Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 3




Tháng này có một trận mưa sao băng, theo đài thiên văn dự báo thì trận mưa sao băng này mười năm mới có một lần, Hứa Tố và Trần Vũ đã hẹn trước với nhóm bạn cuối tuần sẽ lái xe lên núi Liên Vân ngắm mưa sao băng.

Vào ngày thứ sáu, Hứa Tố và Trần Vũ mua sẵn đồ ăn nhẹ và một ít nhu yếu phẩm cần thiết cho việc cắm trại ở siêu thị gần nhà, sau đó về nhà tìm lại chiếc lều đã dùng vài năm về trước.

Ngày hôm sau tiết trời hửng nắng, bầu trời trong xanh chỉ có lác đác vài ba đám mây trôi lững lờ.

Hứa Tố và Trần Vũ đi cùng nhau trên một chiếc xe, ở trong gara, Hứa Tố vừa mới khởi động xe thì một chiếc Land Rover nhẹ nhàng chạy đến gần xe hai người họ, sau đó đi qua nhà để xe rồi lái vào phần đường đỗ xe trong nhà để xe.

Vừa nhìn thấy chiếc xe kia, Hứa Tố đã biết chủ nhân chiếc xe là ai.

Chiếc Land Rover dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông ngồi trên ghế lái mặc một bộ đồ thoải mái màu đen, tóc tai rối tung, bởi vì da anh ta quá trắng, dáng vẻ lại nho nhã, điển trai khiến vẻ mặt vốn dĩ khá lạnh lùng của người đàn ông thêm vài phần hấp dẫn.

Chu Duật một tay cầm vô lăng, tay khác lại chỉ về phía trước: “Tôi đi đón Minh Dương, hai người đi trước đi.”

Hứa Tố ra dấu Ok, chiếc xe Land Rover liền lăn bánh chạy đi.

Mercedes-Benz chậm rãi rời khỏi nhà để xe, ánh nắng chói chang gay gắt của mùa hè chiếu lên thân xe.

Trần Vũ kéo tấm chắn ánh sáng thả xuống, nhìn vào gương ngắm khuôn mặt trang điểm của mình, cùng Hứa Tố nói chuyện phiếm: “Thật hiếm khi thấy Chu Duật rảnh rỗi như vậy.”

“Cậu ta cũng rất bận, hai ngày trước hỏi trong nhóm thì không thấy trả lời, còn tưởng rằng không đi được, cuối cùng thảo luận xong thì cậu ta lại nhắn “được”, mọi người còn giật mình hỏi cậu ta là ai, từ đâu xuất hiện trong nhóm này nữa.”

Từ trước đến nay Chu Duật đều rất kiệm lời, Trần Vũ bật cười haha: “Hơn nữa cậu ấy luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không phải anh nhờ em giúp cậu ấy tìm đối tượng sao? Em liền giới thiệu giáo viên ngữ văn cho cậu ấy, anh đoán xem kết quả thế nào?”

Hứa Tố tò mò hỏi: “Sao?”

Trần Vũ: “Giáo viên ngữ văn trở lại với vẻ mặt một lời khó nói hết, sau đó nói với em,  cô Trần, người bạn mà cô giới thiệu chỉ nói đúng 3 câu. Em hỏi cô ấy là 3 câu nào. Cô ấy nói: ‘Cô ăn gì?’, ‘Ăn được không?’, ‘Tôi sẽ trả tiền?’.”

Nghe xong Hứa Tố cũng bật cười: “Chu Duật chính là loại đàn ông như vậy mà.”

Xe chạy ra đến ngoại thành, phong cảnh liền trở nên bình dị, gần gũi, nhờ thời tiết tốt, Trần Vũ chụp lại không ít ảnh và video để làm tư liệu, có thể trực tiếp dùng luôn không cần phải qua chỉnh sửa.

