Hứa Tố nghĩ, vì sao biểu cảm của Chu Duật lại có thể tự nhiên, làm ra vẻ mặt bình tĩnh nói tâm sự với anh ta được chứ.
Cách một cánh cửa, Chu Duật ở trong phòng với cô.
Mà nội tâm anh ta tra tấn đến mức ngay cả áo sơ mi cũng phải chọn cái mà Trần Vũ thích.
Nhưng mở cửa ra.
Trên mặt Chu Duật là vết son của người anh ta yêu, dưới cằm còn có dấu hôn, quần áo lộn xộn, không khó tưởng tượng vừa rồi ở trong phòng bọn họ vành tai tóc mai chạm nhau như thế nào.
Là cô chủ động sao?
Hứa Tố giật giật khóe miệng, trong lòng đau đớn giống như từng nhát đao đâm.
Cô có thích Chu Duật không?
Vậy anh ta là gì?
Cô ly hôn có nghĩa là kết thúc ở đây, không liên quan gì đến nhau nữa, từ đây, thậm chí không cần phải làm anh ta ghen tuông và tức giận trước mặt anh ta, hoặc là nói, cô không quan tâm nếu anh ta có nhìn thấy hay không, cô đã bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng còn anh ta thì sao, Hứa Tố cảm thấy mình thật buồn cười.
Anh ta muốn xử lý sạch sẽ đống đổ nát này rồi mới bồi thường cho cô, cho nên anh ta không ngủ, bỏ bữa mà làm việc thật chăm chỉ, đưa Lâm Thiên đến nơi cô và anh ta đều không nhìn thấy, thậm chí anh ta còn dặn người trong nhà không được tìm Trần Vũ nữa.
Anh ta đã chuẩn bị xong hết thảy, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể giống như một người ngoài cuộc đứng ở cửa, và chờ thông báo Chu Duật và Trần Vũ ở bên nhau.
Vì đã quá muộn sao?
Hứa Tố có xúc động muốn khóc, anh ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ xa cô, nhưng sao cô lại nói đi là đi như vậy.
…
Gió đêm thổi vào mặt, bóng đêm như mực, đây vốn nên là cảnh tượng Hứa Tố thoải mái nói chuyện, tâm sự với Trần Vũ như anh ta dự đoán.
Ngay tại nơi vừa tổ chức cuộc thi hôn môi.
Chu Duật tùy ý kéo ghế, vẻ mặt Hứa Tố bình tĩnh ngồi xuống.
Chờ một lúc lâu.
Hứa Tố hỏi: “Hai người ở bên nhau từ khi nào?”
Chu Duật: “Qua năm mới.”
Hứa Tố nhếch khóe miệng cười: “Không bao lâu.”
“Ừm.”
“Tại sao lại là cô ấy? Tại sao không phải là người khác, bất cứ ai cũng được, tại sao lại là Trần Vũ.”
“Không có lý do gì hết, tôi yêu cô ấy.”
“Yêu?” Hứa Tố nghe vậy thì buồn cười, anh ta nhịn không được mà cười ra tiếng, nhưng cười cười, anh ta lại cảm thấy đau khổ, giọng nói cũng thấp xuống: “Cậu yêu cô ấy, mới được bao lâu mà cậu đã yêu cô ấy, tôi cũng yêu cô ấy, tôi chỉ làm sai, tôi đang chờ cô ấy quay lại.”
Chu Duật không trả lời.
Một lúc lâu sau.
“Cậu thích cô ấy bao lâu rồi?” Hứa Tố suy nghĩ một chút, nhớ tới lần Chu Duật trở về Mỹ lạnh mặt nhìn anh ta, anh ta cười: “Là từ thời đại học đã bắt đầu rồi sao, cho nên cậu nhớ thương cô ấy, đúng không?”
“Vậy tại sao cậu không nói chuyện với cô ấy, tôi đoán, là bởi vì cô ấy không thích cậu, phải không? Cho nên cậu thấy không được vẻ vang khi nhớ thương bạn gái của anh em cậu.”
Hứa Tố không tiếc ác ý trả lại toàn bộ đau đớn trên người cho Chu Duật đang im lặng.
Chu Duật không nói gì.
