Ai Là Siêu Sao

Chương 75: Trùng hợp




Chương 75 Trùng hợp

Thiệu Trì hầu như không bao giờ xuất hiện trước giới truyền thông, nghe Lý Nham Hải báo xong, anh có chút do dự, trước giờ việc không lộ mặt là vì lý do cá nhân, sẽ không gây ảnh hưởng đến người khác, nhưng hôm nay đưa Tiểu Nam và Hiểu Bắc đến đây chơi, Đinh Thơ Thơ cũng đã nói rằng, nếu cứ thất hứa như thế sẽ rất dễ gây ảnh hưởng đến tâm lý của bọn trẻ, Thiệu Nam thì còn có thể không sao, nhưng Hiểu Bắc thì...  

Lê Hiểu Hàm đổi từ cặp kính mát màu đen sang mắt kính gọng nâu cũng không dễ nhận ra, chỉ cần không lọt vào khung hình, sẽ không ai chú ý đến bọn họ, nhưng cũng không thể để cậu bị giới phóng viên làm khó dễ được, Thiệu Trì suy nghĩ vài giây, căn dặn Lý Nham Hải nhớ kiếm thêm người để chăm cho mấy đứa nhỏ, hôm nay bọn họ là người thường, cần gì phải rối rắm đến vậy, hai nhóc con chơi vui là được. 


Thấy Thiệu Trì do dự, Lê Hiểu Hàm tiến lên vỗ vai anh, an ủi: "Không cần lo lắng, không sao đâu, ai cũng không biết mặt bọn em, anh cảm thấy sẽ có người cho rằng anh sẽ đưa Tiểu Nam đến nơi như thế này sao? Anh cũng có thể giả vờ không quen biết em, hai đứa nhỏ là em trai của em, không liên quan tới anh." 

"Mơ đi." Thiệu Trì dùng ngón tay búng trán cậu, ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Nam, "Các con muốn chơi cái nào?"

Tiểu Nam chỉ về phía dòng nước đang chảy ngoằn ngoèo: "Cái kia ạ, sông lười, con tra ở trên mạng rồi, chơi vui lắm!" 

Thiệu Trì híp mắt: "Con trai cưng à, con lên mạng lúc nào vậy?" 

"Úi......" Thiệu Nam ấp úng nhìn xung quanh, "Ba ba, ba không cần để ý chi tiết đâu." 

Đối mặt với ông thần nhà mình, Thiệu Trì đành bất lực: "Hôm nay tạm tha cho con, về sẽ xử lý con chuyện lén lên mạng sau." 


Xem ra lúc về công ty phải phát triển thêm một công cụ hạn chế trẻ em dùng Internet rồi, có khi anh còn phải đích thân đi giám sát nữa.  

Có ca ca ở đây, Thiệu Nam không sợ ba mình dù chỉ một chút, không thèm để ý đến vẻ mặt tức giận của Thiệu Trì mà kéo Lê Hiểu Hàm đi về phía sông lười, Thiệu Trì cùng Lưu Vũ Côn cũng đi theo sau.

Vệ sĩ ẩn mình trong một góc cũng đi theo, làm nhiệm vụ canh gác tránh để ekip TV kia ghi lại bất cứ hình ảnh nào về cả nhà bọn họ. 

Trong lúc nhóm Lê Hiểu Hàm chơi vui vẻ, thì bên ekip ghi hình lại xảy ra cãi vã giữa biên kịch và đạo diễn, Đồng Khải Văn làm diễn viên chính đành chỉ có thể ngồi một bên cầm quạt cho đỡ chán.

Biên kịch cãi nhau với đạo diễn cũng chính là tác giả của nguyên tác, đích thân ông ấy cũng muốn tham gia tổ biên kịch, vì cảnh quay tiếp theo không phù hợp với hình tượng của nhân vật gốc trong tiểu thuyết, thế nên ông ấy không đồng ý. 


