“Cô chính là Trương Nhất Manh?”
Trương Nhất Manh nghe vậy ngơ ngẩn, cô rụt tay lại, nói: “Ninh Giản…?”
Trương Ninh Giản vẫn cười, nhưng từ trong mắt anh toát ra một sự xa
cách lạ lùng, khác hẳn với người con trai mà vài tiếng trước vẫn còn
cười cười ngốc nghếch nhìn cô, nhìn anh rất tự nhiên nhưng cô hiểu rõ
Ninh Giản – nghịch tử của cô tuyệt đối sẽ không cười như vậy.
Anh sẽ không cười như thế này, tựa như một làn gió dưới cái nóng của
mùa hè, tuy là nhẹ nhàng, hào phóng nhưng lại không làm cho người ta
thoải mái được.
Nghịch tử của cô thỉnh thoảng sẽ cười như một con mèo vừa ăn vụng
thành công, có khi là cười ngơ ngác ngốc nghếch, nhưng cũng có lúc cười
nhếch môi lên, tóm lại là không cười như thế này.
Cười như vậy, hẳn là anh nguỵ trang rất giỏi, làm cho người khác cảm
thấy rất tự nhiên, nhưng cô hiểu rõ, nụ cười này khác với nụ cười khi
trước như thế nào.
Nghịch tử của cô hết cười rồi, Trương Ninh Giản mới là người đang cười.
Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn anh.
Trương Ninh Giản cũng không nói gì.
Không khí trở nên căng thẳng, khó xử vô cùng.
Trương Ninh Hi ho một tiếng, phá tan không khí yên lặng đáng sợ: “Nhất Manh, chuyện là như vầy…”
Trương Nhất Manh như tỉnh mộng, nhìn về phía anh.
Trương Ninh Hi gãi gãi đầu, nói: “Cô đi được chừng một giờ thì Ninh
Giản chợt than nhức đầu, sau đó mồ hôi lạnh túa ra, không lâu sau thì
ngất xỉu, vừa rồi bác sĩ có kiểm tra, nói là không có gì đáng lo cả,
chắc là trí nhớ của nó đã trở lại, nhưng mà… Nó không nhớ cô.”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Hi nhìn Trương Nhất Manh, lúng túng nói: “Chúng tôi có nói về cô với nó, nhưng nó không có ấn tượng gì.”
Đợi Trương Ninh Hi giải thích xong, Trương Ninh Giản mới mở miệng: “Trong thời gian tôi mất trí, cảm ơn cô Trương đã chăm sóc.”
Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn anh, Trương Ninh Giản vẫn đang cười,
cô lắc đầu: “Không có gì, tôi đã nhận tiền lương thì phải làm tròn trách nhiệm chứ?”
Trương Ninh Giản cười, dường như rất chân thành: “Tiền lương là một
chuyện, cảm ơn lại là một chuyện khác, vì tôi mà làm cho cô Trương mất
đi công việc, thành thật xin lỗi cô.” C
Quá khách sáo.
Cũng quá đáng sợ.
Trương Nhất Manh chợt muốn chạy trốn khỏi anh.
Nhưng lời Trương Ninh Giản vẫn tiếp tục vang lên: “Vậy nên khi cô
Trương rời khỏi nhà họ Trương rồi, tôi sẽ đưa một số tiền cho cô Trương, cô Trương có thể trở về bệnh viện tiếp tục công việc - – dĩ nhiên là ở một chức vị tốt hơn – – hoặc tôi có thể tìm giúp cô một công việc, anh
hai và anh ba đều có thể liên lạc với cô, tuỳ cô lựa chọn.”
Anh ngừng lại rồi thêm vào một câu: “Thật sự rất cảm ơn cô.”
Chuyện đầu tiên sau khi anh tỉnh lại là cảm ơn cô, sau đó là đá cô đi.
Chuyện này dẫu Trương Nhất Manh có tưởng tượng cỡ nào, cũng không thể nào nghĩ ra được.
Cô biết, ngay từ khi bắt đầu cô đã biết, khi Trương Ninh Giản nhớ lại tất cả thì cô sẽ phải rời khỏi nhà họ Trương, lúc trước cô rất mong
đợi, hơn nữa qua chuyện Tả Hưởng, cô thậm chí còn muốn chuyện này diễn
ra càng nhanh càng tốt.
Nhưng Trương Nhất Manh cô không thể nào ngờ được, chuyện này lại là
do Trương Ninh Giản nói ra, hơn nữa rất bình thường, rất tự nhiên, không chút sơ hở nào, dường như khi anh nói lời cám ơn cô thì đã vô tình tạo
nên một vết nức khổng lồ giữa cô và anh, làm cho quả cầu thuỷ tinh là
trái tim cô tan vỡ, chia làm hai mảnh.
