Ái Ngục Tiền Truyện

Chương 17: 17: Dụ Thụ Lại Bị Đè Ép






Một áo thun một màu đơn điệu, một nụ cười tươi trong sáng, Kha Hựu là giản đơn như thế.

Nhưng trên người cô, luôn có một loại khí chất có thể hấp dẫn nàng, trêu chọc người ta ngứa ngáy khó chịu.

Suy cho cùng, thì oán cô quá độc lập, cứ khiến người ta phải mong nhớ cô một cách kỳ lạ.

Lam Tử Ngưng nhíu chặt mày, chống tay xuống đất đứng dậy.

Thế nhưng mắt cá chân lại truyền tới cơn đau nhói, làm nàng đứng không vững.

Kha Hựu vội đưa tay nắm lấy cánh tay Lam Tử Ngưng, cố gắng đỡ nàng đứng lên.

Không biết là vì không chiếm được mà không cam lòng, hay là vì bị cự tuyệt mà phẫn nộ, hoặc cũng có thể là vì muốn che giấu sự xao động trong thâm tâm, giọng điệu của Lam Tử Ngưng có chút không vui.

"Em còn tức giận vì chuyện lần trước à?"
Kha Hựu nhìn vào khuôn mặt hơi ửng đỏ kia, có chút nghiêm túc mà trả lời: "Bằng ca nói đúng, chúng ta làm nghề này, cẩn thận mới không thất thủ."
"Vậy...!Vì sao em không chấp nhận tôi?" Ánh mắt của Lam Tử Ngưng cẩn thận nhìn vào Kha Hựu, giọng điệu đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Trong mắt nàng lại lóe lên nỗi bất an mà ngay cả nàng cũng không có phát hiện.

Kha Hựu vừa thấy Lam Tử Ngưng như thế, lại cong cong khóe môi: "Ngưng tỷ không phải là muốn nói với tôi, chị nghiêm túc với tôi đó chứ?"
"Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng đó có lẽ là sự thật."
Động tâm? Sự thật? Ngay cả bản thân Lam Tử Ngưng cũng không thể không nghi ngờ những lời này là lời nói dối hay lời nói thật nữa.

Nhưng dù thế nào, kết luận chỉ có thể là một.

Đó chính là, chiếm được rồi sẽ không gây rối nữa!
"Cảm ơn Ngưng tỷ, tôi có chút thụ sủng nhược kinh đó." Kha Hựu chăm chú nhìn Lam Tử Ngưng, quan sát đến từng biến hóa nhỏ nhất trên mặt nàng.

Ánh trăng nhàn nhạt, rơi vào trên người Lam Tử Ngưng thì sáng hẳn lên.

Lời nói lạnh nhạt xa cách ấy vừa phát ra, ánh mắt Lam Tử Ngưng thoáng hiện nỗi cô đơn, sau đó rất nhanh lại bao phủ một tầng sương mù dày đặc, đảo mắt liền khiến người ta chẳng thể dò thấu.

Cúi đầu nhìn thoáng qua mắt cá chân sưng phù của Lam Tử Ngưng, nhướn mày bật cười một tiếng, cô cúi người xuống: "Để tôi cõng chị nhé."

Lam Tử Ngưng liếc liếc mắt, nghĩ đến cái chân của mình, không nói hai lời mà nằm thẳng lên lưng của cô luôn.

Được Kha Hựu cõng đi từng bước, Lam Tử Ngưng tựa trên lưng cô, dường như có thể nghe thấy tiếng đập vững vàng từ trái tim cô, như là luồng sức mạnh mãnh liệt đến không thể bỏ qua, luôn có thể làm người ta bất giác giao phó bản thân mình cho cô.

Bên tai vang tiếng thở của cô dần trở nên hổn hển.

Hai gò má trông cứ như tô thêm lớp phấn hồng, mồ hôi hột từ trán cô chảy xuống.

Lam Tử Ngưng bất chợt vươn tay ra, ngay khi chạm vào cô, rõ ràng cảm giác được Kha Hựu bỗng cứng đờ người, thậm chí là dừng bước lại.

