Ai Là Kẻ Thứ Ba

Chương 15: Làm người vợ thứ ba của anh ấy, kết quả vẫn phải ly hôn




Cô gái: hai mươi tư tuổi, nội trợ, con gái của quan chức cao cấp.

Người đàn ông: ông chủ một dãy siêu thị, bốn mươi hai tuổi, trị giá tài sản khoảng hơn 20 triệu tệ.

Ở Bắc Kinh, có thể coi anh ấy là một ông chủ nhỏ trong đám các ông chủ lớn. Giờ đây ở trong nước muốn được gọi là ông chủ lớn ít nhất cũng phải có từ 100-200 triệu tệ trở lên. Anh đừng cười, tôi chưa bao giờ quản lý chuyện tiền bạc và cũng không có hứng thú với nó. Anh ấy cũng không chịu để cho tôi cùng làm, có lẽ sợ tôi nắm rõ anh ấy. Thực ra anh ấy đã lầm. Phụ nữ cần tiền để làm gì? Có tác dụng gì cơ chứ? Nó có thể mang lại cho tôi những gì? Chúng tôi kết hôn đã hơn hai năm. Sau khi lấy nhau, anh ấy không cho tôi đi làm nữa, kêu tôi ở nhà làm nội trợ, thuê hai người làm cho tôi. Anh ấy không cho tôi đi làm vì sợ tôi ở bên ngoài sẽ gặp được người đàn ông giỏi giang hơn, sợ tôi bị quyến rũ mà bỏ đi. Nhưng thực ra anh ấy đã nhầm. Lúc đó trái tim tôi đã chứa đầy hình ảnh anh ấy. Trong mắt tôi liệu còn có thể thấy bóng hình ai đây?

Trước khi anh ấy và tôi yêu nhau, anh ấy đã từng có hai cuộc hôn nhân nhưng đã li dị cả. Tôi là vợ thứ ba của anh ấy, hiện cũng đang chuẩn bị li hôn. Chúng tôi mơ màng yêu nhau, mơ màng li hôn. Có lẽ đây cũng là số phận, cũng có thể nói là dạng tình yêu sét đánh. Hồi đó tôi còn rất trẻ, mới hai mươi mốt tuổi. Cha tôi là một quan chức cao cấp của tỉnh. Tôi quen anh ấy trong một bữa tiệc của bạn bè. Anh ấy nói năng rất dẻo, có thể nói tròn thành vuông, vuông thành tròn mà vẫn khiến người ta tin được. Lúc đó, anh ấy nói gì, tôi cũng tin. Tôi không muốn nói là anh ấy lừa tôi vì lúc đó quả thực tôi tin anh ấy, rất chủ động tin anh ấy. Lúc đó anh ấy vừa từ Đông Bắc tới Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, vừa li hôn với cô vợ thứ hai, muốn rời bỏ vùng đất đau thương đó nên anh mang hết tiền đến Bắc Kinh. Thật không ngờ vừa tới Bắc Kinh, thị trường ở đây quá lớn, đã kích thích lòng tham của anh. Nhớ lại giống như vừa lên cơn sốt, như vừa qua một giấc mơ.

Lúc đó tôi vẫn đang học đại học, năm thứ tư, sắp tốt nghiệp. Ngày thứ hai quen nhau, anh ấy đã lái xe tới trường chờ tôi. Khi tôi tan lớp, anh ấy gọi điện thoại di động cho tôi. Khi tôi đang đi lại gần xe anh ấy, đã thấy anh ấy ôm một bó hoa tươi từ xe bước ra, đưa tặng tôi. Rất khoa trương phải không? Nhưng anh ấy là vậy đấy, rất thích phô trương, làm mọi thứ cứ như thật lòng lắm, khiến người ta bái phục. Đó chính là tài năng của anh ấy. Mỗi lần anh ấy làm vậy đều khiến cho đám sinh viên trai gái quanh đó cứ đờ cả người ra, ngưỡng mộ không chịu được. Rồi tôi lên xe, anh ấy đưa tôi tới các tiệm ăn Đông Bắc nổi tiếng, có đặc sản của cùng hoặc đi siêu thị mua sắm. Anh ấy là người có dụng ý nên trước khi tới tiệm ăn nào, anh ấy cũng đi ngó trước, sau khi tính toán xong mới đưa tôi tới. Thế nên mỗi lần chúng tôi đi ăn đều rất vui vẻ.