Anh đưa ra điều kiện rất tốt, nhưng lời nói của anh còn có một ý khác nữa: Tôi và cô đã thanh toán xong, không ai nợ ai cả. Đưa điều kiện
tốt, đơn giản là vì anh lười nghe Trương Nhất Manh ra điều kiện thôi.
Dùng cách đó để bịt miệng Trương Nhất Manh là tốt nhất, một mũi tên trúng hai con nhạn, lỗ tai anh cũng bớt ồn.
Anh thậm chí còn không cần hỏi ý Trương Ninh Trí – – từ đầu tới đuôi, anh thậm chí cũng không nhìn đến Trương Ninh Trí, tự anh quyết định,
chỉ dùng “tôi” chứ không dùng “chúng tôi”. Ai Là Mẹ Anh
Rõ ràng anh đang ngồi trên giường mà, nhưng mà trông anh chẳng khác
gì một vị vua, cao ngạo hơn bất cứ ai khác, nhưng vẫn dùng nụ cười khiêm nhường để che đậy sự cao ngạo đó.
Trương Nhất Manh dường như hiểu được, Trương Ninh Giản trước khi mất
trí nhớ là người như thế nào, hoàn toàn khác với ngịch tử của cô, nếu là nghịch tử của cô thì chuyện gì cũng biểu hiện rõ trên mặt, có ý kiến gì cũng dùng lời nói thẳng thắn để biểu đạt.
Nhưng Trương Ninh Giản thì khác, anh sẽ dùng lời nói quanh co nhất để phân rõ giới hạn với Trương Nhất Manh, thậm chí cô còn tưởng tượng,
chắc hẳn cô phải quỳ xuống, nói “Tạ chủ long ân” mới đúng.
Trương Nhất Manh yên lặng nhìn Trương Ninh Giản đang mỉm cười, căn
phòng to như vậy mà không khí như ngưng kết lại, mà người phá tan không
khí chính là Trương Nhất Manh.
Cô nói: “Không cần đâu.”
Trương Ninh Giản nhíu lông mày lại.
Đó là một cảm xúc mới, trước kia nghịch tử của cô chưa bao giờ làm vậy cả.
Trương Nhất Manh nói: “Tiền và công việc tôi đều không cần. Chăm sóc
anh, tiền lương xứng đáng có tôi đều đã có rồi, không cần đưa thêm đâu.”
Cô gật đầu nhìn Trương Ninh Giản rồi xoay người đi ra khỏi phòng
bệnh, Tề Phỉ vốn ồn ào tự nãy giờ đều yên lặng không nói gì, thấy Trương Nhất Manh bỏ đi, cô nhìn ba người trong phòng bệnh, dùng âm lượng đủ để Trương Nhất Manh không nghe được, nói: “Hừm, bọn có tiền các người đúng là đáng sợ thật” sau đó liền đuổi theo Trương Nhất Manh.
Trương Ninh Hi và Trương Ninh Trí vô cớ bị chửi chẳng nói gì, chỉ có Trương Ninh Giản khó hiểu nhướng nhướng mày.
Trương Ninh Hi nhức đầu nói: “Em ba à, vừa rồi em cũng có phần độc miệng đó.”
Trương Ninh Giản khó hiểu nói: “Em nghĩ là điều kiện em đưa ra không có gì không tốt cả.”
“Không phải là tốt, mà là vô cùng tốt, tốt đến nỗi làm cho mẹ anh và
em trở thành hai người hoàn toàn không quen nhau.” Trương Ninh Hi học
cách trợn mắt lên của Tề Phỉ.
Trương Ninh Giản vén chăn đứng dậy, tuy cười mà giọng điệu chẳng có
gì gọi là buồn cười: “Mẹ? Anh ba, anh cũng trưởng thành rồi mà, còn
thích chơi trò trẻ con này sao? – – Em không sao rồi, em về công ty
trước, vắng mặt lâu như vậy, chắc hẳn còn rất nhiều công việc chờ em xử
lí.”
Trương Nhất Manh đứng trên tầng cao nhất của bệnh viện, cô đơn đứng
đón gió, không lâu sau thì Tề Phỉ chạy đến, thấy Trương Nhất Manh như
vậy thì sợ hết hồn, nói: “Nhất Manh, cậu đừng nghĩ quẩn như vậy chứ,
đừng… đừng có nhảy xuống nha…”
Trương Nhất Manh: “…”
“Sao tớ phải nhảy lầu chứ…” Trương Nhất Manh thấy vẻ mặt hoang mang của Tề Phỉ, không nhịn cười được, “Sao tớ phải nhảy lầu hả…”
Tề Phỉ nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Cậu đừng cười mà, cậu đã không
đẹp rồi, bây giờ còn cười đau khổ như vậy, chẳng khác gì mới nuốt khổ
qua ấy.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Tớ đánh chết cậu!” Trương Nhất Manh nhịn không được cười phá lên,
xông lại đánh Tề Phỉ, Tề Phỉ cười hì hì ôm lấy cô, sau đó ỷ mình cao lấy tay xoa xoa đầu cô: “Được rồi, muốn khóc thì mau khóc đi.”
