Ái Ngục Tiền Truyện

Chương 58: 58: Cái Chết Của Phỉ Phỉ Hạ






Thẩm vấn kết thúc trời cũng đã gần sáng, nhưng ánh trăng âm u vẫn còn bao phủ.

Trong phòng tạm giam chỉ có cái cửa sổ nhỏ trên cao, bốn phía đều là bức tường xám trắng ngột ngạt.

Bởi vì quanh năm không được tiếp xúc ánh mặt trời, bên trong phòng khá ẩm ướt, đến rạng sáng ngày đầu thu thì không khí trong phòng đã lạnh đến run người.
Dẫm bước trên nền xi măng lạnh lẽo, nghe một tiếng "Ầm" cửa sắt phía sau đã bị khóa lại.

Đầu óc Kha Hựu vốn có chút mờ mịt rốt cuộc đã tỉnh táo hơn vài phần.

Đi qua ngồi trên chiếc ghế sắt hẹp dựa vào tường, mặt sắt lạnh dán vào da thịt, cảm giác rét run như thấm vào tận xương tủy.

Cô co đầu gối, dùng hai tay ôm chân, dựa lưng vào tường, nhìn ánh sao lấp ló qua khung cửa sổ.

Tuy rằng trải qua mấy lượt thẩm vấn đã rất uể oải, nhưng Kha Hựu không có chợp mắt, trong đầu không ngừng hiện ra bóng hình của Phỉ Phỉ.

Đây ắt hẳn là một đêm đen tối nhất, thấy được Lam Tiêu Mạc coi mạng người như cỏ rác, thấy được sự máu lạnh vô tình của Lam Tử Ngưng, tính mạng của người khác ở trong mắt bọn họ không đáng nhắc tới, ai ai cũng chỉ là một con cờ.

Một câu nói, một dấu tay, thậm chí một cái chớp mắt, đều có thể hủy diệt một người một cách đơn giản.

Bọn họ là ác ma, nhưng bên cạnh đó, bản thân cũng là đao phủ hại chết Phỉ Phỉ.

Mặt trời dần dần dâng cao nhuộm hồng một khoảng trời.

Kha Hựu nằm thẳng xuống, ngước mắt, nhìn bầu trời bị che chắn chỉ còn một ô nhỏ, tất cả bị gom thành một màu, đỏ tươi như máu, lạnh lẽo mà thê lương.

Màu máu đỏ quá chói mắt, Kha Hựu thở dài nặng nề, chuyển mắt quan sát thế giới xa la xung quanh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng tạm giam từ bên trong.

Tia sáng từ khung cửa nhỏ kia chẳng thể hóa giải được sự lạnh lẽo ẩm ướt ở đây.

Lao tù mãi không thấy ánh mặt trời, âm u giam cầm tất cả hi vọng.

Bên môi Kha Hựu nhấc lên nụ cười tự giễu.


Cuối cùng vẫn không ngăn nỗi cõi lòng tràn đầy bi thương.

Cô uể oải khép mắt.

Cũng không biết ngủ bao lâu, như chỉ vừa chợp mắt, Kha Hựu đã bị một loạt tiếng động mở khóa mở cửa đánh thức.

Bởi vì ngủ không sâu, Kha Hựu có thể nghe rõ tiếng bước chân trong đó.

Kha Hựu hé mắt, nhìn nơi cửa, là Trần Quý Hoàn.

Trần Quý Hoàn cầm một bình sữa và một ổ bánh mì.

Kha Hựu chú ý thấy, lúc bị đưa tới phòng tạm giam này, anh cảnh sát trẻ nọ cố ý chọn căn đối diện camera này.

Mà khi cô đi vào rồi, camera kia cũng quay qua.

Ưu đãi như vậy, có lẽ là do La Minh có tật giật mình, sợ cô sẽ tiếp xúc với cảnh sát khác, tiết lộ chuyện anh ta cấu kết với Lam Tiêu Mạc.

Nếu đã bị giám thị, Kha Hựu ngồi dậy đối diện camera, cười với Trần Quý Hoàn.

Đối với thân phận của Kha Hựu, Trần Quý Hoàn không có kết luận.

