Háo Tử sững tại chỗ, nghi hoặc nhìn Lam Tử Ngưng, lại nhìn sang Kha Hựu đang cười tủm tỉm.
"Kha tỷ?"
Lam Tử Ngưng buông Kha Hựu ra, làm bộ dựa vào sô pha, im lặng ngồi một bên xem náo nhiệt.
Nàng ngửa đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Kha Hựu cười nhạt thu tay về, đứng dậy rút mấy tờ giấy lau tay.
"Đừng gọi như thế."
Không để ý khuôn mặt xanh lè của Háo Tử, Kha Hựu làm như không có chuyện gì chậm rãi nói: "Tôi á, lúc nào cũng có thể bị người một cước đá bay mất."
Tim Lam Tử Ngưng bất chợt giật nảy một cái, coi như Kha Hựu thật lòng với mình, mà Lam Tiêu Tần làm sao đồng ý để cô ấy ở lại bên mình chứ.
Lam Tử Ngưng không nói lời nào, tay bưng ly rượu ngập ngừng trong giây lát, nhưng trong đôi mắt lại không có chút gợn sóng.
Kha Hựu hơi ngưỡng cằm, không chút do dự châm chọc: "Làm nhiều tiền vào túi nhiều, sau đó có đứt tay đứt chân gì gì, cuộc sống cũng có chỗ nương vào."
Là Kha Hựu hờ hững mà chọc giận nàng, không thể khống chế, Lam Tử Ngưng tự thấy có chút phiền muộn, nhưng vẫn dùng cặp mắt sâu thẳm nhìn Kha Hựu, hàn ý trong mắt thậm chí càng đậm hơn.
Háo Tử vừa định xen mồm, Lam Tử Ngưng lạnh lùng ném ly rượu lên bàn, rượu màu vàng đổ tràn làn ra trên mặt bàn đá cẩm thạch màu đen.
Bầu không khí trong phòng bao gần như ngưng đọng vì động tác của Lam Tử Ngưng, Háo Tử ngượng ngùng, sững sờ tại chỗ, cô gái trẻ đang ca hát cũng sửng sốt theo.
Mặt Kha Hựu dần dần nóng lên, có cảm xúc khủng hoảng từng chút đánh vào ngực.
Lam Tử Ngưng bóp cằm Kha Hựu, buộc cô quay đầu lại.
Nàng híp mắt, giễu cợt nhìn cô, trong từng câu hiện khó giấu sự tức giận: "Muốn chạy đều không phải là em ư?"
Kha Hựu nâng mắt nhìn nàng, phẫn nộ trong mắt tuyệt không thua Lam Tử Ngưng.
"Tôi không thể cho chị cảm giác an toàn, tương tự, chị cũng không có cho tôi được."
Kha Hựu hất đầu, hất cái tay đang tóm lấy mình kia.
Câu nói của Kha Hựu làm cho Lam Tử Ngưng chợt giật mình.
Nói xong, trong mắt Kha Hựu xẹt qua một tia ảm đạm, nhưng chỉ là trong chớp mắt, lại khôi phục sự quật cường.
Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn sườn mặt lạnh lùng của cô, ngọn lửa giận trong lòng cũng từ từ hạ nhiệt.
Người phụ nữ trước mắt giấu tất cả cảm xúc quá sâu, sâu đến nỗi khiến người ta không thể nhìn thấu.
Có phải là chiêu lạt mềm buộc chặt hay không, có phải là bẫy hay không, thực sự khó mà phân rõ.
Lam Tử Ngưng lạnh lùng phản pháo: "Em muốn nói em giống tôi chỉ bởi vì sợ?"
Theo giọng của nàng, ngữ điệu của Kha Hựu cũng thoáng dịu lại, cười nhạt: "Tùy chị muốn nghĩ sao thì nghĩ."
Lam Tử Ngưng dùng tay trói buộc người Kha Hựu, làm cô không thể động đậy, cười nhạt hỏi: "Ý em là hiện giờ em đang tức giận?"
Kha Hựu cau mày, dùng dằng muốn ngồi thẳng lại, nhưng cứ bị giữ chặt, thế là đành dừng lại: " Tùy chị muốn nghĩ sao thì nghĩ."
Sợ làm cô bị thường, Lam Tử Ngưng thả lỏng tay ra, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Kha Hựu, ôn nhu hỏi: "Chơi trò lạt mềm buộc chặt vui lắm hử?"
