Trong cánh rừng yên tĩnh, đặp vào mắt là một căn biệt thự kiểu Âu.
Trên con đường nhỏ bên ngoài biệt thự đậu hơn mười chiếc xe limousine màu đen.
Mặc dù đã là đêm khuya, căn biệt thự ấy vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng vẫn mơ hồ tạo cảm giác quạnh quẽ tiêu điều.
Đứng cạnh hàng xe sang trọng xếp dài, bên ngoài ngôi biệt thự cực kỳ xoa hoa kia, Kha Hựu hơi bóp chặt nắm tay.
Dân lao động trong thành phố dùng hai tay quần quật làm việc mưu sinh, chỉ mong có được căn nhà nhỏ đơn sơ và gia đình hòa thuận, cuộc sống bình yên.
Còn những tên cặn bã dùng hết thủ đoạn nguy hại xã hội lại ở nơi nguy nga giống như thần cung thế này đây.
Giấu trong đêm đen, hai mắt Kha Hựu thâm trầm u ám, mang theo vài phần giận dữ cắn môi.
"Thế nào?" Lam Tử Ngưng từ đầu bên xe kia đến bên cạnh Kha Hựu.
Kha Hựu khẽ rùng mình, nhắc nhở bản thân phải khống chế tâm tình, nhẹ nhàng hít vào một hơi, híp mắt vừa cười vừa nói: "Đau."
"Ráng nhín một chút." Lam Tử Ngưng cười nhạt chỉ chỉ bên trong, ra hiệu cho Kha Hựu đi theo.
Dọc đường đi, bảo vệ cao lớn mặc đồ đen cúi đầu khom lưng nghênh đón nhị tiểu thư Lam gia này.
Lam Tử Ngưng tiện tay chỉ một người trong đó: "Anh mang cô ấy đi tìm bác sĩ Cổ."
"Ba ơi! Cứu con!" Đột nhiên, một tiếng kêu khóc thê lương đi kèm với tiếng thủy tinh vỡ vụn chói tai vang lên.
Lam Tử Ngưng cau mày, không hề liếc mắt nhìn Kha Hựu đã bước nhanh hơn đi thẳng vào biệt thự.
Kha Hựu cả kinh, đó là tiếng của trẻ con.
Cô ngẩng đầu nhìn theo hương tiếng kêu truyền tới.
Cửa sổ thủy tinh của tầng ba đã vỡ nát, đứng trước cửa sổ là Lam Tiêu Quang, trong tay hắn ta đang ôm một bé trai.
Lam Tử Ngưng vội vàng chạy tới, người Lam Tiêu Quang ôm, là con trai nhỏ của Lam Thừa Thiên! Mặc dù trong tư tưởng có oán hận Lam Thừa Thiên, thế nhưng nàng cũng không muốn nhìn đứa bé vô tội kia chết trước mặt mình.
Lam Tiêu Quang đã xách thằng bé lơ lửng ngoài cửa sổ, chỉ nghe thấy hắn liên tục rống giận: "Giết tôi đi! Giết tôi thì tôi cho con trai ông chôn cùng!"
Kha Hựu cũng theo sát sau Lam Tử Ngưng chạy tới phía dưới cửa sổ.
Khóe mắt nhìn thoáng qua một đống ống nước dẻo trên mặt cỏ, Kha Hựu đổi phương hướng, lo lắng kéo những ống nước đó tới bên dưới cửa sổ, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vị trí trước cửa sổ.
Chỉ thấy Lam Tiêu Quang đột nhiên ngửa người ra trước, đứa bé trong tay hắn tức thì bị sợ đến gào khóc.
Đó là một tin tức nguy hiểm! Một người cao lớn đứng khuất bóng, dần dần tới gần Lam Tiêu Quang, tay cầm một khẩu súng!
Kha Hựu vứt ống nước xuống, chạy lại phía cửa sổ lần nữa.
Còn chưa được mấy bước chợt nghe thấy "bằng" một tiếng, Lam Tiêu Quang từ từ ngã ra sau, mà đứa bé trong tay hắn cũng rơi xuống theo.
Lúc đứa bé rơi xuống, được dù che nắng trên lan can tầng hai cản một chút, lại từ tán dù lăn xuống tiếp.
Đầu đứa bé trút xuống, người nghiêng nghiêng, Lam Tử Ngưng đã giang tay đứng sẵn bên dưới, dùng thân thể của mình đỡ đầu cho nó.
