7.
Ngày trước tôi có đọc được một bài viết trên BBS, nội dung như sau:
Sống hai mươi năm, cự tuyệt người khác ba lần và bị cự tuyệt hai lần, có thể được coi là thắng cuộc trong nửa đầu của một đời người.
Tôi đã sống hai mươi lăm năm, đã từng yêu hai người đàn ông, bị từ chối một lần và từ chối người ta một lần, như vậy nửa đầu của cuộc đời coi như hòa.
Đới Thời Phi và Sở Vân Phi, tên của hai người đều có chữ “phi” giống tôi, nhưng lại không phải là người được số phận sắp đặt sẽ sát cánh bay cùng tôi trong nửa đời còn lại. Tất cả thời gian, sức lực và tinh thần đều mất đi trong vô vọng nhưng những hồi ức đẹp đẽ đều không quên được, đúng là vận số không tốt!
Nhưng nghĩ kỹ lại một chút lại thấy vẫn còn may vì thời gian ở bên họ không dài, đã không phải người tốt thì càng sớm nhận ra càng có lợi ình, còn hơn đợi đến khi sắc tàn lực kiệt, bị người ta lạnh nhạt bỏ rơi. Như vậy cũng coi như số mệnh không quá tồi!
Từ lần đó Sở Vân Phi không đến tìm tôi nữa, chỉ gửi một tin nhắn: “Anh cứ nghĩ em là một phụ nữ hiện đại, cởi mở, biết tận hưởng cuộc sống, chiều bản thân, không ngờ suy nghĩ của em lại cổ hủ như thế. Chuyện anh và bạn gái trước đã từng quan hệ và có con lại khiến em khó chấp nhận đến thế sao? Anh không tin khi em và bạn trai trước yêu nhau chỉ đơn thuần tay trong tay và hôn môi.”
Cái tên này thật sự không thể cứu vãn được nữa, ngay cả lý do tôi từ chối anh ta cũng không nhận ra được. Tôi cũng chẳng hơi đâu đi giáo huấn anh ta, xóa sạch tin nhắn và cả số điện thoại của anh ta.
Sau khi tôi chia tay Sở Vân Phi, mỗi lần đến trường đưa đón Đào Đào, Sở Vân Khiết đều tỏ ra lúng túng, gượng gạo. Thực tế tôi không hề tỏ thái độ gì khác thường, oan có đầu nợ có chủ, tôi và Sở Vân Phi có thế nào thì cũng là chuyện giữa tôi và anh ta, tôi không xấu xa đến mức giận cá chém thớt, trút giận trên chị gái và cháu trai anh ta. Nhưng không biết có phải người làm mẹ nào cũng nhạy cảm, đa nghi như thế không, Sở Vân Khiết lại đi tìm hiệu trưởng xin cho Đào Đào chuyển lớp.
Khi bị hiệu trưởng gọi lên nói chuyện, tôi tức đến mức muốn chửi. Mẹ kiếp, sao cô ta có thể nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi như thế?
Hiệu trưởng nói bà ấy đã đồng ý cho Đào Đào chuyển lớp nhưng tuyệt đối không phải vì bà ấy không tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của tôi, mà là để tránh những băn khoăn, lo lắng không nên có của các bậc phụ huynh. Nói cách khác cũng là để tránh cho tôi những rắc rối không cần thiết. Nếu Đào Đào còn ở lớp tôi, ngộ nhỡ xảy ra sai sót gì, chỉ sợ không phải tại tôi cũng biến thành tại tôi. Thà bây giờ chuyển lớp, như thế cũng tốt hơn ọi người, còn hơn sau này xảy ra chuyện.
Tuy những lời hiệu trưởng nói rất có lý nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm ức, tan làm, tôi vác đầy một bụng tức về nhà, cơm cũng chẳng buồn ăn.
Đang chán nản thì Chu Nhất Minh và Điền Tịnh sánh bước tìm đến cửa. Không đợi bọn họ nói rõ mục đích đến, tôi đã giáng đòn phủ đầu: “Đến đúng lúc lắm, em đang định tìm người chơi mạt chược.”
“Ba người làm sao chơi được?”
“Thích đánh thế nào thì đánh, chúng ta tự đặt ra quy tắc chơi.”
Bàn mạt chược được mở ra, quân bài cũng được xếp vào vị trí. Tôi vạn phần ngang ngạnh. Hễ ai dám cản quân bài của tôi, tôi lập tức trợn ngược mắt. “Hôm nay tâm trạng của chị không được tốt, ai dám thắng tiền của chị là chị lấy mạng đấy!”