Nàng thật sự động tâm...!
Kha Hựu chỉ thấy khó xử, thấy chua xót, lợi dụng nàng, tất nhiên sẽ mang đến cho nàng tổn thương...!
Thế nhưng không còn đường lui rồi...!
Kha Hựu gắng gượng muốn cười, nhưng chính cô cũng không biết, nụ cười ấy chứa chan biết bao mờ mịt điêu tàn.
Cô lạnh lùng nói: "Buông tay ra."
Nét mặt Kha Hựu chợt chuyển ảm đạm, làm đau đớn hai mắt Lam Tử Ngưng, trong lòng bỗng thấy đắng chát.
Lam Tử Ngưng chậm rãi thở dài, đường nhìn sắc bén hóa thành ôn nhu như nước, dùng vòng ôm ấm áp bọc lấy cô, than nhẹ một tiếng trên đỉnh đầu cô: "Không buông.
Tôi làm sao nỡ để em bị thương chứ?"
Không khí áp lực nặng nề, chỉ vì một câu nói của nàng, một nét mặt bi thương ấy, Kha Hựu đã thấy trái tim đau đớn.
Khuôn mặt ma mị kia dần dần mờ nhạt, Kha Hựu nỗ lực nhịn xuống sương mù nổi lên trong mắt, nhàn nhạt nói: "Chỉ có chị mới biết."
Lam Tử Ngưng muốn ngừng thở.
Cô ấy vốn là tên lớn gan, còn cứng đầu, bướng bỉnh cực kỳ, chết cũng không chịu thua.
Cô có can đảm đối mặt với những cuộc chiến sinh tử, có can đảm năm lần bảy lượt khiêu khích điểm mấu chốt của mình, vì sao bây giờ lại lộ ra vẻ yếu đuối ủy khuất như thế? Là hiểu lầm cô thật sao?
Tim Lam Tử Ngưng mềm nhũn, giọng nói mềm dịu đi, nhưng không bỏ sĩ diện được, chỉ là ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: "Em nhớ kỹ từng câu tôi nói đấy à, sao mà tôi thấy vui quá."
Dùng hết tâm tư buộc nàng động tâm, một cửa này đã qua, hơn nữa, có lẽ đã làm Lam Tử Ngưng sinh hổ thẹn vì đã nghi ngờ mình.
Thế nhưng nàng quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến độ khiến Kha Hựu có lúc sẽ quên dự tính ban đầu của mình, tốt đệp đến độ khiến Kha Hựu có lúc sẽ sinh áy náy vì đã lợi dụng nàng...!
Thật giống như có vài thứ đang lặng lẽ thay đổi.
Là cái gì? Cảm giác vừa xa lạ lại nguy hiểm...!
Kha Hựu hít sâu một hơi, giả vờ hờn dỗi nghiêng mặt đi, rầu rĩ không nói lời nào.
Lam Tử Ngưng sáp tới gần mặt cô, kề sát bên tai cô nhỏ giọng dỗ dành: "Trước đây tôi chưa bao giờ bận tâm cảm nhận của người khác, không biết hoài nghi như vậy đối với em mà nói sẽ có ý nghĩa gì.
Tha thứ cho tôi...!A Hựu..."
"Khụ..." Háo Tử đỏ mặt nhìn hai người liếc mắt đưa tình, tình tiết này thực sự nóng mắt quá rồi.
Giọng nói mềm mại đến cực điểm ấy, không có lời khác, chỉ là bất lực khẽ gọi tên mình, cái tên giả tạo của mình...!
Hết lần này sang lần khác, nghe đến nỗi tim như bị bấu chặt...!Nghe đến nỗi Kha Hựu muốn chạy trốn...!
Kha Hựu đột ngột ngồi dây, mặc Lam Tử Ngưng ở đó, lạnh lùng quay qua quát Háo Tử: "Câm miệng!"
Hờ, cô lại biến về cô gái xấu tính kia rồi.
Cô nàng đáng yêu này, kiêu ngạo như vậy, cường hãn như vậy, làm cho người ta ý loạn tình mê.
Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng cười, lại luồng tới ôm lấy cô: "Em thật khó chiều."
