Chu Vệ cùng Triêu Huy sau một kết hôn thời gian, rốt cục cũng tự mua được nhà cho mình. Ngày dọn về nhà mới cũng là một ngày vô cùng náo nhiệt, người thân bạn bè thân thuộc đều đến chúc mừng, nhân tiện tổ chức ăn uống rồi cùng nhau chơi mạt chượt.
Chu Vệ không hổ là một thế hệ đại thần, chỉ mới chơi vài ván mà một bàn ba người mặt đã biến thành đen xì xì. Người này, khả năng tính nhẩm và ghi nhớ tuyệt đối không ai có thể địch nổi.
May mắn cho họ là vào lúc cuối, Chu Vệ bị Chu ba gọi đi, bằng không hôm nay vài người sẽ phải thua sạch túi.
Thiếu mất một chân, nhàm chán ánh mắt vài người xẹt qua Triêu Huy đang rảnh rỗi xem TV cùng bà ngoại, bỗng nhiên mà nảy sinh ác ý: hắc hắc, Chu Vệ, ngươi thắng bọn ta, vậy để bọn ta cho vợ ngươi đến trả lại, tốt nhất đêm nay ngươi bị vợ oán hận đến chết, đuổi ra ngủ phòng khách, hắc hắc.
“Em dâu, qua đây thế một chân đi.” Lão Trương cười tủm tỉm nói.
Triêu Huy ngẩn ngơ, nói: “Em không biết chơi......”
Lão Trương cùng Lâm Thích nghe như mở cờ trong bụng, không biết chơi càng tốt, càng tốt! Yeah yeah yeah!
“Không biết chơi thì có thể học mà, rất đơn giản, lại đây lại đây, bọn anh chỉ cho em.”
Triêu Huy bị bắt ngồi vào bàn mạt chượt, còn chăm chú nghe bọn hắn đem cách chơi mạt chượt ra giảng giải một tăng.
“Đã hiểu chưa?”
Triêu Huy gật gật đầu, bắt đầu xoa bài, rồi bắt đầu xếp bài.
Thủ pháp hơi kém, quả nhiên là không biết chơi. Ba người kia thấy động tác của Triêu Huy, bất an trong lòng cuối cùng cũng dỡ xuống, trong mắt chỉ thấy được cảnh tượng đẹp đẽ là tiền của Chu Vệ bay vào trong túi mình.
Vòng thứ nhất, lão Trương quăng một cái con bài Tây*, Triêu Huy nhìn nhìn, do dự nói:”Hình như em ù rồi.” Giở bài ra, mọi người không ai nói gì. Ngoài ý muốn ngoài ý muốn.
* Con Tây là một trong bảy con bài trong loại Tứ Phong của mạt chược. Để tham khảo xem
https://chenshengbao.wordpress.com/2009/09/03/ma%CC%A3c-ch%C6%B0%C6%A1%CC%A3c/
hoặc http://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%A1t_ch%C6%B0%E1%BB%A3c
Vòng thứ hai vừa bắt đầu chưa lâu, Triêu Huy sờ một con bài, nghĩ nghĩ, nói:”mọi người tự lật bài......”
Mọi người lần thứ hai không nói gì, ngoan ngoãn bỏ tiền. Là ngẫu nhiên ngoài ý muốn, nhất định là vậy.
Vòng thứ ba, Lâm Thích bỏ một con bài xuống, Triêu Huy tay vừa động, ở giữa ba vẻ mặt khẩn trương bình tĩnh nói:”Cống.” Sau đó lại mò một con bài ra, đem xếp vào thế bài thượng nhất mã của nhà mình, đẩy một cái, nói:”Giang thượng hoa.”
Chỉ có hai chữ: hộc máu!
Đợi Chu Vệ trở về, bọn lão Trương trong lòng đã muốn héo úa, ỉu xìu không thôi.
“Mọi người làm sao vậy?” Chu Vệ nhướng mày.
Triêu Huy cười cười nói: “Mạt chượt hóa ra vô cùng đơn giản nha.”
Lần thứ hai hộc máu! Đại tỷ, vấn đề không phải là đơn giản hay không đơn giản, mà là công phu của tỷ quá thâm hậu, ngay cả phút cuối cùng cũng có thể khiến người khác phải tự lật bài. Bọn họ đã thua đến cả quần lót cũng không còn......
“Vậy về sau sẽ nhường em chơi.” Chu Vệ hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của các đồng sự, thế chỗ cô, tiếp tục một vòng mới, ẩn vài cái, cười:”Hắc, tự ngửa bài.”
Đến máu cũng không còn mà ói, hai người này công phu thật sự là quá lợi hại...... Từ đó, bọn lão Trương luôn tâm niệm một điều: tuyệt đối không được cùng vợ chồng họ Chu chơi mạt chược.