Lúc bữa sáng màn thầu với sữa đậu nành bị chân chó ngáng chân làm rơi, Chu Nam đã hiểu, không chỉ Hổ Nữu, ngay cả người không hề dính dấp gì với chuyện này cũng đã muốn làm rõ, ngoài sáng trong tối gì cũng sẽ không buông tha cô. Tiếp theo, còn có càng nhiều phiền toái hơn nối gót tới.
Chỉ là cô không ngờ nhanh như vậy, vòng xoay thế lực mà mình khổ tâm tiến tới không nói hai lời đã đá cô ra xa.
Cô bị điều từ tổ sản xuất tới tổ vệ sinh, đổi chỗ với Đinh Tiểu Tuyên. Chuyện này vốn không quan trọng, cũng không phải chưa từng tới tổ vệ sinh. Chẳng qua khi cô nhìn thấy hai người kia, cô lại lạnh mặt, không nói được một lời.
Hao hết tâm tư mưu tính vì Chu Bình mà sai một lần đã mất hết tất cả, hậu quả như vậy, cô thật không ngờ tới.
Ba người bị cảnh ngục mang tới tòa cảnh vụ phải đi qua sân thể thao. Chu Bình đi tuốt đằng trước, Chu Nam ở phía sau nàng, Hướng Diệc Song đi cuối cùng.
Hướng Diệc Song cẩn thận quan sát bóng dáng Chu Nam. Gió thổi, áo tù rộng thùng thình trên người cô lay động theo gió. Đứa nhỏ này thân mình gầy yếu, tuy là so với mình thì có hơi to một chút, nhưng mà thịt trên người cũng ít đến đáng thương. Nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, lại nhìn dáng cô đi đường mệt mỏi xiêu vẹo, hẳn là mấy đêm nay đều không ngủ ngon.
Hướng Diệc Song nào biết đâu rằng, liên tiếp mấy ngày, Chu Nam đều là đang ngủ sẽ bị bắt tỉnh dậy, ngồi xổm trên bệ xí hơn nửa đêm, buộc cô ngồi dưới vòi nước lạnh xối xả. Cô phản kháng, nhưng không có tác dụng, trái lại còn bị ăn đòn hiểm, vì thế cô chỉ có thể hy vọng yêu bà niệm tình từng có một hồi thân mật mà cứu mình. Mà nàng ta cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không thèm quan tâm.
Bây giờ, Chu Nam coi như hiểu được, bị cô lập hoàn toàn đều là cô tự làm tự chịu, cô vĩnh viễn chỉ có thể lẻ loi một mình gánh chịu tất cả.
Ngoài dự liệu, sau khi cảnh ngục xiềng chân ba người lại, Bà Mập ít khi tới lại qua đây chỉ huy nhiệm vụ.
"Cô đi theo 05027, bắt đầu từ tầng ngầm đến tầng ba. 04339 bắt đầu từ tầng cao nhất."
Sắp xếp như vậy cực kỳ không hợp lí, Chu Bình lớn tuổi nhất, lại muốn nàng mang xiềng chân nặng trịch đi sáu tầng lầu, mà tầng dưới chót thoải mái dễ dàng lại cho hai người Chu Nam và Hướng Diệc Song cùng chung làm việc.
Chu Nam tuy thấy không ổn nhưng không nhiều lời, chỉ yên lặng nghe theo sắp xếp.
Bà Mập đi rồi, không khí quỷ dị xấu hổ, ba người hai mặt nhìn nhau, Hướng Diệc Song bất an đánh vỡ trầm mặc: "Chu Nam, em không sao chứ? Sắc mặt rất kém."
Chu Nam hơi hơi sửng sốt, cầm dụng cụ xoay người bước đi.
Chu Bình đợi đến lúc Chu Nam xoay người đi mới dám ngẩng đầu nhìn cô, khẽ thở dài, xoay người xách xô nước đi tới cầu thang.
'Leng keng'
Tiếng xiềng xích nặng nề vang trong hành lang trống trải, xích sắt ma sát với sàn nhà phát ra tiếng chói tai như là những hạt bụi rơi vào vực sâu thăm thẳm bất lực mà kêu rên cùng giãy dụa.