Theo tình hình hiện tại thì có lẽ sẽ còn cãi rất lâu, nữ chính xinh đẹp ngồi ở một bên bắt đầu thả thính Đồng Khải Văn, hắn không chịu nổi, đành tìm cớ kéo Tiểu Phương rời khỏi khu nghỉ ngơi, có người cứ lải nhải ở một bên tai thật sự không phải chuyện vui vẻ gì cho cam, huống hồ gì hắn đã có bạn trai rồi, hơn nữa là một người bạn trai cực kỳ hay ghen. 

Đừng hỏi hắn là đã đồng ý cho Trì Việt Thần chuyển từ bạn giường thành bạn trai từ khi nào, quá trình đó cũng không tốt đẹp gì mấy, giờ mà cởϊ qυầи áo ra, nhất định sẽ phát hiện trên người hắn toàn là dâu tây do tên kia gieo lên, không khác gì một tấm tranh vẽ.

"Nghe nói khách sạn Ngũ Nhạc là khách sạn 5 sao hàng đầu cả nước, chúng ta qua đó thử đi."  Đồng Khải Văn khẽ nói với Tiểu Phương.
"Em xem bản đồ rồi, gần chỗ đó còn có một công viên nước dành cho trẻ em nữa, tối nay anh cũng có cảnh quay ở đó, qua đó tìm cảm giác trước cũng được." Tiểu Phương nói.

"Thế thì đi nhanh luôn đi, cô ấy chuẩn bị lột đồ anh luôn rồi này." Đồng Khải Văn đáp. 

Đồng Khải Văn vội trốn khỏi sự bám dính của cô gái kia, thế nhưng người ta được lên làm nữ chính thì tất nhiên đâu chỉ đơn giản có thế, Đồng Khải Văn vừa chạy, nữ chính Phạm Dư Ái cũng kéo trợ lý của mình lén đi theo sau hắn.

Lần này, đoàn phim có thể ở trong khách sạn 5 sao cũng là nhờ vào bên nhà đầu tư, người đó cũng chính là giám đốc của khách sạn này, cả đoàn được tài trợ cho ở miễn phí.

Thế nhưng giờ đang là mùa hè, học sinh được nghỉ, thêm vào đó là những du khách đến bãi biển du lịch cũng nhiều lên, bãi biển cạnh khách sạn Ngũ Nhạc là một địa điểm hút khách, kéo về một lượng lớn nguồn thu tài chính cho nền kinh tế địa phương. 
Chơi gần một tiếng với hai ba trò chơi, Thiệu Nam rất thích sông lười, chơi thêm tận hai vòng. 

Nước quá lạnh, Lê Hiểu Hàm chỉ cho Hiểu Bắc chơi một vòng rồi đưa hai đứa nhỏ lên ngồi thuyền, đang là buổi sáng, rất ít phụ huynh dẫn con đến đây, thế nên không cần xếp hàng.

Chơi mệt rồi, Thiệu Trì ôm Hiểu Bắc, đưa cả nhà đến nhà ăn của khách sạn dùng bữa, đây là thói quen của hai đứa nhỏ, lúc ở trường học, cứ 10 giờ là hai nhóc con sẽ đói bụng, phải ăn nhẹ. 

Thân thể của Hiểu Bắc giờ đã khá hơn lúc trước, có thể ăn được một chút đồ ngọt, là do Lưu Vũ Côn làm, dành riêng cho Hiểu Bắc, thế nhưng anh làm rất nhiều, một mình đứa nhỏ không ăn hết được, phải nhờ người lớn ăn giúp.  

Bọn họ ngồi bên cạnh cửa sổ, nhà ăn được trang trí theo phong cách kiếm hiệp, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy thanh kiếm dài được treo trên tường, trên vách tường phía bên kia còn có một bức tranh vẽ cảnh đấu võ, không chỉ hấp dẫn ánh nhìn của con nít, mà ngay cả người lớn cũng cảm thấy hứng thú. 
"Mọi người có đọc truyện kiếm hiệp không? Thích tác giả nào vậy?" Lúc còn nhỏ, Lê Hiểu Hàm cũng ôm mộng làm hiệp khách, nằm mơ cũng muốn mơ thấy cảnh mình cầm thanh kiếm dài đi trừ hại cho dân rồi bỏ đi thật ngầu, chỉ để lại cho bọn người kia một cái bóng cùng với những ký ức sâu đậm. 

