“Không phải.”
Trần Vũ không ngờ Chu Duật sẽ đoán thử, cô thản nhiên trả lời anh: “Là Lâm Thiên, Lâm Thiên quay lại rồi, có lẽ là cậu ấy đang gặp nguy hiểm ở quán Bar, lúc nãy đã gọi điện cho Hứa Tố, thế nên Hứa Tố đi tìm cậu ấy rồi.”
Bên ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, giống như có một thùng nước đổ xuống tấm kính chắn gió vậy.
Cô không biết Chu Duật sẽ nghĩ như thế nào, bây giờ cô cũng chẳng còn tâm trí suy đoán ý nghĩ của anh nữa rồi.
Trần Vũ thầm nghĩ, đợi khi đến quán Bar, cô sẽ không trốn ở trong xe tránh mưa như bây giờ, chỉ biết im lặng, cũng không cần đến khoảng thời gian tự hỏi mình ngắn ngủi ấy nữa.
Cô sẽ không một chút do dự nào mở toang chiếc hộp này ra, nhưng lại không biết rằng sau khi mở ra rồi bên trong sẽ là một bản đồ án, hay là một bí mật gì đấy không thể lường trước được.
Xe rẽ qua một khúc cua rồi đỗ vào làn đậu xe trước quán Bar.
Trần Vũ liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe đỗ trước quán Bar trước mắt, sau khi tận mắt nhìn thấy trong đầu cô hàng chữ “Quả nhiên là thế” như một tảng đá rơi thẳng xuống.
Xe dừng lại, Trần Vũ tháo dây an toàn, quay đầu cười, mang theo ý có lỗi nhìn Chu Duật: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây, muộn quá rồi, tôi cũng không biết phải đợi đến khi nào, cậu về trước đi, cuối tuần này tôi mời cậu ăn cơm được không?”
Chu Duật cũng kéo phanh tay: “Tôi ở đây đợi cậu.”
Trần Vũ hơi sửng sốt: “Hả.”
“Nếu xảy ra tình huống gì đặc biệt, tôi còn có thể giúp cậu.”
Giọng nói của Chu Duật trầm thấp mang theo một chút lười biếng, Trần Vũ giống như nghe anh đọc lại vài chữ, nhưng lại không cẩn thận nghe rõ.
Trần Vũ đang định nói không cần đâu, đột nhiên Chu Duật hỏi: “Đó là Hứa Tố?”
Cô nhìn theo tầm mắt Chu Duật, rồi đột ngột dừng hẳn lại.
Ở trước cửa quán Bar, Hứa Tố đang dùng tư thế bế theo kiểu công chúa ôm một cô gái mặc váy trắng, hai mắt Trần Vũ mở to, mọi suy đoán đau lòng như bỗng chốc đã có một hình ảnh chính xác.
Trần Vũ sửng sỡ, nhất thời không thể nói được lời nào.
Nước mưa che mất tầm nhìn, tức giận, chua xót lẫn thất vọng đột nhiên ngang ngược vô lý vọt thẳng lên hốc mắt cô, Trần Vũ mím môi, mở cửa xe.
“Đợi đã.”
Trần Vũ cúi đầu, Chu Duật đưa cho cô một chiếc ô màu đen: “Đừng để mình bị ướt.”
Anh vẫn không hề có một chút biểu cảm nào cả, cho dù nhìn thấy người anh em đã có vợ của mình dùng một phương thức thân mật như vậy ôm lấy bạn gái cũ, anh vẫn bất động như thế. Bên trong xe không bật đèn, chỉ có cơn mưa phản chiếu lại ánh đèn đường không mấy sáng sủa ở lối vào quán Bar, dưới bóng của những hạt mưa nhuộm đủ màu sắc, nhìn thấy đuôi mắt hơi rủ xuống của anh, đuôi mắt của anh trời sinh đã lãnh đạm, bây giờ sự thờ ơ đó vơi bớt đi trông anh trở nên dịu dàng hơn không ít.
Trần Vũ nhận lấy ô, cảm xúc kích động khi nãy cũng dịu đi một chút.
Cô mở cửa xe ra, bung ô, bên ngoài xe là mưa to gió lớn, vẫn may là cô đứng ở dưới ô, nếu không nhất định sẽ ướt đẫm cả người.
____
Thời gian Hứa Tố chạy đến quán bar rất nhanh, anh chạy xuyên qua đám đông náo nhiệt trong quán bar, rồi tìm thấy Lâm Thiên đã uống đến mơ say mơ màng ở trên một chiếc ghế dài.