Hướng Diệc Song đứng tại chỗ, nhìn hai người xoay lưng bỏ đi, lòng của nàng từng chút biến lạnh, thật lạnh.
Tới cửa vào tầng ngầm, từ xa Chu Nam đã thấy Bà Mập tươi cười không có chút ý tốt, cô âm thầm cười khổ, lạnh giọng nói: "Chị ở lại lầu một, tôi đi tầng ngầm."
Nhìn bóng dáng gầy yếu của Chu Nam, Hướng Diệc Song đau lòng một trận, cố gắng vượt qua bước chân của Chu Nam, vươn tay giữ chặt cô lại, vừa mới đụng vào, nàng liền bị nhiệt độ trên tay cô làm hoảng sợ, dùng sức kéo cô lại.
"Tay em lạnh quá?!"
Chu Nam cứng người, dừng một chút, nói: "Không liên quan tới chị."
Nhớ tới dáng vẻ quẫn bách cùng bất lực của cô ngày đó, trong lòng Hướng Diệc Song tràn ra nỗi chua xót, nàng dùng giọng cực nhỏ nhẹ nói: "Chu Nam, tôi thật sự quan tâm em, giống như là người chị đối với em gái vậy, không phải đồng tình."
Chu Nam quay đầu nhìn nàng, ôn nhu trong mắt nàng hiện rõ không thể nghi ngờ, thoáng có chút động dung, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói: "Cám ơn, không cần."
Nhìn mặt cô cứ lạnh như nước đá, trong lòng Hướng Diệc Song rất buồn bực. Nàng không thể xem nhẹ đứa nhỏ mới gặp nàng lần đầu đã mang nàng ra khỏi bóng tối này, không thể xem nhẹ đứa nhỏ nhìn thì phóng túng tùy hứng mà tâm tư lại tinh tế khắp nơi suy nghĩ cho người khác ấy, không thể xem nhẹ đứa nhỏ lúc thì quật cường mạnh mẽ hơn cả nàng khi lại lộ vẻ bất lực yên lặng mà khóc làm người ta đau lòng này, không thể xem nhẹ.
Trầm mặc hồi lâu, nàng xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, sau này chuyện em không muốn thì tôi sẽ không nói tới."
Những lời này, thật sự không phải chủ ý của cô. 'Quan tâm', từ này hình như cách cô rất ra, cách xa cô từ trước khi dì Liên mất vào bốn năm trước. Sau khi dì mất lại càng không có người nói một câu ân cần thăm hỏi với cô.
Cô để ý, rất để ý vì sao Hướng Diệc Song lại đối tốt với cô như vậy.
Phải biết rằng ấm áp như vậy sẽ làm cô nhanh chóng đắm chìm vào đến quên mất cả bản thân. Loại cảm giác này, cô không muốn nếm thử nữa.
Trước giờ cô đều là như vậy, đối với người dưng qua đường có thể miệng lưỡi trơn tru nói những trái lương tâm, nhưng là đối với người phụ nữ kia, đối với cái người cô thực lòng để ý, cô sẽ luôn trang bị đủ thứ để đối phó, dựng thẳng lông nhím lên.
Có lẽ cô chính là như vậy, ở trước mặt người mình quan tâm sẽ lộ ra khuyết điểm, giống như con mèo nhỏ dựng lông nhưng không hề có sức uy hiếp, chỉ có thể duy trì chút tự tôn cuối cùng.
Chu Nam xoay người lại, hai tròng mắt tối tăm thật sâu chăm chú nhìn nàng: "Không có sau này...... Không có sau này."
"Hai người các cô, nhanh đi xuống, còn đứng đó làm gì!"
Chu Nam mặt không đổi sắc liếc Bà Mập một cái, đưa tay đẩy Hướng Diệc Song về hướng ngược lại.
"Chị trở về đi."
Đối với hành động khác thường như vậy, Hướng Diệc Song chỉ cảm thấy là Chu Nam mẫn cảm cự tuyệt người bên ngoài quan tâm cô.