Điền Tịnh luôn miệng kêu khổ: “Lần trước anh Nhất Minh tâm trạng không tốt, mình đã phải cống cho anh ấy bao nhiêu tiền, giờ đến chị Phiên Phi tâm trạng không tốt, ví tiền của mình sắp gặp họa rồi!”
“Mình biết, chẳng phải hai người đến an ủi mình sao? Không cần dùng những lời hoa mỹ, chót lưỡi đầu môi làm gì, cứ cống ình thật nhiều tiền là niềm an ủi lớn nhất rồi!”
Chơi suốt cả buổi tối, tôi thắng được bao nhiêu tiền, vui quá cười không khép miệng lại được.
Chu Nhất Minh, mặt đầy đau khổ, nói: “Lần trước anh thắng được ít tiền thì hôm nay nôn cả vốn lẫn lãi ra cũng chưa đủ, tiền lương tháng này coi như cống cho em hết còn gì nữa. Mẹ kiếp, Bé bự, em thật nhẫn tâm!”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy lương tâm cũng hơi cắn rứt, liền đem một nửa số tiền thắng được của Chu Nhất Minh trả lại cho anh ta. Chuyện lần này, tôi không hoàn toàn rơi vào cạm bẫy ngọt ngào của Sở Vân Phi không thể không kể đến công lao của anh Nhất Minh! Nếu không có anh ta, tôi đã bị ma đưa lối quỷ dẫn đường theo Sở Vân Phi về nhà anh ta, theo anh ta lên giường rồi.
Nếu hai người yêu thương nhau thật lòng, lên giường cùng nhau thì không nói làm gì, đằng này tên khôn đó chỉ thích tình dục chứ không muốn nói đến tình yêu, tôi thật sự sẽ rất hối hận nếu đã đồng ý lên giường với anh ta.
Chu Nhất Minh mặt mày hớn hở. “Bé bự đúng là có lương tâm, không uổng công anh trai yêu quý em.”
Điền Tịnh không chịu cảnh tôi nhất bên trọng, nhất bên khinh, bắt tôi phải trả lại một nửa số tiền cho cô ấy. Tôi không đồng ý, cô ấy liền tỏ ra vô cùng thần bí nói: “Trả lại tiền ình, mình sẽ nói cho cậu biết chuyện này, hay lắm! Lúc đầu định đến kể cho cậu nghe, ai ngờ vừa bước vào cửa lại bị cậu lôi vào chơi mạt chược nên mình quên mất.”
Nghe nói có chuyện vui, tính hiếu kỳ của tôi liền trỗi dậy, tôi còn có thể có chuyện vui gì nữa? Điền Tịnh đút tiền vào ví, kể tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe.
Thì ra một đồng nghiệp của Điền Tịnh có chị gái làm ở Đài truyền hình thành phố. Năm nay đang thịnh hành trào lưu tổ chức các buổi gặp mặt, giao lưu. Đài truyền hình thành phố cũng thuận theo tình thế, tổ chức một chương trình gặp mặt, giao lưu có tên “Nào cùng hẹn hò!” và chị ấy là người chủ trì. Những tiết mục như thế này tổ chức trong thành phố nhỏ không thể náo nhiệt bằng ở đài truyền hình trung ương, khách đến đăng ký tham gia cũng hạn chế nên chị ấy đã kêu gọi mọi người tìm hộ các đối tượng phù hợp để tham gia, cứ thế dây cà ra dây muống đến tai Điền Tịnh, cô ấy nghĩ ngay đến tôi.
“Cậu thấy thế nào, Yên Phiên Phi? Có muốn xuất hiện trên truyền hình không? Bọn họ tổ chức chương trình này rất sinh động, những người tham gia không phải ngồi trong phòng thu, hỏi câu nào trả lời câu ấy một cách tẻ nhạt mà được đến những nơi có phong cảnh lãng mạn, vừa chơi vừa ghi hình. Tất cả chi phí đều do nhà tổ chức tài trợ, cậu vừa được ăn chơi miễn phí thỏa thích, vừa được xuất hiện trên truyền hình, lại còn có cơ hội tìm hiểu đối tượng nữa. Một công đôi, ba việc còn gì!”
Nghe cũng hấp dẫn đấy! Gặp mặt chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là được lên truyền hình. Những kẻ thường dân như tôi bao giờ mới có cơ hội lên truyền hình thế này chứ? Chiếc ti vi màu ở nhà toàn chiếu hình ảnh của người khác, thật chẳng công bằng tí nào!
Nếu một lúc nào đấy hình ảnh của mình cũng được xuất hiện trên ấy thì hay biết mấy!
