Chương 53: Cãi nhau
Edit: Bánh
Hai ngày cuối tuần, Thiệu Trì đều ở với Thiệu Nam, dẫn con trai đi bác sĩ kiểm tra, cậu nhóc chỉ là bị cảnh trong mơ làm cho bối rối, thiếu ngủ dẫn đến chứng hậm hực, sau khi "Đồng Khải Văn" đến, Thiệu Nam cũng không nổi giận nữa, mỗi ngày đều ăn được uống tốt ngủ ngon, trở về trạng thái bình thường.
Nhưng vì không biết đến bệnh trạng của mẹ đứa nhỏ, Thiệu Trì vẫn hẹn bác sĩ đến kiểm tra định kỳ.
Thiệu Nam ngủ trưa rồi, Thiệu Trì nhớ mình vẫn còn một phần văn kiện cần phải xử lý, nhưng anh không mang về nhà, thấy bảo mẫu có thể chăm cho Thiệu Nam trong chốc lát, liền quyết định đến công ty lấy tài liệu về nhà.
Đến công ty rồi, Thiệu Trì mới nhớ đến cái khăn tay do Thiệu Nam giặt hôm trước, hình như là do cậu hướng dẫn viên du lịch kia đưa cho con trai, anh nghĩ có lẽ cái khăn tay đó cũng là một vật rất quan trọng với đứa nhỏ, hay là đem về luôn.
Nhưng khi lấy cái khăn tay kia ra, Thiệu Trì phát hiện cái khăn này rất giống với chất vải cùng kiểu dáng của cái mà anh hay dùng, sờ góc dưới bên phải, hình như cũng có thêu một kí tự nào đó.
Lấy khăn tay của mình từ trong túi ra, để cả hai lên mặt bàn so sánh, Thiệu Trì phát hiện đây đều là đồ của anh, chẳng lẽ hôm đó Tiểu Nam nhầm khăn của anh thành khăn của hướng dẫn viên kia?
Không có khả năng, hôm đó chính mắt anh nhìn Tiểu Nam lấy chiếc khăn này từ trong túi ra giặt, cũng chính tay anh phơi khô rồi đặt vào ngăn tủ. Lúc đó anh cũng không để ý, giờ mới có thể xác định, đây chính là khăn tay của mình.
Chữ "Trì" hiện lên trước mắt, vô cùng chói lọi.
Anh chưa bao giờ cho người khác dùng khăn tay của mình, thế mà khăn tay này lại từ tay một người ngoài đưa đến tay của Tiểu Nam, người duy nhất mà Tiểu Nam tiếp xúc ngày hôm đó cũng chỉ có đoàn người của ông Tiết cùng một hướng dẫn viên du lịch —— Lê Hiểu Hàm.
Ấn tượng của anh về chàng thanh niên trẻ tuổi kia chính là một bộ khẩu trang cùng một cái kính đen, còn có cả đôi mắt giống y như Đồng Khải Văn.
Chỉ là một hướng dẫn viên du lịch, anh không bận tâm mấy, cũng chả cần bận tâm, nhưng Đồng Khải Văn chỉ là một diễn viên, sao có thể đi làm hướng dẫn viên chứ.
Nghi hoặc này kéo theo nghi hoặc khác, Thiệu Trì dần dần sắp xếp lại chuỗi suy nghĩ trong đầu.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu là ở trong một bữa tiệc, lần thứ hai là trong một khu du lịch, cậu đi cùng với người bạn người nước ngoài, nhưng có thật là bạn bè không? Người hôm đó có thật là Đồng Khải Văn không?
Sự ngờ vực càng lúc càng lớn, Thiệu Trì siết chặt hai cái khăn tay.
Đồng Khải Văn hỏi anh có tin chuyện trên đời này có hai người không có chung cha mẹ nhưng lại có chung diện mạo hay không, lúc đó anh nói mình không tin, trừ phi đó là thai song sinh.