Tuy gia đình tôi có tiền nhưng từ nhỏ, cha mẹ tôi đã quá bận rộn, rất hiếm khi quan tâm tới tôi. Thời gian chúng tôi ở bên nhau rất ít ỏi, bởi họ luôn đi công tác xa. Thỉnh thoảng họ hiếm hoi ở Bắc Kinh cũng phải đi tiếp khách tới tối mịt mới về. Lúc đó tôi đã ngủ say. Tới sáng hôm sau khi tôi vừa mở mắt, họ đã đi hết cả. Cha mẹ tôi đều là người cần cù, nỗ lực, để phát triển sự nghiệp, không có cách nào khác. Nhưng thẳm sâu trong lòng tôi luôn thiếu hụt, trống trải, nên cực kỳ nhạy cảm và đặc biệt muốn dựa dẫm về tình cảm. Thế nên mọi nhất cử nhất động của anh ấy đã khiến tôi cảm động vô cùng. Điều khiến tôi cảm động nhất là không phải anh ấy đưa tôi đi học một, hai lần mà ngày nào cũng vậy, liền tù tì nửa năm trời đều đưa đón tôi. Anh ấy đã thỏa mãn được tính hư danh của tôi, giúp tôi nhận thấy mình được coi trọng và hiểu giá trị của mình. Tôi không tài nào không yêu được anh ấy. Hơn nữa lúc đó tôi rất trống rỗng, không có ai để yêu.

Từ chuyện này, tôi cũng hiểu ra rằng, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều là loài động vật ham danh lợi. Trước khi anh ấy theo đuổi tôi, cũng có rất nhiều nam sinh trong trường tôi, khoa tôi, lớp tôi rất thích tôi. Có người biết bối cảnh gia đình tôi, có người không. Nhưng tôi là hoa khôi của trường, rất xinh đẹp nên họ đều theo đuổi tôi. Có vài người, tôi cũng thích, đang định thử kết giao, tìm hiểu, thấy quan hệ cũng không đến nỗi. Nhưng từ sau khi anh ấy lái xe tới đưa đón tôi hàng ngày, không biết tại sao, bóng dáng họ đều biến mất tăm. Trước sức mạnh tiền bạc, ngay cả dũng khí muốn cạnh tranh, muốn thử sức, họ cũng không có.Thế mới biết họ quan tâm tới danh lợi ra sao. Đó chính là sinh viên Trung Quốc thời nay. Từ trong lòng, tôi thấy coi thường bọn họ.

Thực ra không bao lâu, tôi được biết chiếc xe hơi anh ấy lái là đi thuê. Tuy anh ấy có tiền nhưng cũng không nhiều. Ở Bắc Kinh muốn bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp, đi đâu cũng cần tiền. Anh ấy không dám bỏ ra nhiều tiền để mua xe hơi. Tiền của người làm kinh doanh mãi mãi không bao giờ đủ tiêu. Điều này tôi biết nhưng anh ấy muốn làm tôi rung động, muốn nổi bật trước đám đông đeo đuổi tôi mới thuê xe hơi. Chính vì vậy, tôi thích anh ấy. Đàn ông như vậy có thể làm nên việc lớn, có dũng khí, có thủ đoạn. Anh ấy ít hơn mẹ tôi mười một tuổi. Lần li dị đầu tiên là do anh ấy ra ngoài làm ăn quá nhiều, bà vợ đầu không chịu nổi cô đơn, đã lăng nhăng với người khác. Lần thứ hai li dị vì khi anh và cô gái đó yêu nhau đã giấu kín sự thật rằng anh đã có một thằng con trai. Kết quả là sau khi cưới, có một hôm, con trai anh tìm đến, rất không khách sáo với mẹ kế. Cô ta không chịu đựng được sự thật đó, lại lo lắng về tương lai nên khóc suốt ngày rồi li dị. Cô ta cũng là một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học.

