Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 81: Chương 81





Sau mười phút, ca nô cập bến đảo nhỏ.
Trần Nhất Gia thấy sắc mặt Hứa Tố tái nhợt bèn giữ chặt lấy áo phông của anh ta: “Hay là đừng xuống nước thì hơn? Cậu ngủ không được ngon à?”
Vì một câu hỏi này của Trần Nhất Gia mà mấy người đều quay đầu lại nhìn anh ta.
Trông cả người Hứa Tố uể oải không có tinh thần lắm, râu tóc tuy được chăm chút nhưng quầng thâm dưới mắt thì không che được, dáng vẻ ngày xưa có thể coi là ngọc thụ lâm phong, ngày đầu tiên còn nhìn ra dáng người, sao trong nháy mắt đột nhiên biến thành cái xác không hồn thế này.
Mặc dù Từ Khả Khả coi thường hành vi cặn bã của anh ta, nhưng thấy sắc mặt của Hứa Tố thực sự tệ nên cũng khuyên anh ta một câu.
Hứa Tố nhướng mày, chỉ nhìn chằm chằm vào một người, bên dưới chiếc áo hở cổ là chiếc váy bơi xếp ly, sau lưng là một chiếc áo sơ mi quấn quanh người, mái tóc dài buộc lỏng lẻo thành đuôi ngựa, những sợi tóc bay bay trong gió biển, có vẻ thoải mái thảnh thơi.
Khi Trần Vũ nghe thấy câu hỏi này, cô bèn quay đầu nhìn một cái, nhưng chỉ là một cái liếc mắt, sau đó bước chân lên bờ.
Hứa Tố thu lại ánh mắt, tự giễu nhếch khóe miệng: “Không sao.”
Nước biển ở đảo nhỏ trong hơn đảo chính, vừa rồi ca nô chạy qua, sóng cuộn lên, xuyên qua làn nước biển xanh biếc, càng trong suốt xanh biếc vì vậy trông có vẻ nông hơn.
Xung quanh đảo ở mọi hướng đều có đá ngầm và san hô, rất thích hợp để thưởng thức, những người lặn biển đi giày lặn, rồi nhúng chân xuống nước.
Trần Vũ thay một chiếc áo bơi bó sát người trong gian hàng dài lợp lá tranh, làn da của cô rất trắng, những du khách khác đang ngồi trò chuyện bên cạnh cũng phải quay sang nhìn cô, một số người trong bọn họ trông giống như sinh viên đại học.
Chu Duật đi đến bên cạnh Trần Vũ, anh bình tĩnh giúp cô vuốt mái tóc dài của mình, che đi phần ngực trắng nõn và lưng của cô.
Nhìn hành động của hai người hiển nhiên là một cặp tình nhân, người đàn ông trong số họ liếc mắt lạnh lùng, còn một số sinh viên thì thức thời rời mắt đi chỗ khác.
Minh Dương nhìn Hứa Tố đang nhìn chằm chằm một hướng, nhịn không được bèn thở dài: “Người anh em, đừng nhìn nữa, tự ngược đãi mình thú vị lắm sao?”
Đúng là không có gì thú vị.
Hứa Tố nghĩ, nhìn không thoải mái, nhưng lại không nhịn được, đây là anh ta đang tự lừa dối mình.
Minh Dương thấy không khuyên được anh ta nên cũng không nói gì nữa, chuẩn bị tìm Từ Khả Khả cùng xuống nước, ai ngờ vừa quay đầu lại thì thấy Từ Khả Khả mặc bikini đen đang nói chuyện với một anh chàng đẹp trai, người đàn ông đó trông trẻ hơn anh ta rất nhiều, còn cô ấy thì cười rất tươi, bộ dạng như gặp được bạn cùng trang lứa hào hứng nói chuyện.
Thái độ của Từ Khả Khả đối với anh ta gần đây không còn nồng nhiệt như trước, giống như cảm giác mệt mỏi sau khi cảm giác mới lạ biến mất.
Hai ngày trước anh ta còn phát hiện Từ Khả Khả và một đàn anh cùng lớp đã cùng nhau tham gia hoạt đ ộng tình nguyện, lần trước Từ Khả Khả nói với anh ấy rằng lần này đài truyền hình của họ không đi phỏng vấn, và Minh Dương còn thấy hai người đóng vai hoàng tử công chúa kể chuyện cho trẻ em, anh ấy còn chưa chú ý tới.
Hiện tại nhìn Từ Khả Khả trò chuyện với sinh viên xa lạ, đột nhiên Minh Dương thấy tức giận, anh ta cũng không muốn quản Hứa Tố nữa, nhịn một bụng tức giận đi tới.