Nhưng ngay lúc này, Thiệu Trì cũng bắt đầu tự hỏi, Đồng Khải Văn mà anh biết có thật sự là Đồng Khải Văn hay không?
Anh lần lượt xâu chuỗi những lần bọn họ gặp nhau, không có khác biệt gì cả, từ đầu tới cuối anh chỉ tiếp xúc với một người duy nhất, anh có thể khẳng định điều đó, anh chỉ qua lại với một mình Đồng Khải Văn.
Nhưng chuyện khăn tay thì?
Sao khăn tay của anh có thể ở trong tay của một hướng dẫn viên du lịch?
Tất cả đều rất bí ẩn.
Thiệu Trì không muốn đoán nữa, anh muốn hỏi cho rõ ràng!
May là hôm trước mới lấy được số điện thoại mới của Đồng Khải Văn.
......
Cùng ngày hôm đó, khi cái đầu heo đã đỡ rồi, Trì Việt Thần mới nhớ ra một tuần rồi mình không đến trường, bài tập y giao cho học sinh vẫn còn chưa sửa, sáng hôm mai có tiết, hôm nay y đến lấy bài về chấm.
Mọi khi là do lớp trưởng giúp y thu bài, nhưng hôm nay là ngày nghỉ, y không muốn phiền đến học trò của mình, chủ yếu là do bọn họ không có xe, không thể đem bài tập đến cho y được, tự mình đi vẫn hơn.
Ngày cuối tuần, trong trường rất an tĩnh, y đáp ứng với mẹ sẽ ở đây dạy một năm, với năng lực của mình, Trì Việt Thần có thể vào dạy ở một trường học chất lượng hơn, nhưng chỉ cần nghĩ đến cậu học sinh Lê Hiểu Hàm kia, y bỗng có chút luyến tiếc.
Không biết là trùng hợp hay là như thế nào, mới vừa gom xong bài tập, Trì Việt Thần liền nghe thấy học sinh kêu mình.
"Thầy Trì, sao cuối tuần thầy còn tới trường làm gì ạ?"
Quay đầu thì thấy, đó là lớp trưởng lớp của Lê Hiểu Hàm, trên mặt có một cái mụn trứng cá, rất dễ nhận biết.
"Lấy bài tập về nhà chấm, sao em lại ở đây, không đi chơi à?" Trì Việt Thần hỏi.
Lớp trưởng cầm quả bóng rổ trên tay, cười nói: "Em đang định đi chơi bóng với bạn, thầy đi luôn không."
"Không đâu, các em cứ chơi đi." Trì Việt Thần nói, bỗng nhiên nhớ ra, "Đúng rồi, bài tập tuần này có bài của Lê Hiểu Hàm không."
"Lúc em thu bài cậu ấy không có đi học, bên trong cũng không có, cậu ấy cúp cả tuần nay rồi." Lớp trưởng nói.
"Em ấy bận vậy sao?" Nhưng tuần trước còn mới gặp Lê Hiểu Hàm ở nhà hàng mà, lúc ấy y cũng không nghĩ tại sao một học sinh gia cảnh bình thường lại chạy đến một chỗ mà một đĩa đồ ăn giá thấp nhất cũng đã 50 nguyên như vậy, hơn nữa cách ăn mặt cũng không giống như nhân viên phục vụ ở đó.
Trì Việt Thần càng nghĩ càng khó hiểu, bỗng nhận ra có thể biết thêm về Lê Hiểu Hàm thông qua lớp trưởng.
"Năm ngoái em có giới thiệu cho cậu ấy đi làm, năm nay cậu ấy được nhận vào trong công ty du lịch hay sao ấy, lâu rồi em cũng không gặp cậu ấy nữa." Lớp trưởng nói.
Lớp trưởng muốn tới sân bóng, Trì Việt Thần muốn đi lấy xe, cả hai đi chung hướng, có thể trò chuyện nhiều thêm vài câu.
"Trong lớp chắc em là người thân với em ấy nhất nhỉ?" Trì Việt Thần hỏi.