"Thì bởi vì các người cứ hoài nghi tôi mãi, còn tôi thì cứ lần lượt lần lượt thấp thỏm như đi trên băng mỏng, nhiều lần trở về từ cõi chết, rất sợ nói một câu hay làm một hành động nào không thích hợp, thì sẽ mất luôn cái mạng nhỏ."
Tay bị ôm lấy chợt giựt ra, nắm chặt thành quyền, ngay cả khi biết chất vấn như vậy rất buồn cười, cô vẫn thốt lên từng chữ cực kỳ sắc bén.
Kha Hựu thậm chí có thể nghe rõ ràng tiếng tim mình đập.
"Tôi đi theo Phiếu ca hai năm, hàng của Dạ Mị qua tay tôi bao nhiêu, chị có thể đi hỏi anh ta!"
Đúng vậy...!Cho nên cô tức giận...!Cô khổ sở...!
Đây cô ấy ra, cự tuyệt cô ấy, đây là mày muốn sao?
Lam Tử Ngưng tự hỏi bản thân mình.
Không muốn lại lo được lo mất, không muốn lại sống uổng cuộc đời, không muốn lại cự tuyệt hạnh phúc dâng tới tận tay nữa.
Hoài nghi? Thử? Để Lam Tiêu Tần lo đi!
Kha Hựu rốt cuộc híp mắt nhìn Lam Tử Ngưng: "Quá tam ba bận, đây là một lần cuối cùng."
Lam Tử Ngưng hơi sửng sốt, sau đó cười nhéo nhéo mũi Kha Hựu, thấp giọng nói: "Được.
Tôi đảm bảo sẽ không nghi ngờ lung tung nữa."
Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ quanh quẩn bên tai, Kha Hựu rốt cuộc nở nụ cười tươi, quay đầu nhìn Háo Tử đang sững mặt.
"Hiện tại Dạ Mị do tôi quản.
Tôi không biết trước đây các anh tính toán thế nào, thế nhưng tôi nói cho anh biết, dựa vào tôi để chuyển hàng, anh thức thời thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại."
Háo Tử nuốt nước miếng, nhìn về phía Lam Tử Ngưng.
Kha Hựu trở tay nắm lấy tay mình, lòng bàn tay của cô mềm mịn ấm áp, hình như, lớp phòng tuyến đã lặng yên đổ vỡ, mang theo chút ngọt ngào len lỏi vào tim.
Lam Tử Ngưng nâng cao giọng, xen vào chút vui sướng và kích động: "Đừng nhìn tôi, ở đây cô ấy quyết định."
Háo Tử vội vã há miệng cười: "Dạ dạ dạ, xin Kha tỷ bớt giận."
Kha Hựu không kiên nhẫn liếc nhìn Háo Tử: "Khó nghe muốn chết, gọi Tiểu Kha."
Lam Tử Ngưng thấy khi cô nổi giận thì hai má cũng đỏ hây hay, nhịn không được khẽ cười ra tiếng, xoa xoa mặt cô: "Trông em khi xù lông lên thật đáng yêu."
Giọng điệu ấy quá mức cưng chiều, khiến trái tim Kha Hựu bất giác khẽ run lên.
Cô lạnh lùng nói: "Tôi chuộc thân rồi!"
Háo Tử ở bên rung đùi đắc ý, ánh mắt phức tạp.
Lam Tử Ngưng lạnh lùng phóng ánh mắt hình viên đạn qua, Háo Tử ngượng ngùng vội vã đứng dậy, búng tay một cái, cô bé kia đi tới bên cạnh: "Ngưng tỷ, không cản trở các cô thân mật nữa."
sắc mặt Lam Tử Ngưng thoáng cái trở nên lúng túng, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Tôi có việc muốn nói với anh ta, em ra ngoài trước chờ tôi."
Kha Hựu khẽ nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, cùng với cô bé kia, hai người đi ra ngoài.
Kha Hựu để ý, nét cười trên mặt cô bé sau khi bước ra khỏi phòng bao đã lập tức biến mất tăm.
Đúng lúc này, điện thoại của cô ta vang lên.
Thấy được số gọi đến, sự kinh hoảng của cô ta không chỗ che giấu, nhìn chung quanh như là đang tìm chỗ yên tĩnh.
Kha Hựu khẽ lắc đầu, cô bé tuổi này, chắc là còn đang đi học, vì sao lại đi với cái loại côn đồ như Háo Tử chứ.