Nhưng mà, đều là chuyện đã qua. 

"Anh thích Kim Dung, có rất nhiều nữ chính." Lưu Vũ Côn cười, bắt đầu kể lại chuyện lúc nhỏ mình từng đến hiệu sách thuê sách về xem, rồi còn giấu không để người nhà biết.  

"Anh thì lại thích Cổ Long." Đó là câu trả lời của Lý Nham Hải.

Lê Hiểu Hàm nhìn Thiệu Trì: "Thế còn anh?"

"Không xem." Thiệu Trì rất thản nhiên.

"......" Thôi hết nói thêm gì được nữa luôn. 

Thiệu Trì không thể gia nhập vào đề tài tám chuyện của bọn họ, nhưng anh cũng không thấy lạc lõng, anh chỉ cần lo cho Thiệu Nam và Hiểu Bắc ăn xong bữa là được. 
Vừa nói chuyện vừa nghỉ ngơi, Lê Hiểu Hàm nhìn xuyên qua cửa sổ trong suốt, nhìn ra dòng người bên ngoài, ai cũng cười nói vui vẻ, mà một cô gái đang đứng nấp sau gốc cây ngó nghiêng xung quanh bỗng thu hút sự chú ý của cậu. 

Nhìn theo ánh nhìn của cô gái xinh đẹp kia, Lê Hiểu Hàm trông thấy một bóng dáng quen thuộc, cậu dùng khuỷu tay huých Thiệu Trì đang ngồi bên cạnh mình. 

"Anh nhìn bên kia đi, hai người kia trông quen thật đấy?" 

Thiệu Trì cũng nhìn theo, đúng là quen thật: "Đồng Khải Văn?" Tuy chỉ gặp nhau có một hai lần, nhưng anh lại nhớ rất kỹ, vì người kia để lại ấn tượng rất sâu sắc. 

"Anh ta đến đây đóng phim hả ta?" Lê Hiểu Hàm hỏi.

"Chắc vậy." Thiệu Trì trả lời.

Lê Hiểu Hàm lấy điện thoại ra gọi cho Đồng Khải Văn để hỏi rõ, mà Đồng Khải Văn nhận được cuộc gọi của cậu cũng có chút bất ngờ.  
"Sao cậu lại ở đây? Nhìn thấy anh hả?" 

"Đúng vậy, có hai cô gái đang đi theo anh, fans hả?" Lê Hiểu Hàm nói.

"Anh với Tiểu Phương mới qua đây, lịch quay này được giữ bí mật, fan làm sao biết được chứ, hai cô gái kia mặc đồ gì vậy."

"Một người mặc váy ngắn màu xanh, một người mặc áo thun quần jean." 

"Anh biết rồi, cậu ở đâu vậy, anh trốn được hai người kia sẽ qua ngay." 

"Đang ở nhà hàng sau lưng anh, Tiểu Nam và Hiểu Bắc đang ăn bữa phụ, anh có muốn ăn luôn không, đồ ăn cũng ngon lắm." 

"Được đấy." 

Lê Hiểu Hàm cắn một miếng bánh quy chỉ có chút hương sữa, ngoài ra không còn mùi vị nào khác, nhận thấy Thiệu Trì Lý Nham Hải cùng Lưu Vũ Côn đều nhìn mình.

"Mọi người nhìn em làm gì?"

"Em nói bánh quy này ngon, nó có vị gì đâu chứ." Thiệu Trì có chút ghét bỏ loại bánh này. 
"Thì làm sao, bộ không ăn được à? Em thấy cũng được, nếu không thì sao Hiểu Bắc ăn được chứ." 

"Tiểu Nam đâu có ăn."

"Do mọi người kén ăn đó chứ, Tiểu Nam, có muốn ăn bánh quy của Hiểu Bắc không?"

"...... Không cần, không có mùi vị gì cả." Thiệu Nam lắc đầu đầy quyết đoán.

