Một giọt nước đọng trên mu bàn tay, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa, mưa rất lớn, sấm đánh ầm ầm, còn có tia sét đáng sợ, chiếu sáng khắp căn nhà gỗ đơn độc bên bờ biển này.
Độ ấm trong không khí dần dần tan biến, khiến Đinh Tiểu Tuyên cảm thấy khá lạnh, bất giác lại rùng mình một cái, nhưng cô vẫn xoay người, cắn răng thất tha thất thểu ra cửa, hướng đi của cô, là bờ biển.
Gió ở bờ biển rất lớn, mưa cũng to, gần như có thể nghe thấy tiếng mưa đánh vào tim, Đinh Tiểu Tuyên chân trần đi trên bãi cát, vỏ sò cắt qua bàn chân đau đớn với đáu đớn do vết thương trên người dính nước lại không thể che lấp đau xót trong nội tâm, có lẽ nhờ cơn đau này chống đỡ, bằng không, thật sự cô sẽ ngã quỵ mất.
Cạnh bờ biển, Lam Tử Ngưng một mình ngồi đó, nước biển đã ngập tới eo của nàng, nàng vẫn cúi đầu.
Đứng bên cạnh Lam Tử Ngưng, Đinh Tiểu Tuyên tựa đầu từ từ cúi xuống, hé miệng cười.
Nước biển lạnh buốt vỗ tới người, nàng ngẩng đầu, kẻ mắt sớm bị nước mưa nước biển hoặc là nước mắt rửa trôi khắp mặt nàng, thấy nụ cười trên mặt Đinh Tiểu Tuyên, nàng cũng nở nụ cười theo.
"Ta chỉ muốn tra tấn ngươi, ta chỉ muốn tra tấn ngươi a, ta không thích ngươi, thật sự không thích ngươi."
Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi khuỵu xuống, quỳ gối bên cạnh Lam Tử Ngưng, hít một hơi thật sâu: "Khóc đến sưng cả mắt, trang điểm nhòa đi, tóc cũng lộn xộn, cái dạng này, vẫn là Lam Tử Ngưng sao?"
Bi thương chôn giấu trong đáy mắt nàng cứ như vậy chân thật ánh vào đồng tử, Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu lên, nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng lại, muốn Lam Tử Ngưng của trước kia xuất hiện trong đầu. Cô nghĩ đến xuất thần, ký ức như cuộn phim hiện lên, từ lần đầu tiên gặp mặt tới nay, kinh diễm lúc mới quen, đối mặt sinh tử, gặp biến không sợ hãi, khi không được tự nhiên thì hờ hững biếng nhác, khi giở trò xấu thì nhướn mày cười tà, xinh đẹp mị hoặc câu hồn, cái người hoàn mỹ duy nhất trong lòng. Từng màn lóe lên, như đã qua mấy đời.
Nước mưa tràn vào mũi khi cô vô thức ngẩng lên, sặc nước đến hít thở không thông.
"Ai. Không phải như thế, Lam Tử Ngưng hẳn nên thật hoàn mỹ. Bá đạo, lãnh ngạo, yêu mị, nói một thì không có hai. Tại sao lúc này, ngươi cứ luôn lưỡng lữ mãi?"
Nhìn vết thương của cô bị nứt ra, chảy máu ướt cả một mảng áo dính vào người, tất cả ngụy trang mà Lam Tử Ngưng cố gắng dựng lên đều bị phá hủy, túm áo cô, nghẹn ngào: "Có thể không thích ngươi không."
Trên mặt Đinh Tiểu Tuyên là nụ cười lạnh lùng, trầm mặc không nói chỉ nhìn nàng.
Đau đớn ùn ùn kéo đến, khiến nàng thở không nổi, giống như bị chìm trong hồ nước sâu, giữa tuyệt vọng và hững hờ, ngày càng chìm xuống. Tựa hồ có một đợt hàn khí từ lồng ngực chậm rãi lan tràn, lan tràn khắp toàn thân.
"Có thể không thích ngươi không!" Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nói ra lời đó, trái tim cũng bị xé rách đau đớn, Lam Tử Ngưng dùng sức lôi kéo, khiến thân thể Đinh Tiểu Tuyên dán sát mình hơn.
Đinh Tiểu Tuyên yếu ớt nghẹn ngào nói: "Giả, ta đối với ngươi đều là giả."
Cảm giác được thân thể Lam Tử Ngưng đột nhiên cứng đờ, cô tiếp tục khẽ khàng nói: "Chưa từng thật lòng."
Dừng một chút, vẻ mặt vẫn không đổi, nhìn nàng nói: "Hiện tại, ngươi tra tấn, không chỉ là ta."
Lam Tử Ngưng buông tay ra, nhìn lại cô, vẽ lên một nụ cười nhẹ.
