“Cậu thi xong chưa?”
“Rồi.”
Nói xong một chữ này, khuôn mặt thiếu niên lộ ra vẻ chán nản.
Chu Duật nhìn lướt qua mọi người trong sân bóng rồi lại đặt ánh mắt trên người cô.
Trần Vũ nhìn anh, khóe miệng cong lên.
Tảng băng lớn Chu Duật trông có vẻ buồn bực.
Cô tiến lên một bước, đôi mắt cong thành vầng trăng nhỏ: “Cậu có muốn xem bọn họ thi đấu bóng rổ không?”
Chu Duật lắc đầu.
“Trùng hợp thật, tớ cũng không muốn xem.”
Thiếu niên quay mặt đi, lông mi rũ xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi làm phiền cậu xem cậu ta thi đấu sao?”
“Xem ai thi đấu cơ?”
Chu Duật mím môi.
“Tớ đến cổ vũ cùng lớp thôi mà, cậu chờ tớ với.”
Trong chớp mắt, thiếu nữ xoay người chạy về khán đài, đi chầm chậm đến hàng ghế thứ ba lấy sách, rồi lại chạy về phía anh.
Chu Duật siết chặt nắm tay, dán chặt mắt vào lúm đồng tiền thuần khiết như nụ hoa buổi sớm của cô.
Vì sao cô không theo dõi trận thi đấu nữa, có phải vì anh không?
Trần Vũ thấp hơn anh một cái đầu, chỉ cần anh cúi đầu là có thể dễ dàng thấy được lọn tóc nhỏ, vầng trán nhẵn nhụi.
Anh không kìm được, bất giác xoay người bước theo sau cô.
Bạn học Trần và bạn cùng lớp Chu nào đó ngang nhiên rời đi, không thèm để ý đến những ánh mắt sâu kín của các bạn học khác sau lưng họ.
Từ Văn Tĩnh dùng ngón trỏ đẩy gọng kính, vẻ mặt cô ấy vẫn bình tĩnh đối diện với những ánh mắt tò mò của các bạn xung quanh, chỉ đợi người khác thôi nhìn mình, khóe miệng cô ấy lập tức nhếch khóe miệng cười lạnh, Trần Vũ, ha ha.
Trên sân bóng rổ.
Tốc độ chạy của Hứa Tố chậm lại.
Cậu ta nhìn hai người một trước một sau rời sân thể dục, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác khủng hoảng tột độ.
“Sao cậu còn ngây người ra đó!” Hai tay Minh Dương vòng thành hình cái micro lớn tiếng gọi lớn.
Hứa Tố hoàn hồn, xoa huyệt thái dương rồi lắc đầu.
“Này! Hứa Tố!”
Hứa Tố ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng một giây kế tiếp, quả bóng nhảy khỏi tay đồng đội của cậu đập phải giỏ bóng rổ, bật ngược lại, đập thẳng vào đầu Hứa Tố.
“Hứa Tố.”
Trời đất quay cuồng, trước mặt Hứa Tố tối sầm lại.
Cậu ta mất đi ý thức, ngất lịm đi.
– –
Sau khi trở lại lớp học, Trần Vũ lấy những bài khó vừa rồi đã đánh dấu trong sách bài tập vật lý ra hỏi anh.
Chu Duật lấy cây bút và tờ nháp từ trong túi ra, đọc lướt qua câu hỏi, lưu loát mà viết ra cách giải.
Anh giải thích cụ thể từng bước một, khuôn mặt trắng nõn của cô khẽ nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên tờ nháp, tập trung nghe anh giảng bài.
Có đoạn nào không hiểu cô lập tức hỏi lại anh. Âm thanh mềm mại của cô làm lỗ tai Chu Duật tê dại.
Anh nghĩ Trần Vũ có thể hỏi thêm vài câu.
Một lúc sau, các bạn cùng lớp túm tụm thành nhóm năm nhóm ba người nói chuyện rôm rả trở lại phòng học.
Trần Vũ đứng dậy khỏi vị trí ban đầu, cô ngồi vào lại vào chỗ của mình.
