Ái Ngục

Chương 2: - Tiểu Quỷ





"Mười lăm phút, bây giờ bắt đầu đếm!"

Hai cảnh ngục có chút béo phì thúc giục phạm nhân đang nhao nhao bên ngoài nhà tắm. Cảnh côn trong tay thỉnh thoảng vung lên, thật giống như hai người chăn cừu vội vàng.
Mà trên thực tế, nhà tắm, quả thật là một nơi thích hợp để chăn cừu, cơ mà đấy không phải cừu, mà là sói.
"Lăn qua một bên đi." Tiếu đại muội chen vào hàng, làm một đống người ở phía trước còn chưa kịp tắm rửa xong.
Tiểu lâu la cầm đầu đẩy bọn người chắn trước mặt nàng ra.
"Có nghe thấy không, lăn qua một bên."
Nhược nhục cường thực (*) là quy tắc duy nhất trong ngục giam. Nếu muốn có một ít đặc quyền, có một chỗ để dựa vào là không thể thiếu. Lợi ích tốt nhất là có thể chiếm được hết thảy ưu đãi. Tỷ như so với những vòi sen phun nước như bị táo bón, thì bên này vòi sen phun như muốn vỡ đê. Trong ngục giam này, Tiếu đại muội là kẻ có thế lực cao nhất, trong đám người xung quanh này, tất cả đều tự giác đứng sang một bên.
(*): Yếu thì thịt, mạnh thì ăn.
Tiếu đại muội đang cởi đồ, liếc mắt đến vị trí quen thuộc, hình như còn có người không biết sống chết ở tại chỗ kia không chịu đi.
Một cô gái thân hình gầy gò bị đẩy ra, xà phòng vẫn còn đầy trên mặt, mắt không mở ra được, chỉ là cảm thấy xà phòng chảy vào mắt, khá khó chịu.
"Tôi rửa thêm chút nữa thôi là được rồi, rất nhanh."
Tiếu đại muội bước chân thong thả đi qua.
"Tôi đến giúp cô."
"Không cần......"
Nghe được giọng nữ khàn khàn, cô gái tựa hồ hiểu được tình cảnh của mình. Vừa định rời đi, liền thấy tóc bị kéo lại, đầu bị bắt buộc ngẩng lên, một giây sau đó liền bị đẩy xuống dưới vòi nước xối xả. Giãy dụa muốn tránh khỏi vòi nước, cằm lại bị nắm chặt, nước chảy tọt vào mũi, cô gái khó chịu lắc đầu cầu xin tha thứ.
Tiếu đại muội cười ha ha, dùng sức đẩy một cái, cô gái té ngã trên đất.
"Đã rửa xong chưa? Tôi không ngại tới giúp cô phục vụ chu toàn."
Cô gái ngồi dưới đất ho sặc sụa, vén mái tóc ướt sủng rồi lau lau nước trên mặt, lộ ra một khuôn mặt trông như trẻ con, ở trong màn hơi nước nên ửng hồng khá đáng yêu. Thấy rõ kẻ hành hung, cô gái thế nhưng lại bật cười, đứng lên rồi còn không quên xoa xoa cái mông đang đau.
"Chị tiếu, tôi không biết là chị."
"Tiểu quỷ, hầu hạ yêu bà kia cảm giác thế nào hả?" Tiếu đại muội trêu tức liếc mắt nhìn cô một cái, mở vòi nước, tự múc nước tắm rửa.
Cô gái nhìn xung quanh nhà tắm, xác định không có thế lực của yêu bà ở đây xong, mới ngượng ngùng cười:
"Cô ta lúc ấy thật phong tao quyến rũ." Nói xong còn không quên huýt sáo một cái với một cô gái xinh đẹp ở đằng xa.
"Ha ha ha ha." Tiểu lâu la bên cạnh Tiếu đại muội đều cười ngoác mồm: "Tiểu sắc quỷ, có yêu bà che chở, vênh váo rồi hả?"
"Sao có thể chứ. Chị Tiếu, cô ta lớn tuổi, nào còn có thể so với chị đại đây được. Hơn nữa, bụng cô ta có nhiều nếp nhăn, sờ lên cảm xúc không tốt, tôi không thích như vậy. Nếu không phải cô ta cứ quấn quýt với tôi, tôi đây không thèm 'cưỡi' đâu."
Tiểu Quỷ ái muội lại chuyên chú nhìn chằm chằm Tiểu San bên cạnh Tiếu đại muội, tiến về phía nàng, tay đặt lên lưng của nàng, vuốt ve, khóe miệng Tiểu Quỷ tà mị giơ lên.
"Tôi thích tế da mỏng thịt mềm."
"Cút ngay, tao không phải đồ chơi của mày." Tiểu San xoay người, vươn hai tay bắt lấy bả vai Tiểu Quỷ. Dưới chân đang muốn dùng sức, eo lại bị Tiểu Quỷ dùng sức kéo lại, lảo đảo ngã vào lòng nàng.
Tiểu San còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Quỷ nở một nụ cười quyến rũ, một tay nắm cằm nàng, cúi đầu hôn xuống đôi môi nàng.
