Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 8




Khác với quan điểm của Quý Thời Vũ, Húc ca vô cùng hài lòng với lời của cô giáo Trần, đọc từng chữ rõ ràng, âm thanh dễ nghe, anh ta nghĩ sau khi tan học sẽ hỏi cô Trần nghĩ gì về giới giải trí.

Bên này Húc ca bắt đầu đi vào cõi thần tiên, thì Quý Thời Vũ lại như rơi vào nước sôi lửa bỏng.

Dạy học với các trạng thái và mức độ năng lực, trình độ khác nhau của học sinh là một trong những khóa học bắt buộc đối với người giáo viên.

Nếu trạng thái của Quý Thời Vũ đi xuống, Trần Vũ sẽ lựa chọn biện pháp nhẹ nhàng hơn, nhưng từ chỗ giáo viên ngữ văn và giáo viên toán bên kia biết được tình huống, hơn nữa sau khi cô nhìn thấy vẻ mặt đầy miễn cưỡng và thái độ ngỗ ngược không chịu thuần phục của cậu khi bước vào lớp học——Làm đề của cậu đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Quý Thời Vũ thề rằng ban đầu cậu sẽ không căng thẳng như vậy, nhưng giáo viên nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cậu —— cậu có thể cảm nhận được, sau gáy cậu đều căng thẳng.

Nhưng cậu thật sự không thể đọc tiếng Anh, một hàng chỉ có thể nhận ra vài từ đơn học từ hồi cấp 2, mới làm đến câu ba, âm thanh “Tích tắc” vang lên.

Quý Thời Vũ bị dọa ngẩng đầu, ngay sau đó trên mặt cậu lộ ra vẻ tức giận, vì sao cậu phải nghe lời cô.

“Chủ ngữ của câu đầu tiên là gì?”

Suy nghĩ của Quý Thời Vũ bị cắt ngang, không kìm lòng được nhìn về phía bài thi: “SWIFT, the society……”

Trần Vũ: “Khi đầu đoạn văn là một từ, theo sau là hai dấu phẩy, 90% giữa dấu phẩy được dùng để mô tả hoặc giải thích từ đó nghĩa là gì. Vậy chủ ngữ là gì?”

Trần Vũ nói rất nhanh, Quý Thời Vũ vừa lướt qua câu này trong đầu, dưới sự thúc giục của Trần Vũ theo bản năng nói ra: “SWIFT”

“Rất tốt, động từ trong câu này là gì?”

Quý Thời Vũ vẫn có thể phân biệt danh từ và động từ: “is going through”

“Bỏ tân ngữ đi, nối động từ với danh từ, đọc lên.”

Quý Thời Vũ đáng thương: “SWIFT is going through midlife crisis.” 

“Có nghĩa là gì?”

Quý Thời Vũ muốn khóc, cô quá nhanh, hơn nữa cậu không biết “midlife crisis” là có nghĩa là gì.

“midlife là tuổi trung niên, crisis là khủng hoảng, ghép lại là gì?”. Chuyên trang đọc truyện + tru𝐦tru y𝐞n﹒Vn +

Quý Thời Vũ: “Khủng hoảng tuổi trung niên.” 

“Nhớ kỹ, câu tiếp theo——”

Sau khi tiết học kết thúc, Quý Thời Vũ sống không bằng chết, trong đầu toàn là những câu nói nhanh của giáo sư Trần “khoanh tròn các từ chuyển tiếp và các từ tóm tắt, đây là gì?” “but, while, eventually, finally”……

Rõ ràng cậu không theo kịp tốc độ, giống như một con bò già đang từ từ gặm cỏ theo phía sau, Trần Vũ lại giống như con thiêu thân, nắm chặt dây xích quanh cổ cậu, xem cậu như một con ma bị treo cổ, cứ thế kéo về phía trước —

Chưa kể cô còn giao bài tập: “Chép hết những từ vựng chưa biết ra sổ từ mới, ngày mai lấy ra xem.”

Trong phòng học đã bật điều hòa, nhưng trên trán Quý Thời Vũ lại đổ mồ hôi, có thể tưởng tượng được cậu tập trung như thế nào trong tiết học này — tư duy của cậu buộc phải theo sát cô giáo Trần, không thể chậm trễ giây phút nào.

Và rồi cậu mở hai bài thi trên tay ra, đọc tám tờ giấy, phủ đầy ghi chú của mình.

Đối với học sinh có nền tảng kém, phương pháp đọc theo tiết tấu là cách để nhanh chóng nắm vững bài đọc tiếng Anh.

Trần Vũ vừa lôi kéo Quý Thời Vũ đi về phía trước, vừa đang quan sát mức độ chịu đựng của cậu, cho đến khi xác định mặc dù khó khăn nhưng cậu vẫn có thể chịu được.

Lúc tới Trần Vũ ôm một xấp bài thi, lúc rời đi trên tay cô chỉ có một tập tài liệu.