Cả người của nó té ập lên cánh tay Lam Tử Ngưng, bởi lực rất lớn, Lam Tử Ngưng cũng thuận thế ngã theo.
Hai người đều ngã xuống mặt cỏ.
Kha Hựu kinh hãi, lật chạy đến bên Lam Tử Ngưng kiểm tra tình huống của hai người.
Đứa bé bị té ngã, bị dọa sợ không ít, cả người đều run lẩy bẩy.
Mà Lam Tử Ngưng nhìn như không bị gì, còn thằng nhóc cười cười.
Lam Tử Ngưng ôm chặt nó, khác với vẻ ngông nghênh thường ngày, lúc này lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng hiếm có, chậm rãi nói: "Chú em còn sống, khóc cái gì."
"Tao không có đứa con không tiền đồ như mày!"
Đó là giọng nói cực kỳ cứng rắn.
Kha Hựu ngẩng đầu, hai tay siết chặt, đầu óc rối lọa đủ loại cảm xúc đau đớn, phẫn nộ, hận thù!
Người nổ súng, dĩ nhiên là Lam Thừa Thiên!
Mà đứa bé bị bắt làm con tin, lại chính là con của ông ta!
Còn người bị ông ta tự tay bắn chết kia, chính là cháu của ông ta!
Rõ ràng có người đã chết! Bên chân ông ta có một người chết! Tại sao ông ta còn có thể coi như không có việc gì mà giáo huấn đứa con trai suýt chết kia chứ?!
Kha Hựu muốn giết người!
Nếu như trên tay có súng, cô rất muốn bắn chết kẻ không có trái tim, thứ súc sinh hại cô tan cửa nát nhà đó!
Lam Tử Ngưng nằm ngửa, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo, nghiêng đầu nói với Kha Hựu: "Thất thần gì thế? Muốn nằm ở đây với tôi ngắm sao à?"
Cả người Kha Hựu không khống chế được run bần bật, bị Lam Tử Ngưng gọi lại mới hồi phục tinh thần, không nói gì, chỉ là cúi đầu cắn môi, nhận đứa bé trong tay Lam Tử Ngưng rồi ôm vào trong ngực.
"Tử Ngưng, không có việc gì chứ." Lam Thừa Thiên chống hai tay trên lan can, hơi cúi người, híp mắt.
Tuy là lời nói quan tâm, nhưng lại nhạt nhẽo không mang theo chút tình cảm nào.
Lam Tử Ngưng động đậy đứng dậy, nhợt nhạt cười: "Không sao."
Thẳng đến khi bóng Lam Thừa Thiên khuất khỏi lan can tầng ba, ánh mắt Lam Tử Ngưng mới chuyển đến đứa bé đang trốn trong lòng Kha Hựu khóc đến co quắp.
Nàng nhíu mày, giọng điệu khó chịu: "Này, chú em không có một vết thương nào hết đó!"
Đối mặt với một Lam Tử Ngưng không thể nhìn ra cảm xúc, Kha Hựu cũng không biết nên nói cái gì, chỉ vỗ nhẹ lưng thằng bé an ủi.
Trong lúc vô tình cúi đầu lại thấy trên đùi Lam Tử Ngưng có vết máu, trầm mặc một hồi, cô mới lên tiếng: "Ngưng tỷ, chân của cô đang chảy máu."
Nghe vậy, con ngươi sâu không thấy đáy của Lam Tử Ngưng lóe lên tia sáng, nghiền ngẫm mà nguy hiểm cười cười, nhìn về phía vang lên tiếng bước chân: "Chú Ba, chú Tư." Dừng lại một lát, Lam Tử Ngưng liếc mắt nhìn Lam Tiêu Tần: "Anh."
Vẫn là đôi ngươi đen láy, xuyên thấu qua nó, Lam Tiêu Tần cùng Lam Tử Ngưng nhìn nhau nhợt nhạt cười.
Lam Thừa Trạch đi lên trước mấy bước, mắt hàm thâm ý, bàn tay to vỗ vai Lam Tử Ngưng, mơ hồ thêm sức: "Vì Lam gia thanh lý môn hộ, đêm nay con chịu khổ không ít rồi."
"Chú Tư nói quá lời." Lam Tử Ngưng ổn định thân thể, trong con ngươi không hề có chút gợn sóng: "Tiêu Quang xếp vào tay trong giá họa cho Phi Hồ đường.