Khi Hứa Tố cùng Trần Vũ đang ở trên đảo trong tuần trăng mật, nhưng lúc đó anh ta bận rộn, nên tuần trăng mật chỉ có vài ngày, cô cũng mặc áo tắm đẹp như này, cũng tỏa sáng như bây giờ.
Anh ta rất chiếm hữu, dễ ghen tuông, thậm chí còn mất bình tĩnh với cô trước khi xuống nước, nắm tay cô đi mua một bộ đồ bơi bảo thủ khác.
Hiếm khi Trần Vũ không dỗ dành anh ta, buông tay ra nói rằng cô muốn mặc bộ mình thích.
Họ đã cãi nhau.
Cuối cùng Hứa Tố vẫn chấp nhận bộ áo tắm xinh đẹp này, nhưng ngay khi cô vừa bước ra khỏi nước, Hứa Tố ngay lập tức dùng khăn tắm quấn chặt lấy người cô.
Trần Vũ tốt tính nói với Hứa Tố, em không nhận ra anh là một bình dấm chua đấy.
Khi đó Hứa Tố tức giận đến đầu bốc hỏa, hận không thể chọc mù tất cả đôi mắt của những đàn ông đang nhìn chằm chằm vợ mình, nên anh ta không quan tâm cô nói những gì.
Vợ của anh ta chỉ có thể là của anh ta, nếu Trần Vũ đối xử tốt với những người đàn ông khác, trong lòng anh ta sẽ cảm thấy chua xót, nhưng Trần Vũ đã làm rất tốt, tất cả các đồng nghiệp nam mà cô biết đều biết rằng cô đã kết hôn, cô cũng sẽ không nói chuyện công việc với người khác vào buổi tối, chỉ có anh ta vô duyên vô cớ kiểm tra điện thoại của cô vì ghen tị, nhưng thực tế lại chưa từng lo lắng về điều đó.
Trái lại, từ khi ly hôn xong Hứa Tố vẫn luôn suy nghĩ về câu nói của Trần Vũ: trong chuyện của bọn họ, Lâm Thiên chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Anh ta làm sai rồi mới bắt đầu tỉnh ngộ, nên giờ chỉ có thể nhìn lại những gì mình đã làm sai để sửa đổi.
Khi mới kết hôn, anh ta đã nhận đồ ăn nhẹ của thư ký, Trần Vũ đã lý luận với anh ta, sau đó anh ta rút kinh nghiệm không nhận nữa; anh ta thường xuyên liên hoan ca hát đến khuya, Trần Vũ nấu canh giải rượu cho anh ta, nói đợi anh ta rất lâu, anh ta sửa; khi anh ta đi công tác luôn có người mời anh ta đi chơi, anh ta thật ra càng muốn gặp Trần Vũ hơn, nên lần này không cần Trần Vũ nói, anh ta tự giác giảm bớt việc đi chơi khi đi công tác.
Có phải Trần Vũ mệt mỏi với những việc anh ta phải sửa sai không.
Cho nên cô trực tiếp chấp nhận Chu Duật, một người cuồng công việc.
Cuồng công việc sẽ không phạm sai lầm.
Nhàm chán đến mức công việc và gia đình nằm trên cùng một đường thẳng, trong bốn người họ, chỉ có cuộc sống của Chu Duật là buồn tẻ nhất.
Anh ta từng phàn nàn với Trần Vũ, về sau nếu ai kết hôn với Chu Duật, nhất định sẽ nhàm chán, bởi vì Chu Duật không hiểu lãng mạn, buồn tẻ và thờ ơ, trừ việc cung cấp cuộc sống vật chất ổn định thì anh không thể làm bạn cùng với vợ.
Trần Vũ chỉ cười mà không nói gì.
Hứa Tố không nhận được phản hồi thì cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ đến tính cách không nói sau lưng ai của Trần Vũ, cộng với việc hai người không thân quen với nhau lắm, có lẽ không có gì để nói.
“Hứa Tố! Cậu đứng đó làm gì thế, xuống nước đi!”
Minh Dương ôm Từ Khả Khả, vẻ mặt muốn hòa giải, hiếm khi Hứa Tố cảm thấy ngớ ngẩn khi đứng một mình trên bãi cát trắng.