Nàng không hề nhúc nhích, nàng lo lắng sức khỏe của Tiểu Quỷ, sợ cô sẽ té xỉu bất thình lình ở trong nhà giam không người này.
Nàng đi tới chỗ Bà Mập, trên mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Cô ấy gọi đi xuống kìa."
Chu Nam đứng phía sau Hướng Diệc Song, nhíu chặt mày. Thật ra, cô biết phía dưới chờ đợi hai người, là quỷ ma miệng to như chậu máu, nhưng cô đã không còn để ý nữa, cô chỉ sợ Hướng Diệc Song sẽ bị liên lụy. Rốt cuộc, cô bực mình cảnh cáo: "Đừng đi xuống!"
Trong giọng nói có chút khẩn trương khiến Hướng Diệc Song kinh ngạc: "Vì sao?"
Chu Nam mấp máy môi không nói gì, Bà Mập xa xa sớm không kiên nhẫn đi thong thả tới bên này. Chu Nam rốt cuộc cắn răng nặn ra hai chữ: "Đừng đi." Sau đó nhanh tay kéo nàng ra sau, chắn trước mặt phì bà: "Một mình tôi là đủ."
Côn điện của Bà Mập để trên lưng Chu Nam, dùng sức đẩy, cô ăn đau bước về phía trước hai bước.
"Hai người các cô đều tới."
Chu Nam quay đầu lại, trừng đỏ mắt nhìn Bà Mập. Mắt thấy cô sẽ vọt ra trước mặt cùng nàng ta đánh một trận, Hướng Diệc Song đúng lúc chắn trước mặt Chu Nam, cầm lấy tay cô: "Đi thôi."
Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của nàng với cái ngữ điệu kia, Chu Nam chán nản, vung tay, lập tức đi tới phía trước.
Bà Mập khinh thường cười khẽ : "Giỏi lắm, học được đoàn kết rồi."
Cánh cửa tầng ngầm nặng nề đóng lại, hai người đi xuống bậc thang, đường đi hẹp dài, Hổ Nữu chờ ngày này đã lâu lắm.
Hướng Diệc Song buông xô nước, lấy bàn chải từ bên trong ra. Khóe mắt Chu Nam liếc thấy một màn này, không khỏi mỉm cười. Trong lòng thầm than, cô gái này thật ngây thơ.
"Tiểu Quỷ, tao với mày là một ngày không thấy như cách ba thu đó."
Theo ngọn đèn mờ ảo, có thể thấy được trên mặt Hổ Nữu từng mảng xanh xanh tím tím, tay lại chống nạng, bắp chân quấn đầy băng vải, khẽ cười một tiếng.
"Nhìn chật vật thiệt nha bà thím."
"Ấy, tao lại được thăng vai vế, ý là mày kính trọng tao hả?"
"Thím nói sao thì chính là vậy."
Đám người A Cẩn tiến lên, Hướng Diệc Song cầm bàn chải đem Chu Nam che chở phía sau.
Nhìn hình ảnh buồn cười như thế, Chu Nam lại cười không nổi, trong lòng có nỗi xúc động muốn ôm cô gái không biết tự lượng sức mình này gắt gao hộ vào trong ngực.
"Mỹ nữ, kỳ thật chuyện không liên quan tới cô, cô đã tới thì coi như là nhân chứng."
Hướng Diệc Song tung tung quơ quơ vũ khí của nàng.
"Tiểu Quỷ đi gọi cảnh ngục."
Chu Nam trực tiếp kéo Hướng Diệc Song lại, lạnh giọng nói: "Chuyện của tôi không liên quan tới chị, nhắm mắt lại tránh qua một bên."
Hướng Diệc Song không muốn phải dây dưa với Tiểu Quỷ ở vấn đề này mãi, trực tiếp chạy tới gõ cửa sắt: "Người đâu mau tới đây."
Đám người Hổ Nữu hi hi ha ha bật cười, xoa eo nhìn nàng. Chu Nam cũng âm thầm mắng: 'Bà chị ngu ngốc!'
Khổ kêu không có kết quả, Hướng Diệc Song rốt cuộc hiểu được, một lần nữa chạy về.