Trương Nhất Manh rầu rĩ nói: “Khóc cái gì chứ, cậu không nhớ sao? Tớ
đã nói rồi, điều ước lớn nhất của tớ chính là Trương Ninh Giản mau mau
bình phục, trả lại tự do cho tớ.”
Tề Phỉ thở dài: “Nhưng nét mặt của cậu khi nãy không nói như vậy.”
Trương Nhất Manh buồn cười ngẩng đầu, nét mặt cũng trở nên rạng ngời hơn: “Vậy nó nói gì?”
“Nét mặt của cậu cứ như đang nói – – Con tôi đâu rồi? Sao tôi không thấy nó nữa rồi?! Hu hu, con tôi đâu…”
Trương Nhất Manh: “…”
Nét mặt đó… Giọng điệu đó… Cô thật sự rất muốn đánh chết Tề Phỉ…
Trương Nhất Manh cúi thấp đầu, cười cười: “Ừm… Tuy là cũng hơi buồn…
Dù gì thì nuôi nó cũng lâu rồi, giờ nó quên mẹ nó mất rồi, haiz.”
Tề Phỉ sờ sờ đầu Trương Nhất Manh: “Thôi, không phải chỉ là một đứa
con thôi sao, mất thì mất, sau này sinh thêm một cái, đẹp hơn, ngoan
hơn, sợ gì chứ.”
Trương Nhất Manh dở khóc dở cười: “Cái gì mà ngoan hơn, đẹp hơn chứ,
tớ cũng không trách anh ta được, anh ta không nhớ tớ, cũng không nhớ
những chuyện đã xảy ra, sao có thể hy vọng anh ta sẽ tiếp tục gọi tớ là
mẹ, đối xử tốt với tớ chứ – – vừa rồi anh ta đưa ra điều kiện tốt như
vậy đã là may mắn cho tớ lắm rồi. Tớ nghĩ, nếu tớ mà đòi xe, đòi nhà
anh ta cũng cho tớ mất.”
“Chuyện đó dĩ nhiên là không thành vấn đề. ” Tề Phỉ gật đầu, “Nhưng cậu vốn không cần những thứ đó.”
Trương Nhất Manh mạnh miệng nói: “Ai nói không cần chớ? Tớ không cần mấy cái đó thì cần cái gì? Cần một đứa con sao?”
Tề Phỉ cười mà không nói.
Trương Nhất Manh: “…”
“Haiz, đừng có nhìn tớ như quỷ nhìn thấy người vậy mà, tớ thấy sợ đó.” Trương Nhất Manh khoa trương sờ sờ da gà trên người.
Tề Phỉ nói: “Cậu nói xui thật đấy.”
“Ừ, từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc, không có chuyện gì là hoàn
toàn chắc chắn cả mà.” Trương Nhất Manh phụ họa nói: “Ai bảo sẽ không
gặp xui chứ?”
“Nhưng mà…” Tề Phỉ nói, “Sợ là cậu không chỉ cần con mà thôi…”
Trương Nhất Manh lườm cô một cái: “… Cậu đang nói gì đó hả? Không đầu không đuôi ai mà hiểu! Anh ta không phải là con tớ thì là gì?!”
Tề Phỉ nói: “Chuyện giữa các cậu dĩ nhiên tớ không biết. Nhưng tớ cảm thấy, nếu chỉ đơn giản là thiếu “đứa con” thì không sao, nhưng nếu hơn
cả thế thì tuyệt đối không tốt.”
Trương Nhất Manh suy nghĩ rồi phiền não lắc lắc đầu: “Thôi đừng nói
mấy chuyện này nữa, cũng chẳng còn nghĩa lý gì cả. Haiz, cậu nói với cha cậu giúp tớ, tớ muốn tiếp tục làm… công việc y tá của tớ.”
Tề Phỉ gật đầu: “Được rồi, không thành vấn đề! Tớ sẽ luôn luôn là hậu thuẫn kiên cố nhất của cậu.”
Trương Nhất Manh chép miệng, nói: “Cám ơn chị Phỉ!”
Tề Phỉ cười, gõ vào trán cô: “Được rồi, đi xuống đi, không có gì thì đừng đứng ở đây hóng gió, lạnh lắm.”
Trương Nhất Manh lẩm bẩm đi theo xuống, thừa dịp Tề Phỉ không chú ý, cô nhanh chóng lau đi giọt nước nho nhỏ ở hàng lông mi.