàng đã thành hai bàn tay trắng."
Hoàng Cần lắc đầu: "Không phải tôi nói là được."
......
Trong phòng, hai mắt Lam Tử Ngưng vốn mê ly tuy phủ đầy tơ máu cũng đã khôi phục vài phần thanh tỉnh. Nàng giả vờ, tất cả mấy cô đến phòng nàng, đều bị nàng hạ thuốc, cũng không có lên giường với họ. Nàng chỉ muốn qua mặt Vương Mộc Trà và Hoàng Cần bên ngoài, tạo cảnh tượng trầm mê tửu sắc, để các nàng lơ là cảnh giác, cho mình thêm một chút thời gian. Mà cô gái bên người này, là sát thủ nàng thuê đến, gọi là...... Lam Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn kỹ cô gái trước mắt: "Cô tên gì?"
"Miller." Miller nhìn chung quanh phòng một vòng, chăn đệm xốc xếch, nơi nơi trên thảm đềuu là quần áo và ly rượu bình rượu.
Lam Tử Ngưng đá văng cái bra trước mặt Miller, đi đến quầy bar rót hai ly rượu, giơ về phía Miller.
"Miller? Không giống tên của người Trung Quốc."
Miller đi đến bên cạnh Lam Tử Ngưng, bưng ly rượu, không có uống, chỉ là bôi chút rượu lên trên cổ.
"Uống rượu sẽ ảnh hưởng đến sự nhạy bén của tôi."
"Ngồi đi." Lam Tử Ngưng híp mắt, tự bưng ly rượu đi đến sô pha rồi ngồi xuống. "Thứ tôi muốn cô cầm tới đâu?"
Miller tháo chiếc vòng cổ trên cổ mình xuống, bỏ vào trong tay Lam Tử Ngưng.
"Chỉ có một viên đạn."
Lam Tử Ngưng cầm lấy, ước lượng trong tay: "Cảm ơn."
Miller khẽ cười một tiếng: "Men say của cô, bảy phần thật ba phần giả."
"Bây giờ tôi rất ghét đàn bà có đầu óc." Lam Tử Ngưng gác chân lên, biếng nhác tựa vào sô pha, khẽ nhấp rượu.
"Một viên đạn, cô muốn tự sát?" Miller nhấc lên một góc chăn, chọn một chỗ khá sạch sẽ rồi ngồi xuống.
"Giết người giao cho cô. Còn tôi, thầm muốn chết trong tay một người, cho dù là......" Lam Tử Ngưng nâng tay trái lên, trên cổ tay là chiếc lắc bạc trước giờ được Đinh Tiểu Tuyên đeo dưới chân. Chiếc lắc màu bạc sáng lấp lánh, tạm coi có thể che được vết dẹo bên dưới. "Dùng tay người đó từng nắm."
Miller không có nhìn Lam Tử Ngưng, ánh mắt lộ ra kiên định, như là đang nhớ về gì đó, khóe miệng hơi cong lên.
"Chỉ cần sống, còn có hy vọng."
Lam Tử Ngưng nhướn mày, kia lại là một người có chuyện xưa. Cười khẽ lắc đầu: "Lần này hành động nguy hiểm như vậy, vì sao còn đồng ý nhận."
Miller nhìn thẳng ánh mắt tò mò của Lam Tử Ngưng, mang vẻ nghiêm túc nói: "Tôi cần tiền, tôi muốn đến Anh. Tôi muốn, tìm một người."
"Miller?" Lam Tử Ngưng tỉnh ngộ gật đầu cười to: "Oa! Tôi không chọn sai người. Cô tuyệt đối sẽ không thất bại."