Lam Tử Ngưng cũng sựng tay theo, có chút cay đắng, có chút tự giễu.

Nội tâm dường như đảo lộn hết lên, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: "Em không hỏi tôi tại sao Tăng Bằng Vũ tìm em à?"
"Biết được càng nhiều càng nguy hiểm, ngày nào đó xảy ra chuyện gì, chị đổ lên đầu tôi thì thảm luôn."
Kha Hựu cúi đầu, trong mắt đầy ý cười bí hiểm, như gần như xa, lạt mềm buộc chặt, tóm lại, đây là thủ đoạn hay nhất khiến Lam Tử Ngưng nghĩ rằng bản thân mình đặc biệt.

Về phần Lam Tử Ngưng cùng Tăng Bằng Vũ đam làm cái quỷ gì, không ai biết, nhưng nói chung là nội loạn của Lam gia.

Chỉ cần không sống mái với nhau, giở trò gì mà chẳng được.

Tốt nhất là loạn rối tung lên, cho cảnh sát được ngư ông đắc lợi.

Hơn nữa, ngày mai Lam Thừa Thiên sẽ đích thân đi kiểm hàng, Kha Hựu đã tiết lộ tin tức cho cảnh sát.

Chỉ cần chứng cứ đầy đủ, chỉ cần Lam Thừa Thiên ở đó, ngày mai có thể tóm gọn lão rồi!
Lúc này vẫn lãnh đạm với nàng, cũng có thể để nàng không nghi ngờ.

Lại là vẻ đạm mạc xa cách và không hề sợ hãi đó!
Tâm tình chồng chất không ngừng, Lam Tử Ngưng như là tìm được một chỗ để phát tiết, nghiêng nặng cắn mạnh một miếng trên mặt Kha Hựu.

"A!" Kha Hựu bị tập kích bất thình lình mà rụt vai lại, hô lên.

Thế nhưng cơn đau thoáng qua ấy bởi vì Lam Tử Ngưng liếm hôn mà trở nên tê dại.


Kha Hựu cứng đờ người đến nói không nên lời, dưới chân trượt một cái, cả người bật ngửa ra sau.

Kha Hựu choáng đến độ không còn suy nghĩ được gì, chỉ biết người mình đã ngã ra sau.

Ngã mạnh như vậy chắc chắc sẽ té trên người Lam Tử Ngưng.

Lúc rơi xuống đất, Kha Hựu phản xạ có điều kiện đưa tay kéo một cái, ôm chặt lấy Lam Tử Ngưng.

Thế là hai người lăn cuồn cuộn xuống sườn dốc.

Trước mắt tối om, Lam Tử Ngưng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Sau khi va chạm phải cái gì đó mềm mềm, cảm giác xoay vòng cũng dừng lại.

Muốn ngẩng đầu, nhưng cảm thấy đầu bị người đè lại, đúng là được Kha Hựu bảo vệ trong lòng.

Ổn định người lại, Kha Hựu buông lỏng tay ra, hơi ngẩng đầu lên.

Kiểm tra thấy Lam Tử Ngưng không có sao, cô mới thoải mái bất đắc dĩ cười: "Aiz, sao chị lại cắn tôi chứ...!Mỗi lần gặp chị toàn bị chị đè thôi."
Lam Tử Ngưng đè trên người Kha Hựu, hai tay nắm chặt Kha Hựu, cúi đầu thì lại phát hiện cánh tay của cô bị bụi gai mọc lan tràn ra ngoài cào cho trầy da.

Trông cô lo lắng cho mình, nhanh chóng bảo vệ cho mình, trong lòng chợt thấy ấm áp.

Lặng im đắc chí, còn thuận thế mà vô lại nằm yên trên người Kha Hựu không chịu nhúc nhích, nàng hạ giọng giả vờ mập mờ nói: "Muốn đè tôi hử? Tôi không ngại đâu."
Không biết là bởi vì ngượng ngùng hay là thở gấp mà hai gò má Kha Hựu đỏ bừng.