Ngay khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng học, Húc ca vội đứng lên: “Cô giáo Trần, chờ một chút.”

Hai người dừng lại bên cạnh cửa phòng học, Húc ca thân thiết nhìn giáo viên Trần, càng nhìn đôi mắt càng sáng, anh ta đã làm người đại diện gần 20 năm, ánh mắt sắc bén, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết Trần Vũ sẽ lọt vào ống kính…

“Cô giáo Trần, tôi là Lý Húc, người đại diện của Thời Vũ, mọi người đều gọi tôi là Húc ca, cô muốn gọi tôi là gì cũng được.” Lý Húc thấy Trần Vũ gật đầu, lập tức nói: “Hy vọng cô không chê tôi đường đột, là như vậy, tôi nghĩ điều kiện của cô rất thích hợp để diễn xuất và đứng trước máy quay, xin hỏi cô có cân nhắc gì về vấn đề này không? “

Ban đầu Trần Vũ cho rằng Lý Húc sẽ nói với cô về việc học tập của Quý Thời Vũ, hoặc nói cô quá nghiêm khắc, không nghĩ tới là hỏi về vấn đề của cô.

Trần Vũ: “Xin lỗi, hiện tại tôi không có ý định gia nhập giới giải trí, cảm ơn anh.”

Húc ca gãi gãi đầu: “Cô giáo, giới nghệ sĩ đóng phim kiếm rất nhiều tiền, nếu là một diễn viên thuần túy thì sẽ không có nhiều lời chỉ trích.”

Trần Vũ thấy Húc ca còn muốn thuyết phục, vội nói: “ Bây giờ tôi đã có biên chế.”

Húc ca nghẹn lời, anh ta không có cách nào khác nói diễn xuất cũng sẽ có biên chế, tất cả sẽ phải được kiểm tra lại, hơn nữa số người còn rất ít.

Cô giáo Trần đi xuống cầu thang, Húc ca lắc đầu quay lại lớp học, ở hàng ghế đầu tiên, Quý Thời Vũ còn có chút thất hồn phách lạc.

Húc ca cầm bài thi của cậu lên, nhìn lướt qua, tất cả đều là những ghi chú chi chít, anh ta nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Đời này tôi chưa bao giờ thấy cậu nghiêm túc như vậy.”

Quý Thời Vũ liếc mắt nhìn anh ta một cái, trong đầu chợt lóe lên những lời vàng ngọc: Trong cuộc đời này, bạn đã bao giờ liều mạng vì ai chưa?

– –

Hứa Tố về đến nhà đã là chín giờ, sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, buổi chiều liền tới thăm một trong những bác sĩ chuyên nghiệp nhất về các chứng bệnh liên quan, nhận được một phương án thay thế.

Ban đầu, anh định đổi vé và quay lại sớm hơn, nhưng không ngờ Lâm Thiên cũng bay tới đây.

Cô ta tìm một bác sĩ khác đã quen biết trước đó, sau khi khám xong mới quay lại tìm anh ta, hai người ngồi cùng chuyến bay trở về.

Do tình hình thời tiết nên chuyến bay bị hoãn.

Hứa Tố không nghĩ tới Lâm Thiên cũng tới, nên khi Lâm Thiên hỏi liệu anh có thể đưa cô ta về nhà hay không, Hứa Tố không tìm được lý do để từ chối.

Tài xế và trợ lý ngồi ở hàng phía trước, dĩ nhiên Lâm Thiên sẽ ngồi bên cạnh anh ta.

Trên đường đi, hai người đều không ai nói chuyện.

Đêm đã khuya, đẩy cửa ra, đèn trong phòng khách sáng lên, Hứa Tố treo áo khoác lên, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Vợ ơi?”

Không một ai trả lời anh ta.

Hứa Tố nhịn không được nhíu mày, trong lòng có chút bất an, đèn trong phòng làm việc rất sáng, anh ta bước nhanh tới, Trần Vũ đang đeo tai nghe có quả bóng trên đầu, đang soạn giáo án cho buổi học sau.

Cô không bị cận thị nên ngày thường không đeo kính, nhưng khi học bài trên máy tính hay chuẩn bị bài thì cô lại đeo một cặp kính cận với độ cận khá nhẹ.

Vầng trán Trần Vũ mịn màng sạch sẽ, lông mi nhỏ dài rậm rạp sau gọng kính, sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi anh đào mím lại tự nhiên, vài lọn tóc lộn xộn được cô vén ra sau tai, vành tai trắng nõn, ánh lên màu hồng nhạt khỏe khoắn.

Vẫn như học sinh cấp ba.

Tuy rằng thời trung học Hứa Tố và Lâm Thiên ở bên nhau nhưng anh ta vẫn luôn biết về Trần Vũ, ngoài thành tích tốt trên bảng vàng, buổi sáng cô ấy sẽ đến lớp học từ rất sớm để đọc sách, trên bàn thỉnh thoảng còn có một hộp sữa bò.

