Đến khi Tầm Tầm chơi đùa đến mức chảy đầy mồ hôi, bị Tôn Dao ôm lên, cậu mới biết Tôn Dao đã đứng đằng nhau nhìn một lúc lâu.
Tầm Tầm vẫn chìm đắm trong sự hưng phấn khi nô đùa, không nhìn ra Tôn
Dao có gì khác thường. Cậu nhận lấy khăn giấy thư kí Tiêu đưa qua, vừa
lau
mồ hôi vừa hỏi cô: "Sao dì lại tới đây?"
Tôn Dao không nói gì lôi Tầm Tầm quay đầu muốn đi, nhưng lại bị thư kí Tiêu nhanh tay chặn lại. Tôn Dao
trừng mắt nhìn thư kí Tiêu, đang muốn gạt tay anh ta ra thì sau lưng
truyền đến giọng nói khách khí như có như không của Từ Kính: "Cô Tôn,
chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tầm Tầm là một đứa trẻ, đâu hiểu sau sự khách khí kia là nguy hiểm thế
nào, cậu khuyên Tôn Dao: "Tôn Dao, dì đừng giận chú ấy nữa..., lần trước chú ấy không cố ý hại cháu té cầu thang đâu, quan hệ giữa cháu và chú
ấy cũng rất tốt."
Tôn Dao không biết phải giải thích ra sao, cô há miệng nhưng lại không
thể nói được gì. Im lặng trong chốc lát, Từ Kính trượt xe lăn đến trước
mặt Tôn Dao: "Em muốn dẫn thằng bé đi đâu?"
"Không cần anh phải quan tâm."
"Đúng, quả thật không cần tôi phải quan tâm, nhưng nó tới cùng Thời
Chung, Thời tiên sinh đang đi thị sát ở công trường cùng Phó tổng của
công ty chúng tôi, tình trạng công trường không tốt lắm, tôi đi đứng bất tiện nên ở lại công ty, Thời tiên sinh bảo tôi chăm sóc thằng bé giúp."
Ngụ ý đã rất rõ ràng: Thời Chung mới là ba của Tầm Tầm, thật ra cô cũng như anh, chẳng ai có tư cách mang thằng bé đi cả.
Cả hai người đều không có tư cách, Từ Kính chuyển mắt nhìn về phía Tầm
Tầm, hỏi ý kiến cậu: "Cháu muốn rời đi cùng dì Tôn Dao hay là ở đây chờ
ba cháu trở lại đón?"
Tầm Tầm không chút nghĩ ngợi Tìm kiếm kh: "Cháu phải chờ ba cháu."
Tôn Dao tức giận hất tay muốn đi, nhưng bây giờ trong mắt Tầm Tầm chỉ có Thời Chung, chỗ nào không có Thời Chung thì không muốn đi, dù Tôn Dao
cực kỳ nóng giận cũng không dám để con ở một mình với tên họ Từ kia,
trái lo phải nghĩ chỉ có thể cắn răng, nói với Tầm Tầm: "Được, vậy dì
chờ với cháu."
Đột nhiên có thêm Tôn Dao, không khí cũng thay đổi, Tầm Tầm không dám
thân cận cùng Từ Kính mà ngoan ngoãn trở về phòng làm việc của anh. Ba
người cứ như vậy chia ra ngồi ở hai bên trên ghế sa lon.
Tầm Tầm không chịu nổi không khí như vậy, bắt đầu đi dạo khắp phòng làm
việc, chơi trên ghế giám đốc một chút, nghịch bút máy một chút, lại đảo
mắt nhìn giá sách một chút, đáng tiếc trên giá đều là sách nước ngoài,
chẳng hiểu chữ nào cả. Cậu hậm hực đặt sách lại trên kệ, thong thả đến
chỗ đặt gậy đánh golf, loay hoay một lúc. Đáng tiếc tất cả gậy đánh golf đều để trong túi gậy, dù Tầm Tầm nhón chân lên thế nào cũng không thể
rút gậy golf ra.
Một bàn tay to lớn rút gậy ra giúp cậu —— Tầm Tầm quay đầu nhìn lại, ngoài Từ Kính ra thì còn ai vào đây?
Từ Kính đưa gậy cho Tầm Tầm: "Muốn học không? Chú dạy cháu."
Tầm Tầm gật đầu.
Mặc dù Từ Kính ngồi xe lăn nhưng hành động vẫn rất linh hoạt, anh hạ
thắng xe để xe ổn định, kéo Tầm Tầm đến trước mặt mình, bắt đầu dạy cậu: "Đầu tiên thế đứng phải cân đối, khoảng cách giữa hai chân và hông của
cháu phải bằng nhau, như vậy mới có thể giữ vững trọng tâm thân thể. . . . . ."
Tầm Tầm vừa đứng theo lời của Từ Kính thì gậy trong tay cậu bị rút đi —— Người tới chính là Tôn Dao.
Tầm Tầm trong nháy mắt bị Tôn Dao chiếm đoạt, Tôn Dao vừa nói chuyện với Tầm Tầm, vừa khinh thường nhìn Từ Kính một cái: "Không cần chú ấy dạy,
dì cũng biết đánh."
Từ Kính cũng không tranh không giành, tự động lui ra xa, yên
lặng theo dõi.
