Hắn đi nhanh xuống phòng giám thị mà quên mất nhiệm vụ của mình là lấy áo khoác.
Bây giờ trong tâm trí của hắn chỉ là nàng. Hoàng Minh Thụy là con gái sao? Không tin được. Đã thế Cao Hoàng Nam lại nói lời thích nàng. Chuyện này không biết là chuyện hot hay chuyện trầm đây. Im lặng hay bô miệng.
-"Sao không lấy áo?"-Em chạy đến cạnh hắn cong môi.
Hắn phất lờ lời nói của em,đến ngồi cạnh nó đang đeo tai phone nghe nhạc.
-"Lấy tao lon nước ngọt."
Nó ngước lên nhìn hắn. Đang ở ngoài sân giám thị mà bảo đi lấy lon nước ngọt. Cuối kì rồi anh hai.
-"Đợi đi."-Nó nhìn lại công việc là nghe nhạc.
-"Lấy đi."-Hắn hét lớn vào mặt nó.
Nó giật mình nhìn hắn đang to tiếng. Bộ hôm qua uống trúng bia thiu hay sao mà hôm nay khó coi vậy không biết.
-"Anh làm gì mà quát lớn vậy hả?"-Nhóc tức giận thấy hắn đang nóng tính với nó. Dám động vào Lam Minh Nhật.
Hắn ngước nhìn nhếch nữa môi nhìn nhóc đang lớn giọng với mình. Biết Lam Minh Nhật là gì tao không mà mày sồn lên như thế. Chưa nói chuyện hôm bữa dám nhắn tin cái kiểu như mình là người yêu của con Nhật đâu nha.
-"Làm gì là làm gì."
-"Anh Nhật không phải là đầy tớ của anh đâu thưa anh Hoàng Minh Quân."-Nhóc ăn gan hùm gọi họ và tên hắn ra.
-"Sao?"-Hắn nói lớn.-"Cái thằng này..."
Cô thấy sự việc có chút xíu mà bây giờ làm quá lên. Chạy đến chen giữa nhóc và hắn.
-"Thôi được rồi. Có chút xíu ấy mà."
Em nuốt nước bọt kéo hắn với nhóc ra xa.
-"Đúng rồi...đúng rồi."
-"Để Khôi đi mua cho Nhật."-Gã vỗ vai nó đi một lèo.
-"Tiện thể mua cho tao luôn nha."-Chàng đấy (-_-)
Đúng lúc ấy anh nắm chặt tay nàng kéo đến tròn xoe mắt nhìn nhóc với hắn đang cãi nhau. Đến cạnh nhỏ huých huých.
-"Chuyện gì xảy ra vậy?"-Anh hỏi.
Nhỏ nhún vai nhìn cả hai trong khi mặt nó trầm lại.
-"Vô lí lắm. Nghe làm cái gì."-Có bà lười kể thì đúng hơn.
Anh nhìn sanh nàng đang không cảm xúc cũng chẳng nói nên lời. Vừa rồi nàng còn cho anh một bạt tai ngay mặt. Bây giờ còn đau ê ẩm.
-"Nói gì đi."-Anh lay lay nàng.
Nàng không nói cũng chẳng nhìn anh đến lấy một giây, quay sang nơi khác để thở. Chuyện này còn kéo dài.
Anh cười nhẹ nhìn nàng đang lẫy mình.
-"Im lặng hết đi."-Nó tức giận thổ hắn với nhóc ngay giữa mặt làm cả hai im lặng không nói nên lời.
Hắn thấy anh và nàng xuất hiện cũng ngừng thôi cãi nhau với nhóc. Nhóc cũng ngừng luyện mồm vì ánh mắt cảnh cáo của nó.
-"Em...xin lỗi."-Nhóc nói với nó.
Nó đến gần nắm lấy tay nhóc thật chặt.
-"Về nhà là biết tay."
Hắn lườm nhóc với giọng "em xin lỗi" nghe sao mà nai như mấy mụ áp lề mấy em tán trai.
-"Nhanh lên."-Giọng giám thị từ xa vọng lại với bóng dáng quen thuộc đang ôm một đống lon nước ngọt ướp lạnh. Là gã.
Cả đám đứng lại một chỗ tròn mắt nhìn gã với giám thị. Tội nghiệp,vì cộng đồng mà hy sinh.
-"Ngon quá ha. Đã bị kêu xuống dưới này mà con mua nước cãi nhau ha. Dọn hết cái trường này,từ nhà vệ sinh cho đến phòng học nha mấy benten."
-"Không xong hết.."-Em đang định biện minh.
Thì...