Hứa Tố thấy anh ngầm thừa nhận thì cười mỉa một tiếng.
Ngay khi Hứa Tố cho rằng Chu Duật sẽ im lặng một đêm thì Chu Duật lại lên tiếng.
Chu Duật: “Lần cậu trở về, tôi đã nhắc nhở cậu.
Cô ấy là một cô gái tốt như vậy, nếu cậu không trân trọng cô ấy thì sẽ có người đợi để trân trọng cô ấy.”
Đúng, Hứa Tố nhớ rất rõ.
Chính là từ sau lần đó, anh ta nghi ngờ Chu Duật có tình cảm với Trần Vũ, nhưng một thời gian dài, ngay cả số lần Chu Duật gặp mặt Trần Vũ cũng rất ít ỏi, cho nên anh ta mới buông lỏng cảnh giác.
“Sao cậu biết tôi không trân trọng cô ấy? Tôi có rất nhiều vấn đề, cho dù khi ở bên Lâm Thiên, thì cô ta cũng nói tôi không quan tâm đ ến cô ta, đây không phải là tôi không yêu cô ấy, mà là tôi không học được cách yêu cô ấy, Lâm Thiên nói tôi không trả lời tin nhắn cho nên cô ta không có cảm giác an toàn, vì tôi muốn mang lại cảm giác an toàn cho Trần Vũ, nên ngày nào tôi cũng nhắn tin cho Trần Vũ.
Lâm Thiên trách tôi không tặng quà cho cô ta, nhưng sau khi ở bên Trần Vũ, Trần Vũ thích tất cả những thứ đẹp đẽ, mỗi lần tôi đi công tác đi ngang qua cửa hàng nào, nếu có đồ đặc biệt là tôi sẽ mang về nhà, mỗi một lần đi công tác về nhà tôi đều mua quà tặng cô ấy.
Từ lúc kết thúc với Lâm Thiên, cho tới bây giờ tôi chỉ có một mình Tr ần Vũ.”
Không biết Hứa Tố đang nói cho Chu Duật nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Anh ta cười khổ, làm sao anh ta có thể không quý trọng cô, anh ta chỉ không muốn cô phải chịu liên lụy, không muốn cô nghi ngờ, sợ cô cho rằng anh ta và Lâm Thiên vương vấn chưa dứt cho nên anh ta mới không dám nói cho cô biết.
Đây là trái đắng do chính anh ta ủ ra, anh ta nuốt, cũng chuẩn bị từ từ theo đuổi cô về.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Chu Duật lại khiến cảnh tương lai của anh ta biến thành công dã tràng.
“Cậu sẽ chia tay với cô ấy sao?”
Chu Duật: “Sẽ không.”
Hứa Tố lại cười: “Tôi cũng đoán vậy, khó khăn lắm mới có thể thừa dịp có chỗ trống mà vào thì sao cậu có thể dễ dàng buông tay.
Nhưng Trần Vũ có thích cậu không? Cô ấy có yêu cậu không? Cô ấy và tôi đã có mười năm…”
“Đã kết thúc rồi.”
Chu Duật ngắt lời anh ta, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm anh ta: “Hứa Tố, cậu và Trần Vũ đã kết thúc rồi.”
Hứa Tố há miệng, mãi lâu sau anh ta mới cười một tiếng: “Kết thúc? Không thể, cô ấy đã quen với việc yêu tôi, tìm cậu chỉ để chuyển hướng tình cảm mà thôi, cậu có biết chúng tôi bắt đầu như thế nào không? Cô ấy yêu tôi đến mức nào căn bản cậu không biết.”
Chu Duật kiên nhẫn chờ anh ta nói xong, nói: “Nói đến bắt đầu như thế nào, lá thư cậu gửi cho cô ấy một chữ cô ấy cũng không đọc, cô ấy đưa cho tôi, muốn tôi xử lý, cậu còn muốn sao nữa, chẳng lẽ chờ lúc về tôi gửi về cho cậu.”
Đột nhiên im lặng giống như chết chóc.
Dường như Hứa Tố không nghe rõ: “Cậu nói cái gì vậy?”
Chu Duật nói: “Thư, tuần trước gửi đi, tôi và cô ấy đều không đọc.”
