Chương 4: Hiểu Bắc
Bà Diệp chăm sóc Hiểu Bắc cũng có ba ngày, thần sắc đều uể oải, bà cũng đã hơn sáu mươi tuổi, thân thể cũng có thể tự xưng là không tệ lắm, nhưng là vẫn không ngăn nổi năm tháng giội rửa tinh thần.
Lê Hiểu Hàm cảm tạ bà Diệp một phen, mang quà mình mua ở phi trường đem tặng cho bà Diệp, đối phương mang theo nụ cười hài lòng về nhà, trước khi đi còn săn sóc hỏi Lê Hiểu Hàm đã ăn cơm trưa chưa, Lê Hiểu Hàm mới trở về làm sao có thể để bà Diệp làm bữa trưa cho mình, liền nói ăn rồi.
Bà Diệp mặc dù là người đã có tuổi, lúc thường khi Lê Hiểu Hàm đi làm thêm hoặc đi học đều là bà giúp trông chừng Lê Hiểu Bắc, đối với sự giúp đỡ của bà Lê Hiểu Hàm chính là rất cảm kích, trong cuộc sống sinh hoạt, dưới áp lực xã hội, có một người hàng xóm như vậy rất tốt.
Lê Hiểu Bắc còn đang ngủ, Lê Hiểu Hàm làm tạm bát mì, bỏ thêm trứng gà vào ăn, tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, thấy Lê Hiểu bắc ngủ say sưa, cậu cũng thay áo ngủ cùng nằm lên giường.
Mệt đến độ đầu óc cũng trở nên mơ hồ, không tới một phút Lê Hiểu Hàm liền ngủ say, cậu thật sự rất mệt.
Giấc mơ hư hư thật thật làm cho Lê Hiểu Hàm càng mệt mỏi hơn, cả người đều cảm giác không làm được gì, muốn tỉnh lại cũng không thể nào tỉnh được, thân thể như trầm vào trong giấc mơ, sau một hồi giãy giụa Lê Hiểu Hàm lại lần nữa ngủ say, không biết ngủ bao lâu mới yếu ớt tỉnh lại.
Tỉnh lại mới phát hiện Hiểu Bắc ngủ bên trong đã không ở trên giường nữa, nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường một chút, kim giờ chỉ về con số ba, cũng không ngủ bao lâu, hơn hai giờ.
Xuống giường, đem chăn gấp kỹ, ra gian phòng chính là phòng khách.
Phòng của bọn họ không lớn, mà tương đối vừa vặn với đất đô thị, diện tích cũng có thể được xem là tốt, ít nhất còn có cái Tiểu Cửu (?) mười mét vuông, diện tích thực đại khái sáu mươi mét bằng phẳng, hai phòng ngủ một phòng khách, một bếp một phòng vệ sinh, một cái ban công, ngoại trừ điểm cũ kĩ ra, không có thang máy, những cái nên có đều có, so với rất nhiều người làm công khác, cậu có căn nhà để che mưa che gió, vậy cũng đủ rồi.
[Không biết Tiểu Cửu là gì ;_; ai biết cho mình thỉnh giáo nhé ;_;]
Ở trong phòng khách tìm được Hiểu Bắc đã rời giường, nhóc con mỗi ngày đều ngủ trưa cố định hai giờ, đúng giờ sẽ dậy.
Lúc này Hiểu Bắc đang ngồi ở trước ghế sa lon trên thảm bày miếng gỗ ra xếp, động tác đơn điệu lặp lại, nhìn thấy Lê Hiểu Hàm tiến tới cũng không có bao nhiêu phản ứng, tiếp tục xếp gỗ trước mặt cậu.
Đối với biểu hiện của Hiểu Bắc, Lê Hiểu Hàm cũng không nhụt chí, trực tiếp ngồi ở bên cạnh nhóc con nói đến những việc mà bản thân đã trải qua mấy ngày nay, nghe đến đoạn đặc sắc, Hiểu Bắc dừng tay một chút, bất quá một giây sau lại tiếp tục chơi xếp gỗ, sau đó lại đem đống đồ chơi của nó bày ra chỉnh tề.
Lê Hiểu Hàm không phải không thừa nhận tình huống đăc biệt của Hiểu Bắc, nó là trẻ tự kỷ, đối với việc này, Lê Hiểu Hàm cảm thấy được chính mình có một phần nghĩa vụ cùng trách nhiệm ở bên trong, vô luận Hiểu Bắc có ra sao, cậu đều sẽ nỗ lực chữa khỏi cho nó, nuôi dưỡng nó, cho dù nó không thể kết hôn cũng không lập gia đình mình thì cậu cũng phải đối tốt với nó, Hiểu Bắc chính là người nhà của cậu.