Chỉ nghe thấy lời dạy của Tôn Dao giống hệt anh: "Đầu tiên thế đứng phải cân đối, khoảng cách giữa hai chân và hông của cháu phải bằng nhau, như vậy mới có thể giữ vững trọng tâm thân thể. Trọng tâm thân thể có thể
đặt ở hai gót, chỉ khi giữ vững. . . . . ."
Đột nhiên sắc mặt Tôn Dao tái nhợt, không nói được nữa. Sau đó, trong
đầu cô vang lên giọng nói của Từ Kính: "Chỉ khi nắm vững trọng tâm mới
có thể đánh ra một đường golf đẹp."
Tầm Tầm buồn bực ngẩng đầu lên nhìn Tôn Dao, lại nhìn Từ Kính đứng cách đó không xa: "Hai người nói giống hệt nhau!"
Có thể không giống ư? Năm đó anh chính là người đã dạy cô đánh golf . . . . . .
Tôn Dao không quay đầu lại nhưng cô vẫn có thể cảm thấy có một ánh mắt nóng như lửa nhìn cô, khiến da đầu cô tê dại.
Nhưng cuối cùng thứ phá vỡ im lặng không phải Từ Kính, cũng không phải
Tôn Dao, mà là tiếng chuông điện thoại của Tầm Tầm. Tầm Tầm vừa nghe
tiếng chuông cài riêng cho Thời Chung liền bỏ qua hai người, vui vẻ chạy đến ghế sa lon, lấy điện thoại di động từ cặp sách tí hon ra: "Ba!"
Dù không biết Thời Chung ở đầu đây bên kia nói những gì, nhưng nghe thấy tiếng trả lời của Tầm Tầm cũng có thể đoán được hai cha con rất hòa
thuận ——
"Yên tâm đi! Con rất ngoan, không chạy loạn đâu."
"Ba mau qua đây đón con đi, sau rồi chúng ta đi đón Tư Đồ về nhà."
"Con muốn ăn thịt kho. . . . . . Tất nhiên! Con không thấy ngán đâu."
"Vạn tuế! Ba tốt nhất!"
Cậu hài lòng tuyên cố với Từ Kính và Tôn Dao: "Ba cháu sẽ đến đón cháu
trong nửa giờ nữa, buổi tối ba cháu còn phải nấu cơm cho cháu ăn, chú dì có muốn đến ăn cùng không? Tài nấu nướng của ba cháu rất lợi hại. . . . . ." Tầm tầm vừa nói vừa không quên giơ ngón tay cái lên, nhưng đổi lại chỉ là khuôn mặt cứng ngắc của hai người.
Tầm Tầm không để ý đến họ, cũng không còn tâm trạng chơi đánh golf nữa.
Cậu đặt mông ngồi trên ghế sa lon rồi vội vàng nhắn tin cho Nhậm Tư Đồ,
bảo khi cô tan làm thì đừng về vội.
Quả nhiên không đến nửa canh giờ, Thời Chung đã đẩy cửa phòng làm việc của Từ Kính ra.
Anh không ngờ Tôn Dao cũng ở đây, ánh mắt hơi kinh ngạc. Tầm Tầm chạy
như bay đến chỗ Thời Chung đòi ôm —— đáng tiếc bị Tôn Dao kéo lại: "Tầm
Tầm ở lại đây một chút, dì có chuyện muốn nói với ba cháu." Nhìn nét mặt của Tôn Dao, đến Tầm Tầm cũng hiểu —— chắc chắn cô sẽ chất vấn Thời
Chung tại sao lại ném Tầm Tầm cho người lạ chăm sóc. . . . . .
Tầm Tầm lo âu liếc nhìn Thời Chung. Anh thoáng nhìn trấn an thằng bé rồi đi cùng Tôn Dao ra khỏi phòng làm việc.
Tầm Tầm không yên lòng, thấy bóng lưng Thời Chum biến mất ở cửa, cậu liền chạy tới, liếc trộm ra ngoài.
Nhưng đột nhiên bị Từ Kính gọi lại: "Tầm Tầm!"
Tầm Tầm quay đầu lại.
Lần đầu tiên trong đời Từ Kính khó mở miệng đến thế, anh nhìn Tầm Tầm
một lúc rồi mới dè dặt hỏi: "Hỏi cháu cái này, nếu chú theo đuổi dì Tôn
Dao của cháu, cháu có phản đối không?"
"Nhưng hình như dì ấy rất ghét chú."
"Không phải hình như mà cô ấy thực sự rất ghét chú. Cho nên, cháu phải giúp chú nhé?!"
"Éc. . . . . ." Tầm Tầm nghiêng đầu suy tư thật lâu, hơi do dự nhìn Từ
Kính, "Nếu cháu giúp chú thì chú cũng giúp cháu có phải không?"
"Đó là đương nhiên, cùng có lợi mà."
Lúc này Tầm Tầm mới yên tâm mở miệng: "Lần nào ba cháu đến chỗ chú họp
cũng rất mệt, chú có thể ít họp lại một chút, để ba cháu nghỉ ngơi một
ngày không?"
Từ Kính cười một tiếng: "Không thành vấn đề."
Tầm Tầm đưa tay muốn móc ngoéo, Từ Kính rất vui vẻ đưa tay hợp tác.