Nếu nói cô ấy không phải nội ứng, trước đó rõ ràng có thể lấy mạng mình nhưng lại bỏ đi vào phút cuối, thậm chí còn phối hợp cảnh sát cứu đứa bé kia.

Nhưng nếu cô ấy là nội ứng, thì tại sao vừa nãy lại không lập tức trả lời, còn đáp lại bằng giọng nói đầy chế nhạo trước mặt La Minh chứ.

Đây quả thật là quá mức kiêu ngạo, làm trái nguyên tắc bảo mật.

Khẽ nhíu mày, Trần Quý Hoàn đưa sữa cho Kha Hựu: "Thế nào, ở thoải mái không?"
"Cảnh sát Trần, chuyện đưa bữa sáng cỏn con này cũng tới phiên cô làm nữa hả?" Bên môi Kha Hựu hiện ý cười nhạt.

Mặt trời đã dâng cao, nhưng trong phòng tạm giam vẫn u ám chỉ có thể nhìn mờ mờ.

Mà Kha Hựu lại rõ ràng thấy được nét phân vân trên mặt Trần Quý Hoàn.

Qua mấy lần đụng độ cho thấy, Trần Quý Hoàn thật sự là một chiến sĩ cảnh sát chân chính, khác với loại bại hoại cấu kết với xã hội đen như La Minh.


Nếu đã là vậy, trong tình huống không gặp được lão đầu, ám chỉ chuyện của La Minh cho nàng, dù cho nàng sẽ không tin hết, nhưng có thể khiến nàng khả nghi, chú ý La Minh hơn một chút, cũng là một biện pháp tốt.

Suy ngẫm một chút, nếu một mực nhấn mạnh mình là nội ứng sẽ chỉ phản tác dụng thôi.

Bây giờ, cũng chỉ có theo ý nghĩ của Trần Quý Hoàn đánh thái cực, tiếp tục để nàng hoài nghi.

Kha Hựu cười cười, dán mắt vào Trần Quý Hoàn: "Tôi nói tôi là nội ứng, cô tin không?"
Trần Quý Hoàn lầm bầm hai tiếng, nói với vẻ khinh thường: "Không bằng nói cô là một lưu manh có lương tri, tôi còn tin được."
"Lương tri?" Kha Hựu uống ngụm sữa, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức: "Phỉ Phỉ không phải do tôi giết à? Sát nhân còn có lương tri?"
"Cái người gọi là nhân chứng kia, trong hồ sơ ghi nhận là mới chuyển vào ở tòa nhà đó cùng ngày, còn trùng hợp đi ngang qua lúc cô gây án, có chuyện trùng hợp đến độ đó sao? Người đó lúc trước làm việc cho Lam Tiêu Mạc, có lẽ là cô đã đắc tội với hắn, cho nên hắn kéo phiền toái đến cho cô." Trần Quý Hoàn nhìn Kha Hựu chăm chú, cố gắng nhìn ra chân tướng trong từng câu chữ.

"Phiền toái..." Kha Hựu cười nhạo một tiếng, nói thật dễ dàng, một câu vô cùng đơn giản đã có thế làm một mạng người biến mất.

"Cô có biết bởi vì Lam gia nội đấu, đã chết bao nhiêu người không?" Kha Hựu lắc đầu cười nhạt, đứng dậy đi tới gần Trần Quý Hoàn, đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Không biết, bởi vì, bọn tôi rất am hiểu chuyện hủy thi diệt tích."
Trần Quý Hoàn lui lại, suy nghĩ một chút mới hiểu ra, cười cười nói, "Đấu tâm lý? Cô định dùng cách bâng quơ để nhắc nhở tôi, thật ra cô đúng là nội ứng?"
" Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cái danh nội ứng này, ngươi tới ta đi, hai bên đều không thất bại." Kha Hựu nhún nhún vai, lơ đãng nhìn về phía camera, tiếp tục giả vờ thần bí kề bên tai Trần Quý Hoàn, "Hoặc giả, tôi đang tìm phiền toái cho cô đấy.

Cô phải cẩn thận một ít."
Kha Hựu biết La Minh sẽ lập tức phái người ngăn cản.

Quả nhiên, còn chưa nói xong, từ xa xa đã nghe thấy tiếng mở cửa sắt.

