Chương 65: Xin nghỉ
Edit: Bánh
Xem tranh của Thiệu Nam xong, Lê Hiểu Hàm hạ quyết tâm phải nhanh chóng cho hai đứa em của cậu gặp được nhau, biết đâu Tiểu Nam sẽ có ích trong việc trị liệu cho Hiểu Bắc thì sao? Có lẽ Tiểu Nam chính là phần hồn còn thiếu của Hiểu Bắc, chờ cho đến khi cả hai hội ngộ rồi, sẽ khiến cho Hiểu Bắc nhanh chóng bình thường trở lại?
Lê Hiểu Hàm cảm thấy tương tai tràn ngập ánh sáng hy vọng.
Trong lòng có hy vọng, Lê Hiểu Hàm nhìn mặt Thiệu Trì cũng cảm thấy thuận mắt hơn, nếu anh ta không hôn mình nữa thì lại càng hoàn hảo.
Dạo gần đây, công việc cùng chuyện học tập của Hiểu Hàm rất nhẹ nhàng.
Chỉ là, cuối xuân đầu hạ là thời điểm phiền phức nhất, ngoài mưa thì chỉ toàn là mưa, thời tiết cũng thay đổi thất thường.
Cũng là loại thời tiết khiến Hiểu Bắc dễ sinh bệnh nhất.
Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Vũ Phương, Lê Hiểu Hàm tiến bộ rất nhanh, thi thoảng sẽ được đưa đến hội nghị nghe thảo luận về các hạng mục, tuy rằng không có khả năng tham gia vào, nhưng dẫn cậu đi nghe cũng sẽ rất có ích, hơn nữa đây đều là do Thiệu Trì sắp đặt.
Hội nghị sáng nay vừa mới kết thúc, Lê Hiểu Hàm đang chuẩn bị nghỉ trưa thì nhận được điện thoại của thầy Hầu.
"Hiểu Hàm à? Hiểu Bắc sốt rồi, cậu có thể đến trường được không? Vì thể trạng của đứa bé quá đặc biệt, chúng tôi không dám đưa đến bệnh viện bình thường, chỉ dám dùng mấy biện pháp vật lý làm hạ sốt thôi."
"Được, chúng tôi sẽ lập tức đưa Hiểu Bắc qua đó, tình huống hiện tại của đứa nhỏ không được ổn lắm."
"Nhờ thầy cả."
Ngắt máy rồi, Lê Hiểu Hàm lại liên hệ bác sĩ chủ trị của Hiểu Bắc, may mắn thay, người kia cũng không bận, bác sĩ vừa nghe đứa nhỏ sốt cao, liền sắp xếp nhân lực, chờ Hiểu Bắc vừa đến liền có thể khám bệnh ngay.
Nếu là đứa trẻ bình thường, lúc phát sốt có thể đưa đến phòng cấp cứu tìm bác sĩ, trên cơ bản đều có thể giải quyết vấn đề. Nhưng Hiểu Bắc lại không giống như thế, mỗi lần đứa nhỏ phát sốt đều phải chăm sóc thật kỹ, thể chất của em trai cậu rất kém, rất dễ bị nhiễm khuẩn, mỗi lần đi điều trị đều gầy đi một khúc, khó mà dưỡng lại thành như lúc trước, lúc nào Lê Hiểu Hàm nhìn thấy cũng đau lòng đến muốn ngất đi.
Lý Nham Hải cũng vừa mới từ dưới lầu lên, Lê Hiểu Hàm vừa thấy hắn liền vội vã xin nghỉ: "Hải ca, nhà em có việc gấp, em phải về trước!"
"Được, chiều nay cũng không có nhiều việc gì cho lắm, hai người kia có thể tự giải quyết, có việc thì về trước đi." Lý Nham Hải nói.
"Cảm ơn Hải ca."
"Không có việc gì." Lý Nham Hải cười cười.
Lê Hiểu Hàm làm gì cười nổi nữa, giờ sức lực nói chuyện cậu cũng không có.
Dọn dẹp đồ vào ba lô xong, cậu liền vội vã vào thang máy, chạy vội đến bệnh viện.
