“Tút tút…”
Trần Vũ lấy lại tinh thần, màn hình điện thoại trên tủ đầu giường hiện lên một dãy số lạ.
Cô vươn tay cúp máy.
Chiếc chăn lông ngỗng mềm mịn, sáng sớm cuối tuần không cần dậy sớm như vậy, cô lại chui vào ổ chăn ấm áp hồi tưởng lại giấc mơ cuối cùng.
Cuộc điện thoại làm phiền người khác kia lại vang lên.
Trần Vũ mím môi, vươn tay cầm lấy điện thoại di động, click vào nút nghe màu xanh lá.
“Alo?”
Mùi hương hoa huệ và trái cây thoang thoảng tràn ngập trong phòng ngủ không kém rèm, ở đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng thở đủ cho người ta biết được anh ta đang nghe điện thoại giống như kẻ trốn trong bóng tối chỉ muốn nghe thấy giọng nói của cô.
Trong lòng Trần Vũ biết rõ ràng là ai: “Sau này đừng gọi đến nữa.
”
Cô cúp máy.
Sau khi block số điện thoại lạ này, Trần Vũ nhắm mắt lại, nhớ lại giấc mơ tối hôm qua.
– –
Bỗng dưng cơn gió lạnh của mùa đông thổi vào thành phố, mùa thu rất ngắn nhưng mùa đông lại rất dài.
Thật ra lá cây trên đường cũng không rụng nhiều, màu xanh và màu vàng lẫn lộn, hai hàng cây ngô đồng vẫn lớn như vậy, không hề lộ vẻ hiu quạnh chút nào vẫn to lớn hùng vĩ, vẫn có thể che đi ánh mặt trời bị mây đen che khuất.
Người đi đường thay áo khoác to, áo lông cao cổ, còn có khăn quàng cổ bằng lông cùng màu với áo khoác nhìn rất ấm áp.
Học sinh Nhất Trung sắp sửa phải đối diện với kỳ thì tháng lần thứ hai, hơn một tháng nữa là kỳ thi cuối kỳ, một học kỳ sắp kết thúc.
Phòng học sáng sủa sạch sẽ, hàng cây đã qua mùa hoa nở ở ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi qua, lá cây rung rinh.
Trần Vũ lại rủ Mạnh Hinh Nguyệt đi đọc sách.
Mạnh Hinh Nguyệt là một học sinh nghiêm túc, chỉ cần Trần Vũ nói, cô ấy sẽ nghe theo răm rắp.
Một tháng rưỡi, Mạnh Hinh Nguyệt đã có thể đọc bài tiếng Anh thành tiếng, Trương Lăng ngồi phía sau cuối cùng cũng không thể chê cười cô ấy nữa.
Sau khi Trương Lăng tranh chấp với Tề Phi Nhai, lại giơ sách che mặt cười nhạo cô ấy, có lẽ Mạnh Hinh Nguyệt nghe thấy, dừng lại một chút, Trần Vũ bảo cô ấy ngồi xuống gọi Trương Lăng đọc tiếp.
Trương Lăng có chút thấp thỏm, nhìn biểu cảm của cô Trần, sau đó đọc tiếp đoạn phía sau Mạnh Hinh Nguyệt.
Tiết này cậu đã bị gọi ba lần, lần cuối cùng Trần Vũ vỗ vai cậu.
Trương Lăng hiểu ý của cô, ngẩng đầu lên len thấy cô Trần đang ngẩng mặt viết lên bảng đen, phấn viết trong tay cô biến thành dòng chữ tiếng Anh xinh đẹp.
Sau đó Trương Lăng không cười nhạo Mạnh Hinh Nguyệt nữa.
Hiện tại, căn bản không cười được nữa, bạn học đều cảm thấy khẩu ngữ của Mạnh Hinh Nguyệt tiến bộ, ban đầu cô bé nói chuyện mang theo giọng điệu mềm mại của người địa phương bây giờ đọc tiếng Anh gần như đúng với tiêu chuẩn.