Kha Hựu thở dài: "Bây giờ mới mấy giờ chứ? Cảnh sát Trần à, các cô dằn vặt tôi như thế, cẩn thận tôi kiện các cô nghiêm hình bức cung đấy."
Trần Quý Hoàn ngẩn người, nhìn đồng hồ, lúc này cũng không phải thời gian thẩm vấn, sau đêm thẩm vấn đầu tiên sẽ có ít nhất 6 tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi.

Bây giờ mới qua 3 tiếng đồng hồ, vội vã thẩm vấn như thế, lẽ nào có chứng cứ mới?
Trần Quý Hoàn nhìn qua cảnh sát ở phía cửa, lại là La Minh? Theo lý thuyết anh ta không nên tự mình đến.

Mang theo ngờ vực, Trần Quý Hoàn cười hỏi: " Sếp La, sao tới sớm vậy?"
La Minh nhìn sữa trong tay Kha Hựu, thần sắc âm u thoáng qua rồi biến mất, cười đến vô hại: "Đồng chí Trần quen cô ta? Sao mà vụ án của tổ trọng án chúng tôi, còn làm phiền cô đưa cơm tới."
"Quen chứ, Ngưng tỷ cũng quen nữa, bọn tôi và các người rất quen nhau không phải à?" Kha Hựu nhìn La Minh, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt ý đùa cợt.

La Minh thoáng chốc mở to mắt, nhưng rất nhanh liền che giấu điểm kinh hoảng ấy đi, nỗ lực dùng giọng điệu lớn tiếng ngăn lại: "Giữ lại chút sức đi, đừng để chập lát kêu cô khai báo tình tiết vụ án thì không nói được gì."

Trần Quý Hoàn cân nhắc ý tứ trong câu nói của Kha Hựu, lại nhớ lúc La Minh xuất hiện còn đưa mắt thăm dò mình.

Nàng cười cười đi qua đeo còng tay cho Kha Hựu, sau đó giao cô cho La Minh, "Sếp La, tôi nghe nói còn tìm được vật chứng?"
"Phải, trên kim tiêm tìm được dấu vân tay của cô ta." La Minh đẩy Kha Hựu đi trước: "Kết quả báo cáo pháp y cho thấy, trước khi chết nạn nhân bị trói tay, rất rõ ràng là cô ấy cũng không phải tự nguyện tiêm ma túy vào."
Kha Hựu ngẩn ra, dùng bước cùng chạm ánh mắt với Trần Quý Hoàn, trong mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ phức tạp, sau đó đánh mắt ra hiệu phía sau, lại hé môi, dùng khẩu hình nói một từ: camera.

"Đi trước." La Minh hiển nhiên sẽ không để cho Kha Hựu và Trần Quý Hoàn tiếp xúc thêm giây phút nào nữa.

Anh ta đẩy Kha Hựu đi ra ngoài luôn.

Trần Quý Hoàn kinh ngạc giây lát, hai lần La Minh xuất hiện đều quá mức đúng lúc.

Anh ta là nội gian mà Lam Tử Ngưng phái tới trà trộn vào cảnh sát? Theo dấu hiệu của Kha Hựu, Trần Quý Hoàn ngẩng đầu nhìn lên, rất dễ dàng phát hiện chiếc camera vốn dùng để quan sát hành lang, lúc này lại vòng sang chỉa vào phòng tạm giam của Kha Hựu.

- --
Một chiếc màu đen xe có rèm che dừng ở bên, Lam Tử Ngưng ngồi ở ghế sau, khẽ cau mày.

Kha Hựu bị mang đi đã ba ngày, bởi dính líu đến án mạng nên không được nộp tiền bảo lãnh.

Tuy rằng La Minh vì đường làm quan của mình mà không dám lộ liễu ra tay với Kha Hựu ở đồn cảnh sát, thế nhưng Kha Hựu biết bí mật của anh ta, việc này rõ ràng là một quả bom hẹn giờ đối với anh ta.

La Minh không có khả năng dễ dàng buông tha Kha Hựu.

Cho nên ba ngày qua Lam Tử Ngưng vẫn phái người âm thầm theo dõi La Minh, chỉ có tìm được tử huyệt chân chính của La Minh, mới có thể buộc anh ta ngoan ngoãn trở lại.