Ở trạm dịch vụ tiếp theo, sau khi Hứa Tố lái xe được 3 tiếng đã gần đến điểm đến, Trần Vũ lo lắng Hứa Tố lái xe mệt mỏi, muốn cùng anh đổi vị trí.

Hứa Tố uống cạn một chai nước suối lấy tinh thần, xua tay đem chai nước rỗng ném vào thùng rác: “Anh không mệt, gần như vậy đổi người lái làm gì?”

45 phút sau, Hứa Tố phóng xe nhẹ nhàng trên con đường lên núi Liên Vân.

Đường lên ngọn núi Liên Vân không khí tươi mát, nhiệt độ cũng không thấp, cỏ cây bị cháy nắng tỏa ra hương thảo dược thoang thoảng.

Hứa Tố lái xe vào bãi đỗ xe trên sườn núi Liên Vân, lúc này cũng có một cặp vợ chồng khác vừa tới, hai chiếc xe đỗ gần nhau, Từ Tĩnh Văn vừa xuống xe liền chạy tới bên cạnh Trần Vũ.

Sáu người đi cắm trại đều là bạn học chung trường cấp 3. Từ Văn Tĩnh, Chu Duật và Trần Vũ là bạn học cùng lớp, chồng của Từ Tĩnh Văn là Trần Nhất Gia, Minh Dương và Hứa Tố học lớp bên cạnh.

Vào thời điểm đó Từ Văn Tĩnh và Trần Vũ là bạn cùng bàn, Từ Văn Tĩnh xứng đáng là học bá xuất sắc nhất, xếp hạng chưa bao giờ rời khỏi top 5, Trần Vũ có lẽ nằm trong top 20 của lớp.

Gia cảnh của Từ Tĩnh Văn không tệ, gia đình đều là người trong ngành giáo dục sinh ra những đứa con tài giỏi, ăn nói lưu loát, thời cấp 3 Trần Vũ là người rất nhút nhát, đa phần đều im lặng.

Hai người có tính cách trái ngược nhau nhưng lại ngồi cùng bàn, ai sáng suốt đều nhận ra được Từ Văn Tĩnh rất dựa dẫm vào Trần Vũ.

Từ Văn Tĩnh không biết tại sao bản thân ỷ lại vào Trần Vũ nhiều như vậy, ngồi cùng bàn không bao lâu cô cảm thấy cô gái này không tệ, sau đó Trần Vũ nói muốn đi dạo ở sân thể dục, Từ Văn Tĩnh cũng đi theo, Trần Vũ nói muốn ở lại ôn tập, Từ Văn Tĩnh lập tức nói với gia đình tối cô không ăn cơm ở nhà.

Trần Nhất Gia thấy vợ mình đi bên cạnh Trần Vũ, không nhịn được mắt trợn tròn lên, rồi than vãn với Hứa Tố đang lấy lều ở bên cạnh: “Tôi hỏi đại luật sư nhà tớ có muốn đi xem mưa sao băng không? Cô ấy nói không rảnh, tôi nói Trần Vũ cũng đi, đại luật sư liền hỏi đi ngày nào.”

Hứa Tố bị chọc cười, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Vũ đang bôi kem chống nắng cho Từ Văn Tĩnh, vẻ mặt không tán thành đang lải nhải không ngừng, bình thường một mình Từ Văn Tĩnh cãi thắng trăm người bây giờ lại giống như con chim cút, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Một lúc sau Chu Duật cũng lái xe tới, vừa đậu xe xong Minh Dương đeo kính râm, mặc một chiếc quần màu trắng từ ghế phụ nghênh ngang đi xuống, nhìn tư thế này còn tưởng cậu ta là đại vương núi này tới đây để khảo sát.

Chu Duật không nói gì chỉ từ ghế lái xe bước xuống, người người cao ráo, tính cách trầm ổn, lớn lên đẹp trai, khoảnh khắc đứng song song cùng Minh Dương khiến Minh Dương từ đại vương trở thành một tên thổ phỉ.