Đám học sinh vây quanh Mạnh Hinh Nguyệt hỏi cô ấy luyện khẩu ngữ như thế nào, cô ấy mở quyển vở thật dày ra chia sẻ với bạn học những gì mà cô Trần đã dạy cho cô ấy.
Trương Lăng dỏng lỗ tai lên nghe.
Mạnh Hinh Nguyệt lại lơ đãng nhìn Tề Phi Nhai đang che mặt ngủ bên cạnh cửa sổ.
–
“Cô Trần!”
Trần Vũ mới vừa đi vào văn phòng, thầy giáo Toán học ở văn phòng khác gọi cô lại.
Anh ta đeo kính, dáng vẻ học thức, anh ta từ chỗ ngồi đứng dậy đi tới, bước chân của Trần Vũ dừng lại, liếc nhìn hộp quà màu vàng nhạt trong tay anh ta.
“Cô Trần.
” Thẩm Ngôn cúi đầu nhìn hộp quà trong tay sau đó đôi mắt sau lớp kính nhìn về phía Trần Vũ, hôm nay cô mặc áo lông cao cổ màu xám nhạt, làn da càng trắng hơn, tóc dài mềm mại buông xõa, cực kỳ dịu dàng.
Anh ta nói: “Cuối tuần có về quê một lần, đây là hạt sơn tra mới làm ở chỗ chúng tôi.
”
Trần Vũ nhận lấy hộp quà, nhướng mày: “Vậy chắc chắn rất ngon, cảm ơn thầy Thẩm nhé.
”
“Không cần cảm ơn, nếu ngon sau này sẽ mang cho mọi người nữa.
”
Gương mặt thầy Thẩm đỏ lên, nở nụ cười.
Anh ta khiêm tốn dùng ‘cho mọi người’, cô Trương ở một bên mà Thẩm Ngôn không nhìn thấy nháy mắt với cô vài cái.
Đợi đến khi Trần Vũ quay về chỗ ngồi, cô Trương ôm ly nước đi tới, kéo ghế dựa ra, nhìn hạt sơn tra trong túi, ghé sát, nhỏ giọng hỏi cô: “Cô Trần, cô không nhìn ra thật à?”
Trần Vũ liếc cô ấy một cái, cô Trương lại cười.
“Nhìn ra rồi đúng không, vừa rồi thầy Thẩm phát cho từng người trong văn phòng, chỉ đặt tại chỗ ngồi của bọn họ, chỉ có một mình cô là anh ta gọi lại rồi đưa cho cô.
”
“Sao, có suy nghĩ thế nào?”
Trần Vũ đang cúi đầu sắp xếp lại cặp sách: “Chẳng có suy nghĩ gì cả, người ta chỉ đưa một hộp sơn tra mà thôi, cô đừng nghĩ nhiều như vậy.
”
Cô Trường ‘xì’ một tiếng: “Tôi nói này, không phải cô còn đang nhớ đến chồng cũ của cô đó chứ?”
“Không có!” Trần Vũ đặt túi xách xuống, vặn eo, bất đắc dĩ nhìn cô ấy: “Mới qua bao lâu chứ, tôi không có nghĩ đến chuyện này.
”
“Nếu thầy Thẩm thổ lộ với cô thì sao?”
Trần Vũ: “Yêu đương nơi công sở không có kết quả tốt.
”
Cô Trương trợn trắng mắt: “Giáo viên như chúng ta cũng không tính là yêu đương nơi công sở, cô yêu đương với thầy giáo trường bên cạnh mới làm cho phòng giáo vụ của chúng ta đau đầu đó.
”
Thấy Trần Vũ không có phản ứng gì, cô ấy lại nói: “Thầy Thẩm của chúng ta cũng không tệ, cao khoảng 1m8, mặt cũng dễ nhìn, lại là giáo viên cấp ba giống cô, cùng biên chế, thật đẹp đôi!”