Thân là người Lam gia, con chỉ có thể dùng hết sức chọc thủng mưu kế của anh ta, khiến anh ta hiện nguyên hình mà thôi."
Lúc này Lam Thừa Thiên cũng đến gần, vỗ nhẹ bên vai còn lại của Lam Tử Ngưng, giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm: "Thực sự là khổ cực cho con rồi."
Ẩn dưới ánh trăng mờ nhạt, Lam Tử Ngưng hơi nheo mắt lại, từ góc độ của Kha Hựu nhìn thấy, hơn mấy phần âm trầm.
Thật thật giả giả, Kha Hựu có thể từ đối thoiaj của bọn họ mà phán đoán được chút manh mối.
Gia tộc khổng lộ này, tranh đấu ngươi lừa ta gạt, không hề có chút khái niệm máu mủ ruột rà gì.
Kha Hựu nhìn thoáng qua đứa bé mình đang ôm, trong mắt xẹt qua tia cay đắng, nhưng vẫn trầm mặc coi như không có việc gì.
"Ba..." Thằng bé từ từ nín khóc, vươn hai tay béo mập ra.
"Dẫn nó trở về phòng đi." Lam Thừa Thiên chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đứng ở bên cạnh lo lắng không ngớt lại không dám tiến lên.
Ánh mắt ông ta cũng theo đó mà rơi vào Kha Hựu.
Có lẽ đã quen với chuyện người xung quanh hay khúm núm xum xuê mình, thấy Kha Hựu lặng lẽ không nói, ông ta hơi nhíu mày, có chút không vui.
Lam Tử Ngưng theo ánh mắt ông ta nhìn lại, cô nàng Kha Hựu này, thực sự là không biết lớn nhỏ gì cả.
Nàng hơi nhíu mày, lên tiếng nói: "Tiểu Kha của Phi Hồ đường, làm việc dưới trướng của A Bằng.
Thân thủ không tệ, có điều tính tình không tốt cho lắm." Cuối cùng, nàng vừa cười vừa hướng Lam Thừa Thiên bổ sung thêm: "Đêm nay đã cứu con."
Kha Hựu nắm tay đứa bé giao cho người phụ nữ kia, sau đó hướng về phía mấy người Lam Thừa Thiên gật đầu chào: "Chú Ba, chú Tư, Tần ca."
Lam Thừa Thiên nghe vậy, lạnh lùng liếc nhìn Kha Hựu, khẽ gật đầu.
Nếu là người của mình, ông cũng không tính toán nhiều.
Quay đầu sang nhìn Lam Tử Ngưng, như cười như không nói: "Trễ rồi, con xử lý xong vết thương rồi đi nghỉ ngơi sớm đi."
"Chú Ba chú Tư đi thong thả." Lam Tử Ngưng kéo môi, cười.
Lam Thừa Trạch xoay người dẫn theo thuộc hạ đi khỏi.
Mà Lam Thừa Thiên thì đi cùng Lam Tiêu Tần trở về biệt thự.
Sân cỏ vốn đứng đầy người trong nháy mắt trống trơn, chỉ còn lại luồng khí lạnh lẽo thấu tâm can.
Kha Hựu nao nao, cứ thế giải tán ư...!Rõ ràng, còn có một người nằm nơi đó.
Người kia, cũng họ Lam giống bọn họ mà.
Hàn ý ào ạt ập tới làm Kha Hựu ở giữa màn đêm oi bức này, lòng bàn tay vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
- --
Trong phòng ngủ của Lam Tử Ngưng, bác sĩ chuyên dùng của Lam gia, Cổ Hồng (*) đang bôi thuốc cho Kha Hựu.
Có lẽ là bị người ta đánh thức, anh ta có chút oán giận, ra tay cũng khá nặng.
Bôi bôi xoa xoa đến mức Kha Hựu âm thầm cắn môi chịu đựng, bên tóc mai cũng đổ mồ hôi lạnh.
Trên mặt quầy bả bằng đá cẩm thạch trơn bóng hiện ánh sáng xanh nhạt, mơ hồ phản chiếu một khuôn mặt lãnh mị.
Lam Tử Ngưng cuộn bàn tay chống ót, một tay còn lại thì cầm ly rượu lắc lắc.