Mới có vài tháng, mà giờ anh ta đã chỉ có một mình.

Mặt biển ấm áp, nhưng khi lặn xuống thì rất mát mẻ.
Trần Vũ xuống nước rồi lại lên, mái tóc dài của cô dính đầy những giọt nước, cô bồng bềnh trên mặt nước quay đầu nhìn lại, Chu Duật đang thong thả đi về phía cô.
Anh cao, độ sâu của nước chỉ ở dưới ngực anh.
Trần Vũ mỉm cười lặn xuống nước, dưới nước chỉ có nhìn thấy hai chân dài của anh, rắn chắc thon dài, Trần Vũ đưa tay ra chọc vào bụng của anh, nhưng cổ tay bị người ta kéo ra khỏi nước.
Trần Vũ đẩy kính lặn lên, trên lông mi có những giọt nước lấp lánh.
“Ông chủ Chu, chúng ta đi xem cá đi!”
Chu Duật không nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn cô, mím môi bộ dạng vô tội nhìn cô.

Trần Vũ sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhớ anh sợ nước, ở trong bể bơi học một tháng cũng không thể bơi tự do, đụng tới nước biển không giới hạn có thể càng đáng sợ hơn.

Cô lúc trước đã đồng ý dẫn anh đi lặn với ống thở, nhưng vừa rồi phấn khích quá lên quên.
“Anh có lo lắng không?”
“Vẫn được.”
Nếu một chút cũng không có thì ông chủ Chu sẽ chỉ nói với cô là không.

Trần Vũ tự cảm thấy mình hiểu anh, vì vậy cô đung đưa chân tiến lại gần anh.

Sự yếu đuối của một người đàn ông mạnh mẽ sẽ khiến người phụ nữ thích sinh ra cảm giác thương tiếc.
Chu Duật cụp mắt xuống, bàn tay trắng nõn xòe trước mặt anh.
“Đưa tay cho em, em dẫn anh.”
Chu Duật đưa cho cô ban tay to với những đầu ngón tay hơi thô ráp, Trần Vũ lại cảm thấy anh có chút đau khổ, vì vậy cô điều chỉnh lại kính lặn của anh, qua mắt kính, đôi mắt của Chu Duật dường như đã bớt bất an, cô hôn lên sườn mặt của Chu Duật:
“Đừng sợ, có em rồi.”
Giống như lúc bơi, cô đưa anh từ từ chìm xuống nước.
Dưới đáy làn nước trong veo là những chú cá nhỏ đủ màu sắc tung tăng giữa những rặng san hô nhiều màu sắc, những chú cá nhỏ ở đây không hề sợ người, có một chú cá xấu xí đang di chuyển chậm chạp, bị dòng nước đẩy vào, Trần Vũ trơ mắt nhìn nó va vào cánh tay của Chu Duật, rồi từ từ bơi đi.
Cô híp mắt cười, chỉ chỉ mặt biển, Chu Duật gật đầu.
Hai người trồi lên khỏi mặt nước.
“Có sợ không? Không có đáng sợ như vậy đúng không?”
Chu Duật: “Ừ, đẹp.”
Trần Vũ kiểm tra kính lặn của anh, đổ nước ở trong ra, nghiêm túc nói: “Cố gắng thở bằng miệng đi, anh xem kính lặn của anh nước sắp tràn vào rồi, đều là do mũi hô hấp, sẽ khiến anh bị sặc.”
“Biết chưa?”
“Biết.” Chu Duật có thái độ đúng mực, nhưng Trần Vũ lại kéo anh, anh cũng không xuống nước, mà ánh mắt trông mong nhìn cô.