Có thể nói, Hiểu Bắc là gánh nặng lớn của Lê Hiểu Hàm.
Lúc Lê Hiểu Bắc được đưa đến tay Lê Hiểu Hàm, nó còn là một tiểu anh nhi xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ bé hồng phác phác, đôi mắt đen thui lanh lợi uyển chuyển, mới nhậm chức anh cả, Lê Hiểu Hàm đối với người em mới này là vừa yêu vừa hận, yêu là do tình thân, hận chính là sự xuất hiện của nó đã làm nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh.
Người mẹ vô trách nhiệm của Hiểu Bắc sau khi ném nó cho cậu liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ để lại mấy câu nói, một tấm thẻ ngân hàng, một cái tên, không còn gì khác. Lúc đó Lê Hiểu Hàm bất quá mới chỉ là học sinh cấp ba, cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, Hiểu Bắc như quả bom hạng nặng tiến vào sinh hoạt của cậu, tuổi mười sáu của cậu cũng hi sinh từ đó.
Ở trường học Lê Hiểu Hàm vốn là người rất ưu tú* nay vì phải chăm sóc Lê Hiểu Bắc nên thành tích trượt lợi hại, hơn nữa Hiểu Bắc còn không phải loại trẻ nhỏ có thể khiến người khác yên lòng được, chăm nó cũng không dễ lắm, lúc thường cũng hay phải nhờ dì hỗ trợ chăm sóc, mà Hiểu Bắc so với những đứa nhỏ thường lại càng khó chăm nom.
[Ở chỗ này bản gốc là bạt tiêm, theo như mình tra được thì là người hoặc vật vượt trội, tài giỏi đặc biệt, nên mình để là ưu tú nhé =))]
Trẻ nhỏ vừa ra đời đều phải uống sữa tươi, nhưng nó lại là một ngoại lệ, uống sữa tươi vào liền đau bụng, sau đó tại theo đề nghị của bác sĩ không thể làm gì khác hơn là thay đổi thành cho nó uống sữa đậu nành. Vào thời điểm bắt đầu tập ăn, liền phát hiện năng lực suy nghĩ của Hiểu Bắc cực kỳ kém, căn bản sẽ không nhai đồ vật. Cho đến khi lớn một chút, những đứa trẻ bình thường khác đều bắt đầu học nói, nó lại chậm chạp không chịu phát âm.
Dì cố vấn chăm sóc cho Hiểu bắc, bà nói trẻ nhỏ ở độ tuổi này không thể suy nghĩ ổn định, nói chuyện ổn định được. Lê Hiểu Hàm cũng không quá săn sóc tiểu bảo bảo, cậu bất quá lúc đó cũng chỉ mới là thanh niên mười sáu mười bảy tuổi, nghĩ thầm có lẽ đó đều là phản ứng bình thường, khả năng chờ Hiểu Bắc lớn rồi sẽ tốt lên.
Nhưng thực tế đâu có như vậy?
Mỗi ngày ngoại trừ đi học rồi tan học, về đến nhà chính là bồi tiếp Hiểu Bắc, thời gian trôi qua, Hiểu Bắc cũng dần dần mà lớn lên.
Tiệc vui chóng tàn, Lê Hiểu Hàm liền lục tục phát hiện Hiểu Bắc có một ít hành động kỳ quái, khiến Lê Hiểu Hàm chú ý.
Ngoại trừ năng lực suy nghĩ cực sai, Hiểu Bắc còn thích xem đồ vật chuyển động, tỉ như đồ chơi âm nhạc có đứa nhỏ chuyển động trong, lối đi bộ lui tới ô tô, nó hoàn yêu thích đem xe đồ chơi xếp thành một loạt chỉnh tề, mà không đi náo loạn những người khác.
Càng khoa trương hơn là, Hiểu Bắc vẫn luôn đi tắt ti vi, những người khác vừa mở ra nó liền đi tắt lại. Nó cũng yêu thích xoay quanh tại một chỗ, nhưng lại không bao giờ cảm thấy choáng đều. Sau này Lê Hiểu Hàm mới biết, điều này là bởi vì não của trẻ tự kỉ phát triển chưa đủ tốt, hệ thống cân bằng thấp, nên không dễ có được cảm giác choáng váng đầu óc, nên sẽ thích xoay vòng. Hiểu Bắc còn sợ tiếp xúc ánh mắt cùng người khác, ngay cả khi Lê Hiểu Hàm nhìn nó, chỉ cần dùng ánh mắt đối diện với nó, nó liền ngay lập tức đưa mắt nhìn chỗ khác.