Anh hỏi tôi anh ấy có yêu tôi không à? Tôi không biết. Tôi nghĩ phải là tôi yêu anh ấy mới đúng, hoặc là tôi yêu anh ấy nhiều hơn. Tôi cứ ngỡ rằng anh ấy yêu tôi cũng như tôi yêu anh ấy. Nhưng sau khi lấy nhau, tôi mới biết rằng anh ấy không hề yêu tôi. Thực ra anh ấy không yêu ai cả, chỉ yêu bản thân mình. Anh ấy đối với con trai mình cũng chỉ như vậy mà thôi. Anh ấy nói tình cảm với cô vợ thứ hai rất tốt. Nếu thực sự tốt như vậy, sao sau đó không tìm cách giữ cô ấy lại? Phải biết rằng trái tim phụ nữ rất mềm yếu, huống hồ cô ấy yêu anh ấy như vậy, lẽ nào nói bỏ là bỏ ngay được sao? Việc gì phải lừa tôi ngay từ đầu? Anh ấy nói anh ấy yêu mối tình đầu của mình. Chỉ có mối tình đầu mới hiểu anh ấy.

Tôi đã đi tìm mối tình đầu của anh ấy. Nhìn cô ta giống y hệt thanh củi khô, khuôn mặt như vỏ dưa hấu khô quắt queo. Tôi nói vậy nghe có vẻ ác độc. Tôi đố kị với những người đàn bà từng qua lại với anh ấy. Người nào tôi cũng tìm cách gặp. Có buồn cười không? Tôi biết chuyện này không hay nhưng tôi luôn không thể nhịn nổi việc so sánh tôi với bọn họ. Những ngày tháng như vậy thật sổ sở. Tôi thực sự bị anh ấy làm hại thê thảm. Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Vừa nhìn thấy cô ta, tôi đã thấy ghê người. Quanh mí mắt cô ta đã đầy nếp nhăn, còn già hơn cả mẹ tôi. (Vừa kể cô ấy không nhịn nổi, cười phá lên) Tôi không hề nói cho anh ấy biết. Tôi thực sự sợ một ngày, anh ấy đi tìm lại mối tình đầu. Lúc đó anh ấy sẽ có cảm giác ra sao nhỉ? Hà, hay đấy. Tôi vẫn chưa có con. Có phụ nữ nào lại không yêu con trẻ cơ chứ? Nhưng anh ấy không cần. Anh ấy đã có con trai, anh ấy không cần con tôi nữa. Dần dần, lòng tôi cũng nguội lạnh và biết rằng anh ấy không yêu tôi. Anh ấy chỉ cần tuổi xuân của tôi, sắc đẹp của tôi cùng thế lực và ảnh hưởng của gia đình tôi ở Bắc Kinh. Tuy gia đình tôi kiên quyết không đồng ý cho tôi lấy anh ấy, không tán thành việc anh ấy làm con rể trong nhà, nhưng điều đó vẫn không thể phá được cái tiếng con rể của cha tôi. Và như vậy ở Bắc Kinh, anh ấy như được bật đèn xanh.