Nhìn Kha Hựu ẩn nhẫn không rên một tiếng, nàng cứ vô thức muốn cười.
Ly rượu đặt bên môi, chóp mũi ngửi được mùi hương quanh quẩn.
Nhấp một ngụm, nàng cười nói: "Đó là đường chủ của cô."
Kha Hựu ngẩng đầu, hơi sửng sốt, mới hiểu ra lại để lộ cảm xúc.
Cũng may Lam Tử Ngưng không có đa nghi, như tin rằng là bởi vì tính tính, chỉ có thể phụ họa theo nàng: "Tôi chưa từng thấy cảnh giết người, hơn nữa...!vừa có con nít, tôi có chút khẩn trương."
Lam Tử Ngưng uống cạn ly rượu, gật đầu hỏi lại: "Vào câu lạc bộ bao lâu rồi?"
Cổ Hồng kia, thực sự ra tay đủ nặng, không đau cũng bị bóp đến đau.
Kha Hựu lại hít một hơi, chịu đựng đau nhức, cắn răng nói: "Hai năm."
"Bác sĩ Cổ, người ta là con gái đó, anh có thể nhẹ tay chút không?" Lam Tử Ngưng buông ly rượu, thản nhiên đi đến bên cạnh Cổ Hồng, khom lưng đẩy tay Cổ Hồng ra, quay sang nói người đang có vẻ không hài lòng đó: "Không có vấn đề gì lớn thì giao cho tôi, anh trở lại ngủ bổ nhan của anh đi."
Cổ Hồng lập tức nhảy cẫng lên: "Tiểu thư ôi, tôi yêu cô chết mất, chào nhé."
Đầu ngón tay của Lam Tử Ngưng nhè nhẹ lướt qua da thịt, làm Kha Hựu run rẩy cả người, vội vã kéo ống quần xuống, ngượng ngùng cười: "Không cần đâu."
Khóe môi đầy vẻ mê hoặc trí mạng kia hơi nhếch lên, rút tay về.
Lam Tử Ngưng không hề che giấu thần sắc tham lam, ngồi xuống cạnh Kha Hựu, kéo người cô đưa lưng về phía mình.
Bàn tay chầm chậm vuốt một đường trên lưng cô, kề sát bên tai cô hà hơi: "Không biết lấy lòng cấp trên, cho nên đến tận bây giờ vẫn còn nai lưng làm việc ở tầng dưới cùng đó."
Hơi thở thoang thoảng mùi rượu phả bên tai, cả người Kha Hựu muốn nổi hết da gà, thẳng lưng cứng ngắc: "Ngưng tỷ, tôi muốn đi về, muộn quá sẽ không còn xe buýt."
"Sai rồi, ở đây không có xe buýt." Lam Tử Ngưng cười ha hả, tay đã nắm áo của Kha Hựu vén lên trên.
Kha Hựu nhíu mày, chụp tay Lam Tử Ngưng đè lại, cười cười, nói: "Ngưng tỷ, đừng đùa giỡn tôi."
Lam Tử Ngưng gật đầu, coi như không có việc gì, tiếp tục động tác: "Sợ cái gì, chỉ là bôi thuốc cho cưng thôi."
Lúc này Kha Hựu mới buông tay ra.
Nhưng khi bàn tay mềm mại kia nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng, Kha Hựu phát hiện tim mình đập dữ dội, cả người buộc chặt như cánh cung.
Nhưng chỉ có thể nhận mệnh nhắm mắt lại.
Thoa thuốc xong, đầu ngón tay của Lam Tử Ngưng chọt nhẹ lên vết sẹo dài trên cánh tay của Kha Hựu: "Bị sao vậy?"
"Kẻ thù làm ra." Kha Hựu vô vị cười cười, con ngươi thâm u lại nổi lên gợn sóng.
Lần tai nạn xe cộ bốn năm trước, lại tái hiện ở trước mắt.
Đinh Dũng Nghĩa, cha của Kha Hựu, lần đầu tiên bởi vì việc tư mà xin nghỉ làm, chỉ vì muốn đưa Kha Hựu thi đại học.
Không ngờ xe lại bị Lam Thừa Thiên động chân tay, bốc cháy trên đường cái, Đinh Dũng Nghĩa chết tại chỗ.
Mà Ngô Thanh cũng bị thương nặng, đến nay vẫn nằm trên giường không dậy nổi, thần trí không Ổn định.