Từ sườn núi đến điểm cắm trại không xa lắm nhưng đi bộ cũng mất khoảng 10 phút.

Hai người phụ nữ xách hai túi đồ nhẹ nhất chứa đồ ăn, bốn người đàn ông còn lại cõng theo lều, nước và dụng cụ cắm trại trên lưng, cả nhóm đi theo con đường dành cho người đi bộ lên núi.

Dọc đường đi phong cảnh rất đẹp, cỏ cây dưới ánh sáng mặt trời tỏa một mùi hương thanh mát, ngọt ngào.

Trên núi địa hình thoáng đãng, mọi người dựng trại gần mấy cái cây cổ thụ, mọi người vừa làm vừa thở hổn hển vì mệt, Trần Vũ nhóm một bếp lửa nhỏ đơn giản, chờ mấy người đàn ông làm xong cả người đầy mồ hôi lại gần thì nồi cũng vừa sôi.

Đem nắp nồi nhấc lên, một mùi hương cay nồng xộc thẳng vào mũi, Minh Dương hai mắt đẫm lệ: “Mùi hương thật sự quá thơm.”

Anh ta giống như bị đồ ăn trong nồi hút hồn, cả linh hồn đã bay vào trong nồi vậy.

Vài ngày trước mọi người đã bỏ phiếu, cùng nhau quyết định ăn lẩu Mala*, nghĩ đến thời tiết nắng nóng mà ngồi ăn ở dưới gốc cây đúng là càng cay, càng nóng lại càng ngon.

[*lẩu Mala (malatang): là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.]

Trần Vũ nắm rất rõ tỷ lệ để pha nước lẩu, nước lẩu thơm cay, tê lưỡi vừa phải, tránh kích t.hích dạ dày.

Tấm vải dã ngoại được trải ra, với một nồi lẩu bé thế này thì cánh mày râu không thể ăn no được, vì thế trên tấm vải bày ra rất nhiều món khác: sushi, một ít cơm tự nấu, trái cây và một bịch gà rán mà Minh Dương rất thích ăn.

Lúc này trời đã sắp tối, thời tiết trở nên nóng bức, bóng cây in trên nền đất, mọi người ngồi thành vòng tròn, vừa ăn đồ ăn, vừa ngắm hoàng hôn từ xa, nắng chiều ửng hồng như cánh hoa, phong cảnh xung quanh càng đẹp hơn, khiến tâm trạng mọi người trở nên đặc biệt thích thú.

Tới núi Liên Vân ngắm mưa sao băng không chỉ mỗi 6 người bọn họ mà còn có hai nhóm người nữa, ngọn núi khá lớn nên ba nhóm người nhau khá xa nhau.

Nồi lẩu tỏa ra mùi hương cay nồng, có một chàng trai ở nhóm khác, có lẽ là sinh viên đi tới, nhìn thấy Trần Vũ rồi nói chuyện cùng với cô, khen nồi lẩu rất thơm.

Khen xong còn không đi, đứng lại nói thêm gì đó với Trần Vũ, thấy thế sắc mặt Hứa Tố có vẻ không được tốt, anh định đi qua chỗ Trần Vũ xem sao thì thấy Minh Dương và Chu Duật đã đi tới, nhưng Minh Dương chạy nhanh hơn, chạy qua chỗ anh chàng sinh viên nói gì đó, khiến anh ta bỏ đi.

Minh Dương chạy về tiếp tục làm việc, trong miệng nói: “Muốn lấy đồ ăn từ miệng Minh Dương này hả, nằm mơ đi!”

Màn đêm dần buông xuống, gió đêm thổi dịu dàng.

Xung quanh núi Liên Vân không có ánh đèn neon đầy xa hoa, tấp nập của thành phố, hoàng hôn vừa xuống, màn đêm liền kéo tới, cả bầu trời xuất hiện những vì sao giống như một dòng sông kéo dài đến vô tận.