Vây quanh cô là những người đàn ông và phụ nữ cũng đang uống rượu, cũng may chỉ là chơi trò xúc xắc uống rượu thôi, những dự đoán xấu nhất trước đó của anh không xuất hiện.
Lâm Thiên đã uống say, cô đưa tay chỉ vào một người đàn ông ở trong đó nói: “Tôi không uống nữa, không uống nữa đâu, tại sao anh còn bắt tôi uống tiếp chứ, bây giờ bạn trai tôi đến đón tôi ngay đây…”
“Gọi bạn trai của cô đến đây uống cùng đi, mỹ nhân à, bạn trai của cô cũng rất đẹp trai đó nha.…”
Hứa Tố nhìn một đám người xa hoa trụy lạc này, bỗng dưng cảm thấy một cơn tức giận vô cớ nổi lên với Lâm Thiên.
Anh đi đến hàng ghế dài phía trước, cúi đầu nhìn Lâm Thiên đang hai má đỏ bừng: “Em có đi hay không?”
Nhận ra âm thanh quen thuộc này, Lâm Thiên đẩy người đàn ông đang che trước mặt cô ta ra, ngẩn ngơ nhìn Hứa Tố: “Hứa Tố.”
Hai mắt cô ta tự nhiên trào ra từng đợt nước mắt, cứ nhìn chằm chằm Hứa Tố rồi rơi nước mắt như thế, giống như không nói được lời nào, vô cùng tủi thân, một bộ dáng rất không cam lòng.
Hứa Tố nhắm mắt, rồi đưa tay ra, Lâm Thiên không phản ứng lại, Hứa Tố trầm giọng nói: “Không đi phải không? Vậy anh đi đây.”
Hai tay Lâm Thiên lập tức bắt lấy tay Hứa Tố, nương theo lực đứng lên, nhưng cô ta thật sự uống rất nhiều, vốn dĩ lúc nãy ngồi thì không sao, bây giờ đứng lên hai chân như không còn chút sức lực nào, nhũn chân lập tức ngã xuống.
Đám nam nữ phía sau hô lên một tiếng rồi khó khăn đỡ lấy cô, Lâm Thiên mới đứng vững được.
Trước mắt cô mơ hồ nhìn không rõ thứ gì, chỉ có gương mặt đang tức giận của Hứa Tố là nhìn thấy chân thật nhất, bỗng dưng Lâm Thiên tủi thân gọi anh: “Hứa Tố, tại sao anh lại tức giận với em chứ…”
Người con trai bên cạnh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói với Hứa Tố: “Người anh em à, bạn gái anh hình như uống say rồi.”
“Không phải là bạn gái.”
Hứa Tố một hai phủ nhận.
Đám nam nữ phía sau nhìn nhau, lúc này vị mỹ nhân này luôn miệng nói là bạn trai sẽ đến đón cô ấy, bên trong có một người như hiểu rõ mọi chuyện nói: “Anh trai à, bạn gái đòi chia tay phải không? Bạn gái ấy mà, là phải được yêu thương, cậu xem cậu lạnh lùng này, ở bên một đại mỹ nhân như vậy cậu cười một cái không được ư?”
“Đã nói là không phải bạn gái, là bạn bè bình thường.”
“Bạn bè bình thường?” Giọng nói lạnh nhạt của một cô gái trong đó vang lên: “Bạn bè bình thường mà anh đỏ mắt chờ đợi rạng sáng 1,2h chạy đến đây đón cô ấy sao?”
Câu nói này thật làm người khác cảm thấy không thoải mái.
Hứa Tố mím chặt môi, anh không cần thiết phải đi phân giải rõ ràng suy đoán của những người không liên quan này.
Anh nắm lấy cánh tay Lâm Thiên, cho cô một điểm tựa, trọng lượng cả người Lâm Thiên đều dựa vào Hứa Tố, cô dùng cả hai tay nắm lấy tay Hứa Tố nhưng vẫn không có cách nào dùng sức được.
Sau khi trượt ra vài lần, Lâm Thiên ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn Hứa Tố: “Hứa Tố, em không nắm chắc được, anh đừng vội được không, em rất khó chịu.”
Hứa Tố cúi đầu, Lâm Thiên không đứng vững được, bám vào tay anh như muốn ngã xuống đất đến nơi rồi.
Đám nam nữ vây xung quanh đều hô lên: “Ôm lấy đi! Ôm lấy đi!”
