Ai Lau Mắt Em, Khóc Mối Tình Đầu?

Chương 4




Tuổi hồng thơ ngây dưới mái trường. Tuổi thơ đã đi qua rồi.

Để lại trong tôi một nỗi buồn. Nói lên tiếng yêu lặng thầm, anh dành cho em.

Xưa chúng ta chung trường. Cùng nhau kết hoa ước hẹn. Mà sao bỗng dưng em lại. Bỏ quên hoa quên tình tôi.

—★✩★✩—

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, mới đó mà đã cuối tháng Năm rồi. Không còn bao lâu nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Tất cả học sinh khối mười hai đều tập trung vào việc ôn thi. Thiên Nhi cũng như thế. Cô phải tăng tốc ôn hết các môn, năm nay thi 6 mà trong đó có hai môn Thiên Nhi học không tốt cho lắm đó là môn Anh Văn và môn Vật Lý. May mắn năm nay không có môn Hóa nếu có thì Thiên Nhi càng chết lớn hơn vì cơ bản cô không giỏi các môn khối tự nhiên. Chỉ một môn Lý thôi cũng đủ khiến Thiên Nhi lo lắng. Cũng nhờ Tuấn trở thành thầy giáo dạy Anh Văn cho lớp Thiên Nhi, vì thế từ đầu học kỳ 2 cô đã cố học từ vững, rèn nghe phát âm tốt môn của anh, sợ làm anh thất vọng. Trình độ tiếng anh của Thiên Nhi nay đã cải thiện rất nhiều, giờ chỉ còn cố gắng ôn kiến thức môn Lý nữa là ổn thôi.

Những ngày học cuối cùng của khối mười hai, không khí trở nên trầm lắng đến lạ, hình như trong lòng ai cũng cảm nhận được sự chia ly đang cận kề. Đôi mắt tuổi học trò đã không còn vui vẻ và vô tư như trước. Thỉnh thoảng vài bạn lại ra hành lang đứng nhìn xuống sân trường, đôi mắt đăm chiêu, buồn buồn, cố che giấu những giọt nước mắt chực trào ra. Thiên Nhi cũng vậy, cô rất không muốn xa nơi đây, có một chút xót xa khi nghĩ đến ngày chia tay. Năm cuối, sao màu hoa Phượng vĩ lại đến vội thế. Sắc đỏ miên man đất trời, nỗi buồn đan xen những niềm nhớ, niềm luyến tiếc. Không chỉ có học trò buồn không nở chia xa mà cả thầy cô cũng buồn khi phải tiễn một lứa "khách" nữa sang đò để bay vào ngày xanh. Nhưng Thiên Nhi không hề biết rằng, đôi mắt của thầy giáo trẻ vẫn luôn dõi theo Thiên Nhi những ngày qua còn buồn hơn cả đôi mắt của ngày chia ly.

Chiều nay sau khi tan học, như có gì đó níu kéo đưa Thiên Nhi quay về con đường cũ, lối đi xưa. Cô lại chạy trên con đường hoa Hoàng Hậu ngày nào. Tháng này cánh hoa vàng không còn rực rỡ nữa nhưng màu đỏ của phượng vĩ, màu tím của băng lăng nở đầy con đường thân quen. Cô đạp xe chầm chậm dưới những tán cây. Chút gì đó khiến lòng cô nhói đau. Từ bé cô đã là một đứa yếu đuối, mang trong mình căn bệnh tim và bệnh suyễn không thể làm việc nặng được, luôn ở chế độ chăm sóc đặc biệt. Công việc của ba mẹ thường phải đi xa, không thể bên cạnh cô mãi. Có một trận cô bị ốm nặng ba mẹ đang ở nước ngoài không thể về chỉ có dì giúp vào viện chăm sóc cô. Sau đợt đó ba mẹ đã quyết định sẽ tạm gửi cô về ở với nội và cô Út, một mặt là để có người chăm sóc cô, mặt khác là nhịp sống ở đất Long Xuyên cũng ít bon chen hối hả như Sài Gòn, con người gần gũi và thân thiện với nhau nên cô cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Và đúng thật là, ba năm sống ở đây, được chăm sóc tốt cộng với không khí trong lành giúp Thiên Nhi cải thiện được sức khỏe. Cô bắt đầu tròn trịa lên, da mặt hồng hào và tràn đầy sức sống, tính cách cũng cởi mở hơn... về đúng là một cô gái tuổi Mười tám đầy mộng mơ. Nhưng sau khi thi tốt nghiệp xong cô sẽ quay về thành phố, sẽ thi đại học rồi ở luôn trên đó, thế thì sẽ rất ít dịp quay về nơi này. Nơi cho cô có bao nhiêu kỷ niệm tuổi học trò, có bao nhiêu những buồn vui bên hàng cây góc phố. Ba mùa hoa đi, năm tháng tuổi học trò ngọt ngào vương trên từng sợi tóc, chạy dài vào tận cõi lòng bâng khuâng. Hạt nắng cuối chiều chiếu xuống phố những giọt vàng long lanh xuyến xao tâm hồn. Thiên Nhi sẽ mãi nhớ nơi này, đặc biệt sẽ nhớ về anh - chàng trai áo sơ mi màu trời và nụ cười tỏa nắng ấm áp sánh đôi với Thiên Nhi trong những chiều vàng của riêng Thiên Nhi chứ không phải là anh thầy giáo dạy môn tiếng Anh tên Tuấn của trường cấp 3 chuyên....

- Nhi ơi.