Có người biết thái độ của cha mẹ tôi nhưng người ta lại nghĩ dù sao cũng là người một nhà, nói không biết chừng ngày nào đó sẽ hòa giải. Cũng có người không biết. Nhưng dù biết hay không, họ vẫn nể mặt anh ấy. Giờ đây sự nghiệp của anh ấy ở Bắc Kinh đã đứng vững rồi, cũng thành quy mô rồi. Quan hệ của gia đình tôi, anh ấy cũng lợi dụng gần hết rồi, cũng không cần tới tôi nữa. Tôi biết anh ấy lợi dụng tôi và gia đình tôi nhưng tôi mặc kệ. Một người có thể bị người khác lợi dụng, chứng tỏ rằng người đó còn có chút giá trị trong xã hội. Nếu người đó không còn giá trị lợi dụng nữa, coi như anh ta đã hết.

Tôi biết giờ đây anh ấy đang muốn tìm loại phụ nữ thế nào. Đó sẽ là dạng từng trải, biết tính toán, có backround càng lớn, càng cao hơn nữa, cùng anh ta mở rộng thêm thị trường, phát triển sự nghiệp lớn hơn nữa. Đặc biệt người đó phải thuần thục vận hành thị trường, có thể kiếm ra được nhiều tiền hơn, có thể giúp anh ấy phần thị trường ở nước ngoài. Tham vọng của anh ta là vô giới hạn. Sau đó, tôi cũng nghĩ tại sao tôi cần một con người lạnh lùng, ích kỉ như vậy làm cha của con mình? Tại sao tôi lại quyết định đời mình nhanh đến vậy? Anh ấy nói tôi không hiểu anh ấy, vậy có lúc nào anh ấy thử hiểu tôi không? Thử nghĩ thay cho tôi không? Anh ấy chê tôi nhỏ. Thì tôi vốn nhỏ mà, tôi ít hơn anh ấy tới mười mấy tuổi, không nhỏ được sao? Không phải anh ấy không biết. Dù chê tôi nhỏ, sao không đi tìm một bà bốn chục tuổi như anh ấy làm vợ, mà tìm tôi? Anh ấy muốn tôi cái gì cũng phải theo anh ấy, nghe anh ấy. Không thể nào, không thể nào. Tôi không phải là nô lệ của anh ấy, cũng không phải là cái đầu gỗ. (Giọng cô ấy vẫn bình thản, tự nhiên, hầu như không chứa đựng chút cảm xúc. Đôi mắt đen láy như sẫm lại, ủ rũ như một bông hoa sau khi tàn).

(Đột nhiên tôi nhớ lại khi cô ấy vừa vào cửa. Lúc đó cô ấy mặc bộ váy hoa, từ chiếc xe hơi màu trắng bước xuống, vừa đi vừa tháo cặp kính đen, vuốt tóc ra phía sau, dáng rất thanh tao, quý phái.)

Tôi không phủ nhận là tôi thật lòng yêu anh ấy. Nếu không, tôi sống với anh ấy làm gì. Đàn ông có tiền có quyền, đẹp trai lẽ nào tôi chưa từng gặp? Trong đám đàn ông theo đuổi tôi, ngoại hình, tài sản và thế lực của anh ấy là thấp kém nhất, tuổi tác lại lớn nhất. Lúc đó, cha mẹ tôi nhất quyết không đồng ý. Sau đó chúng tôi cứ sống với nhau nên cha mẹ cũng hết cách, đành phải chấp thuận. Tôi lớn bằng ngần này, người đàn ông duy nhất gần gũi cũng chính là anh ấy. Sao tôi lại không yêu anh ấy cơ chứ? Tôi đặc biệt sợ bóng tối. Mỗi tối đợi anh ấy, tôi cả đêm không ngủ. Anh có biết nỗi đau khổ đó gần như đã xé nát thần kinh của tôi. Mỗi phút, mỗi giây trong đêm đều khổ sở vô cùng. Có lúc, tôi thấy mình không thể chịu nổi nữa. Người như muốn vỡ tung ra. Nhà hai lầu, một cái sân lớn đến vậy, trống trải, cô đơn và cô độc vô bờ bến. Có lúc, tôi hận không thể đập tan căn nhà, một mình bỏ chạy đi thật xa.