Chỉ cần trong lòng còn có yêu, chỉ cần trong lòng còn có một phần vướng bận, có thể chống đỡ, đi tiếp, đi đến phút giây cuối cùng. Nhưng mà, đối với Lam Tử Ngưng, đã không còn ý nghĩa để sống sót nữa rồi. Lúc này đây, đã bị Hoàng Cần bức đến không đường thối lui. Trước khi Hoàng Cần còn chưa xé rách da mặt, Lam Tử Ngưng đưa Đinh Tiểu Tuyên đi, điều luôn Minh Huy, cho hắn đi bảo vệ Đinh Tiểu Tuyên. Mà Tiểu Trương đồng ý ở lại, đã ôm ý niệm liều chết. Mà bản thân mình, lấy danh nghĩa sa ngã đùa giỡn Thái Cực với Hoàng Cần, dây dưa trên biển một thời gian. Bởi vì, chỉ cần đến Anh quốc, hàng sẽ lập tức bị các nàng cướp đi, mà mạng của mình, hẳn cũng sẽ bị đưa vào tay người kia.
Nếu Hoàng Cần còn muốn chơi, như vậy Lam Tử Ngưng sẽ bồi nàng chơi. Dù sao, hóa nhất định không có, tiền cũng không có. Đã vậy, tốt nhất lúc còn mạng, làm một người Đinh Tiểu Tuyên thích. Sau khi Lam Tử Ngưng dẫn tất cả mọi người đến, từ tín hiệu phát ra trong chiếc lắc, là có thể thông báo cho Phương Ảnh, cảnh sát có thể vừa lúc bắt tất cả. Nhưng mà, cái kẻ hận Lam Tử Ngưng thấu xương, có lẽ cũng không muốn dễ dàng buông tha bản thân như vậy. Cho nên nhiệm vụ của Miller, chính là trước khi cảnh sát nắm giữ chứng cớ, bảo vệ Lam Tử Ngưng an toàn, mặc dù, chỉ là để Lam Tử Ngưng sống, cũng đủ rồi. Hoàng Cần hủy diệt tất cả khát vọng của Lam Tử Ngưng đối với tương lai, hiện tại Lam Tử Ngưng chỉ muốn đồng quy vu tận.
Lam Tử Ngưng đứng dậy, đi qua bên cạnh Miller, nằm sáp lên giường, ở trên nệm, lấy máy theo dõi gắn trong chiếc lắc ra, nhét vào trong tay Miller.
"Nữ cảnh sát kia ở trong phòng chứa đồ. Nói với nàng ta, đừng nóng lòng, chờ máy theo dõi này kêu."
Miller nắm chặt trong tay, đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, tùy tay cầm lên son môi của Lam Tử Ngưng, nhìn vào gương, bắt đầu vẽ lên cổ áo mình.
Lam Tử Ngưng chú ý nhất cử nhất động của Miller, bên miệng treo nụ cười: "Đến Anh, cô dùng cách gì để tìm tôi?"
Miller lấy từ trong bốt ra cái kim bằng sắt, vén tóc Lam Tử Ngưng, đâm cây kim dày bằng đầu bút bi vào vai Lam Tử Ngưng: "Máy theo dõi trong cơ thể, cái lắc kia của cô thật lạc hậu."
Lam Tử Ngưng cắn răng nhịn đau, lúc kim tiêm lấy ra, đầu nàng đã đầy mồ hôi, thở hồng hộc mấy đợt, cười nói: "Trang bị hoàn mỹ."
"Cô trả tiền." Miller lại lấy một tờ danh sách từ trong bốt ra, nhét vào trong tay Lam Tử Ngưng, nheo mắt cười, sau đó cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi phòng.
Lam Tử Ngưng hướng về cánh cửa sắp đóng, giọng khàn khàn nói: "Nhớ kỹ, không đến mức bất đắc dĩ, không cần xuất hiện."
-------
Editor có lời muốn nói: nhân vật Miller này làm mình gợi nhớ tới Miller trong phim 'Sai giới tính, đúng tình yêu' ghê á~ Hình tượng dáng vẻ bên ngoài cũng giống nữa~~ >,<