-"Không xong hết thì đến tối rồi đến mai. Thời gian còn đầy."-Giám thị vác cây roi mây đi vào phòng.
-"Lâu rồi mới bị phạt."-Nhỏ lắc đầu.
-"Em còn chưa ăn sáng luôn đấy thưa thầy."-Chàng hét ầm lên.
Việc giám thị đáp lại bây giờ là rất khó.
-"ÔI ĐỆCH."
....................................
Ngồi trong lớp nhìn mọi người đang nói chuyện với nhau. Thái Mỹ Hoà không biết làm gì ngoài việc chiến đấu với nội tâm đang run lên khi Hoàng Minh Long đang ngồi cạnh mình và việc khó khăn hơn đó là tay nhóc không hề buông khỏi tay nhỏ.
Thái Mỹ Hoà đứng dậy định gỡ tay nhóc ra. Nhưng càng gỡ thì tay càng xiết chặt làm Thái Mỹ Hoà bất lực nhìn Hoàng Minh Long.
-"Tay tớ...cậu..."
Hoàng Minh Long nắm chặt tay Thái Mỹ Hoà lại,quay sang dùng ánh mắt lạnh lùng "tra khảo".
-"Ăn sáng chưa?"
Thái Mỹ Hoà nuốt nước bọt không dám nhìn thẳng vào mắt nhóc.
-"Tớ...ăn...rồi.."
Lập tức người Thái Mỹ Hoà như bị điều khiển kéo đi ra khỏi lớp với bao ánh mắt nhìn hai người.
-"Nói dối mà biểu cảm như vậy thì nói dối làm gì."
Thái Mỹ Hoà trợn mắt nhìn Hoàng Minh Long đang tức giận kéo mình đi nhanh xuống cantin.
Mếu máo nghĩ đến Thái Mỹ Tuyền đang ở đâu. Mau đến đây nói Hoàng Minh Long buông em ra. Em sợ cậu ấy,cậu ấy như muốn nắm chặt tay em cả đời.
Hoàng Minh Long kéo Thái Mỹ Hoà đến ngồi một chiếc bàn gần cuối. Lấy hai hộp sữa ra đặt trước mặt Thái Mỹ Hoà với khuôn mặt không biểu cảm.
-"Tớ...không muốn uống sữa đâu."-Thái Mỹ Hoà lí nhí nói.
Nhóc chồm đến với ánh mắt sắt bén nhìn nhỏ.
-"Trả lời lại."
Thái Mỹ Hoà như ở vùng đông lạnh,xung quanh toát lên khí sắc chết chóc. Từ nay đến hết đời có khi cuộc sống của Thái Mỹ Hoà sẽ bị Hoàng Minh Long điều khiển mất.
Tay còn lại mặc dù run rẩy nhưng vẫn cố chấn tỉnh cầm hộp sữa lên uống.
-"Cúi mặt lên mà uống sữa. Sao cứ nhìn xuống đất như thể mặt mình ở dưới đấy vậy hả?"-Nhóc nói lớn làm mặt nhỏ mếu lại.
Thái Mỹ Hoà chậm chạp ngước mặt lên nhìn Hoàng Minh Long,hộp sữa nhanh chóng uống sạch. Hoàng Minh Long nhìn sang hộp thứ hai ý bảo Thái Mỹ Hoà uống nốt. Nhưng nhỏ là đứa kén ăn uống nên việc uống hai hộp sữa liền là việc quá khó đối với mình trong khi ai nấy cũng thấy dễ dàng.
-"Tại sao cậu lại...?"
-"Tôi đã nói với em rồi mà."-Nhóc cắt nhanh lời Thái Mỹ Hoà định nói.-"Tôi là người xấu."
-"Tớ không tin..."-Giọng điệu yếu ớt nhưng vẫn thấy lời nói là chân thành.
-"Người xấu không có bạn. Em đã muốn làm bạn với tôi thì tôi sẽ không bao giờ buông tha đâu. Em phải ở bên tôi mãi mãi."-Nhóc mở hộp sữa còn lại đưa cho Thái Mỹ Hoà.-"Uống nhanh rồi lên lớp."
Thái Mỹ Hoà nhận lấy hợp sữa cuối gầm mặt uống. Chợt nghĩ đến lời nói của nhóc. Có lẽ vì quá cô đơn nên Hoàng Minh Long mới làm như vậy với mình. Ở bên cậu ấy một thời gian bầu bạn sẽ giúp cậu ấy đỡ buồn hơn. Nhưng suy nghĩ ấy đã làm Thái Mỹ Hoà bị Hoàng Minh Long ngày càng xiết chặt hơn đến nỗi không cho tiếp xúc vài người mà mình không thích.
-"Ngước mặt lên."