Trần Vũ vỗ nhẹ Trương Du một cái, cạn lời: “Cô đừng nói nữa, không thể đâu.
”
Cô giáo Trương vuốt tay hoa lan, bắt chước cô ấy một cách kỳ lạ: “Không thể đâu… Đủ rồi, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
”
Trần Vũ mặc kệ cô ấy, đeo túi xách lên: “Được rồi, tôi đi đây, ngày mai gặp.
”
– –
Ngày hôm qua là ngày cuối cùng của đội trang trí, trước khi rời đi, họ đã thu dọn phế liệu xây dựng trong nhà, Trần Vũ dọn dẹp một chút đồng thời đóng các cửa sổ đã mở suốt một ngày.
Cô nghĩ là may mắn ở gần, nếu ở khá xa nơi hiện tại đang ở thì trời mưa sẽ không kịp đóng cửa sổ, đến lúc đó nước mưa hắt vào thì càng phiền phức.
Chu Duật gửi tien nhắn Wechat cho cô, hỏi bây giờ cô đang ở đâu.
Ngón tay Trần Vũ dừng trên cuộc hội thoại một lúc, tạm thời chưa trả lời anh.
Nhưng Chu Duật đã gửi một tin nhắn tới, anh gửi một hộp quà, bên trong hộp quà là các loại quả mới mẻ: Công ty phát, cô có nhà không? Tôi chờ cô ở dưới lầu.
Trần Vũ đi vào thang máy, cô buông di động, cửa thang máy phản chiếu lỗ tai của cô ấy hơi hồng lên.
Cô hít sâu một hơi, cửa thang máy mở ra, cô đi đến tầng 30.
Chu Duật ôm một hộp na, ngẩng đầu nhìn số tầng thang máy, hôm nay anh mặc một chiếc áo lông cao cổ màu xám đậm, bên ngoài mặc áo khoác màu xám trông càng cao hơn.
Trần Vũ đi ra, Chu Duật hỏi cô: “Vừa rồi ở tầng 26 sao?”
Trần Vũ: “Ừm, đi làm vệ sinh một chút.
”
Ánh mắt của cô nhìn mấy quả na, không nhìn vào mắt anh: “Tớ ăn không hết nhiều như vậy, tớ lấy ba quả là được rồi.
”
Chu Duật: “Cậu có thể đem đi chia cho các giáo viên khác, nhà mình còn có một hộp nữa.
”
“Tớ tự…”
Chu Duật dịu dàng nhưng lại không cho người khác từ chối: “Tớ đem lên cho cậu.
”
Cô bắt đầu cấu vào lòng bàn tay mình, đây là thói quen được hình thành từ lúc nhỏ, khi căng thẳng sẽ cấu lòng bàn tay.
Không đau, chỉ cấu nhẹ lòng bàn tay giống như ấn vào miếng bọt biển là có thể kiềm chế tình trạng căng thẳng cũng xem như là trạng thái do áp lực tạo ra.
Hàng ngày Trần Vũ ít nói, Chu Duật nhìn cô ấy, Trần Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chắm con số từng tầng lầu thay đổi, tóc vén qua tai rũ ở trên vai.
Chu Duật thu hồi tầm mắt, lại phát hiện cô khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh cong môi.
Rất nhanh thang máy đã tới, không gian thang máy chỉ có hai người thừa rất nhiều.
Chu Duật giú cô dọn đồ gửi cho Hứa Tố, cái thùng có lớn hơn nữa thì Trần Vũ cũng không cảm thấy không gian này nhỏ hẹp.
Cô giấu đi một vài suy nghĩ không rõ ràng, là suy nghĩ đó khiến cho không khí trong thang máy loãng hơn, tiếng hít thở rõ ràng hơn.
Tới tầng 15, Chu Duật ôm thùng hoa quả đứng phía sau Trần Vũ, chờ cô mở cửa.