Trên đường đi cậu còn gọi điện cho Lưu Vũ Côn, nói cho anh biết chuyện Hiểu Bắc phát sốt, có khả năng sẽ phải nằm viện, bảo anh cứ ở nhà chuẩn bị sẵn, cụ thể còn phải chờ xem kết quả kiểm tra của bệnh viện.
----------
Vất vả lắm mới từ chối được bữa cơm trưa do phía đối tác mời, trong lòng Thiệu Trì tràn ngập niềm vui mà nhắn tin cho Lê Hiểu Hàm, anh đang mong trưa nay có thể ăn cơm với cậu, đây chính là niềm hy vọng mỗi ngày của anh.
Thế nhưng, anh gọi ba lần, điện thoại của Lê Hiểu Hàm vẫn luôn báo là đường dây đang bận.
Đành phải đi qua bên Lý Nham Hải tìm người, mấy người bọn họ đều biết anh đang theo đuổi Lê Hiểu Hàm, có đến cũng không có ai kinh ngạc gì mấy.
Gõ gõ cửa phòng làm việc của Lý Nham Hải: "Sao lại không có ai ở đây vậy?"
Lý Nham Hải nói: "Vũ Phương mới vừa ở trong đây, Việt Lam thì đi họp rồi ạ."
"Hiểu Hàm đâu?" Thiệu Trì vào vấn đề ngay.
"Cậu ấy nói trong nhà có chuyện, xin về trước rồi ạ." Lý Nham Hải nói, chỉ cảm thấy trong nhà có việc gấp thì cũng là bình thường thôi, ai mà chả có mấy lúc như thế.
"Không nói là có chuyện gì sao?"
"Không nói, nhưng tôi thấy hình như cậu ấy sắp khóc tới nơi, nên không dám hỏi mà chỉ cho cậu ấy về giải quyết, Thiệu tổng, hay là tôi....."
"Thôi, cậu đủ bận rồi, để tôi tự hỏi."
"Vâng ạ."
Nhưng mà, mãi cho đến khi ngủ, Thiệu Trì cũng không liên lạc được với Lê Hiểu Hàm, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tự nhìn nhận vào trái tim của chính bản thân mình, anh có thể xác nhận, cảm giác mà mình dành cho Lê Hiểu Hàm rất khác, hơn nữa từ sau khi biết được thân phận thật của cậu, tình cảm của anh dành cho cậu chỉ có tăng lên chứ không hề suy giảm một chút nào.
Một ngày không liên lạc được với Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì nằm lăn qua lộn lại ở trên giường, không ngủ được, giờ anh vô cùng muốn phái người đi điều tra cho đến cùng, nhưng lúc trước đã đáp ứng với cậu là không thể đi điều tra lung tung rồi, đúng là tự mình đào hố chôn mình.
Lê Hiểu Hàm đang bị Thiệu Trì nhớ nhung lo lắng vẫn luôn ôm Hiểu Bắc không thể ngủ yên vào lòng, cơm tối còn chưa kịp ăn.
Bởi vì bình truyền dịch sẽ gây thương tổn đến thân thể của Hiểu Bắc, bác sĩ không khuyến khích dùng, chỉ khuyên nên hạ sốt theo phương pháp vật lý cho đứa nhỏ, cách vài phút lại phải thay khăn lông, Hiểu Bắc lại vô cùng kháng cự với thuốc viên, cho uống lần nào lại nôn ra lần nấy, vừa khóc vừa nhè thuốc ra, đành chỉ có thể mài thuốc thành dạng phấn, hòa vào nước cho em trai uống, uống được chút nào hay chút nấy, chờ nhiệt độ cơ thể của Hiểu Bắc giảm một chút, toàn thân Lê Hiểu Hàm đã đổ mồ hôi, nhưng mỗi lần Hiểu Bắc đổ bệnh đều rất dính người, không ôm thì đứa nhỏ sẽ khóc, Lê Hiểu Hàm cũng là bất đắc dĩ.