Tôi nóng lòng muốn thử nhưng đôi lúc lại thấy không đủ can đảm. chưa từng lên truyền hình bao giờ, tôi sợ mình sẽ tỏ ra cứng nhắc, không tự nhiên trước ống kính, hoặc không cẩn thận một chút lại lòi mặt xấu thì bẽ mặt. Hơn nữa, chương trình tổ chức trong thành phố, nhỡ bị người quen bắt gặp thì xấu hổ lắm.
“Điền Tịnh, cậu có đi không? Cậu đi thì mình mới đi.” Tôi muốn kiếm thêm lòng can đảm.
“Mình đi làm gì? Mình có bạn trai rồi. Nếu Đỗ Uy biết mình tham gia chương trình này, anh ấy lại nghĩ mình thay lòng đổi dạ.”
“Mình không dám đi một mình đâu.” Tôi thường tỏ ra không sợ trời sợ đất thế thôi, chứ nghĩ đến chuyện lên truyền hình là tôi cảm thấy rất căng thẳng.
“Cậu đúng là chẳng được cái tích sự gì!” Điền Tịnh tỏ ra thất vọng.
Chu Nhất Minh ở bên cạnh lại bồi thêm một câu: “Có cần khách mời nam không? Nếu cần thì đăng ký cho anh trai một suất.”
Tôi mừng như bắt được vàng. “Đúng rồi, Chu Nhất Minh, anh có thể đi cùng em.”
Điền Tịnh cũng gật đầu. “Chắc chắn không vấn đề gì, em sẽ phụ trách việc đăng ký.”
Vì là chương trình truyền hình địa phương, không có nhiều người tham gia nên tôi và Chu Nhất Minh dễ dàng nhận được giấy báo tới phỏng vấn.
Bước vào tòa nhà của đài truyền hình thành phố, tôi bắt đầu thấy hồi hộp, nghĩ đến cuộc phỏng vấn lại càng căng thẳng hơn. Chu Nhất Minh thì coi như không có chuyện gì, đi chỗ này chỗ kia, nhìn ngắm xung quanh. Khi nhìn thấy tận mắt người dẫn chương trình mà thường ngày chỉ được nhìn thấy trên tivi, anh ta mừng quýnh. “Này, đấy chẳng phải cái người… người... người đó sao?”
Tôi chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm đến người… người đó nữa, tôi đang vô cùng căng thẳng, còn thấy ân hận vì đã đến tham gia chương trình này, giờ muốn quay về cho xong chuyện.
Chu Nhất Minh thấy tôi có ý định sắp lâm trận đòi lui bước liền ra sức cổ vũ: “Có gì mà phải căng thẳng? Chúng ta chuẩn bị lên truyền hình chứ có phải chuẩn bị phóng hỏa giết người đâu. Tham gia một lần cho vui, thành hay không thành cũng chẳng quan trọng, đừng căng thẳng nữa!”
“Nhưng em vẫn thấy căng thẳng. Sao anh chẳng lo lắng gì thế?”
“Làm sao phải lo lắng, lo lắng cái gì chứ? Anh trai coi hôm nay là một ngày đi tham quan đài truyền hình.”
“Anh truyền cho em chút bình tĩnh thì tốt!”
“Bé bự, hay là anh vận công, truyền cho em vài phần công lực nhé!”
Chu Nhất Minh xắn tay áo, đẩy hai lòng bàn tay, tư thế sẵn sàng vận công cho tôi. Tôi không nhịn được cười. “Thôi đi!”
Cùng anh ta cười nói một hồi, tôi không còn cảm thấy căng thẳng nữa. Nhưng khi vào trong phòng phỏng vấn, máy quay, máy ảnh chiếu vào mình, ban giám khảo nhìn tôi, tôi lại căng thẳng đến mức không thốt nên lời, chỉ muốn tìm một chỗ để trốn thôi.
Nhưng đến thì đã đến rồi, bằng giá nào cũng phải tham gia đến cùng. Trước tiên phải tự giới thiệu về mình, sau đó là phần thể hiện tài năng, tài năng của tôi là kể chuyện, đây đúng là sở trường của tôi, bọn trẻ trong lớp tôi rất thích nghe cô giáo Yên kể chuyện. Tôi chuẩn bị một câu chuyện cười và kể rất sinh động khiến ban giám khảo cười rộ lên, vòng loại trót lọt!
Chu Nhất Minh cũng lọt vào vòng trong. Chúng tôi đều qua được vòng phỏng vấn, lọt vào vòng trong của chương trình.
Chương trình gặp gỡ giao lưu đó được quay ở một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, có mặt hồ lấp lánh như gương.