Cơn bực bội như một ngọn lửa không có cách nào dập tắt, nước mắt của Lâm Thiên lúc nãy mới làm dịu đi được một chút, bây giờ lại nhen nhóm lên một lần nữa.
Hứa Tố không một chút dịu dàng nào bắt lấy cánh tay Lâm Thiên, trở tay cô sang rồi ôm cô lên, xung quanh là một tràng tiếng hoan hô vui mừng, như là đang chúc mừng một câu chuyện tình yêu “Gương vỡ lại lành” vậy.
Hứa Tố không có một chút vui sướng nào, anh chỉ cảm thấy lo âu và phiền muộn.
Anh ôm người ra ngoài cửa, xe đang dừng ở trong màn mưa, Lâm Thiên được anh ôm, ngoan ngoãn tựa lên vai anh.
Bảo an ở cửa quán Bar bung ô ra, che chắn cho anh và Lâm Thiên ra trước cửa xe. Hứa Tố mở khoá xe, khó khăn kéo cánh cửa sau của xe ra, nhưng cửa xe lại không làm theo, bị cấn lại bởi cẳng chân của Lâm Thiên đang đặt trên tay Hứa Tố, cứ định khép lại.
Ngay lúc này, có người đến mở hoàn toàn cửa xe ra, thuận tiện cho Hứa Tố đặt Lâm Thiên vào.
Hứa Tố đỡ Lâm Thiên ngồi vào xong, đưa lưng về phía người nọ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
Nhưng rồi lại nghe thấy một thanh âm nhẹ như lông như có thể bay lên vậy: “Không cần cảm ơn.”
Hô hấp của Hứa Tố ngừng lại, anh từ từ xoay người sang.
Trần Vũ cầm ô, một tay nắm cửa xe, im lặng nhìn anh.
Đôi mắt trong trạng thái sau khi khóc xong, đang cố kìm nén đến mức đỏ lên để không khóc ra tiếng.
Trong chớp mắt Hứa Tố như bị đánh một cái thật đau vào người, anh không biết tại sao Trần Vũ lại ở đây, lại là sợ hãi, chột dạ, nhịn không được đưa tay định nắm lấy cánh tay đang đặt trên cửa của Trần Vũ, nhưng ngay khi anh đưa tay đến Trần Vũ đã nhanh chóng buông tay ra.
Cô cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt trầm lặng chịu đựng.
Hứa Tố bị ánh mắt của cô nhìn đến đau lòng, như bị ngàn mũi kim đâm vào tim vậy, anh muốn giải thích: “Vợ à, không phải như em nghĩ đâu.”
Mà hai chữ “Vợ à” của anh vừa nói ra, đám người vây quanh xem công chúa được ôm ấy, người trong quán Bar, bao gồm cả bảo an bung ô kia đều là một bộ mặt khiếp sợ.
Vốn dĩ Hứa Tố là một người rất trong sáng đẹp trai, thế nhưng bây giờ lại chật vật đến nỗi không tìm thấy được lời nói, giống như đang ở trong nhà tù vậy.
Trời mưa rất lớn, gương mặt của Trần Vũ bị gió thổi đến trắng bệch, Hứa Tố vô cùng khó chịu, anh đóng cửa xe, muốn đi đến nắm tay cô, Trần Vũ lại lùi về sau một bước, cô hơi run rẩy nói: “Anh tránh xa tôi ra, bây giờ tôi không muốn chạm đến anh một chút nào cả.”
Tay Hứa Tố dừng lại ở giữa không trung, bị cô né tránh.
Hứa Tố không nói nên lời, đúng là anh đã giấu cô, nhưng những gì cô nghĩ hoàn toàn không phải là sự thật.
“Vợ à, về nhà anh sẽ giải thích với em được không, chúng ta về rồi nói nhé.”
Anh kéo cánh cửa ghế phụ ra, muốn kéo Trần Vũ vào, nhưng lại không dám, chỉ đưa ánh mắt cầu xin nhìn về phía cô.
“Tôi ngồi ở trên xe nhìn anh đưa mối tình đầu của mình về như thế nào sao?”
Trần Vũ liếc mắt nhìn về ghế sau một cái, Lâm Thiên nửa tỉnh nửa say, lúc này đang ở ghế sau nhìn hai người bọn họ, ánh mắt vô tội, giống như một con nai gầy yếu run lên bần bật,
Cô hỏi Hứa Tố: “Tại sao Lâm Thiên lại ở quán Bar?”
“Tại sao hơn nửa đêm rồi anh còn đi đón cô ta, vì cô ta rất cần anh đúng không?”