…
Năm giờ rưỡi, khi chân trời vẫn còn sao, Chu Duật mặc quần áo ở nhà sạch sẽ gõ cửa phòng cô.
Thẻ cửa quét mở ra.
Trong phòng tối om, Chu Duật bật đèn nhỏ, trong phòng sáng hơn một chút, anh đi qua phòng khách, đi đến phòng ngủ, cửa mở rộng, Chu Duật ở trong phòng ngủ bật một ngọn đèn nhỏ, trong ánh đèn màu vàng nhạt Trần Vũ vẫn đang ngủ say.
Chu Duật đi qua, anh ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng gọi cô.
Trần Vũ hô hấp đều đều, lông mi theo hô hấp mà phập phồng.
Hiển nhiên vẫn còn đang say giấc nồng.
Anh cũng hơi không đành lòng gọi cô.
Chu Duật rũ mắt nhìn cô, hôn lên má cô: “Dậy thôi, chúng tôi đi nhảy dù.”
Lông mi của cô run lên, hẳn là nghe thấy tiếng.
“… Chu Duật?”
“Ừm.”
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, trong giọng nói còn dính dính, Chu Duật cười, nhịn không được mà cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Chúng ta dậy được không?”
“Chúng ta có thể ngủ thêm năm phút nữa không?”
Cô vẫn đang ngủ mơ và cố gắng thương lượng với anh một cách nghiêm túc.
Chu Duật bật cười: “Có thể.”
Trên mặt Trần Duật lập tức lộ ra nụ cười thư thái, nhưng không thể ngủ như vậy, ngủ như vậy thêm mười mấy năm phút cũng không dậy được.
Chu Duật cúi đầu hôn cô, hôn lên môi cô, Trần Vũ ô ô đẩy anh kêu muốn ngủ, lần này Chu Duật lại không dựa vào cô, trái lại cô càng từ chối thì anh càng hôn cô cuồng nhiệt, anh ôm cô khiến cô không thể không vươn hai cánh tay ôm lấy anh, tay áo rộng của váy ngủ trượt xuống đầu vai.
Tiếng nước vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nếu tiếp tục nữa sẽ bốc hỏa, Chu Duật ôm cô: “Ôm em đi rửa mặt được không?”
Trần Vũ đã tỉnh táo, nói cô có thể tự mình đi.
Chu Duật vì thế chỉ ôm cô xuống giường, nhẹ nhàng giống như nhấc một con thỏ nhỏ lên.
Trần Vũ rửa mặt xong mới phát hiện trên mặt Chu Duật có một vết bầm tím, ngay tại chỗ cằm, cô lập tức nhíu mày, đi tới muốn anh ngẩng đầu lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Duật: “Không có gì.”
Trần Vũ nhìn kỹ, thành thật nói: “Anh trông giống như bị người ta đánh.”
Chu Duật không trả lời, Trần Vũ hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh: “Thật sự là bị người ta đánh sao?”
Cô nghĩ đến một khả năng, cau mày nhìn anh: “Hứa Tố?”
Chu Duật: “Ừm.”
Nhìn Trần Vũ càng ngày càng tức giận, Chu Duật khom lưng dỗ dành cô: “Không sao đâu, một quyền kia của anh ta thì tính là gì, căn bản không đau.”
“Nhưng anh bị bầm tím rồi.”
Trần Vũ có chút đau lòng, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ lên vết thương của anh, một vết rất lớn, anh vẫn không nhúc nhích, hình như anh không thấy đau một chút nào, nhưng lúc Trần Vũ chạm vào góc bầm tím không lớn bằng anh, thì cô lại đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Đã bôi thuốc chưa?”
Chu Duật: “Anh bôi qua rồi, em hôn anh là được rồi.”
Trong mắt anh đầy ý cười.
Trần Vũ vừa đau lòng vừa tức giận: “Như này thì sao mà hôn được, sao anh lại để anh ta đánh anh như vậy, bình thường không phải anh rất lợi hại sao, nhiều cơ bắp như vậy đều cho chó ăn rồi à?”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô vẫn ôm lấy thân thể anh, nhẹ nhàng hôn anh giống như chạm vào cánh ve sầu.