"Đúng vậy ạ, bình thường trong lớp có chuyện gì đều là do em thông báo cho cậu ấy."
"Em cũng vất vả rồi." Trì Việt Thần nói, "Lê Hiểu Hàm biết lái xe không?"
"Hiểu Hàm làm sao biết lái xe được, cậu ấy bận đi làm thêm còn chưa xong, lại còn phải chăm sóc cho em trai, làm sao có thời gian học lái xe chứ, nghe nói bây giờ học bằng lái rất tốn thời gian, dịp hè năm ngoái có vài bạn học trong lớp đăng kí đi học, cũng không học xong nổi nữa là."
"Em chắc chắn em ấy không biết lái xe?"
"Vâng ạ, lúc đó em còn hỏi cậu ấy có muốn đăng kí học lái xe không, cậu ấy còn nói mình không rảnh, mới dịp hè vừa rồi thôi chứ đâu."
"...... Thế sao?" Trì Việt Thần nhíu mày, có lẽ là Lê Hiểu Hàm trộm đi học lái xe cũng nên, không nói cho bạn mình chăng, thế nhưng nếu cậu đã cố ý giấu giếm, y cũng không nên nói với lớp trưởng làm gì.
"Thầy Trì, bạn em kêu em rồi, em xin phép đi trước."Lớp trưởng ôm bóng rổ chạy về phía bạn mình.
"Ừm, em đi đi, tôi cũng về đây." Trì Việt Thần nói.
"Mai gặp, thầy Trì." Lớp trưởng chào.
"Mai gặp."
Lên xe sau, Trì Việt Thần ném đống bài tập lên ghế phụ, bỗng nhiên nhớ đến tư thế oai hùng lúc lái xe của Lê Hiểu Hàm, rõ ràng chính là tư thế của một tay lái lão làng, nếu là cậu trộm đi thi bằng lái vào dịp hè năm ngoái, nhưng cũng không thể nào rành rọt tới mức đó được, y cũng đã phải luyện rất lâu mới thành thục, tài xế mới không thể nào học nhanh như thế được.
Như vậy, có khi nào Lê Hiểu Hàm đang cất giấu bí mật nào đó?
Nhưng mà có gì để giấu giếm chứ?
Còn có một việc khiến y cảm thấy rất kì quái, đôi khi Lê Hiểu Hàm sẽ vô cùng lạnh nhạt với y, có khi lại rất nhiệt tình, nhưng cảm giác là gì y cũng không rõ, chỉ biết nó rất khả nghi.
Đeo tai nghe Bluetooth lên, Trì Việt Thần click mở số điện thoại của "Lê Hiểu Hàm", nhấn nút gọi.
......
Nhìn di động đổ chuông không ngừng, Lê Hiểu Hàm cùng Đồng Khải Văn thấy thật giống như hồng thủy mãnh thú*.
*Hồng thủy mãnh thú: nước lũ và thú dữ, ý chỉ tai họa.
"Tìm Lý Tuế Vinh hỏi nên xử lý như thế nào đi." Lê Hiểu Hàm nắn bàn tay nhỏ của Hiểu Bắc.
"Chờ cho bọn họ gọi xong đã." Đồng Khải Văn thở dài.
"Chắc lát nữa là hết ấy mà, bình tĩnh chút đi, không trùng hợp đến thế đâu." Lê Hiểu Hàm an ủi Đồng Khải Văn.
Đợi một lát, điện thoại cuối cùng cũng ngừng reo, Đồng Khải Văn nhanh chóng gọi cho Lý Tuế Vinh, lúc này Lý Tuế Vinh vẫn còn đi họp trong công ty, nghe được Đồng Khải Văn nói hai chữ "Bại lộ", lập tức rời khỏi phòng họp tìm một chỗ vắng để nghe.
Đồng Khải Văn kể lại tình cảnh khốn đốn hiện giờ của cả hai cùng chuyện của Lê Hiểu Hàm.