Đang trong niềm ký ức, miên man với những suy nghĩ của riêng mình thì tiếng gọi với theo của một ai đó vô cùng thân quen làm Thiên Nhi bừng tỉnh. Cô quay sang bên phải thì lập tức bắt gặp gương mặt quen thuộc với nụ cười tỏa nắng. Không biết anh đã chạy theo cô từ khi nào.

- Em chào thầy Tuấn ạ.

- Hôm nay Nhi chịu về thăm lại con đường này rồi à?

Anh vừa nói vừa nở nụ cười trên môi, ánh mắt và nụ cười ấy làm trái tim Thiên Nhi xao xuyến.

- Lâu quá không chạy trên con đường này, nay tự nhiên thấy nhớ nên về thăm ạ.

- Nhi chỉ nhớ con đường này thôi sao?

Thiên Nhi im lặng trước câu hỏi của anh, vì câu trả lời là điều cô không thể nào nói ra được. Cô không chỉ nhớ đường mà nhớ cả người cùng cô đi về trên con đường ấy trong những tháng qua. Một cơn gió mùa Hạ chợt lùa ngang làm cho mái tóc dài ngang vai của Thiên Nhi bay bay trong gió.

- Nhi thuộc bài hết chưa?

- Dạ, cũng tạm ổn rồi ạ. Mà hè này thầy có chuẩn bị về quê không?.

- Không em ơi, anh đã được vô biên chế chính thức nên sẽ giảng dạy ở trường lâu dài, hai đứa em của anh thì sang năm cũng chuyển lên An Giang đi học. Nên ba mẹ quyết định bán căn nhà ở quê lên đây mua nhà ở. Chắc đầu tháng bảy họ sẽ chuyển lên.

- A. Vậy thì tốt quá rồi ạ.

- Anh cũng rất yêu quý nơi đây và không muốn xa nó; nó dính tới rất nhiều kỷ niệm của anh... ba mẹ quyết định vậy anh cũng mừng.

Thiên Nhi im lặng không nói gì nữa.

Chiều hôm đó, có đôi nam nữ cùng nhau đạp xe dưới hàng cây xôn xao nắng gió, mỗi người một nụ cười, sợi mây hạnh phúc như khắc ghi tên họ vào trong tim. Họ không nói quá nhiều, không huyên thuyên đủ mọi chuyện như xưa, họ lặng lẽ đi bên nhau nhưng trong im lặng đó họ vẫn nói vô vàng những câu chuyện, như thể nhịp tim đang trao đổi với nhau những mênh mông tương lai.

- Nhi sinh ra vào mùa Thu phải không? Còn đúng ngày tôn vinh phụ nữ Việt Nam nữa. - đột nhiên Tuấn lên tiếng.

- ôi, sao thầy biết ạ?

Đáp lại cô là một nụ cười ôn nhu chứa đầy tình cảm. Lúc này Thiên Nhi quên mất việc anh là thầy giáo dạy môn tiếng Anh của cô. Việc anh xem học bạ biết ngày sinh của học trò là vô cùng bình thường kia mà. Có gì lạ đâu chứ. Thiên Nhi ngập ngừng đôi chút rồi hỏi:

- Còn thầy sinh vào mùa nào?

- Anh sinh ra vào mùa Đông. Đông lạnh lẽo, đông khô khan, không có gì đặc biệt trong ngày anh sinh cả. Nhưng có lẽ khi Đông năm nay về anh sẽ cảm thấy lạnh hơn rất nhiều.

Nghe anh nói vậy cõi lòng Thiên Nhi như có ai đó bóp nát, khẽ đau đớn. Một chút buồn len lói trong sâu thẵm. Cô biết rằng mùa Đông này không chỉ mình anh cảm thấy lạnh. Cơn gió ngày Hạ nhưng đâm xuyên qua trái tim cô, bờ vai khẽ run lên vì cái lại thấu tâm can. Hè năm nay sao nhiều cảm xúc không nỡ quá, có phải heo may muốn tiễn biệt điều gì đó hay không?

Về đến nhà, Thiên Nhi cứ mãi nghĩ về câu nói của anh. Cô muốn có một món quà gì đó để tặng anh, muốn để mùa Đông năm nay của anh và những mùa Đông sau này đến với anh trong ấm áp. Cô cứ nghĩ mãi và rồi quyết định mua tặng anh một chiếc áo khoác nhưng để đặc biệt hơn thì cô sẽ thêu hình chùm hoa Hoàng Hậu lên áo. Sắp thi tốt nghiệp rồi, hai tuần có đủ không? Cô phải bắt tay vào làm ngay thôi. Vậy là sáng hôm sau cô dậy từ sớm, ra chợ tìm mua một chiếc áo khoác màu nâu đỏ, màu của những cánh phong cuối Thu, tượng trưng cho mùa cô sinh ra và những tép chỉ vàng màu của hoa Hoàng Hậu.

Những ngày đầu hè. Bao ánh nhìn lưu luyến chan chứa tình cảm, bao niềm thương không nở chia xa, bao cảm xúc đượm buồn trong đôi mắt người ở lại và người đi. Tranh thủ những giờ ra chơi, Thiên Nhi lại lấy chiếc áo khoác ra tỉ mỉ thêu từng cánh hoa một; giữa cái nắng tháng 5 hanh hao, không khí ôn thi căng thẳng mà ngồi thêu áo cho mùa đông không khỏi khiến những người bạn cùng lớp trợn tròn mắt. Nhưng Thiên Nhi quyết làm xong để kịp tặng một người trước ngày rời mái trường, để mùa Đông nay anh cảm thấy ấm áp hơn.