Chu Nam đã bị người ta kéo đến giữa đường khống chế, xích chân của cô bị giẫm lại, hai tay bị kéo ra sau. Chu Nam không thể động đậy. Hổ Nữu kéo quần áo cô lên, cực kỳ đối lập với màu trắng nõn phía trước, trên lưng máu bầm xanh tím chói mắt kinh tâm, làm Hướng Diệc Song nhìn thấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Nàng giơ bàn chải trong tay chắn trước người cô, nói với đám người trước mặt: "Các cô đều bị biệt giam rồi mà còn không sợ sao!"
"Hừ, nhiều chứng cớ hiện trên người nó như vậy, nó cũng không dám đi báo, cô nói tôi sợ gì?" Hổ Nữu cười ngắt ngắt eo Chu Nam. "Thân thể này còn có thể chịu được. Thế nào, mấy ngày nay không có tao, mấy chị em của tao có chiêu đãi mày tốt không hả?"
"Ờm, cũng tạm, mỗi ngày mát xa cho tôi, gội đầu cho tôi, hầu hạ tôi như hầu cháu đích tôn, thiệt hài lòng."
Hổ Nữu dùng sức bóp cằm cô, một quyền dùng hết sức đập tới.
"Cái miệng này của mày thật đáng ghét."
Một quyền này đánh tới làm hàm răng của cô cả nửa ngày mới trở về vị trí cũ được, Chu Nam không sao cả cười cười.
"Gãi ngứa hat, tụi bây thật không thú vị, không bằng trực tiếp cho tao một đao đi."
"Em gái, còn nhỏ như vậy mà đã không lưu luyến đời rồi?" Hổ Nữu lắc đầu. "Muốn mẹ già của mày người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Thế nào, tao sắp xếp cho mẹ con chúng mày gặp nhau, có vừa lòng không?"
"Ha ha ha, có ôm nhau khóc rống không."
"Các chị cho mày một cơ hội, quỳ xuống bắt chước chó con sủa, qua lại một vòng, sau này mày chính là tay sai của tụi tao, không ai dám đánh mày nữa."
Hướng Diệc Song vẫn bị xem nhẹ, nàng lặng lẽ lui về phía cửa giơ xô nước lên, lập tức vọt lại chỗ bọn lâu la xoay lưng về phía nàng không hề phòng bị mà đập tới tấp, dọc theo đường đi gặp yêu trảm yêu gặp phật sát phật.
"Khốn kiếp, cho tụi bây khi dễ trẻ con này." Nàng thân cao chiếm ưu thế, trên cao nhìn xuống mọi vật vẫn là có chút lực sát thương. Đám người A Cẩn bị đánh ôm đầu lui về phía sau mấy bước. Nàng giống như giết đỏ cả mắt rồi phát cuồng, trực đảo hoàng long (*).
(*): thẳng tiến phủ Hoàng Long. Ý là "tiến thẳng vào sào huyệt địch"
Hổ Nữu thấy tình thế bắt đầu không ổn, chống nạng chật vật thối lui ra sau.
"Mẹ nó, tụi bây trốn cái rắm gì hả!"
Hai người vốn đang khóa chặt tay Chu Nam thì đã lui ra phía sau Hổ Nữu. Cô nháy mắt mấy cái, không thể tin nhìn Hướng Diệc Song chiến đấu ở tiền tuyến.
Cô gái này không phải phẫn trư ăn lão hổ thì chính là bùng nổ quá mạnh mẽ. Không để ý một thân mồ hôi lạnh, Chu Nam tùy tay cầm lên một bên nạng mà Hổ Nữu chạy trối chết ném lại tiến về phía trước.
Nữ anh hùng hình như quá mức kích động, bước chân hùng hổ quá lớn, "A" một tiếng hét thảm, bị xích liên dưới chân của chính mình vấp té. Chu Nam tay mắt lanh lẹ chạy qua kéo lại, nắm lấy vạt áo nàng, không ngờ không chỉ có không thể làm nàng ổn định thân mình, tê một tiếng áo của Hướng Diệc Song bị kéo rách một đường, vải bị xé một đường rơi lả tả rơi xuống, lộ ra một nửa phần nội ý phía trên.