Nhưng chỉ cần anh ấy vừa quay về, nằm trong lòng anh ấy, ngửi thấy mùi cơ thể anh ấy, mọi thứ trong nhà, trong vườn lại hiển hiện thật đáng yêu thật gần gũi và ấm áp. Nhưng thời gian ở bên cạnh anh ấy luôn ngắn ngủi và trôi qua rất mau. (Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, trên trán hằn mấy nếp nhăn, làm xấu cả gương mặt đẹp đoan trang và trong sáng). Cô ấy lại hỏi, Nhìn thấy rồi phải không? Đều vì nhớ anh ấy quá. (Cô ấy lại khóc). Sau khi kết hôn với anh ấy, tôi thấy mình già đi rất nhiều, chủ yếu do suy nhược thần kinh. Bây giờ tôi sống cùng những người bằng tuổi mình, tôi thấy họ tươi trẻ, trong sáng, đầy sức sống. Tôi thấy mình như già hơn họ."

Anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều. Những chuyện mà anh ấy đã trải qua tất nhiên phải nhiều hơn. Những u ám trong lòng anh ấy đã vô tình đè nặng lên vai tôi. Có lúc ở bên anh ấy, tôi thấy với cách anh ấy nhìn thế giới thì quả thực thế giới quá u tối. Có lúc tôi nghĩ nếu tìm bạn trai khác, nhất định tôi sẽ tìm người ít hơn tôi vài tuổi. Anh ấy sẽ cho tôi tuổi xuân và sức sống nhưng tôi cũng không ân hận đã lấy chồng tôi. Con người phải trải qua một lần như vậy cũng là chuyện tất yếu của cuộc đời. Sau này, tôi sẽ không ngốc nữa. Nhưng kết hôn một lần đã là quá đủ. Tôi không muốn lấy ai nữa. Mấy ngày trước, anh ấy tới tìm tôi, bàn về các điều kiện li hôn. Đã nửa năm qua, anh ấy không ở nhà, muốn tôi trả lại cho anh ấy 1,5 triệu tệ, nhưng tôi không đưa. Anh ấy nói một nửa tài sản cho tôi lẽ nào không đáng 1,5 triệu tệ. Tôi nói không cần anh cho, có cho hết tôi cũng không cần. Tôi chỉ cần 1,5 triệu tệ. Tôi cần số tiền đó. Chả lẽ anh còn phòng bị cả với tôi. Chẳng phải anh luôn không nhường tôi đó sao, không cho tôi cái này, không cho tôi cái kia. Tất cả đều do anh khống chế. Anh nghĩ kĩ đi, tôi sẽ tử tế với anh. Anh chưa nghĩ kĩ, tôi sẽ giải tán. Con người đều do cha mẹ nuôi nấng cả. Dựa vào đâu cơ chứ?

Tôi cứ đòi lấy tiền, khiến anh ấy tức chết. Ngoài ra tôi cũng đòi lấy căn nhà (cười) tuy giờ đây tôi không còn cần anh ấy nữa. Ở căn nhà đó tôi sống rất thoải mái. Tự dưng anh ấy quay về khiến tôi rất căng thẳng. Cơ thể tôi không còn có thể chấp nhận anh ấy được nữa. Căn nhà được mua lúc chúng tôi lấy nhau. Nên tôi đòi lấy, tôi không thể để anh ấy mang người đàn bà khác về đây. Tôi không chịu nổi. Thật không nhờ, khi yêu nhau, lấy nhau không hề nghĩ tới lấy tiền của anh ấy. Anh ấy cũng không mất một xu tiền dạm hỏi cho cha mẹ tôi. Tới khi ly hôn, lại cò kè tiền nong với tôi. Anh có thích nhạc không? Tôi rất thích ca khúc "Em từng hàng ngàn hàng trăm lần", đại ý ca từ như sau:

Em từng hàng trăm, hàng ngàn lần yêu anh.

Em từng hàng trăm, hàng ngàn lần đợi anh.

Hà, anh có biết không?