"Đừng nhúc nhích!"
Xe vừa dừng lại, Lam Tử Ngưng cố gắng mở mắt ra, trở người muốn tự xuống xe như không có việc gì.
Kha Hựu đè nàng lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, nhanh chóng qua phía bên nàng.
Lam Tử Ngưng không động đậy, chỉ buông mắt, nhìn người đang ngồi chồm hổm quay lưng về phía mình, không khỏi mím môi.
Kha Hựu quay đầu lại, phát hiện Lam Tử Ngưng bấy giờ còn rất yếu đang cười trộm.
Cô bất đắc dĩ năm tay nàng, cẩn thận "Nằm lên đây, em cõng chị."
"Thân yêu à." Lam Tử Ngưng phát hiện lòng bàn tay mình đã buốt lạnh, nhưng mặt lại có vẻ rất năng, khó khăn nắm lấy tay Kha Hựu.
Tuy rằng có động đến vết thương, nhưng đã bị vùi lấp bởi ngọt ngào trào dâng từ trong tim.
Hai mắt Lam Tử Ngưng lộ ra hi vọng, nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô: "Đây là cách em yêu tôi đấy ư?"
Yêu?
Kha Hựu giật mình.
Vốn dĩ chuyện Lam Tử Ngưng bị thương khiến cô tự trách đến không biết như thế nào cho phải.
Hành động bất chợt thế này đại khái cũng bởi vì gần nhau đã lâu, đã có tình cảm thôi.
Mà, đó cũng gọi là yêu sao?
Nhìn cặp mắt sắc sảo chứa đầy dịu dàng kia, bàn tay mình đang nắm thì lạnh ngắt khiến người ta khó chịu, khóe môi Kha Hựu mang ý đắng chát.
"Không có bảo vệ chị an toàn ổn thỏa, là tôi thất trách."
Ý cười nơi đáy mắt thăm thẳm của Lam Tử Ngưng lộ ra kiên định chấp nhất, nàng chỉ cho rằng, Kha Hựu đang xấu hổ.
Lam Tử Ngưng lắc đầu, thở một cách khó nhọc: "Tôi không ngờ Lam Tiêu Mạc sẽ ra tay ngay tại thọ yến của Thẩm Dương, là tôi quá sơ suất.
May mà em không có..."
Nửa câu sau đã nghẹn lại cổ họng, Kha Hựu cảm thấy đau nhói.
Ánh mắt kiên định như thế, tổn thương người hơn mất cứ loại giáo mác nào.
Kha Hựu quay đầu đi chỗ khác, trong mắt hơn mấy phần bi thương.
"Đừng nói nữa."
Kha Hựu ôm lấy Lam Tử Ngưng đỡ nàng, chậm rãi đi vào hành lang.
Hai người đi dưới ánh đèn mờ, Lam Tử Ngưng bỗng nhắm mắt lại, vừa cười vừa nói: "Sau khi chúng ta già rồi, sẽ nắm tay nhau như vầy, từng bước thong thả đi về phía trước."
Kha Hựu không dám ngẩng đầu.
Nỗi niềm cay đắng quá nồng đậm, Kha Hựu không kiểm soát nổi cảm xúc của mình, sợ sẽ bị Lam Tử Ngưng phát hiện sắc mặt mình ảm đạm đi, sợ tia sáng hiếm hoi trong mắt nàng sẽ biến mất không nhìn thấy được nữa.
Thế nhưng, Lam Tử Ngưng cũng không định buông tha cho cô, lời ngỏ chân thành sâu sắc như thế, ấy vậy mà chẳng được đáp lại câu gì, chỉ nhảy loạn xạ trong lòng mình, là ý gì chứ?
Lam Tử Ngưng tựa vào ngực Kha Hựu, rồi lại giãy nãy ra một chút: "Em không muốn hả?"
Nắm tay đến già, đây là mong muốn đơn phương đáng buồn cười nhất.
Kha Hựu đấu tranh trong đầu, chỉ có thể quay đi, rồi cười chiều ý: "Nếu như có thể sống đến tóc bạc trắng, tôi muốn đến bên dòng sông Thames ngắm hoàng hôn."
"Trong hình ảnh ấy, có tôi không?" Đôi môi của Lam Tử Ngưng rất khô, mỗi lần hít thở đều tốn rất nhiều sức lực của nàng.
Nàng lại không chịu từ bỏ mà muốn đáp án cho bằng được, một đáp án có thể làm cho nàng yên tâm.
Kha Hựu hơi khom người, đưa tay ôm lấy eo Lam Tử Ngưng: "Có."
Chỉ một chữ ít ỏi, lại như lời thề của cô, dường như có tác dụng xoa dịu, làm cho Lam Tử Ngưng cảm thấy mỹ mãn.
Tựa vào người cô, ngừng tra hỏi, cả người cũng không còn run nữa.
Chỉ biết cái ôm ấm áp này là nơi an toàn nhất, đủ để hủy diệt tất cả đau đớn.