Nhưng, khi cô vừa ngồi xuống, một nữ sinh khác đã ngồi xuống cạnh Chu Duật.
Trần Vũ khựng lại.
Trương Tinh Vân ngồi cạnh Chu Duật, thậm chí cô ta còn kéo ghế sát lại gần anh.
Trần Vũ liếc nhìn một cái, khoảng cách còn gần hơn lúc nãy cô ngồi cạnh Chu Duật.
Hai tay Trương Tinh Vân nâng má, chống cằm, mỉm cười nói: “Chu Duật, có hai bài này tớ không hiểu, cậu có thể giúp tớ không?”
Chu Duật nhìn Trần Vũ trước theo bản năng.
Anh thấy Trần Vũ ngày thường tính tình dịu dàng, tốt bụng, giờ phút này sắc mặt cô vẫn bình tĩnh, ra vẻ không có vấn đề gì mà nhìn anh một cái, rồi chậm rãi xoay người, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Tấm lưng thon của cô thẳng tắp.
Trong ánh mắt Chu Duật lóe lên ý cười.
Anh cầm bút chì, viết vài chữ cạnh đề bài Trương Tinh Vân vừa đưa.
Trần Vũ cầm bút đưa lưng về phía hai người đằng sau.
Sao cô lại không vui, chỉ là giảng bài cho bạn học mà thôi, chỉ là đúng lúc bạn nữ này có cảm tình với anh mà thôi.
Hơn nữa cô không phải là một nữ sinh trung học, vì chút chuyện nhỏ mà nổi máu ghen, đôi tai thỏ dựng thật cao.
Thỏ cắn môi, vẫn có chút lo lắng.
Lúc nãy Trương Tinh Vân vừa bước vào lớp, cô ta đã thấy Trần Vũ và Chu Duật ngồi cùng nhau, trông giống như làm bài.
Chu Duật rất lạnh nhạt, anh hiếm khi trò chuyện với người khác, nhưng anh là một người tốt, anh sẽ giúp bạn làm bất cứ bài tập nào, từ trước đến nay luôn là như vậy.
Anh rất xa cách với mọi người.
Cô ta cũng không cảm thấy giữa Trần Vũ và Chu Duật có chuyện mờ ám gì, nhiều nhất chỉ là một cuộc thảo luận về bài tập.
Do vậy, sau khi kỳ thi tốt nghiệp trung học kết thúc cô ta muốn thử tỏ tình với Chu Duật.
Nhưng dạo gần đây, hai người đột nhiên rất thân thiết.
Lần đầu là Chu Duật chặn bóng cho Trần Vũ.
Lần thứ hai là lúc Chu Duật trở lại sân bóng, Trần Vũ không chút do dự, lập tức đi ra ngoài cùng anh.
Cô ta không chịu nổi nữa, Trương Tinh Vân không muốn nhìn người con trai mình thầm thích gần gũi với các nữ sinh khác.
Lúc này Trương Tinh Vân đang bận suy nghĩ, mãi đến lúc Chu Duật gọi, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, về phần Chu Duật nói gì, cô ta hoàn toàn không nghe thấy – cô ta cảm thấy có chút xấu hổ.
“Chu Duật, tớ không hiểu, cậu có thể nói lại một lần nữa không?”
Chu Duật nói: “Tôi đã viết các bước giải ra đây.
Các câu hỏi không khó, cậu nên ôn lại các kiến thức trước khi làm tiếp.”
“Ồ, cảm ơn.”
Trương Tinh Vân không đi ngay mà quyết định ngồi ở đây làm bài.
Mãi đến khi Hà Sơ cùng với những cậu bạn ồn ào khác quay lại, Trương Tinh Vân mới cầm theo tờ giấy rời đi.
Sau giờ học buổi chiều và trước giờ tự học buổi tối, Trương Tinh Vân lại quay lại chỗ Chu Duật.
Khi Hà Sơ rót nước quay lại thấy cảnh này, ánh mắt cậu ta không kìm được nhìn về bàn trước, lão Phật Trần Vũ vậy mà vẫn dứt khoát ngồi tại chỗ tiếp tục làm bài tập.
