Không gian vọng đến tiếng mở cửa 'bang bang' đầy lạnh lẽo. Gót nhọn cứng ngắt nện trên nền đất, bước chân trầm ổn hữu lực, không nhanh không chậm.
Đinh Tiểu Tuyên co chân lại, từ từ nhắm hai mắt ngồi dựa vào bức tường lạnh băng. Tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, giờ phút này khóe miệng của cô hơi hơi giơ lên.
Suy đoán, đây có lẽ là một đứa nhóc mới ra trường, có thể là một thanh niên chính trực nghiêm nghị, cũng có thể là một ông già cổ hủ. Bỗng nhiên nhớ lại, chính mình cũng đã từng có những bước đi như vậy, chỉ là rất ít, rất hiếm... Dường như không đáng kể......
Cô than nhẹ, ngày ngày đêm đêm bừng tỉnh sau ác mộng, trong mộng nàng chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, một lời cũng không nói. Đinh Tiểu Tuyên biết, nàng dùng hết tấm chân tình đối đãi mình, mình đi một bước liền rơi vào vực sâu vạn trượng. Dù cho có ngọt ngào đến đâu cuối cùng vẫn là hắc ám kinh hoàng, đủ để nuốt chửng mọi dịu dàng trước đó.
Ngay từ đầu, đều đã sai, cô là đáng bị hận. Cho nên, cô cam tâm tình nguyện nhận hết mọi sự trả thù của nàng.
'Đương' một tiếng, cửa sắt bị mở ra. Một giọng to rõ vang lên: "Đinh Tiểu Tuyên."
Đinh Tiểu Tuyên, ba chữ này đã cách xa cô cũng được mấy năm. Dù từ hai tháng trước ba chữ này đã một lần nữa dán lên người mình, cô vẫn không phản ứng lại kịp.
"Đinh Tiểu Tuyên." Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm cô, thúc giục.
Đinh Tiểu Tuyên mở hai mắt, đứng ở cửa quả nhiên là một thằng nhóc, thoạt nhìn chỉ mới vừa tròn 20 tế da nộn thịt, nhưng vì một thân cảnh phục nghiêm chỉnh, trong mắt đã có một cỗ anh khí.
Đinh Tiểu Tuyên đứng dậy, thuận theo đi đến trước mặt hắn, nâng hai tay lên.
'Lộp cộp', còng tay lạnh lẽo bao trọn cổ tay. Hắn mang cô đi về phía trước, hai mắt sắc bén không chuyển nhìn cô chằm chằm.
Đinh Tiểu Tuyên nở nụ cười, dừng chân một chút, nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngày đầu tiên đi làm à?"
Hắn rõ ràng có chút sững sờ, cũng không trả lời, vẫn kiên trì cẩn thận.
"Không cần khẩn trương như vậy." Đinh Tiểu Tuyên thấy hắn có vẻ ngây ngô, tâm tình vốn chán nản được thả lỏng chút ít.
Hắn nắm cánh tay Đinh Tiểu Tuyên, khẩn trương đẩy cô tiến lên phía trước.
Đinh Tiểu Tuyên bị nắm chặt thì hơi đau, mím môi, có chút bất đắc dĩ, đành phải mặc hắn.
---
So với phòng giam lạnh lẽo, phòng thăm ấm áp hơn. Đinh Tiểu Tuyên siết chặt nắm tay, năm ngón tay đông lạnh đến độ không được linh hoạt cho lắm.
"Tiểu Tuyên." Vừa mới đến trước của sắt, người đàn ông mang vẻ mặt mệt mỏi trong phòng gặp liền đứng lên.
"Lão nhân." Đinh Tiểu Tuyên ra vẻ thoải mái trưng lên khuôn mặt tươi cười, không hy vọng ông ấy lại lo lắng cho mình.
Người đàn ông gọi là 'lão nhân' kia vội vàng gật đầu.
"Mẹ cháu đã tìm được rồi, ở Mỹ, hơn nữa đã làm xong phẫu thuật, bây giờ còn ở viện an dưỡng bên đó." Nói xong lại thở dài: "Vẫn là tên Minh Huy kia."
"Mẹ...... Cũng biết chuyện của cháu sao?"
"Bà ấy hiện tại, tinh thần không tốt lắm, cho nên......"
Nhìn thoáng qua một bên luật sư đang nhíu chặt mày, Đinh Tiểu Tuyên nôn nóng hỏi: "Tiểu Nghiên đâu?"
"Ở Australia, cấp trên đã liên hệ với con bé......"
Đinh Tiểu Tuyên âm thầm thở dài, dù sao, xa nhà lâu lắm, mẹ và em gái cũng quen với chuyện không có Đinh Tiểu Tuyên bên cạnh. Huống chi rời nhà mấy năm nay, người em gái thân thương kia đã sớm coi mình là bùn nhão (chắc là kẻ vô dụng).
Cô em gái vẫn còn đang du học tại viễn dương này, còn chưa kịp ở trước mặt con bé khôi phục hình tượng vĩ đại vinh quang đã 'sa lưới'. Sợ sau khi biết cái gọi là 'chân tướng', cô em này càng có thể chán ghét mình một cách yên tâm thoải mái đi.