Gió trên núi Liên Vân thổi tan cái nóng oi bức của ngày hè, đem lại một làn gió mát mẻ cho cuộc sống.

Trần Vũ lấy áo khoác từ trong lều ra cho Hứa Tố mặc, là áo khoác đôi, hai người dựa vào nhau, vô cùng ấm áp.

Minh Dương đứng ở một bên bĩu môi, khuỷu tay chạm nhẹ vào người Chu Duật: “Cậu có ngửi thấy mùi ngọt ngấy của tình yêu chưa?”

Ánh mắt Chu Duật liếc qua cặp đôi kia một cái nhưng không nói gì.

Dựa theo dự báo mưa sao băng phải 2 tiếng nữa mới xuất hiện, 6 người quyết định chơi nói thật hay thử thách.

Có một ít nước trong chai, chai nước xoay tròn trên bìa carton, người đầu tiên bị quay trúng sẽ bốc thẻ bài còn người thứ hai phải lựa chọn giữa nói thật hoặc là thực hiện thử thách.

Chai nước từ từ di chuyển, cuối cùng dừng lại ngay vị trí Chu Duật.

Chu Duật bốc một thẻ bài, trên thẻ ghi lời nói thật, mặt sau là thử thách.

Lần thứ hai chai nước di chuyển, dừng ngay chỗ Minh Dương.

“Tôi chọn thử thách.”

Không đợi Chu Duật hỏi, Minh Dương đã trực tiếp trả lời, cậu ta xoa tay, cả người nóng lòng muốn thực hiện thử thách.

Chu Duật lật mặt sau của thẻ bài, ánh mắt quét qua dòng chữ, khóe môi giật giật, nhìn biểu cảm đó của Chu Duật khiến Minh Dương cảm thấy bất an, cậu ta vừa định nói gì đó, thấy Chu Duật nhìn về phía mình nói: “Mời bạn qua bàn bên cạnh, xin số điện thoại của một người khác giới.”

Chỗ này là chỗ cắm trại làm gì có bàn bên cạnh, chỉ có nhóm cắm trại bên cạnh thôi.

Mọi người đột nhiên cười thành tiếng, vẻ mặt Minh Dương chua xót nói: “Không phải chứ, buổi chiều tôi mới đuổi người ta đi xong.”

Mọi người khuyên can mãi, Minh Dương không tình nguyện đứng lên đi sang lều bên cạnh, người đối diện nghe Minh Dương nói, quay đầu lại ngạc nhiên nhìn qua phía bên này, không lâu sau Minh Dương trở về, biểu cảm rất tự đắc, lắc lắc điện thoại nói: “Thú vị đấy.”

Đợt thứ hai, vòng quay đầu tiên lại chỉ về phía Chu Duật, anh bất đắc dĩ lại phải bốc một lá bài khác.

Cũng may lần này không phải Minh Dương trúng đạn, lần này người trúng đạn là Hứa Tố.

Hứa Tố: “Sự thật.”

Anh đã có vợ rồi, thực hiện thử thách có lẽ không được phù hợp lắm.

Chu Duật đọc qua một lần thẻ bài sau đó nhướng mày, bình thường anh rất lạnh nhạt, giống như một núi băng, ngay cả nhân viên cũng thấy anh khó gần, nhưng cũng không cảm thấy anh quá nghiêm khắc, chỉ vì anh có một đôi mắt rất đẹp, đuôi mắt vừa hẹp vừa dài, rất sáng và trong.

Mà ngay lúc này, ánh mắt của Chu Duật có vài phần bối rối không biết phải làm sao.

Hứa Tố cho rằng anh đã chọn nhầm, nhưng lực chú ý lại bị câu nói của Chu Duật thu hút.

“Mời bạn nói ra một ưu điểm của người yêu cũ và một nhược điểm của người yêu hiện tại.”

Không khí như bị dừng đột ngột, vài người không nhịn được há hốc mồm.