Lam Tử Ngưng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô: "Rừng núi hoang vắng, tôi còn chưa thử qua đâu."
Kha Hựu bắt đầu không hiểu lời của nàng, cẩn thận nghĩ lại mới thấm, mặt càng đỏ hơn.

Vùng vẫy mấy cái, Lam Tử Ngưng vẫn không lung lay chút nào, vẫn đè ở bên trên, cô dứt khoát thả lỏng người nằm hẳn trên đất, chép miệng: "Đừng có ngả ngớn như vậy có được không?"
"Em xấu hổ?" Lam Tử Ngưng mỉm cười, chợt hôn nhẹ một cái lên khuôn mặt đỏ hồng của Kha Hựu.


Thật đáng sợ! Bị chọc thủng chân tướng, lại bị ăn đậu hũ, trái tim Kha Hựu càng đập mạnh hơn.

Từ cần cổ đến tai đều đỏ bừng, cô nhắm mắt lại, thẹn quá thành giận gầm nhẹ: "Chị mới xấu hổ đó!"
Thẹn quá thành giận thì dựng lông, như là con thỏ nhỏ không hề có chút sức uy hiếp nào...!
Lam Tử Ngưng đột nhiên ha ha cười: "Em sao mà dễ thương dữ vậy..."
Kha Hựu mở hai mắt, để lộ ra sát khí, một tay đẩy mạnh Lam Tử Ngưng ra, nghiến răng xoa xao cái vai ê ẩm.

Lam Tử Ngưng cũng không giận, chỉ đưa mắt nhìn qua nhìn lại trên người Kha Hựu, tỏ vẻ bất cần đời, nhưng có sự sắc bén của ý chí nhất định phải chiếm được: "Ai, em thích giả đứng đắn? Tôi nhớ là, lần trước, em trông như là khá say mê kiểu thiếu phụ luống tuổi thì phải."
Kha Hựu híp mắt lại, nhếch lên nụ cười tà ác: "Ngưng tỷ, chị có từng tin tưởng ai chưa? Chẳng lẽ không nghĩ rằng, có người nấu cơm cho chị, cảm giác ấy...!rất hạnh phúc sao?"
Tin tưởng? Đi lên con đường này, thì dù là chú bác ruột thịt cũng chẳng thể ỷ lại, huống chi là người xa lạ không khống chế được.

Ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, nếu như tin, có lẽ một giây sau, từng khuôn mặt giả tạo đó, từng khuôn mặt hung ác đó đều biến thành cái miệng đẫm máu của quỷ dữ.

Ngoài người anh trai ruột thịt, không thể tin ai khác cả.

Chỉ có mặt nạ lạnh lùng ấy, chỉ có mặt nạ không bị trói buộc ấy, chỉ có cô độc, mới có thể xây nên tòa thành vững chắc nhất.

Thế nhưng những lời này, chỉ có nuốt xuống đáy lòng mà thôi.

Lam Tử Ngưng thu lại tâm tư có hơi tràn làn, thu lại bi thương nhàn nhạt, đem tâm tình che giấu tận nơi sâu nhất đáy lòng.

Nàng chuyển đề tài, giả vờ vô vị nói: "Tôi không quan tâm."
Kha Hựu nhẹ nhàng cười, phủi phủi bụi cây trên người, không nói gì nữa mà vươn tay ra, nắm tay Lam Tử Ngưng trong lòng bàn tay.

Không ngờ, tay nàng khá là lạnh.

Cẩn thận nhìn cô, yên lặng nhìn cô, từ ánh mắt của Lam Tử Ngưng tuôn ra, là một loại ôn nhu nhàn nhạt, giống như rượu ủ lâu năm, từ từ mà lâu dài.

Nụ cười của Kha Hựu tuyệt đối là một lưỡi dao ôn nhu, đâm thẳng trái tim.

Lam Tử Ngưng chỉ cảm thấy mình sắm chết chìm trong nụ cười ấy rồi.

Lòng bàn tay cô thật ấm áp, khiến người ta mê luyến.