Sự thù hận cũng như xa lánh của em gái, ngược lại khiến Đinh Tiểu Tuyên giảm bớt không ít hậu cố chi ưu (*). Ít nhất không cần lo lắng em ấy sẽ bị cuốn vào trong đó. Nay chỉ hy vọng mẹ có thể không tỉnh táo trở lại, như vậy bà cũng không cần vì đứa con bất hiếu này mà hao tổn tinh thần.
(*): Ý nói nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng người làm việc lớn.
Luật sư ngồi một bên rốt ruộc mở miệng: "Cứ như vậy, lại nhiều thêm một chứng cớ. Phí giải phẫu của bác Đinh là do Minh Huy giúp cô chi trả. Cộng thêm số tiền anh ta chuyển vào tài khoản ngân hàng của cô trước đó, tổng cộng đã hơn một trăm vạn, vừa đúng với giá trị của lô thuốc phiện biến mất kia."
Lão nhân trừng đỏ hai mắt, phẫn hận đập bàn: "Quả nhiên là tên Lam Tiêu Hàn kia hãm hại!"
"Tại ký túc xa của cô tìm ra lô thuốc trị giá hai trăm vạn, thêm tiền trong ngân hàng và phí giải phẫu thì lên đến hơn ba trăm vạn, là một con số cực lớn. Trước đó cô và tên Minh Huy lại có tiếp xúc, cho nên cảnh sát hoài nghi cô trải qua dụ hoặc không ngừng, lợi dụng chức vụ cùng Minh Huy tư thông buôn lậu thuốc phiện thu lợi."
"Minh Huy là kẻ giảo hoạt, làm sao có thể lưu lại nhiều chứng có bất lợi như vậy!"
"Pháp luật coi trọng chứng cớ......"
Nhìn khuôn mặt u sầu của hai người đối diện, Đinh Tiểu Tuyên vẫn lạnh nhạt: "Ai cũng không phải là thánh nhân, tôi cũng vậy."
Trên đời nào có chuyện gì vẹn toàn đôi bên, ít nhất chuyện như vậy trước nay chưa từng xảy ra trên người Đinh Tiểu Tuyên.
Thế lực của Lam gia, tại lúc Lam Tiêu Tần chết đi đã sụp đổ hơn phân nửa. Nay Lam Tử Ngưng bị bỏ tù, càng khiến khối u đại ác tính Lam gia này nhận đả kích lớn.
Hành động 'Đảo sào'(*) đã muốn phá huỷ sự hợp tác mới ký kết của Lam gia và Việt Nam. Lam Tiêu Hàn muốn Đông Sơn tái khởi (gây dựng lại sự nghiệp) sợ là phải tốn một khoảng thời gian. Nằm vùng sáu năm, tuy là không có nhổ tận gốc độc sào, coi như là đảo sào thành công, không phụ Như Lai, lại phụ khanh (**). Thiếu của nàng, là nên trả.
(*): phá tan đầu não buôn lậu
(**): Vì hoàn thành việc công mà tổn hại đến người yêu [chắc vậy =))].
"Tiểu Tuyên, cháu trách chú không?" Khi nói lời này, tròng mắt lão nhân đã đỏ bừng. Đinh Tiểu Tuyên là học trò cuối cùng của ông trước khi về hưu. Nhìn cô bé vốn là một đứa trẻ đầy chính khí dần dần bị bĩ khí (tính khí bất lương) vây quanh, ông từng này tuổi cũng thấy đau lòng. Mang tâm lý coi đứa trẻ này là con gái mình, lại từng bước đẩy cô vào vòng tuyệt lộ.
Đinh Tiểu Tuyên cười lắc đầu, nụ cười của cô, trước sau như một mang chút tự giễu: "Cám ơn chú, lão nhân."
Nếu không có ông ấy, mẹ đã sớm mất mạng sau vụ tai nạn xe cộ năm đó. Nếu không có ông ấy, em gái không thể thuận buồm xuôi gió như bây giờ. Nếu không có ông ấy, có lẽ chính mình vĩnh viễn đều không chiếm được tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy.
"Luật sư Chu, coi như xong." Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu, nhìn cửa sổ duy nhất trong phòng.
"Mấy năm nay tiền của cháu chú giữ ở chỗ này. Chú sẽ thay cháu giao cho Tiểu Nghiên. Con bé sẽ tin tưởng cháu mà." Lão nhân nghẹn ngào. Ông biết, Đinh Tiểu Tuyên buông tha biện bạch, thầm nghĩ được giải thoát.
"Đem số tiền kia dùng trị bệnh cho mẹ cháu đi."
Sự bối rối trong mắt lão nhân không thể che dấu. Tiền về hưu không có bao nhiêu còn gặp cấp dưới bại hoại như vậy, ông ấy cũng sống không tốt cho lắm đi.
"Lão nhân, đáp ứng cháu, đừng để Tiểu Nghiên bị cuốn vào chuyện này."
Sáu năm chém giết, quen với bóng tốt, không cách nào đối mặt với quang minh chói mắt. Giải thoát tốt nhất, là đem chính mình không còn ràng buộc đưa đến trước mặt nàng. Dường như chỉ có như vậy, mới có thể chấm dứt cơn ác mộng kia.
Cô chỉ hy vọng, Lam Tử Ngưng bằng lòng buông tha người nhà của cô.
-------
Editor có lời muốn nói: Ấp ủ bộ này lâu rồi, nay mới có can đảm thực hiện. Có bạn nào thích bộ này không???~~~