Giống như một miếng bông mềm mại lướt qua.
Chu Duật ngứa ngáy, anh cúi đầu hôn l3n đỉnh tóc cô.
Ngày hôm qua, Hứa Tố bị chuyện thư chọc giận, miệng không lựa lời, vì k1ch thích anh, mà anh ta nói kỹ năng hôn của Trần Vũ có phải rất tốt không, Chu Duật cười lạnh, nói cám ơn anh ta đã trăng hoa.
Nắm đấm của Hứa Tố lập tức đánh tới, Chu Duật đương nhiên có thể tránh nhưng Hứa Tố thiếu rèn luyện, cho nên tốc độ và cả độ chuẩn cũng không đủ.
Nhưng Chu Duật dừng lại, không lui, anh chỉ thay đổi vị trí để mặc Hứa Tố đánh đến vị trí dễ thấy nhất trên mặt anh.
Đến khi Hứa Tố còn muốn đánh thêm quyền thứ hai, thì Chu Duật mới giữ tay anh ta lại.
Có đau không, thật ra Chu Duật thấy không đau lắm.
Nhưng.
Anh cúi đầu
Anh rất thích trong mắt Trần Vũ đều là anh như vậy, thậm chí dáng vẻ vì anh mà nhíu mày mắng Hứa Tố rất đáng yêu.
…
Hai người đi ra khỏi phòng, tài xế đưa bọn họ đến sân bay trực thăng đã chờ ở dưới lầu.
Hứa Tố cũng ở đó.
Hứa Tố một đêm không ngủ, lời anh ta vừa nói ra khỏi miệng đã hối hận, chính anh ta nhớ lại cũng cảm thấy đó là lời của một kẻ thất bại, nhưng anh ta không nhịn được.
Anh ta biết hôm nay Trần Vũ đi nhảy dù, vì thế anh ta cũng hẹn trước.
Người lái xe thấy anh ta không tỉnh táo thì hỏi anh ta có ổn không, nhảy dù cần phải được hoàn thành trong tình trạng sức khỏe tốt.
Hứa Tố nói có thể.
Trước kia Trần Vũ muốn nhảy dù, anh ta vì lo lắng cô gặp nguy hiểm cho nên không cho cô nhảy, hiện tại bọn họ đã ly hôn, nhưng anh ta lại vì chứng minh với cô nên muốn nhảy cùng cô.
Mãi đến khi anh ta thấy Trần Vũ đi ra cùng Chu Duật, trong lòng anh ta lại trầm xuống.
“Chào buổi sáng, Trần Vũ, Chu Duật.”
Chu Duật: “Chào buổi sáng.”
Trần Vũ không để ý tới anh ta, cô trực tiếp đi qua trước người anh ta, ngay cả ánh mắt cũng không rơi vào trên người anh ta.
Ý cười trên mặt Hứa Tố tắt ngấm, vết bầm tím trên mặt Chu Duật quá rõ ràng, cho nên Trần Vũ vì Chu Duật mà giận anh ta đúng không, cô đang đau lòng Chu Duật.
Trong khoang miệng Hứa Tố đều là vị đắng, đắng đến mức ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Ở trên xe, anh ta ngồi ở ghế sau nhìn Trần Vũ tựa vào vai Chu Duật.
Trái tim tê dại.
…
Trước khi nhảy dù phải làm kiểm tra cơ bản, đo huyết áp và trọng lượng cơ thể, ăn một lượng nhỏ thức ăn, anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh nói mỗi năm đều có người nôn mửa giữa không trung, hy vọng họ sẽ không như vậy.
Chỗ ngồi bên trong máy bay trực thăng được sắp xếp theo trọng lượng, và người có trọng lượng lớn nhất thì nhảy đầu tiên.
Vì thế Trần Vũ và hai nữ sinh khác xếp cuối cùng, Chu Duật xếp thứ nhất.
Trực thăng vừa bay lên trời, trong khoang máy bay tổng cộng có sáu người, hai nữ sinh đã bắt đầu căng thẳng mà run tay, một nam sinh khác đi cùng nữ sinh mặt cũng vàng như đất.