Trong nháy mắt, Hiểu Bắc cũng đã gần tới ba tuổi, Lê Hiểu Hàm thuận lợi lên đại học, cũng đưa nó đi nhà trẻ để bắt đầu tiếp xúc cùng với bạn bè cùng tuổi. Chỉ là đi vào chưa tới nửa năm, giáo viên nhà trẻ phát hiện ra vấn đề, cô tìm tới Lê Hiểu Hàm cũng thẳng thắn mà nói cho cậu biết, cô cho là, độ thành thục của Hiểu Bắc còn không theo kịp đứa bé hai tuổi, cô hoài nghi Hiểu Bắc mắc phải chứng tự kỉ, đề nghị Lê Hiểu Hàm dẫn nó đi tới cơ quan có chuyên môn để làm kiểm tra toàn diện.
Dưới sự đề cử của cô giáo, Lê Hiểu Hàm tìm tới cơ quan có chuyên môn để cho Hiểu Bắc làm một cuộc kiểm tra toàn diện mà rườm rà kiểm tra, bao gồm độ hài hòa của cơ thịt, hệ thống cảm giác, độ phát triển ngôn ngữ, năng lực nhận thức hoc tập bên ngoài, hứng thú xã giao cùng các loại kĩ xảo.
Bỏ ra gần thời gian nửa năm, lúc Hiểu Bắc gần tròn bốn tuổi, mới hoàn thành tất cả kiểm tra, cũng bị chẩn đoán xác thực bị mắc chứng tự kỉ.
Đối với Lê Hiểu Hàm vừa mới lên đại học đang chuẩn bị hưởng thụ một chút sinh hoạt vườn trường mà nói quả thật giống như sấm sét giữa trời quang, dù như thế nào cũng không thể tin nổi, Hiểu Bắc nhìn qua thông minh đáng yêu như vậy lại mắc chứng tự kỉ?
Tâm tình Lê Hiểu Hàm lúc đó gay gắt đến cực độ, cậu không tin đây là thật, nhất định là trong quá trình bác sĩ chẩn đoán đã mắc phải sai lầm!
Tại sao Hiểu bắc mà cậu cực khổ nuôi lớn lại mắc bệnh này chứ, nhưng dù như thế nào đi chăng nữa, Lê Hiểu Hàm vẫn phải tiếp thu sự việc tàn khốc này, tình cảnh đẫm máu lần thứ hai được thiện thực tàn khốc đào ra, lại còn vẩy thêm một nắm muối
Trong thời gian ngắn ngủi Lê Hiểu Hàm liền thu hồi cái gọi là hối tiếc, cậu cũng đã nghĩ thông suốt, cậu lên internet, đến thư viện tuần tra rất nhiều rất nhiều tư liệu, cậu không nên từ bỏ, không quản bệnh tình Hiểu Bắc thế nào, cậu đều phải giúp nó chữa khỏi, mặc dù mình biến mất đi chăng nữa, nó vẫn còn có thể sống như một người người bình thường.
Bây giờ Hiểu Bắc vừa vặn bốn tuổi, cũng là vừa ba tháng nó được chẩn đoán mắc bệnh này.
Quốc nội không thể so với nước ngoài, hệ thống giáo dục nhằm vào đám người đặc thù cũng không nhiều, hơn nữa học phí cũng tương đối cao, Lê Hiểu Hàm trong lúc học đại học cũng đã đi làm thêm, nếu như không có tiền mẹ để lại căn bản không có cách nào chống đỡ nuôi Hiểu Bắc lớn lên. Đã từng một lần nghĩ tới thôi học, nhưng là chỉ đạo viên nhiều lần tìm cậu nói chuyện, sau khi xác định tình huống gia đình của cậu, nói rõ tình huống cùng các lão sư trong khoa, chương trình học nếu như không phải là trọng yếu thì cậu có thể không đi, mặc dù là đại học ba năm, nhưng bên trong cũng không khác trường học mấy
Sau đó Lê Hiểu Hàm không có thôi học, thế nhưng cậu lại càng nỗ lực làm thêm kiếm tiền.
Thông qua tra tìm các loại tư liệu cậu cũng biết được cơ cấu giáo dục đặc thù, bất quá khoảng cách từ nhà vẫn có chút xa, Lê Hiểu Hàm mỗi tuần đưa Hiểu Bắc đi bốn ngày, học phí trong trường học tương đối đắt, nhưng quan trọng là lại có ban lão sư đã tốt nghiệp thạc sĩ, rất có kinh nghiệm, dù là giá cả có đắt đi chăng nữa, Lê Hiểu Hàm cũng cắn răng phải đưa Hiểu Bắc vào đây học tập.
Hiện tại đã qua hai tháng, hiệu quả mặc dù không quá rõ ràng, nhưng cũng đem đến hy vọng cho Lê Hiểu Hàm.