Quả thật là, trong lòng như một mớ hỗn loạn, mỗi một tế bào trên người đều kêu đang gào.

Lam Tử Ngưng phóng túng buông thả những thứ cảm xúc không rõ đó, để nó tùy ý sinh trưởng, kéo dài bất tận.

Nàng cũng cười, cười đến có chút khó hiểu.


Nụ cười sáng sủa xinh đẹp ấy lại hiện lên trên gương mặt nàng.

Lần thứ hai phát hiện thấy ý cười đơn thuần trên khuôn mặt tuyệt mỹ đó, hô hấp như dừng lại tức thì, Kha Hựu nhìn bàn tay mình đang nắm chặt, mặt đột nhiên lại đỏ bừng.

Ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nghiêng mặt đi, kéo Lam Tử Ngưng đứng dậy, Kha Hựu xoay người lại, một lần nữa cõng nàng trên lưng.

Điệu bộ xấu hổ của của Kha Hựu, trông ngốc quá...!
Cơ thể mềm mại lại ép sát người cô, hai tay ôm chặt cổ cô, tựa đầu lên vai cô, ánh mắt chút nào không che giấu sự tham lam, Lam Tử Ngưng nghiêng đầu sườn mặt ẩn hiện dưới ánh trăng nọ.

Là một khuôn mặt trái xoan trắng nõn, không phải đẹp đẽ gì lắm.

Nhưng đôi mắt kia, lóe sáng trong suốt, linh động bức người.

Trầm mặc một lúc lâu tỉnh hổn, nàng phát hiện Kha Hựu đi khá chậm, khẽ nhíu mày một chút, chợt thấy hơi áy náy.

Nàng chần chờ hỏi: "Em cũng bị trật chân à?"
Không có.

Chỉ có điều, trước hoa dưới trăng, là một cơ hội tốt, một cơ hội tốt tiếp cận tiểu thư.

Kha Hựu tâm mang ý xấu cố ý bước chậm lại, nhướn mày ngượng ngùng cười: "Chị là đại tỷ cấp cao, dù chân tôi có gãy thì cũng phải cõng chị đi xuống dưới."
Im lặng, một sự im lặng kéo dài.

Một câu nói, một động tác, một chút tiểu quỷ kế, chỉ là biến hóa nhỏ xíu như vậy, Kha Hựu luôn có thể làm tâm tình vốn tĩnh lặng như nước của mình nổi lên gợn sóng.

Dẹp vẻ chế nhạo xưa nay, Lam Tử Ngưng cười nhạt một tiếng, nói tiếp chủ đề trước: "Mấy cô nàng đứng đắn kia, có người nào chịu theo tôi sống dưới nòng súng đâu."
Kha Hựu cụp mắt nhìn cái bóng của mình dưới ánh trăng đang chồng lên một cái bóng xa lạ khác, cười hỏi: "Có từng nghĩ tới thu tay lại mặc kệ không?"
"Vấn đề của em, thật mắc cười quá.

Sản nghiệp của gia tộc, tôi còn là người thừa kế trên danh nghĩa đấy." Cong ngón trỏ gõ đầu Kha Hựu, Lam Tử Ngưng làm bộ tức giận, nhưng giọng lại ôn nhu, mắng: "Tôi lệnh cho em, sau này không được từ chối hoa tôi tặng nữa!"
Kha Hựu cười ha hả, ngửi thấy mùi hương mê người trên người nàng, hỏi: "Ngưng tỷ, chị dùng nước hoa gì thế?"
Ánh mắt Lam Tử Ngưng chợt lóe, làm như đang suy nghĩ gì đó, kéo dài âm điệu nhỏ giọng đáo: "Tình nhân trong mộng."
Giọng nói ôn như ngọt xớt truyền vào tai, trái tim Kha Hựu run lên, cúi đầu không nói gì nữa.

- ------
Editor có lời muốn nói: Thương tiểu Kha Kha quá, lần nào cũng bị đè hết~~
Ps: bộ này có vẻ vắng khách quá~ buồn~~ ????.