Mọi người nhìn một màn này nhất thời đầu đầy hắc tuyến [==|||], Hổ Nữu đẩy A Cẩn tiến lên trước.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lên."
A cẩn nhặt xô nước lên trực tiếp ném về phía Hướng Diệc Song, Chu Nam cầm nạng tựa như mang theo giáo mác đập xô nước qua một bên.
"Tiểu Quỷ! Hôm nay nếu mày có thể ra khỏi nơi này, người ở bên ngoài xếp hàng chờ chỉnh mày sẽ nhiều lắm đây!"
"Cứ việc đến!"
"Mày không sợ, nhưng mẹ già của mqyf là sợ muốn chết đó."
"Câm miệng!"
"Ngoan ngoãn dập đầu nhận sai cho tao, mẹ già của mày sẽ ít ăn khổ một chút."
Chu Nam vung nạng giống như kẻ nào cản đường kẻ đó chết dần dần bức bọn Hổ Nữu lui đến cuối hành lang.
"Tao bảo mày câm miệng!"
"Không tin mày có thể thử xem! Tao có thể bắt mẹ mày mỗi ngày đều phải quỳ xuống cầu xin tao!"
"Mạng này của tao tiện lắm, đã sớm không muốn sống! Muốn chỉnh tao, tốt nhất chỉnh chết tao luôn đi, nếu không chết chính là mày!"
"Nhào vô, mẹ con chung một tội, tương thân tương ái ở trong này hưởng phúc a."
"Tao muốn mày chết!" Chu Nam trừng đỏ mắt, mang theo phẫn nộ thị huyết, vung nạng lên đập loạn xạ.
Giờ phút này cô như là một con cuồng long bị xúc phạm nghịch lân. Thấy tình thế không ổn, trừ bỏ Hổ Nữu hành động không tiện, mấy người còn lại toàn bộ đều lui vào một bên phòng giam.
(*): vảy ngược của rồng. Tương truyền nếu vô tình chạm vào vảy ngược trên người rồng, rồng sẽ rất phẫn nộ, với ý nghĩa động chạm vào chỗ nào con người ta sẽ kích động phản khán kịch liệt.
Không đến một hồi, Hổ Nữu đã bị đánh nằm xuống đất liên tục ho khan.
Hướng Diệc Song đột nhiên hét lớn một tiếng: "Tiểu Quỷ! Đừng đánh nữa!"
"Đánh chết tao đi, tao... giúp mày đạt ước nguyện, cho mày cùng mẹ già của mày ở đây...... cả đời."
Chu Nam ném một cây nạng về lại trong lòng Hổ Nữu, cầm cái nạng trong tay đập vào tay trái của mình, một cái, hai cái, ba cái: "Tao trả lại cho mày, tao đền cho mày, tao đền cho mày!"
Hổ Nữu nhất thời không có phản ứng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Quỷ như nổi điên biến tay mình thành máu tươi chảy ròng.
"Tiểu Quỷ!" Hướng Diệc Song từ sau lưng ôm lấy Chu Nam.
Hai người ngồi bệt dưới đất, nàng cầm tay Chu Nam vì dùng sức quá độ mà phát run.
"Không cần đánh! Đừng đánh nữa!"
Chu Nam đẩy Hướng Diệc Song ra, ngồi chồm hỗm trước mặt Hổ Nữu, kéo cổ áo nàng ta lên ngồi xuống trước mặt, máu trên mu bàn tay cô chảy dọc theo cổ tay xuống người Hổ Nữu.
"Có đủ không! Có đủ hay không! Tao trả lại cho mày, mày còn muốn cái gì tao trả lại cho mày! Nhìn đi! Nhìn cho rõ! Kẻ đánh mày là tao! Là một mình tao!"
-------
Editor có lời muốn nói: đọc chương này, thấy thương Tiểu Quỷ thiệt luôn đó~ bọn kia hiếp người quá đáng!!!
Ps: Sư thái thật 'soái'~