"Anh của ngươi, là ta giết, không phải ngươi nên tìm ta trả thù sao? Tại sao còn liều mạng giữ ta ở bên người? Rốt cuộc là ngươi đang tra tấn ta, hay là tra tấn chính ngươi?"
Nghe vậy, thật nghiêm túc ngẩng lên nhìn mặt cô, sau đó chậm rãi cười lắc đầu. Tại sao Đinh Tiểu Tuyên luôn có thể hiểu rõ tất cả cảm xúc của mình, mà với cô, mình lại không thể thấu hiểu. mãi mãi không thể thấu hiếu nổi.
"Đừng nói nữa, đừng nói thêm nữa."
Nhìn sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, Đinh Tiểu Tuyên nén đau lòng, thật cẩn thận giấu hết tất cả cảm tình trong lòng, cố ý khiến mình cực kỳ phẫn nộ nói: "Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã biết ngươi là Lam Tử Ngưng, là ta cố ý, cố ý tiếp cận ngươi. Mục đích của ta, là hủy diệt thế giới của ngươi, tống kẻ ác nhân làm nhiều việc xấu là người nào tù."
Hai tay Lam Tử Ngưng vỗ lên vai cô, cười ha ha, cười đến cả người đều run rẩy. Thật lâu sau, nàng thu hồi nụ cười trên mặt, đôi mắt ngập nước tràn đầy lửa giận.
"Ta đau đến sắp chết! Ta sắp chết ngươi biết không!"
Đúng vậy, Lam Tử Ngưng bắt đầu luống cuống chân tay. Đau đớn khó cưỡng, cô lại bức bách chính mình, chết lặng từng câu từng chữ nói tiếp: "Ngươi không thể chết được, ngươi chết, Lam Tiêu Hàn phải làm sao đây, ngươi chết, ta chỉ sẽ cảm thấy giải thoát, nữ ma đầu luôn đeo bám ta cuối cùng cũng chết, cảm giác luôn đeo bám ta cuối cùng cũng tan biết."
Loại đau đớn này, loại lạnh lẽo này, đâm vào cốt tủy, xâm nhập ngũ tạng lục phủ, xâm nhập vào từng nơ ron thần kinh ...... Từng câu chữ của Đinh Tiểu Tuyên đều sắc bén, nàng căn bản không thể chống đỡ được, chỉ là cảm thấy bản thân thật vất vả mới tìm được lối ra, thật vất vả mới có thể làm tê liệt tất cả giác quan, nay lại bị cấu xé không chút nào như vậy.
Nàng cuồng loạn gào thét: "Ngươi cái đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!"
Bị nước biển làm sặc, Đinh Tiểu Tuyên khó khắn lắm mới ngừng ho khan, thở phì phò, cố sức ngẩng đầu cười nhạt.
"Giữ ta lại, khi ngươi muốn thần tiên quyến lữ, ngươi cảm thấy Lam Tiêu Tần sẽ tha thứ cho ngươi sao?"
Lam Tử Ngưng nghiêng đầu, hung hăng cắn lên cổ cô, mùi tanh nồng xộc vào miệng lưỡi khếch tán khắp vòm họng, là mùi máu tươi.
"Ta muốn phá hủy ngươi! Ta muốn khống chế ngươi! Ta không thích ngươi! Chỉ là muốn, muốn khống chế ngươi thôi! Lam Tiêu Tần sẽ tha thứ ta! Chính là như vậy!"
Thì ra... thì ra là như vậy.
Thật sự sắp ngã gục rồi, tầm mắt đã có chút mơ hồ, Đinh Tiểu Tuyên cố sức chống đỡ đứng lên.
"Không đúng, trong lòng ngươi, không phải nghĩ như vậy. Ngươi chỉ là đang lừa mình dối người, ngươi muốn lừa gạt mọi người, lừa gạt chính ngươi để bản thân yên tâm thoải mái. Lam Tiêu Tần biết rõ."
Lòng Lam Tử Ngưng nóng như lửa đốt, liều mạng lắc đầu: "Không có! Ta không có nói sai!"
Đinh Tiểu Tuyên hờ hững nhìn nàng một lát, rũ mắt, thân thể của nàng có chút lay động.
"Lúc này, tại sao ngươi lại khóc? Khóc cái gì? Ngươi đang rơi nước mắt vì kẻ thù giết anh mình. Chẳng phải ngươi kiêu ngạo có thể khống chế tất cả sao? Tại sao ở trước mặt ta lại chật vật như thế?"
Lam Tử Ngưng giật mình, bỗng đứng lên từ phía sau ôm lấy cô, không dám có nửa điểm lơi lỏng.
"Ta dùng tất cả sức lực, thầm muốn giữ ngươi lại. Tại sao ngươi tàn nhẫn đến thế, tại sao ngươi không bao giờ để ý, mặc kệ ta cố gắng như thế nào, ngươi luôn muốn đẩy ra ta!"