Truyền thuyết kể rằng, ngày xưa có một tiên nữ giáng trần để quên một chiếc gương, chiếc gương tan chảy làm mặt hồ sáng long lanh như chiếc gương đồng mỗi khi lặng gió. Chương trình giao lưu được tổ chức ở một nơi phong cảnh đẹp như tranh thế này, thật sự rất thích hợp để mười hai khách mời nam nữ bồi dưỡng cảm xúc của mình!
Dưới ánh mặt trời mùa thu, mặt hồ long lanh sóng biếc, mười hai nam thanh nữ tú trang điểm, ăn mặc chải chuốt đứng thành hàng xung quanh. Tôi mặc chiếc váy đen yêu thích nhất bởi nó có thể che bớt mất những khuyết điểm trên cơ thể, tôi xem nó như chiếc chiến bào mỗi khi lâm trận tình trường.
Chu Nhất Minh trông cũng rất sang trọng trong bộ quần áo tôi đưa anh ta đi mua, đôi giày tăng chiều ười centimét khiến anh ta trông cao hơn hẳn, cũng rất ra dáng “cây ngọc trước gió”, thu hút ánh nhìn của vài cô nương tham gia chương trình.
Đương nhiên tôi cũng không kém. Tôi cảm thấy có hai anh chàng tham gia chương trình cứ liên tục đưa mắt về phía tôi, trong lòng không khỏi cảm thấy hãnh diện.
Chương trình giao lưu của đài truyền hình địa phương không được hấp dẫn cho lắm, về cơ bản không khác gì những lần trước, vẫn là các vị khách mời tự giới thiệu, sau đó hỏi lẫn nhau và trả lời. Chỉ có duy nhất một ý tưởng mới đó là tổ chức ở ngoài trời, các vị khách mời nam nữ tham gia bốc thăm ghép đôi để hỗ trợ nhau cùng chơi chò trơi.
Tiết mục chò trơi chính là thi chèo thuyền, tôi và anh chàng số năm tên Phùng Trí Dũng ghép thành một cặp. Phùng Trí Dũng chính là giáo viên, năm nay hai mươi bảy tuổi. Anh ta giới thiệu mình tốt nghiệp Học viện Giáo dục thể chất, hiện là giáo viên dạy thể dục lớp mười trên thành phố, cũng coi như đồng nghiệp, vì vậy hai chúng tôi trò chuyện rất hợp nhau.
Phùng Trí Dũng tướng mạo cũng bình thường nhưng vì ngày trước là sinh viên trường thể dục thể thao, giờ lại là giáo viên dạy thể dục nên dáng người cao to, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn rất nam tính, đàn ông có dáng dấp như vậy luôn tạo cho phụ nữ cảm giác an toàn.
Khi thi chèo thuyền, cánh tay của Phùng Trí Dũng cũng rất khỏe, khua tới mức có cảm giác như mái chèo chuyển động không ngừng, tôi không mất chút công sức đã cùng anh ta về nhất.
Chu Nhất Minh bị rớt lại sau cùng. Anh ta cùng nhóm với cô gái mang mã số 8 tên là Đinh Man.
Đinh Man là nhân viên trực tổng đài điện thoại, năm nay hai mươi hai tuổi, mặt mũi thanh tú, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, nhìn như nữ sinh trung học. Trông cô ấy như vậy đương nhiên chẳng có sức đâu mà phối hợp với Chu Nhất Minh. Anh ta cũng không có sở trường đối phó với hai mái chèo đó. Chiếc thuyền nhỏ bị anh ta chèo cho vòng vòng trên mặt hồ. Bọn hò không về bét thì còn ai vào đây nữa.
Nhưng cho dù về nhất hay về bét, chúng tôi vẫn cùng nhau nói cười vui vẻ, cảm giác thật tuyệt vời. Khi chương trình sắp kết thúc, một màn cũ rích diễn ra, đó là nam nữ khách mời nhấn nút lựa chọn ý trung nhân của mình. Nếu cả hai bên chọn trùng đối tượng thì quả là một sự kết hợp đáng chúc mừng.
Kết quả có ba đôi thành công, tôi và Phùng Trí Dũng, Chu Nhất Minh và Đinh Man, đôi còn lại là bạn nữ mang mã số 4 và bạn nam mang mã số 1.
Người dẫn chương trình cười vui vẻ đọc lời chúc phúc cho chúng tôi, nói ba đôi chúng tôi đã có sự khởi đầu tốt đẹp thông qua chương trình này, chân thành chúc mừng chúng tôi sau này sẽ có những kết thúc tốt đẹp trong cuộc sống.