Tâm trạng của Lý Tuế Vinh như bị rớt xuống đáy vực thẳm, không khỏi có chút oán trách Lê Hiểu Hàm: "Sao lại đưa Hiểu Bắc tới chỗ quan trọng như vậy chứ, khác gì vạch áo cho người xem lưng!"
Điện thoại mở loa ngoài, Lê Hiểu Hàm nghe được toàn bộ, sắc mặt cậu trầm xuống, sâu kín mà nói: "Lý tiên sinh, lời này của anh là có ý gì vậy, tôi không ngại nguy hiểm giúp các người cuối cùng lại nhận được câu nói đó sao, tôi đã nói rồi, chuyện của Hiểu Bắc phải luôn được đưa lên hàng đầu, nếu anh đã nói thế, xem ra tôi cũng không cần phải nói nhiều nữa, chuyện của các người, các người tự mình giải quyết đi."
Nói trắng ra là, không liên quan gì đến cậu!
Lý Tuế Vinh ở đầu dây bên kia nghe tiếng của Lê Hiểu Hàm nói, sửng sốt, vội chữa cháy: "Hiểu Hàm, anh không có ý đó......"
Đồng Khải Văn cũng bị sự tức giận của cậu làm cho hết hồn, không biết nói gì thêm, đành phải ngắt máy, xem ra Lý Tuế Vinh cũng không có cách giải quyết nào rồi.
Lê Hiểu Hàm bế Hiểu Bắc lên, nói với Đồng Khải Văn: "Tôi mặc kệ, chuyện về sau tôi không tham gia nữa, tôi cũng không hy vọng sẽ có người đến quấy rầy cuộc sống của tôi với Hiểu Bắc, cứ như vậy đi. Tất nhiên, tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ không làm gì anh đâu,"
Đồng Khải Văn đứng lên: "Sao cậu có thể đi luôn như vậy! Đây là chuyện của cả hai người chúng ta mà?"
"Khải Văn, sao các anh chỉ biết đổ hết mọi lỗi lầm qua cho tôi vậy, tôi đã nhấn mạnh ngay từ đầu, mọi chuyện mà tôi làm đều là vì Hiểu Bắc, là các anh lợi dụng điều đó nên mới cảm thấy quá dễ sai khiến tôi có đúng không, bây giờ có chuyện, cũng đổ hết lên đầu tôi." Lê Hiểu Hàm phẫn nộ, "Còn nữa, các người làm như mình giải quyết được chuyện này vậy? Giải quyết thế nào cơ? Anh và người đại diện của anh chỉ muốn lợi dụng tôi phát hành album, làm gì nghĩ tới chuyện nếu bị phát hiện sẽ thế nào, có đúng không?"
Đồng Khải Văn không nói nên lời.
Lê Hiểu Hàm cũng không chờ hắn lên tiếng, ôm Hiểu Bắc mở cửa đi ra ngoài.
Lúc chờ thang máy, Đồng Khải Văn chạy ra tới, nói: "Lê Hiểu Hàm, cậu nổi nóng cái gì vậy!"
"Bộ tôi không được tức giận chắc? Nếu không phải vì giúp các anh, Hiểu Bắc sẽ không bị bọn họ phát hiện, anh biết chưa? Giờ người lo nhất chính là tôi đây này, các anh chỉ cần hủy hợp đồng với Vũ Cảnh Thước là được, cùng lắm thì mất tí tiền phí vi phạm hợp đồng, còn thứ mà tôi mất có khả năng sẽ là người thân của tôi, sinh mệnh của cả cuộc đời tôi, anh hiểu chưa?"
Thang máy xuống tới, Đồng Khải Văn bị bỏ lại bên ngoài.
Lê Hiểu Hàm ôm chặt Hiểu Bắc đứng trong thang máy.
Hiểu Bắc không mẫn cảm lại vừa chậm chạp, nhưng cũng cảm giác được anh mình đang không ổn.
Nhóc con đưa tay vỗ vai ca ca.
Không sao đâu, anh.