"......" Lê Hiểu Hàm yên lặng quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Từ sau khi nếm được chén thuốc của Hiểu Bắc, mấy món dành riêng cho em trai như bánh quy, rau dưa thịt canh nói chung, Thiệu Nam sẽ không bao giờ đụng tới nữa, đúng vậy, nếu có thể không nhắc tới, nhóc con sẽ không bao giờ muốn nhắc, mấy câu như đồng cam cộng khổ thì... à ờm... nhóc vẫn còn nhỏ lắm, không biết gì đâu.

Dựa theo chỉ thị của Lê Hiểu Hàm, Đồng Khải Văn cùng Tiểu Phương phải đi hết mấy vòng mới cắt được cái đuôi Phạm Dư Ái, ai mà ngờ cô ta còn có đam mê làm stalker nữa chứ, sợ vãi linh hồn. 
Hai bên gặp nhau trong nhà hàng. 

"Ai ngờ lại trùng hợp như vậy chứ, hế lô, Hiểu Bắc." Đồng Khải Văn niềm nở chào hỏi.

Số người nhiều lên, Tiểu Phương đành phải đi ngồi riêng ở một bàn khác. 

Hiểu Bắc chớp chớp mắt, nhớ ra người kia là ai. 

Thiệu Nam không có cảm giác gì đối với Đồng Khải Văn, tiếp tục thủ thỉ nói chuyện với Hiểu Bắc.

Mọi người đều rất tò mò chuyện Đồng Khải Văn bị hai cô gái bám đuôi. Hắn đành phải giải thích cho mọi người với vẻ bất đắc dĩ. 

"Đó là nữ chính của bộ phim anh đang đóng, không biết bị chập mạch cái gì mà ngày nào cũng hỏi han gần gũi với anh, anh sắp điên rồi đây." 

"Anh có thể nói cho cô ta biết anh có bạn trai rồi, thế là xong, một lần và vĩnh viễn." Lê Hiểu Hàm đề xuất một giải pháp.

"Ý tồi." Thiệu Trì nói, rồi lại đưa ra một giải pháp càng tuyệt hơn, "Nói với cô ta cậu không thích con gái đi."
Anh vẫn còn ám ảnh chuyện Đồng Khải Văn bắt Lê Hiểu Hàm đóng giả làm mình. 

Đồng Khải Văn da mỏng máu giấy, bị Thiệu Trì tung đòn chí mạng, tử trận ngay tại chỗ.  

"Ý kiến hay." Lý Nham Hải chân chó phụ họa thêm vào. 

Lưu Vũ Côn chỉ ngồi một bên cười, nhưng vẫn nhắc nhở bọn họ: "Mọi người đừng nên nhắc đến chuyện này trước mặt con nít." 

Thiệu Trì khẽ nhìn về phía hai nhóc con đang không chú ý đến bọn họ, nhẹ nhàng thở ra.

Có vài chuyện người lớn, cần phải lựa dịp mà nói.

Lê Hiểu Hàm ngồi trên sô pha chỉ cười mà không lên tiếng, tối hôm qua cậu ngủ không ngon giấc lắm, giờ vừa ngồi xuống liền bắt đầu ngái ngủ. Thế nhưng cậu vẫn phải cảm thán, một năm trước, cậu chỉ có thể tự mình đưa Hiểu Bắc đến bệnh viện tìm bác sĩ chữa bệnh, giờ xung quanh lại có thêm nhiều người đến như vậy, không biết nên cảm ơn ai. 
Điều duy nhất mà cậu có thể làm, đó là cứ vui vẻ như thế này là tốt rồi.

Ngồi còn chưa kịp nóng mông, Đồng Khải Văn đã bị đạo diễn triệu hồi, đoàn phim đã thảo luận được cốt truyện cho cảnh quay sau. 

Trời càng lúc càng nắng gắt, vì không muốn hai đứa nhỏ bị cảm nắng, cả nhà quyết định về khách sạn ăn cơm trưa trước rồi nghỉ ngơi. 

Chẳng qua bọn họ lại không biết được, hình ảnh của bọn họ, đã lọt vào khung hình của một gia đình đang chụp video lưu niệm cho con của nhà họ.