Cả khoang máy bay chỉ có Trần Vũ là thả lỏng nhất, cô còn có thời gian hé miệng cười, hỏi Chu Duật: “Anh có căng thẳng không?”
Chu Duật nói: “Không căng thẳng.”
Anh không loại trừ cảm giác không trọng lượng.
Hứa Tố cho rằng Trần Vũ cũng sẽ hỏi anh ta, nhưng sự thật chứng minh ngay cả cô cũng không muốn nói thêm một câu với anh ta, khiến trong lòng anh ta cảm thấy rất chua xót.
Bay lên trên trời, máy bay trực thăng không bay lên cao nữa.
Gió rất lớn, trực thăng khẽ lắc, ngoài cửa sổ là biển rộng mênh mông vô bờ, lúc này Trần Vũ mới cảm thấy căng thẳng, nhưng nhiều hơn vẫn là hưng phấn.
Huấn luyện viên sau lưng cô nói: “Hiếm khi thấy một người hoàn toàn không sợ hãi như cô.”
Trần Vũ trả lời anh ta: “Bởi vì tôi đã mong đợi rất lâu rồi.”
Có lẽ từ khi cô còn chưa học tiểu học, cô đã dám một mình rời khỏi nhà, đi bộ ba trạm đến nói cho bà ngoại biết cô không có nơi nào để đi, cho nên từ lúc ấy tinh thần mạo hiểm trong xương đã bị buộc phải kích phát.
Từ đó về sau cô đều hiểu rõ mình muốn làm gì, cho dù có bao trở ngại, thì cô cũng chưa từng hối hận vì quyết định của mình.
Cửa khoang máy bay trực thăng mở rộng, gió lớn thổi vào mặt, Chu Duật và huấn luyện viên của anh di chuyển, trực thăng càng lắc rõ ràng hơn, trước khi nhảy xuống, Chu Duật nhìn về phía cô, cười với cô.
Quán tính của máy bay trực thăng bật lên.
Giống như sủi cảo, từng người một di chuyển về phía trước, quá trình chờ đợi còn dày vò hơn khi nhảy xuống, nhưng cuối cùng cũng đợi được.
Khi tiếng của trực thăng vang lên trong màng nhĩ, gió lạnh của hòn đảo xuyên qua tóc, Trần Vũ nghiêng về phía trước.
Nhảy xuống hòn đảo trong xanh từ độ cao bốn nghìn hai trăm mét.
Nhịp tim biến mất trong vài giây ngắn ngủi dường như rơi xuống cổ họng, Trần Vũ nắm chặt dây an toàn, ánh mắt từ từ mở ra sau tròng kính bảo vệ, bọn họ đáp xuống xuyên qua tàng mây, sau khi giẫm lên mây, thì cảnh tượng dần thay đổi biển thành biển rải đầy nắng vàng, còn có miệng núi lửa xinh đẹp.
Hùng vĩ đến mức không nói nên lời.
Thời gian không trọng lượng ngắn hơn tưởng tượng nhiều.
Con người đã quen với tốc độ hạ xuống giữa không trung.
Huấn luyện viên sau lưng Trần Vũ: “Rất đẹp, đúng không?”
Trần Vũ gật đầu: “Rất đẹp.”
Huấn luyện viên: “Cô gái xinh đẹp, nâng khuôn mặt nhỏ của bạn lên, chúng ta chụp một bức ảnh nào!”
Trần Vũ cười hướng về phía ống kính, cô nghe được tiếng tách rõ ràng.
…
Huấn luyện viên giữ tay lái và đáp xuống mặt đất trong gió thổi mạnh.
Hứa Tố rơi xuống đất thì cảm thấy hơi choáng váng, huấn luyện viên của anh ta hỏi anh ta có khỏe không, Hứa Tố miễn cưỡng gật đầu, anh ta ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy Trần Vũ dỡ trang bị xong thì đi thẳng đến bên cạnh Chu Duật, Chu Duật thân mật nâng mặt cô lên, hôn cô một cái.
Cực kỳ chói mắt.
Trái tim Hứa Tố đau nhói, mỗi lần anh ta nhìn một cái thì lại đau một lần.
Anh ta cúi đầu và quay đi vào bên trong.
------oOo------