Trần Vũ bỗng nhiên cảm thấy cảnh này có chút quen mắt, cô híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, buông tay Chu Duật ra, một mình lặn xuống.
Chu Duật thầm nghĩ, chậc, nhanh như vậy.
Thấy anh vụng về bơi về phía mình, tay chân có chút không phối hợp, thậm chí còn có chút nguy hiểm ‘cá lật xe’, Trần Vũ mới từ trong nước quay đầu lại.
Khi cô bơi eo mềm mại lạ thường, động tác uyển chuyển, mặt trời trải trên mặt nước như một tấm chăn mỏng, những người khác ở phía xa đều vội vã, nhưng hình ảnh cô bơi qua dường như từ trước tới nay cô luôn lớn lên trong nước, giống như một nàng tiên cá.
Càng đến gần cô, càng nhận ra cô đặc biệt như thế nào.
Cô mỉm cười đi tới nắm tay anh, Chu Duật đột nhiên nhớ tới một bộ phim.
Nàng tiên cá vô cùng thanh tú nở nụ cười đơn thuần trong sáng trên mặt biển để thu hút những thủy thủ vượt biển, những thủy thủ bị cám dỗ chìm xuống đáy biển, còn đem lòng yêu cô, nhưng mục đích của nàng tiên cá là chiếc thuyền của mọi người, vì vậy những người đàn ông trên thuyền lần lượt nhảy xuống biển, cuối cùng táng thân nơi đáy biển.
Nếu anh là thủy thủ, cũng sẽ không chút do dự nhảy xuống biển.
Trước khi kịp nhận ra, thì hai người đã bơi xa bờ.

Trần Vũ đã nhón chân trên san hô dưới đáy biển, không có cách nào để ra khỏi mặt nước, cô nổi lên lắc kính lặn, yêu cần Chu Duật đợi ở đây, cô sẽ bơi đến nơi sâu hơn rồi quay lại.
Từ Văn Tĩnh nghiêm ngặt kiểm soát độ sâu của nước dưới cổ, khi nước đủ, cô ấy chuẩn bị lên bờ, vừa bước đến eo, thì cô ấy đã thấy một con sóng nhỏ từ xa ập đến, lăn tăn màu nước bạc hà.
Phần cuối của khu vực bơi sâu hai mét.
Trần Vũ trực quan ước lượng, hiện tại nước sâu hẳn là tương đối, bên bờ biển có chút lẫn cát, loại cá cũng không nhiều, chỗ càng sâu, nước càng trong, cá càng nhiều.
Trần Vũ nhìn thấy một con rùa, nên lặn sâu hơn, khi cô định nhìn kỹ hơn thì cơ thể cô đã bị dòng hải lưu đẩy đi.
Cô khống chế cơ thể, cau mày rồi nổi lên mặt nước.
“Tại sao đột nhiên lại nổi sóng?”
“Sẽ không phải là sắp mưa chứ, rõ ràng không phải là mùa mưa mà?”
Từ Văn Tĩnh cau mày nhìn về phía biển: “Mấy người Trần Vũ có phải bơi xa quá rồi không?”
Nhưng mà một giây tiếp theo, đột nhiên nhìn thấy Hứa Tố chạy tới, kích động nhảy vào biển.
 Phía sau là giọng của Minh Dương: “Mau lên, Chu Duật không biết bơi…”
Hứa Tố không thể nghĩ bất cứ thứ gì trong đầu, cũng không dám nghĩ đến cái gì.
Anh ta luôn nhìn chằm chằm vào hướng của Trần Vũ, khi anh ta nhìn cô càng ngày càng xa, chìm dần xuống, đột nhiên chỉ có một bàn tay nổi lên, anh ta sợ tới mức không kịp suy nghĩ, chỉ biết nhào vào trong nước biển.
Anh ta chưa từng bơi nhanh như vậy.
Trần Vũ trồi lên mặt nước, phun ra một ngụm nước, cô được Chu Duật ôm, đặt lên vai anh, vì sặc nước mà ho dữ dội hai tiếng.
Chu Duật giúp cô tháo kính lặn, vỗ vỗ lưng cô trấn an một chút, giọng điệu bình tĩnh: “Khá hơn chưa, hít sâu một chút.”
Chờ Hứa Tố lo lắng ló đầu ra để tìm phương hướng, đã thấy Trần Vũ đang ỷ lại ôm Chu Duật.
Dòng nước đập vào người, Hứa Tố đứng trong nước, lung lay ngã xuống.
Anh ta thấy may mắn khi cô không sao, nhưng lại quá cay đắng để nói nên lời.
Anh ta chỉ có ngơ ngác nhìn về phía hai người họ.Cuối cùng Trần Vũ cũng hoàn hồn, cô ôm lấy cổ Chu Duật, trong ánh mắt lo lắng của anh đột nhiên hỏi một câu: “Anh biết bơi rất giỏi à?”
 
------oOo------