Cô bé kia hoảng hốt chạy quanh, nhìn như đang hướng về phía nhà vệ sinh.
Kha Hựu nhẹ nhàng thở dài, đưa tay cản lại: "Đi theo tôi."
Tiếng chuông điện thoại đã dừng lại, Kha Hựu mang cô bé đi vào một phòng bao trống.
"Cô ở đây nghe điện thoại đi."
"Cảm ơn chị Kha." Kha Hựu vừa mới bước tới cửa, rõ ràng nghe thấy tiếng nói ngọt ngào của cô bé nọ: "Chị à, em đang làm bài tập."
Trong khi dựa vào cửa đợi cô bé kia, Kha Hựu cẩn thận rà lại những chuyện đã xảy ra hai ngày nay.
Lam Thừa Trạch đã chết, Lam Thừa Thiên bị bắt, Lam Tiêu Tần một mình độc bá, tiếp theo chắc chắn anh ta sẽ có hành động.
Hiện tại tất cả mọi người Lam gia đều hoài nghi cô, chỉ có một mình Lam Tử Ngưng tạm thời bằng lòng tin tưởng, cho nên phải mau chóng liên hệ với Mèo Xám mới được.
Chỉ là Lam Tử Ngưng vốn không đơn giản, muốn cô hoàn toàn tin cậy một người, không hề dễ dàng như lời nàng ta nói.
Lăn lộn trong giới xã hội đen nhiều năm, đa nghi cùng cảnh giác là nguyên tắc để nàng có thể sinh tồn đến nay.
Đạt đuọc sự tin tưởng tuyệt đối của nàng, lấy được chứng cứ phạm tội của Lam Tiêu Tần, còn cần nhiều thời gian.
"Chị Kha, cảm ơn chị, em gọi xong rồi."
Tiếng của cô bé nọ làm Kha Hựu hoàn hôn, nghiêng mặt nhìn sang, cô bé lúc này đang nở nụ cười thật tươi sáng, mơ hồ giống như...!Lớn lên rất giống một người...!
Kha Hựu khẽ cau mày: "Ừm, trở về đi."
Khi hai người sóng vai quay về phòng bao, Lam Tử Ngưng cùng Háo Tử đã đứng chờ ở ngoài, rất rõ ràng, sắc mặt Lam Tử Ngưng không tốt lắm.
Kha Hựu chợt muốn chọc nàng, cố ý bước chậm lại, nghiêng đầu cười hỏi: "Em bao nhiêu tuổi?"
Cô bé giật mình: "15."
Kha Hựu nhíu mày, đi tới chỗ cô nàng đang ăn dấm đằng kia, cười hì hì: "Tôi mang cô bé tới đằng kia nghe điện thoại."
"Háo Tử, cô em này của anh thực sự là người gặp người thích, đáng yêu lắm." Lam Tử Ngưng khoanh tay, nét mặt lành lạnh, thế nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Nàng gõ nhịp nhịp trên cánh tay, làm bộ không quan tâm: "Cùng đi hóng gió đi."
Lam Tử Ngưng cố ý kéo Kha Hựu đến bên cạnh, nháy mắt với Háo Tử.
Háo Tử đương nhiên là thụ sủng nhược kinh, vội vã hùa theo, cũng kéo cô bé vào trong lòng.
Dọc đường, không biết có phải do Lam Tử Ngưng hay không, Háo Tử ngồi ở sau, bắt đầu động tay động chân với cô bé nọ.
Xuyên qua kính chiếu hậu, thỉnh thoảng có thể thấy nụ cười gượng gạo của cô ấy, Kha Hựu âm thầm ảo não vì hành động lỗ mãng của mình.
Và rồi cô chỉ có thể chết lặng nghiêng mặt đi, làm như không hay biết gì...!
Lam Tử Ngưng cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Kha Hựu, rất là vui sướng, tốc độ xe cũng nhanh hơn.
Rất nhanh sau đó, bốn người đã tới một bãi đỗ xe ngầm tầng 2.
Ở đây vắng vẻ, không nhiều xe lắm, là không nhiều xe đỗ cho lắm.
Bởi những chiếc xe điên cuồng chạy trong đó thì lại vô số kể.
Rất nhiều trai gái nhuộm đầu vàng đầu xanh gào rú xung quanh, tiếng mô tô ầm ầm vang vọng khắp bãi đỗ xe.