"Ngưng tỷ." Ngồi ở ở ghế lái phụ, A Phong quay đầu nói với Lam Tử Ngưng: "La Minh đi ra."
"Theo." Liên tục mấy đêm mất ngủ, làm chiếc cằm thon trông càng thêm gầy gò.

Mặt mày Lam Tử Ngưng đã lộ nét uể oải.

"A Phong, cho mấy tiểu đệ đi vào cùng Kha Hựu.

Nếu có chuyện gì, tùy cơ ứng biến, san bằng đồn công an luôn cũng được."
"Dạ rõ." A Phong vừa gọi điện thoại, vừa cảnh giác quan sát tình huống trên đường.

Nơi này là khu phố náo nhiệt, La Minh từ nhà mình đi ra, sau đó anh ta lái xe hòa vào dòng xe cô tấp nập.

Như là đề phòng bị theo dõi, anh ta còn cố ý dừng lại mấy lần.

Cũng may Lam Tử Ngưng sớm có chuẩn bị, đã trang bị máy theo dõi trên xe La Minh.

Hiện tại chỉ cần ở một khoảng cách vừa đủ xa theo dõi là đủ rồi.


Lam Tử Ngưng vỗ vỗ trán, hít sau một hơi, cẩn thận lắng nghe mọi động tĩnh trên xe của La Minh.

Không bao lâu, bên kia vang lên tiếng điện thoại.

Chỉ nghe thấy giọng điệu đầy lo lắng của La Minh: "Đừng động tới Lệ Văn, cô ấy không liên quan đến chuyện này.

Nếu như cô ấy thiếu một sợi tóc, anh đừng mong Lam Thừa Thiên có kết cục tốt, cũng đừng vọng tưởng tôi sẽ giúp anh đối phó Lam Tử Ngưng."
A Phong bất giác siết chặt tay cầm điện thoại, ngay cả chính anh ta cũng không phát hiện bản thân để lộ cảm xúc không phù hợp.

Cũng may, Lam Tử Ngưng căn bản không có tâm tư đi chú ý những người khác, tiếp tục lắng nghe.

"Dừng tay! Được rồi! Tôi nghe lời anh!"
"Tôi đã nghe anh bắt Kha Hựu lại rồi.

Chứng cứ vô cùng xác thực, sẽ ra tòa nhanh thôi.

Đến lúc đó anh muốn làm như thế nào thì tùy anh."
"Để tôi nghe giọng của Lê Văn chút đã!"
"A lô? Lệ Văn, đừng sợ.

A lô!"
"Có thể! Tôi đồng ý! Chỉ cần để tôi đưa Lệ Văn đi, đêm nay Kha Hựu sẽ ở trong tay anh."
Đôi ngươi tối đen của A Phong lóe lên cảm xúc phức tạp.

Thả lỏng bàn tay bị siết đến trắng bệch ra, A Phong thở nhẹ làm dịu cảm xúc, sau đó đưa mắt nhìn Lam Tử Ngưng: "Ngưng tỷ, xem ra, Lam Tiêu Mạc bắt một người phụ nữ tên là Lệ Văn, mà cô ta có lẽ rất quan trọng với La Minh.

Chúng ta bắt cô ta lại thì như bắt được nhược điểm của La Minh, anh ta sẽ phải nghe lời."
Lam Tử Ngưng gật đầu, gọi điện thoại cho Minh Huy đi ở phía sau, hơi ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện lệ khí khiến người ta sợ hãi.

"Cậu đi theo đi, lát nữa dù có chuyện gì cũng phải liều mạng bắt lại cho tôi.

Không để lại người sống, ngoại trừ La Minh cùng một cô gái!"
Bóp chặt điện thoại, Lam Tử Ngưng dời tầm mắt ra phía ngoài xe, chỉ thấy xe của La Minh dừng lại gần bên một chung cư kiểu cũ.

Lam Tử Ngưng vừa định xuống xe cùng đi ra ngoài đã bị A Phong cản lại.

A Phong xuống xe trước, đứng trước cửa xe của Lam Tử Ngưng, khom lưng nói với nàng: "Ngưng tỷ, cô ở lại, bên trong giao cho tôi và A Huy đi.

Tôi nhất định sẽ mang cô gái kia trở về.".