Ánh mắt cậu ta lại đảo về phía Chu Duật đang cầm bút, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Hà Sơ lấy kinh nghiệm nhiều năm thu tiểu thuyết của em gái mình, cậu ta cam đoan Chu Duật có gì đó không bình thường.
Cậu ta và bạn học phía trên có gì đó bất thường.
Hà Sơ đặt cốc nước lên bàn, cậu ta còn chưa kịp nói gì, Trương Tinh Vân đã đứng dậy cầm bài thi, vui vẻ cảm thán: “Ngồi cạnh học sinh giỏi thật tốt!”
Hà Sơ nhe răng cười.
Chờ cô ta rời đi, Hà Sơ lập tức ngồi xuống, quay đầu nhìn Chu Duật
Ánh mắt Hà Sơ nhìn Chu Duật đầy e ngại: “Chu Duật, vị trí này của tôi rất nguy hiểm.”
Chu Duật: “Cái gì?”
Đôi khi linh cảm của Chu Duật khá chính xác, trong tiết tự học buổi tối, Trương Tinh Vân hỏi Hà Sơ có muốn đổi chỗ với cô ta, cô ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Chu Duật.
Lúc hỏi Trương Tinh Vân đang ngay bên cạnh, vẻ mặt giả vờ bình thản của Trần Vũ trong một thời gian dài cuối cùng cũng vỡ ra.
Cô xoay người, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, chiều nay tôi đã đặt trước một chỗ ngồi cạnh bạn học Chu rồi…”
“Có người ở bên cạnh.”
Cùng lúc đó, phía sau vang lên một giọng nam.
Trần Vũ nghĩ, nếu vừa rồi chỉ là một ngọn lửa nhỏ không thể dập tắt, thì bây giờ ngọn lửa nhỏ không những bị dập tắt, mà còn mọc lên một đóa hoa nhỏ rất đẹp.
Trương Tinh Vân gượng cười và rời đi.
Chỉ còn lại bốn người đang trầm mặc trong góc.
Một lúc sau, Hà Sơ khẽ thở dài: “Không giữ được chỗ thì cứ đi, càng muốn nắm chặt trong lòng bàn tay, càng dễ mất đi.”
Từ Văn Tĩnh hiếm khi phụ họa theo: “Chính xác.”
Hà Sơ đã nhìn thấu tất cả: “Đến cả trùm trường đại học cũng phải đồng ý với quan điểm của tôi, kiểu này, một là muốn chiếm làm của riêng, hai là không muốn ghen tị với đối phương.
Đây là loại ăn ý gì vậy?”
Từ Văn Tĩnh: “Loại ăn ý gì?”
Hà Sơ: “Có lẽ là anh hùng cứu mỹ nhân, từ đó duyên phận của họ không thể chia cắt.”
Từ Văn Tĩnh: “Ồ.”
Hai con người ngồi bàn trên và bàn dưới, song kiếm hợp bích làm bạn học Trần và bạn học Chu không dám ngẩng đầu thành công.
Một lúc sau, Chu Duật mới ngượng ngùng, ho khan một tiếng nhắc nhở: “Làm bài tập đi.”
Vào tiết tự học buổi tối, cô được ngồi cạnh anh như đã hẹn.
Cả hai đều coi việc học là ưu tiên hàng đầu, nên dù có ngồi cạnh nhau, hai người cũng chỉ cúi đầu làm bài.
Chỉ là, trong lúc đang làm, cả hai cũng không nhịn được phải phì cười.
“Chu Duật, câu này…”
“Để tôi giảng cho cậu.”
“Chu Duật, tôi đã sắp xếp lại bài chép tiếng Anh, nếu cậu cần…”
“Tôi cần.”
Mọi người trong lớp đều tự giác học, giữ im lặng, tránh làm ảnh hưởng đến người khác, thảo luận câu hỏi cũng nhỏ giọng hết mức, vì vậy phải lại gần mới nghe được.
– –
Tiết tự học buổi tối kết thúc, hai người ngồi tàu điện về nhà.