Lưu Vũ Côn cũng bận tối tăm mặt mũi, nhưng anh vẫn còn thời gian ăn được bữa tối, ăn xong bữa rồi bụng vẫn còn réo, nhưng vẫn còn nhẹ nhàng chán so với Lê Hiểu Hàm vừa phải dỗ dành vừa phải cho Hiểu Bắc uống thuốc.
Dựa theo tình hình hiện tại, Hiểu Bắc chắc chắn sẽ phải nhập viện, Lê Hiểu Hàm ôm em trai suốt một buổi chiều cộng thêm một buổi tối cũng đã mệt lả, cả người như sụp đổ ngồi tựa vào đầu giường, trong lồng ngực vẫn là Hiểu Bắc đã hạ sốt, cậu không dám để đứa nhỏ lên giường, em trai cậu rất mẫn cảm, chỉ cần động đậy sơ một vài cái thôi là nó cũng sẽ tỉnh lại, tỉnh lại rồi sẽ khóc.
Lưu Vũ Côn nhỏ giọng hỏi Lê Hiểu Hàm: "Đói bụng chưa, anh lấy đồ ăn cho em ha."
Trong phòng bệnh chỉ có ba người bọn họ, không có thêm người bệnh nào khác, 10 giờ, bệnh viện tắt đèn, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Giống như vừa mới đi đánh trận xong, Lê Hiểu Hàm nhẹ nhàng thở hắt ra: "Anh lấy giúp em ly nước đi, em không đói lắm, anh đói thì cứ ăn trước đi."
Lưu Vũ Côn lấy nước cho Lê Hiểu Hàm, cũng may trước khi đến bệnh viện, anh đã mua rất nhiều đồ ăn, cũng không tính là quá lãng phí.
"Anh không ngờ được bệnh của Hiểu Bắc lại trở nặng như vậy......"
"Này vẫn còn nhẹ." Lê Hiểu Hàm nói, dùng tay nhẹ nhàng che lỗ tai Hiểu Bắc lại, sợ đánh thức em mình, lúc nói chuyện cũng cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể.
"Làm anh sợ quá, hy vọng ngày mai đứa nhỏ sẽ khỏe trở lại." Lưu Vũ Côn cũng rất lo.
"Hy vọng như thế." Lê Hiểu Hàm cũng có chút buồn ngủ.
Sợ đánh thức Hiểu Bắc, hai người không nói chuyện nữa.
3 giờ sáng, nhiệt độ cơ thể của Hiểu Bắc lại đột ngột tăng cao, lại là một trận hỗn loạn.
Bác sĩ chủ trị cũng không có ca trực vào tối đó, nhưng trước khi về đã kịp dặn bác sĩ trực đêm cần phải chú ý đến tình hình của Hiểu Bắc, sau khi đứa nhỏ sốt cao, các bác sĩ cũng không dám lơ là nữa, bắt đầu rút máu của nó để đi kiểm tra, dựa theo tình hình hiện tại, có khả năng Hiểu Bắc không chỉ sốt bình thường, mà là sốt nhiễm khuẩn*.
*Sốt nhiễm khuẩn: Có thể bắt gặp ở mọi lứa tuổi, xuất hiện quanh năm. Không có các triệu chứng đặc trưng mà còn phụ thuộc vào loại vi khuẩn bệnh gây ra. Ví dụ như tình trạng sốt nhiễm khuẩn huyết sẽ có các triệu chứng như: sốt cao trên 38 độ, ớn lạnh, thở gấp, nhịp tim nhanh, hạ đường huyết, tiêu chảy,...
Lại là một ống máu bị rút ra, Lê Hiểu Hàm hận không thể để bác sĩ rút máu của cậu.
Bởi vì còn chưa xác định được bệnh tình, bác sĩ cũng không dám kê thuốc cho Hiểu Bắc, chỉ dám đưa mẫu máu đến phòng xét nghiệm, đồng thời ghi lại chuyển biến bệnh của Hiểu Bắc cùng làm các công tác giảm bớt triệu chứng bệnh cho đứa nhỏ.