Lam Tử Ngưng nhanh chóng được đưa lên cái giường nhỏ của Kha Hựu.
Chữa thương trong căn phòng đơn sơ này, Kha Hựu rất là lo lắng, chí ít thì căn hộ bí mật của Lam Tử Ngưng còn đỡ hơn.
Nhưng Lam Tử Ngưng lại nói, như thế này mới không làm Lam Tiêu Tần và Lam Tiêu Mạc chú ý.
Kha Hựu ngồi bên giường cẩn thận lau mồ hôi cho Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng như muốn an ủi mà nghiêng mặt nhìn Kha Hựu cười khúc khích: "Tôi khát quá à."
Kha Hựu nhìn nàng, sắc mặt dần dần trắng bệch, cánh môi khô nứt cũng không còn màu máu.
Cô đứng dậy chạy nhanh đến bếp rót nước, sau đó lại phóng tới, luống cuống lục tìm ống hút trong hộc tủ.
Lam Tử Ngưng giật giật môi, đưa mắt qua nhìn, bình tĩnh cười: "Ta có thể ngồi dậy mà." Vừa mới tác động đến vết thương, Lam Tử Ngưng đau đến say sẩm mặt mày, lại ngả trở về.
Kha Hựu vội xoay qua đè Lam Tử Ngưng lộn xộn lại: "Nằm yên! Để tôi đút cho."
Kha Hựu nhấp môi, hé miệng sáp lại gần Lam Tử Ngưng, từ từ truyền nước cho nàng.
Vừa mới uống một ngụm thì chuông cửa vang lên.
Là Cổ Hồng.
Cổ Hồng vừa vào cửa, thì thấy Lam Tử Ngưng nằm trên giường, tràn ngập oán niệm nhìn anh ta.
Anh ta gật đầu, kết luận ngay: "Đừng nhìn, tôi biết tiểu thư cát nhân thiên tướng mà."
Cổ Hồng cũng không dám chậm trễ, vừa ba hoa, vừa nhanh nhẹn bắt đầu khử trùng cho dụng cụ.
Đẩy đã kéo đã khử trùng cho Kha Hựu, anh ta dùng giọng sai bảo nói: "Cắt váy ra đi."
Kha Hựu nhíu mày, "Bác sĩ Cổ, đừng đùa giỡn nữa.
Anh nghiêm túc chút đi!"
Lam Tử Ngưng giật giật môi, cười ha hả.
Cổ Hồng bĩu môi, nhún vai giật lại kéo trên tay Kha Hựu, cắt chỗ váy trên lưng Lam Tử Ngưng.
Không ai lên tiếng, trong phòng yên tĩnh đến độ một cây kim rơi xuống vẫn có thể nghe thấy.
Lam Tử Ngưng im lặng nằm sấp trên giường.
Váy đầy máu dính trên người, theo động tác của Cổ Hồng, nó từ từ tróc ra, động đến vết thương, nàng cắn răng, liều mạng chịu đựng để mình đau hô ra tiếng.
Kha Hựu chuyển bước, ngồi xổm trước đầu giường, chăm chú nắm tay Lam Tử Ngưng thả bên giường.
Chảy nhiều máu đến thế, không thể không đau, nhưng từ đầu tới cuối nàng cũng chẳng hề hừ một tiếng, giữ vững đầu óc tỉnh táo đến giờ.
Nghĩ vậy, Kha Hựu bỗng thấy đau lòng, cố vén môi cười với nàng: "Nếu đau quá, chị hãy bóp tay tôi đi."
"Làm gì dữ cỡ đó chứ."
Cổ Hồng lần lướt cắt bỏ phần vải dính trên người Lam Tử Ngưng, lại xoay người lấy thuốc mê tới.
"Trên đời này có một thứ gọi là thuốc mê đấy."
Lúc này Kha Hựu mới thấy rõ vết thương sau lưng Lam Tử Ngưng, ở ngay sát chỗ tim.
Vết đao không lớn, nhưng có vẻ khá sâu.
Vốn máu đã ngừng chảy lại bởi vì động đậy mà bắt đầu thấm ra lại, nhiễu giọt đỏ chói cả sàn nhà.
Kha Hựu bất giác nắm tay nàng chặt hơn.
Còn Lam Tử Ngưng nằm trên giường thì bật cười.
Kha Hựu tựa như một liều thuốc giảm đau, chỉ cần nhìn cô, là có thể cảm nhận được ấm áp.
Lam Tử Ngưng nâng mặt nhìn người nọ mặt mày cũng tái mét, cười nói: "May là nó chỉ muốn lấy mạng tôi, chớ không muốn hủy dung đấy."
Trọng giọng điệu của Lam Tử Ngưng có chút đùa giỡn.
Nàng chỉ muốn làm Kha Hựu yên tâm, tiếp tục trêu ghẹo: "Nếu trên người tôi có sẹo, em có ghét bỏ không?"