“Bởi vì cô ta rất cần anh, cho nên là anh căn bản không có một chút sự tin tưởng nào đối với tôi cả, không đáng để báo một tiếng. Anh phải làm việc ngày đêm để đi giải cứu cô công chúa đang gặp nạn, còn tôi có thể không biết một thứ gì cả chỉ ở nhà chờ đợi, nhìn anh hết lần này đến lần khác lừa dối tôi, sau đó cam tâm tình nguyện giặt giũ, nấu cơm có phải hay không?”
Hứa Tố nghe như sắp khóc ra, anh biết là không phải như thế, nhưng xem tình hình bây giờ thì anh hết đường chối cãi.
“Trần Vũ em nghe anh nói, anh tưởng rằng cô ấy gặp nguy hiểm, lúc nãy cô ấy ở bên kia….”
Bên kia làm sao?
Vốn dĩ bên kia chẳng làm sao cả.
Hứa Tố đến đây khi Lâm Thiên đang tự mình chơi đến vô cùng vui vẻ, xung quanh không chỉ có đàn ông còn có cả phụ nữ, nhưng anh không đoán trước khi đến sẽ như vậy, anh luôn nghĩ rằng Lâm Thiên yếu ớt, vì thế người ngoài sẽ không chút ngần ngại nào bắt nạt cô ấy.
Hứa Tố liếc mắt nhìn sắc mặt Lâm Thiên đã khôi phục lại ở trong xe, trước mặt là Trần Vũ nhỏ bé đứng ở trong gió, đáng thương đến mức tim anh sắp vỡ nát, anh mặc kệ Trần Vũ, bước tới nắm lấy tay cô….
“Vợ à, em đi cùng với anh trước đã, anh sẽ từ từ giải thích với em có được không?”
Trần Vũ rủ mắt xuống cười một tiếng, bởi vì tức giận, mặc dù rõ ràng cánh tay đã không còn một chút sức lực nào, thế nhưng vẫn cố gắng dứt khỏi tay anh.
“Không cần đâu, anh đưa cô ta đi đi, tôi không muốn ở cùng một bầu không khí với mấy người, thật sự khiến người khác chịu không nổi.”
“Trần Vũ!”
Trần Vũ ngẩng đầu, đôi mắt bình thường như nước mùa thu kia, bây giờ chỉ còn lại ngập tràn bi thương.
Hứa Tố chưa từng nhìn thấy một Trần Vũ như vậy, anh run rẩy nắm lấy tay cô, Trần Vũ hất ra một bên, cô đã tức giận một trận xong rồi, bây giờ trong lòng lại càng thêm trống vắng lẫn khó chịu.
Lúc này, ánh đèn từ phía sau chiếu sáng vài bóng người đang chần chừ trong đêm mưa.
Cô nhìn người ngồi trong chiếc xe kia, ánh đèn làm cô không nhìn thấy rõ mặt anh, thế nhưng Trần Vũ lại tủi thân đến mức sắp khóc, cô tránh Hứa Tố, cầm ô, lập tức đi về phía chiếc xe kia.
“Vợ, em đi đâu?”
“Trần Vũ!”
Hứa Tồ đờ đẫn gọi cô từ phía sau, bóng lưng Trần Vũ vừa gầy gò vừa cô đơn, nhưng cho dù gọi như thế nào cô cũng không quay lại, cố chấp không quay lại.
Hứa Tố như chợt bừng tỉnh, đột nhiên chạy tới, ướt sũng trong mưa, anh nắm lấy tay Trần Vũ, Trần Vũ bị anh nắm lấy càng dùng sức hất ra.
Chăm chú nhìn bộ dạng cầu xin của Hứa Tố, Trần Vũ có cảm giác như sau khi bị lừa gạt suốt một tháng rốt cuộc cũng trút được gánh nặng rồi, cuối cùng cũng có được cảm giác sung sướng khi mọi thứ vỡ lẽ: “Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, anh nên đưa Lâm Thiên về đi.”
Hứa Tố mở miệng nhưng lại nói không ra lời: “Không phải anh…”
Trần Vũ tranh thủ lúc anh đang cầu xin, mở cửa xe ra, “Bụp” cửa xe đóng lại một lần nữa.
Hứa Tố kinh ngạc nhìn chiếc Land Rover đang bật đèn pha, hét lớn: “Chu Duật, cậu…..”
Chiếc Land Rover đã khởi động từ sớm, vốn dĩ chẳng định đợi xem người ở bên ngoài muốn nói gì, chiếc xe màu đen bật đèn sau lên, nghênh ngang rời đi.