Lần này may mắn, một đôi tình nhân đứng dậy muốn xuống xe ở trạm này.
Trần Vũ ngồi chỗ cạnh cửa sổ, còn Chu Duật ngồi bên cạnh cô.
Ghế đôi trên tàu điện chật hơn ghế trong lớp bọn họ một chút.
Thi thoảng, có một số người trưởng thành tay dài, chân dài, họ phải nghiêng người, mở rộng chân mới ngồi xuống được nên chiếm tận hai ghế.
Chu Duật cũng vậy, anh có bờ vai rộng, đôi tay và đôi chân đều dài mà chỗ này hơi hẹp.
Nếu anh thu đôi chân lại sẽ rất chật chội, ngoài ra còn ảnh hưởng đến những người bên cạnh.
Do vậy, Chu Duật phải vươn tay bám vào lưng chiếc ghế trước mặt anh.
Buổi tối vào lúc giờ cao điểm, thường xảy ra tình trạng tắc đường trầm trọng, vì vậy tàu hay phanh gấp.
“Chu Duật.”
“Ừm.”
Trần Vũ thấp giọng nói: “Cậu có thể dựa sát vào tớ một chút.” Anh đang ngồi ở ngoài, nếu tàu thắng gấp quá, có thể anh sẽ không cẩn thận va vào người phía trước.
Chu Dụật thấp giọng đáp, anh không sát lại gần cô, mà anh chỉ co đôi chân dài lại.
Bằng cách này, hai cánh tay như dính vào nhau.
Cả hai đều mặc áo sơ mi ngắn tay, nên thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương một cách rõ ràng, người cô mát lạnh như nước trong.
Còn cơ thể anh rất nóng, mặc dù trông anh có vẻ lạnh lùng, nhưng cơ thể anh thì ngược lại, rất nóng.
Tim cô đập thình thịch, cô lo lắng đến mức không dám cử động.
Thân tàu lắc lư, rồi dừng lại trước một nhà ga.
Người trên tàu vốn đã chật kín như hộp cá mòi, ai đó dùng chày gỗ đẩy một cái vào trong, lại có thêm người lên tàu.
Trong số đó có một cặp vợ chồng già, tóc bạc phơ, bước đi có vẻ khó khăn.
Hai người đồng thời đứng lên, rõ ràng không nói gì, nhưng lại rất ăn ý.
Anh và cô đứng dậy loạng choạng dựa vào lưng ghế.
“Đưa cặp sách cho tôi.”
“Tớ đeo cũng không mệt.”
Chu Duật: “Ừ, nhưng tôi muốn cầm.”
Anh nhìn phía trước, rõ ràng lỗ tai đã đỏ bừng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Đưa tôi cầm có được không?”
– –
Oa.
Anh thật đáng yêu.
– –
Trần Vũ không muốn đưa cặp cho anh, cô không phải con người yếu ớt, đến cái cặp xách cũng mệt.
Cô tìm đại một cớ: “Cậu vẫn vẫn đang phát triển chiều cao, xách đồ nặng sẽ không cao thêm được đâu”.
Trần Vũ có thể dùng 150 điểm tiếng Anh để cam đoan đây chỉ là một cái cớ, một cái cớ để Chu Duật không bị mệt.
Thế nhưng, nghe xong một lâu Chu Duật không đáp lại, lúc xuống xe liền hỏi có phải cô cảm thấy anh không đủ cao không? Lúc hỏi câu ấy, vẻ mặt Chu Duật rất nghiêm túc, giống như giây tiếp theo sẽ tìm bí kíp để cao hơn.
Trần Vũ cố nhịn, nhưng nhịn không được, cô phì cười: “Tớ cảm thấy cậu đã đủ cao rồi.”
“Đúng–“
Cô không nói tiếp, chỉ nhìn anh cười.
Trong đôi mắt đẹp ấy đang phản chiếu lại hình bóng anh.
Nhưng tại sao trong mắt cô, mặt anh lại đỏ như vậy?
Chu Duật nghiêng đầu đi, môi mím chặt, mặt ngày càng đỏ, bởi vì cô lại cho anh một viên kẹo.
------oOo------