7 giờ sáng, bác sĩ chủ trị mới đến bệnh viện, kết quả xét nghiệm cũng đã có, tình hình rất không ổn, đúng thật là Hiểu Bắc đã mết bệnh sốt nhiễm khuẩn, hơn nữa lại là loại vi khuẩn khó gặp, tới bây giờ vẫn chưa có thuốc đặc trị, cần phải được nuôi cấy để điều chế thuốc, hơn nữa còn phải mở hội nghị để các chuyên gia có thể cùng nhau hội chẩn.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Lê Hiểu Hàm liền tái nhợt.
Bác sĩ chủ trị vỗ vai Lê Hiểu Hàm: "Không cần quá lo lắng, chúng tôi sẽ dốc sức cứu chữa cho Hiểu Bắc, sẽ không để người nhà phải đợi lâu."
"Nhưng mà Hiểu Bắc rất thống khổ, có cách nào có thể giúp đứa nhỏ không phải khổ sở như vậy không?" Lúc thì rét run, lúc thì lại sốt cao đến 38 độ, ai cũng bị dọa sợ.
"Chúng tôi sẽ cố gắng nghĩ cách khống chế bệnh tình." Phía bác sĩ cũng rất khó xử, bọn họ đúng là đang rất cố gắng hết sức rồi, nhưng để nghiên cứu loại vi khuẩn này cần phải có thời gian, bọn họ cũng không dám hứa hẹn bất cứ điều gì với Lê Hiểu Hàm.
"Bác sĩ, xin trông cậy hết vào ngài." Lê Hiểu Hàm biết giờ có nói thêm cũng chỉ tổ gây khó xử cho bác sĩ.
Ngày hôm sau, tất nhiên là Lê Hiểu Hàm không đến công ty, sáng sớm lúc mở điện thoại lên, cậu nhìn thấy n cuộc gọi nhỡ của Thiệu Trì, nhưng lúc này cậu không còn chút tâm tình nào, đành phải gọi qua cho Lý Nham Hải xin nghỉ một tuần, còn chưa kịp nghe Lý Nham Hải hỏi hình hình cụ thể đã ngắt máy, trong giọng nói lộ ra bất đắc dĩ cùng mỏi mệt, cậu không muốn mình phải nhiều lời.
Lúc Thiệu Trì rời giường vào sáng hôm sau, cứ nghĩ rằng ít nhiều gì cũng sẽ có được một cái tin nhắn trả lời đến từ Lê Hiểu Hàm, hoặc là điện thoại của cậu, nhưng tất nhiên là anh đành phải chịu thất vọng rồi, lúc đến công ty cũng không nhìn thấy người kia, mãi cho đến khi Lý Nham Hải tới mới biết chuyện Lê Hiểu Hàm xin nghỉ một tuần, anh bỗng có hơi hụt hẫng, sao lại không nói cho anh biết, mà lại báo với Lý Nham Hải chứ, không lẽ vị trí của anh trong lòng cậu lại thấp đến như vậy sao?
Buồn bực thì buồn bực, nhưng Thiệu Trì vẫn phải bảo Lý Nham Hải đi tìm hiểu lý do khiến Lê Hiểu Hàm phải xin nghỉ.
"Em trai của Hiểu Hàm đột nhiên phát sốt, phải nhập viện, bệnh tình rất nghiêm trọng, chiều hôm qua đến bệnh viện, khám xong mới biết bị sốt nhiễm khuẩn, bệnh viện đang phải nghiên cứu loại vi khuẩn đó để tìm ra thuốc đặc trị." Sau khi đi điều tra, Lý Nham Hải trở về báo cáo với ông chủ, tình huống không khả quan cho lắm.
"Sao em ấy lại không tìm tôi?" Thiệu Trì nhíu mày.
"Thiệu tổng, tôi cảm thấy có lẽ là do Hiểu Hàm không quen như thế, cậu ấy vẫn luôn tự mình gánh vác tất cả, sẽ không thích chuyện ỷ lại người khác."
"Em trai em ấy bệnh nặng lắm sao?"
"Sốt nóng lạnh, cứ liên tục như thế, chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng, huống chi còn là trẻ tự kỷ, thể chất bẩm sinh đã vô cùng yếu ớt, lại còn hay dị ứng." Lý Nham Hải nói.