Càng may mắn là, bây giờ Hiểu Bắc sẽ không từ chối cùng cậu ôm ấp, hôn môi.
Hiện tại trước hết để Hiểu bắc đi học trường đặc biệt, chỉ cần có hi vọng Lê Hiểu Hàm liền sẽ không bỏ qua, hiện tại việc cậu cần phải làm là nỗ lực kiếm tiền, giúp Hiểu Bắc có được cuộc sống của người bình thường.
Bảo mẫu chăm sóc cho Hiểu Bắc nghe nói nó mắt chứng tự bế liền từ chức không làm nữa, cô vừa mới mang thai, từ chức để mang con, đồng thời cô cho rằng chức tự kỉ này là bệnh truyền nhiễm, không còn dám ở lại.
Hiện tại đều là Lê Hiểu Hàm dành thời gian đưa Hiểu Bắc đến trường học, trước khi cậu chưa cùng Lý Tuế Vinh ký kết, đưa Hiểu Bắc đi học hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng bây giờ rất nhiều thời gian đều không xác định, cậu phải đi tìm bảo mẫu. Bất kể như thế nào, Lê Hiểu Hàm sẽ không lùi bước trước khó khăn, Lý Tuế Vinh xuất hiện mang đến cho cậu một cơ hội kiếm tiền.
Tìm ra được một bảo mẫu thân thể khỏe mạnh lại có thể tin tưởng được quả thật không dễ dàng, sau khi trải qua một loạt kiểm tra, đã tra ra một loạt thức ăn khi Hiểu Bắc ăn vào sẽ bị dị ứng, bệnh viện kê ra một tờ khai thật dài bây giờ còn dán ở trên tường, thời thời khắc khắc nhở nhở Lê Hiểu Hàm phải chú ý loại đồ ăn này không thể cho vào miệng của Hiểu Bắc, hi vọng tân bảo mẫu nhất định đối với đồ ăn của Hiểu Bắc phải bỏ ra công phu, không được qua loa, cậu đi tới nơi nào để tìm được bảo mẫu hợp ý..
Sự việc phiền lòng Lê Hiểu Hàm đương nhiên sẽ không nói cho Hiểu Bắc.
Hôm nay là chủ nhật, Hiểu Bắc cũng không cần đến trường học, Lê Hiểu Hàm ở nhà cho nó ăn ngon, một lần một lần dạy Hiểu Bắc gọi mình bằng anh, Hiểu Bắc học theo, nó có thể gọi, thế nhưng nó nhưng sẽ không chủ động gọi người.
Không liên quan, ít nhất Hiểu Bắc cũng nguyện ý học.
Chuyện tìm bảo mẫu, hiện tại đã trở thành trọng yếu nhất, Lê Hiểu Hàm gần đến đoạn thời gian ba tháng càng ngày càng khẩn bách, Lý Tuế Vinh đã an bài cho cậu hủy việc diễn kịch cùng quay chụp bộ quảng cáo, còn lại nhất định phải tham gia chương trình giải trí cùng các hoạt động thương mại.
Còn cách ngày làm việc sắp tới khoảng ba ngày, mấy ngày nay cậu đều đi tìm bảo mẫu để thay mình trong lúc đi làm, Bà Diệp cùng ông Lưu đều đã có tuổi, không thể quá mức bôn ba, nếu như thực sự không có biện pháp Lê Hiểu Hàm mới suy xét đến việc đi tìm bọn họ.
Ngày thứ hai, sáng sớm Lê Hiểu Hàm liền ngồi xe buýt xe đưa Hiểu Bắc đi học, Hiểu Bắc ngồi yên lặng trong lồng ngực của cậu chơi quạt hình phiến lá bằng nhựa, trước khi rời đi Lê Hiểu Hàm hôn lên trán của nó.
"Hiểu Bắc, buổi tối anh sẽ đến đón em nha."
Hiểu Bắc ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, liền đi theo cô giáo tiến vào trong lớp.
Lê Hiểu Hàm cuống họng nắm thật chặt, sau đó trở về trường học một chuyến, ba phần mười mà Lý Tuế Vinh cho cậu kia, ngoại trừ việc kiểm tra năm nay của Hiểu cùng học phí, cũng không dư dả lắm, cậu cũng phải bớt ăn bớt mặc, hơn nữa còn vì sau này của Hiểu Bắc, cậu không thể thả lỏng được chút nào.
Thứ hai có chương trình học trọng yếu, Lê Hiểu Hàm không muốn bỏ qua.
Dự xong khoa buổi sáng, chỉ đạo viên tìm tới phòng cậu một chuyến.