Kha Hựu cau mày, nhìn Cổ Hồng tiêm thuốc vào người nàng, sau đó nhấc con dao sáng loáng, cắt chảy phần tụ máu, xử lý xong xuôi, sau đó lại cầm kim khâu lên.
Kha Hựu phát hiện bàn tay nắm tay nàng đã siết chặt không biết từ khi nào, cũng lạnh buốt theo, giống như đêm lạnh giữa ngày hè vậy.
Không đành lòng nhìn nữa, chỉ biết cặp mắt đã bắt đầu cay cay, Kha Hựu nghiêng mặt đi.
Lam Tử Ngưng rút tay ra, bàn tay lạnh lẽo áp lên khuôn mặt tái nhợt của Kha Hựu, ngón tay lau đi chất lỏng lành lạnh trên đó, yêu thương gọi: "A Hựu...!Đừng khóc."
Ánh vào mi mắt chính gương mặt đầy ắp nhu tình của Lam Tử Ngưng, trong đầu lại hiện lên câu nói làm người ta xấu hổ của Lam Tử Ngưng khi nãy, Kha Hựu hận không thể chặt đứt tuyến lệ của mình, làm cho mấy giọt nước mưa chết tiệt ấy chảy tuột trở lại.
Kha Hựu gắng hít một hơi, nuốt nước bọt nói: "Tôi không có khóc, chị mà nói nữa thì bác sĩ Cổ khâu miệng chị luôn đấy!"
Khóe môi Lam Tử Ngưng cong lên, thoải mái nói: "Ừm...!tôi chỉ bất chợt thấy hơi sờ sợ.
Tôi sợ chết, tôi sợ còn mình còn có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng lại chưa có cơ hội."
Cơ thể của nàng thỉnh thoảng run ên, mái tóc ướt đẫm không biết là do mồ hôi hay do máu.
Cánh môi nhạt màu hơi mím lại, ánh mắt đã có chút tan rã.
Thế nhưng nàng vẫn cố gắng nhìn thẳng vào Kha Hựu.
Đêm nay nàng nói nhiều lắm, mỗi một câu lại đều như một quả bom, lần lượt nổ tung mãnh liệt dưới đáy lòng, oanh tạc đến mức đầu Kha Hựu ong ong choáng váng.
Kha Hựu chỉ kinh ngạc, không muốn nghe nàng nói, cũng không nói được lời nào.
Thẳng đến khi "cụp cụp" một tiếng, Cổ Hồng kết thúc hành động lưu loát trên lưng Lam Tử Ngưng, Lam Tử Ngưng mới thấy gánh nặng trong lòng đã được gỡ bỏ.
Nàng rất hài lòng với biểu hiện của mình đêm này, không có tỏ ra nhu nhược.
Tiếng thở dốc dần lắng xuống, thẳng đến cuối cùng, rốt cuộc không gượng nổi nữa, nàng mới giật giật môi, hé miệng nói: "Tôi ngủ trước..."
Cổ Hồng lắc đầu, liên tục thở dài, chỉ vào Lam Tử Ngưng.
"Vết thương trên eo tôi cũng đã thoa thuốc cho cô ấy rồi.
Còn nhhững chỗ khác, cho cô cái này.
Chờ Nhị tiểu thư tỉnh lại, cô thoa cho cô ấy đi."
Cổ Hồng đẩy mắt kính, quan sát Kha Hựu: "Từ xưa hồng nhan họa thủy, cô đúng là lợi hại."
Kha Hựu không hé răng cầm lấy thuốc.
Cô không nghe thấy bất cứ chữ nào, bên tai chỉ có tiếng hít thở của Lam Tử Ngưng, rõ ràng chui tọt vào trong, làm người ta không thể phản kháng.
Hơi thở của nàng, hầu như chiếm hữu tất cả giác quan.
Kha Hựu nhanh chóng xoay người bỏ đi, rời khỏi căn phòng đầy áp lực ấy.
Đến chui vào nhà vệ sinh, cô thở phào mấy bận.
Chống hai tay trên bồn rửa, Kha Hựu ngẩng đầu nhìn người trong gương.
Hai tay bị máu của Lam Tử Ngưng dính đỏ chét, hòa lẫn với chúng là nước mắt của bản thân.
Hoảng loạn vặn mở vòi nước, cô ra sức chà rửa vết tích của Lam Tử Ngưng.
Hít sâu một hơi, Kha Hựu ngẩng đầu lên, lại chỉ có thể cười khổ.
Giọt nước lăn dài theo mái tóc, trong tầm mắt mơ hồ là một cô gái ngay cả bản thân Kha Hựu cũng thấy xa lạ.
Mái tóc ngắn đã gần chạm vai, chiếc váy ngắn bằng vải voan màu đỏ khoác trên người thay cho áo thung quần jeans thường ngày.
Dù có tẩy rửa thế nào, cũng không thể xóa sạch dấu vết nàng để lại.
Kha Hựu vươn tay, vuốt cô gái cười gượng gạo trong gương, cô uể oải run run cất giọng hỏi: "Cô là ai?".