Chân Đinh Tiểu Tuyên gần như muốn nhũn ra, lắc đầu: "Ta cầm tù ngươi bốn năm, bây giờ ta thả ngươi, trả lại tự do cho ngươi. Giết ta đi, cầu ngươi đó. Ta không còn sức nữa, không còn sức yêu ngươi nữa."
Nước mắt hòa lẫn nước biển rơi xuống, Lam Tử Ngưng hét to bên tai cô: "Không được! Ta không cho phép! Ngươi nhớ kỹ! Ta sẽ khiến Đinh Tiểu Nghiên chôn cùng! Ta nói thật! Là thật đó!"
"Ta biết, ngươi sẽ không làm thế đâu." Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi hít thở, yếu ớt giãy dụa nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay của Lam Tử Ngưng.
Tiến lên trước vài bước, kiên trì đi vài bước nữa.
Lam Tử Ngưng ôm chặt cô không cho cô đi nữa.
"Ta sẽ! Ta sẽ! Ta sẽ giết chết nó! Tự tay giết chết nó!"
Đinh Tiểu Tuyên dùng hết toàn lực, dùng thân thể đẩy Lam Tử Ngưng cũng đang loạng choạng ra.
"Đủ rồi! Ngươi thật ích kỷ! Ngươi rất ích kỷ! Ta chịu đủ cơn điên loạn của ngươi rồi! Ta chịu đủ thái độ muốn vẹn toàn đôi bên của ngươi rồi! Có phải ngươi muốn bức ta đến nước ta phải nói là ta không dám không! Phải đó! Ta không dám! Không dám yêu ngươi nữa! Ngươi khiến ta cảm thấy xa lạ! Ngươi khiến ta cảm thấy ghê sợ! Ngươi làm ta không còn đường thối lui...... Ta cũng sẽ đau, ta cũng sẽ suy sụp...... Đau quá...... Ta thật sự rất đau...... Ta chịu không nổi, ta không thích ngươi! Một chút cũng không yêu ngươi! Không muốn chịu đựng ngươi nữa rồi. Buông tha cho ta được không, để ta thoải mái một chút được không! Giết ta được không!"
Hủy hoại cô, tự tay hủy hoại cô ......
Nhưng mà, nàng yêu cô a......
Chỉ có như vậy...... Chỉ có như vậy mới có thể cùng một chỗ...... Chỉ có như vậy!
Lam Tử Ngưng thất thố không dám làm gì nữa, thấp giọng nỉ non: "Xin lỗi...... Thực xin lỗi! Ta yêu ngươi, nhưng ta không thể yêu ngươi. Ta phải làm sao đây, phải làm sao đây! Ngươi nói cho ta biết đi, nói cho ta biết phải làm sao đi."
"Vô ích thôi, thật sự vô ích cả thôi, chúng ta đã hết rồi." Trong lòng như bị đánh mạnh, phút chốc, nước mắt rơi như mưa.
Lam Tử Ngưng xông lên trước kéo cô vào lòng.
"Xin lỗi, xin lỗi, đừng rời bỏ ta, đừng mà!"
"Ta không thích ngươi, giết ta đi. Tự tay giết ta, báo thù cho Lam Tiêu Tần."
Thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn trong cổ họng, Lam Tử Ngưng lại chỉ có thể ôm chặt cô trong ngực, nước mắt đều rời xuống cổ cô, hòa với máu của cô.
Trước khi mất ý thức, cô ráng mở to mắt nhìn, ngẩng đầu cười nói với Lam Tử Ngưng: "Ngươi chỉ cần buông tay thôi, buông tay, là được rồi."
'Ong' một tiếng, trong đầu Lam Tử Ngưng trống rỗng, lăng lăng đứng ở đó.
Nước biển ngập tới eo hai người, cuối cùng dưới chân mềm nhũn, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều giao cho Lam Tử Ngưng.
Buông tay, chỉ cần buông tay ra, cô sẽ chết, cô chết, báo thù cho Lam Tiêu Tần.
Sực lực trong vòng tay Lam Tử Ngưng từ từ rút bớt, dần dần, Đinh Tiểu Tuyên trượt khỏi người nàng, ngã xuống vùng nước tối đen.
Đinh Tiểu Tuyên cứ như vậy biến mất khỏi lồng ngực, nàng đứng dại ra, sửng sốt vài giây.
Cái loại tuyệt vọng cô độc này, là đau thương tràn ngập cùng trống rỗng vô bờ.
Cuối cùng, mắt nàng mới sáng lên: "Là âm mưu! Là âm mưu của ngươi! Ngươi lại muốn bỏ ta mà đi! Không được! Đừng rời bỏ ta!"
-------
Editor có lời muốn nói: sáng 6g55 mới dậy, lật đật chạy tới trường, lên tới phòng thấy trống không mới sực nhớ ra là được nghỉ~~ T.T Về nhà tranh thủ mạng tốt up chương~ Cmt khen một tiếng xem nào~~~ >.<