Một chiếc mô tô 400 phân khối đã qua độ hàng lượn quanh con Ferrari của Lam Tử Ngưng, khi lướt qua đầu xe còn không quên đánh mắt nhìn vào bên trong xe.
Cặp mắt đo lộ vẻ khinh thường cùng nghiền ngẫm.
Lam Tử Ngưng khẽ cong môi, đưa tay ra ngoài cửa sổ, giơ ngón tay chỉ chỉ xuống dưới, sau đó quay đầu cười nói với Kha Hựu.
"Tiểu Hựu Hựu, tôi muốn xem em đua xe."
Sau đó ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, nói với cô bé mang khuôn mắt hơi tái tái nọ: "Em gái nhỏ, em và Háo Tử một chiếc nhé."
"Vậy chị sẽ lại bị tôi mê đến thần hồn điên đảo." Kha Hựu lười biếng nói.
Lam Tử Ngưng gật đầu từ chối cho ý kiến.
Chiếc Ferrari vững vàng đứng giữa vòng thi đấu, từng đợt tiếng lốp xe ma sát mặt đất chói tai vang lên, Lam Tử Ngưng híp mắt, cười quyến rũ đợi trong xe, đầu ngón tay thon dài tùy ý gõ vô lăng.
Chiếc xe đối diện dừng lại, một cô gái từ ghế phụ bước xuống, nhàn nhã đi tới, nhưng có thể nhìn ra vẻ kiềm nén tức giận trên mặt cô ta.
Kha Hựu chỉ cảm thấy cô gái ấy, nhìn cũng rất quen mắt à...!
"Ai đấy?" Lam Tử Ngưng khẽ cau mày, nghiêng đầu hỏi Kha Hựu, "Hình như gặp cô ta ở đâu rồi?"
Kha Hựu thoáng chần chờ, sau đó cũng gật đầu.
Cô gái kia đi tới bên cửa xe của Lam Tử Ngưng, vẻ lạnh lùng trên mặt khi nhìn thấy nàng thì hệt như là núi mắt tan chảy.
Cặp một căng vểnh lên chợt nhu hòa đi, trêu tức nói: "Lam tiểu thư, bánh xe của cô thay nhanh như vậy à?"
Kha Hựu sửng sốt, đây là chính là cô gái đã đá Lam Tử Ngưng trên đỉnh núi nọ!
Lam Tử Ngưng cũng sửng sốt, là cô ả không biết sống chết kia! Lý Yên!
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: làm nền a làm nền, Lý Yên là làm nền, cô bé của Háo Tử cũng là làm nền.
Ta nằm mơ, mơ thấy một cô gái chưa bao giờ gặp, thấp hơn ta một khúc luôn...!
Sau khi ta thấy nàng rõ ràng, thì thấy y như cọp mẹ, từ ghế đứng bật dậy, sau đó thu dọn túi quần áo ngoan ngoãn theo nàng rời đi.
Vấn đề là, cô gái đấy là ai a.
Ta chưa bao giờ gặp luôn...!
Đi xuống lầu, coi bộ nàng còn có trợ lý.
Sau đó bỏ ta lại ven đường, nàng biến mất.
Một lát sau, nàng lái một chiếc xe nho nhỏ (*), kéo ta lên xe, ta cũng cứ thế mà lên theo.
Sau đó cô gái kia hình như muốn chết.
Tấm kính trước xe dùng một tấm hình hoạt họa che lại, hoàn toàn không nhìn thấy đường đi luôn, ta ngồi ở phía sau, mợ nó ta khẩu khí bất thiện kêu nàng chạy đi.
Sau đó cô gái nọ ngoan ngoãn chạy đi, sau đó rõ ràng....!Mợ nó lê hoa mang vũ, ta chỉ ngây ngốc không biết như thế nào cho phải.
Sau đó tràng cảnh đột nhiên biến hóa, chúng ta như bị cái móng vuốt nào đó kéo lên...!Đây là tình huống gì a...!Sau lại đến một khu phố ăn uống, ăn đồ xiên...!
Ôi cái giấc mơ quái đản!!
Được rồi, đây chỉ nhớ mang máng thôi.
Không biết vì sao lại có giấc mơ đó nữa...!
(*) Tìm trên mạng cụm 一辆小小的 BUBU thì ra loại xe như thế này, không biết có đúng ý tác giả không~~
.