Vì báo đáp lão đầu đã giúp đỡ ba mẹ con lúc gia định gặp chuyện không may, Kha Hựu chủ động xin tham gia cuộc tác chiến nằm vùng bắt tội phạm ma túy.
Rời khỏi Ngô Thanh, rời khỏi đứa em Đinh Tiểu Nghiên nhỏ hơn bốn tuổi, trở thành một tên côn đồ đầu đường xó chợ.
Lam Tử Ngưng chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa tay.
Nàng ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cười khổ hỏi: "Vì sao lại gia nhập xã hội đen."
"Kiếm tiền nhanh hơn." Kha Hựu nở nụ cười vờ như nhẹ nhõm, nhìn phía phòng tắm.
Giờ cô mới phát hiện, căn phòng này, khác hẳn với khí thế nguy nga của phòng khách.
Nó được trang trí khá đẹp mắt, dù khí phái cũng không mất thanh nhã.
"Cô thích tiền?" Lam Tử Ngưng chậm rãi đi tới quầy bar, rót hai ly rượu, đi tới đưa cho Kha Hựu.
Kha Hựu cầm lấy nhưng không có uống, ngẩng đầu, híp mắt cố ý kén chọn cười: "Tôi cần tiền."
Lam Tử Ngưng cầm ly rượu đưa lên môi, nhấp một ngụm rồi đặt lại lên bàn.
Sau đó đi tới bàn làm việc, viết một tờ chi phiếu.
Hai ngón tay kẹp tờ chi phiếu, ngẩng đầu nhìn Kha Hựu, trong nháy mắt, hai mắt tản ra ý trêu ngươi bức người, quan sát kỹ từng phản ứng, dù là nhỏ nhất, của Kha Hựu.
Kha Hựu lẳng lặng nhìn chăm chú tất cả.
Không có nhiều lời, cô đi qua cầm lấy chi phiếu, chỉ nhìn sơ qua liền móc ví ra nhét vào, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nhả từng chữ: "Cảm ơn Ngưng tỷ."
Ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh như thế, Lam Tử Ngưng dò xét thật kỹ rồi mới thu liễm một chút, nhưng vẫn là dáng vẻ lười nhác: "Lúc này, sao cưng lại nhận?"
Kha Hựu xem nhẹ, cất ví vào tút lại, sờ sờ miệng mình, bĩu môi: "Làm việc hết sức, xém chút nữa là chết, không cầm thì có lỗi với bản thân quá." Nói xong, Kha Hựu cố ý nhướng mày, cười xấu xa với Lam Tử Ngưng.
Kha Hựu trước mắt, thì ra còn có thể cười xấu xa, hóa ra cười rộ lên còn có chút vô lại.
Lam Tử Ngưng híp mắt, xem ra...!Còn mồi này càng ngày càng thú vị...!
Đôi mắt của Lam Tử Ngưng dần dần nổi lên tiếu ý, đứng dậy đi vòng sang cạnh người Kha Hựu, nghiêm túc giơ tay ra:
"Tôi mời em ăn cơm.
Coi như xin lỗi em, thuận tiện cảm ơn em đã cứu tôi." Không có đợi Kha Hựu trả lời, nàng bổ sung thêm: "Đây là lần đầu tiên tôi lo nghĩ đến cảm nhận của người khác đó.
Không cho phép em từ chối."
Kha Hựu hơi giật mình.
Hình như, nữ ma đầu trước mắt, cũng không khó gần như trong truyền thuyết.
Chí ít, nàng đã cứu đứa bé kia.
Chí ít, nàng còn biết xin lỗi...!
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta có chút tạp văn =.= Chỉ số thông minh không cao không nên viết tiết mục đấu trí! Đáng đời!
- ------
Editor có lời muốn nói: (*) Bác sĩ Cổ Hồng này, đã xuất hiện ở phần Ái ngục trước, tuy nhiên, tác giả không chỉ rõ giới tính, nên mình cứ tưởng là phụ nữ (vì thật sự tính cách rất...).
Nhưng ở phần này, tác giả lại dùng chữ "他" (hắn), khẳng định giới tính rồi.
Mình sẽ lội qua bên kia kiểm tra lại xem có lỡ tay gọi chị hay không~~:3
Ps: U23 Việt Nam không vô địch, nhưng đứng nhất trong tim chúng ta, đúng không nào~~~
Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ~.