Lúc Tiểu San tỉnh ra, thẹn quá thành giận, toàn lực đẩy một cái. Tiểu Quỷ nhất thời trượt chân, đầu đập mạnh xuống sàn. 'Đông' một tiếng, xung quanh vang lên một tiếng thét chói tai, hòa với đó là một tràng tiếng cười.
Tiểu Quỷ đau đến nhe răng trợn mắt, cơ mà cũng không ngăn được khoái ý của cô khi hồi tưởng lại cảm giác chạm vào đôi môi mềm mại kia, gắng gượng bò dậy.
"Hừ, tôi sớm muộn gì cũng ăn cô."
"Người của tao cũng dám động vào?" Tiếu đại muội tắt nước, liếc xéo cô một cái, xoay xoay cổ. Tiểu lâu la lập tức dâng khăn mặt. Tiếu đại muội ngạo nghễ nâng cằm, một bộ dáng cả vú lấp miệng em.
"Yêu bà kia là cái đồng hồ tốt, mày tự lo cho tốt." Nói xong tùy tiện ném cái khăn, khoát lên người Tiểu Quỷ.
Tiểu Quỷ xoay người, thè lưỡi. Cố tình bảo bối yêu quý của lão yêu bà chết tiệt kia là cái đồng hồ, Tiếu đại muội rõ ràng muốn mình đưa dê vào miệng cọp mà.
Ai, hai bang tranh chấp, cũng phải lấy một lý do chính đáng. Phỏng chừng chính mình liền thành chim đầu đàn hy sinh kia rồi. Tiểu Quỷ căm giận trừng mắt liếc nhìn vài tiểu lâu la còn lưu lại của Tiếu đại muội.
Ánh mắt đảo qua, lại để ý đến cô gái đang đứng một bên kia. Một mái tóc xoăn, đôi mắt nhỏ dài như vô thần nhìn về phía trước, trên người của nàng có một loại khí chất u buồn lạnh nhạt. Da thịt nàng mềm mịn trắng nõn, sương mù bốc lên làm nó càng thêm sáng bóng, mềm mại đầy đặn quả thực khiến sắc tâm của Tiểu Quỷ muốn lên men.
"Đã đến giờ, ra ngoài hết." Cảnh ngục lại vung côn điện trong tay lên như muốn đuổi cừu.
Tiểu Quỷ tỉnh táo lại. Không đúng, cô gái này là yêu nghiệt, vừa rồi nghĩ muốn trả đũa, thế nào mà mới liếc mắt một cái đã bị đẩy đi. Tiểu Quỷ lắc lắc đầu, cầm cái thau đi theo hàng người đến cái kệ tiếp theo. Nheo mắt nhìn, cô gái kia không mập không gầy, dáng người cũng rất tốt, thật sự là làm người ta thần hồn điên đảo. Ánh mắt lưu luyến không tha không chút e dè dán trên người nàng.
Cô gái từ trong chậu lấy ra một sợi lắc, cúi người, đeo nó lên chân, sau đó mới bắt đầu mặc quần áo vào.
Ánh mắt Tiểu Quỷ mang theo mờ mịt, đến gần, kề sát nàng, khỏa mềm mại trước ngực ma sát phía sau lưng nàng.
"Hi, tôi gọi là Chu Nam, còn cô?"
Cô gái xoay người vung một quyền đánh vào mặt Chu Nam. Chu Nam phản ứng linh hoạt, bắt lấy tay nàng hướng ra ngoài. Nhưng cùng lúc cô gái kia cũng một phen chộp lấy tay phải của cô vặn ngược, chân đạp một cước. Chu Nam nghiêng người tránh, đau hô một tiếng, cánh tay cơ hồ bị vặn đến trật khớp, quỳ rạp xuống đất.
"Sao lại thế này?" Cảnh ngục âm trầm là lạ nhìn chằm chằm cô gái phía sau Chu Nam.
Cô gái buông lỏng tay ra, ổn định thân người tránh ra xa. Ngược lại là bọn tiểu lâu la bên người Tiếu đại muội giả mù sa mưa nâng Chu Nam dậy, nói với cảnh ngục: "Không có việc gì không có việc gì, trơn quá, cô ấy trượt ngã thôi."
Tránh khỏi tay nàng ta, Chu Nam đi ra phía sau. Nhìn bóng dáng cô gái kia, trông yểu điệu tiêm mỹ (tiêm: nhỏ nhắn), mang nét khiêu gợi dụ hoặc.
"Mày đừng có mà dùng ánh mắt đó nhìn người ta nữa. Người của chị Tiếu mày có mơ cũng không được."
Cô nở nụ cười, từ chối cho ý kiến.
Chu Nam không phủ nhận, chính mình căn bản là một kẻ háo sắc. Có điều cô đương nhiên hiểu, cô gái đấy, cô không thể trêu vào.
Phía sau lưng hơi hơi đau xót, tiếng cảnh ngục không kiên nhẫn truyền đến: "05027, mau đi ra."
Chu Nam cong miệng cười, nghênh ngang theo đội ngũ tiến lên.
Ai cũng không chú ý tới, cô nắm trong tay một cái lắc chân chói lọi.
-------
Editor có lời muốn nói: Các bạn nói, cô gái quyến rũ kia là ai?