Anh đặt thùng quả ở trên bàn ngay bậc thầm ngoài cửa, trên giá có một đôi dép lê thuộc về anh, là anh tự mang đến đây.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Vũ tự nhiên dời ánh mắt đi: “Cảm ơn cậu.
”
Chu Duật cười một tiếng: “Không mời tớ ở lại ăn cơm tối sao?”
“Hả?”
Có lẽ Trần Vũ không ngờ trái cây có thể đổi lấy cơm tối, đôi mắt tròn xoe nhìn anh,
“Nói đùa đó, tớ đi đây.
”
Chu Duật đóng cửa phòng 1501 tòa 26 lại, không nhịn được nhớ lại dáng vẻ mất tự nhiên của cô ngày hôm nay.
Trần Vũ đóng cửa lại, cô rót một ly nước chanh ngồi ở trên sô pha uống từng ngụm một.
Có lẽ là do giấc mơ ngày hôm qua quấy nhiễu, uống từng ngụm nước chanh ừng ực khiến tim đập nhanh hơn.
Đợi sau khi uống hết một cốc nước chanh lớn, Trần Vũ đứng dậy bỏ quả na vào trong tủ lạnh, hiện tại quả na rất hiếm, là đợt cuối cùng trong mùa thu.
Cô bổ một quả ra, bổ như bổ dưa, chia làm những cánh nhỏ, thịt quả na mềm mại, dính hơn quả bơ, hương vị ngọt thanh, thịt quả hòa tan ở đầu lưỡi mềm ngọt như bông.
Trần Vũ nghĩ một chút, lại lấy năm quả na ra.
Mở cửa sổ nhỏ trong phòng bếp ra, gió lạnh thổi đến mức khiến cho cốc đong đo bằng thủy tinh rung lên.
Trần Vũ cầm dao, lấy hạt ra, cắt thành những miếng nhỏ để vào bát sứ nhỏ dự phòng.
Lần trước làm sửa đông lạnh là lúc đầu hạ, Hứa Tố thích ăn nho, cô mua nho xanh và nho đen gọt vỏ và bỏ hạt làm thành sữa nho đông lạnh, một nửa đem đến cho các giáo viên trong trường nếm thử, một nửa đến Hứa Tố mang đến công ty làm điểm tâm.
Trần Vũ vừa dùng cây đánh trứng đánh tan, vừa đổ một ít đường trắng và bột sương sáo vào trong nổi sữa bò, sau khi quấy đầu sữa bò trở nên đặc quánh lại, lấy xa xay thành nước rồi đổ vào trong có hơi sền sệt.
Lụp bụp lụp bụt, sữa trong nồi bắt đầu nổi bọt khí.
Cô tắt lửa, đổ sữa bò trong ngồi vào trong khuôn trong suốt, mỗi ô vuông nhỏ chỉ đổ một nửa để cho vào tủ lạnh.
Sau khi làm các bước tương tự để làm nước ép trong suốt với cùi quả na đổ lên bánh sữa trắng và mềm.
Thành quả là thạch sữa na, lớp bên dưới màu trắng sữa, lớp bên trên màu trong suốt, lớp trong suốt có cùi na thái hạt lựu.
Trần Vũ chọn một góc độ đẹp của thạch sữa, chụp một tấm sau đó đem phần còn lại để vào ngăn mát tủ lạnh.
Cô click mở khung chát với Chu Duật, lúc đang do dự đúng lúc Chu Duật gửi tin nhắn tới, anh chụp một quả na được bổ ra, hỏi cô: Trần Vũ, có ngọt không?
Trần Vũ: Ngọt lắm.
Chu Duật: Tớ cũng cảm thấy rất ngọt.
Trần Vũ múc một miếng thạch sữa đông lạnh cho vào trong miệng, vị tương mát ngọt lành tràn ngập trong khoang miệng, cô vẫn không gửi tấm ảnh thạch sữa đông lạnh cho Chu Duật.
------oOo------