Trước khi quen cô, anh ta đã có vài lần lơ đãng đối diện với ánh mắt của cô, mỗi khi cô nhìn thấy, cô sẽ luôn lịch sự gật đầu với anh ta.

Điềm đạm, ngoan ngoãn.

Chỉ có lúc thi đấu mới có thể nhìn thấy cô trên sân bóng rổ, ngồi phía sau Lâm Thiên, chắc là tới cổ vũ cho các cầu thủ bóng rổ trong lớp của bọn họ.

Hứa Tố đã từng trải qua mối tình đầu nồng cháy, tình chàng ý thiếp cũng được, cãi vã cũng được, nhưng giờ nhìn lại, lúc đó quả thực rất nghiêm túc nhưng sẽ không còn rung động nữa.

Không giống như Trần Vũ, mỗi khi nhìn thấy cô từ mọi góc độ, anh ta luôn có một loại xúc động muốn được hung hăng ôm cô vào lòng.

Trần Vũ là bảo bối của anh ta.

Trần Vũ quả thật rất tập trung khi cô đang chuyên tâm làm một việc gì đó, cho tới khi ghi chú xong câu cuối cùng, cô mới thở ra một hơi.

Bất tri bất giác liếc nhìn thời gian phía dưới bên phải màn hình máy tính, lúc này phía sau truyền đến một cỗ nhiệt độ cơ thể ấm áp, mùi hương quen thuộc mạnh mẽ xộc vào mũi, Trần Vũ giả bộ tức giận: “Anh nhìn xem, đã mấy giờ rồi, không muốn về thì đừng về nữa!”

Cô vỗ nhẹ cánh tay đang ôm lấy mình, đang lúc nửa đường Hứa Tố ấm ức nhận sai: “Em đi nấu canh nóng cho anh, mau đi rửa mặt đi…”

Lời còn chưa nói xong thì Trần Vũ đột nhiên khựng lại, đôi lúc cô muốn bật cười, sao khứu giác của cô lại nhạy cảm tới như vậy.

Trần Vũ xoay người, Hứa Tố nhìn về phía cô, trong mắt cất giấu ý cười.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định hỏi anh, Trần Vũ ngẩng đầu nhìn Hứa Tố, giọng điệu cũng không còn dịu dàng như trước: “Hứa Tố, sao anh lại có mùi nước hoa này?”

Hứa Tố biết mình không nên nói dối, nhưng trước đây anh ta đã giấu giếm Trần Vũ, nếu đã nói dối một lần thì sẽ lặp đi lặp lại lời nói dối đó: “Có thể chạm phải chỗ nào đó.”

Sau một lúc lâu, Trần Vũ rũ mắt: “Oh, vậy à.”

Hứa Tố vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Trần Vũ, anh ta không biết cô có đoán được điều gì không, nhưng trong lòng bỗng dâng lên một nỗi hoảng sợ, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Vợ à, thật đấy.”

Trần Vũ không nhìn anh ta nữa: “Hôm nay ở công ty, chuyện phiền phức kia có tiến triển gì không?”

“Có, đã giải quyết được một vấn đề nhỏ.”

Trần Vũ giương mắt, cười cười: “Ừm, vậy là tốt rồi, em đi nấu canh nóng cho anh, anh ăn nhiều một chút, nếu không sẽ ngủ không thoải mái.”

Lần thứ ba, anh vẫn không nói gì.

– –

Nghĩ đến vẻ mặt của Trần Vũ ngay lúc đó, Hứa Tố không khỏi có chút hoảng loạn.

Vì chờ Lâm Thiên, anh ta đã không đổi vé sớm hơn, lại gặp phải chuyến bay bị hoãn, còn đưa Lâm Thiên về nhà, mà vợ anh ta – Trần Vũ ở nhà chờ đợi, đêm khuya còn vì anh ta nấu canh nóng.

Hứa Tố nghĩ đến liền cảm thấy đầu óc của mình có phải có vấn đề gì không.

Ngày hôm sau bận bịu công việc không có thời gian nghĩ ngợi, lúc rảnh rỗi càng nghĩ càng cảm thấy tồi tệ.

Trước khi tan tầm trở về nhà, anh ta đi bộ xung quanh trung tâm thương mại gần công ty, nhìn trúng một chiếc vòng cổ đính ngọc trai và kim cương hồng làm mặt dây chuyền, còn có một bông hoa sơn trà làm bằng ngọc trai, rất giống với Trần Vũ.

Sợi dây chuyền được đựng trong hộp trang sức màu đen, ở trong hộp rực rỡ lấp lánh. Nhân viên bán hàng thắt một bông hoa bằng dải ruy băng trắng trên hộp trang sức, thật đẹp và trang nhã.

Mang theo túi đồ, tâm trạng của Hứa Tố tốt lên không ít,  anh ta tự hỏi liệu Trần Vũ có vui mừng khi nhìn thấy nó không, sau đó nở một nụ cười đáng yêu.