Thời gian thấm thoắt thoi
đưa, Triêu Huy cuối cùng cũng đã tốt nghiệp.
Điều khiến cho mọi người
phải té rớt kính là cô và Chu Vệ vẫn tiếp tục ngọt ngào bên nhau, kiên trì đến
cuối cùng.
Trong thời gian đó đương
nhiên sẽ có lúc khó khăn, thử thách, nhưng hai người đều đồng tâm hợp lực mà
vượt qua.
Lễ Tốt nghiệp ngày đó, cô
mặc áo cử nhân, cùng bạn học bên cạnh cười nói huyên náo, ánh mắt nhìn về bóng
dáng của Chu Vệ dưới đám đông cách đó không xa. Anh cầm máy chụp ảnh, xa xa
hướng về phía cô cười, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.
“Thấy buồn nôn quá, nhưng
mà về sau cho dù muốn nhìn cũng không được nhìn nữa~~” Tiểu Khê buồn rầu.
“Cho nên bây giờ cậu xem
thêm vài lần nữa đi, lưu lại, về sau lôi ra mà tưởng niệm.” Tĩnh Tĩnh hảo tâm
đề nghị.
Tiểu Khê thụ giáo gật gật
đầu, nhưng lại lập tức không thể nhìn được: “Không được a… Thật sự rất buồn
nôn…”
Triêu Huy không trở về
thành phố G, bởi vì Chu Vệ đã dùng mị lực nhân cách vô cùng mạnh mẽ khiến cho
gia gia và bà ngoại liếc mắt một cái liền yêu mến anh, lại dùng miệng lưỡi lưu
loát mà thuyết phục bác trai đồng ý cho cô ở lại thành phố B. Cho nên, Triêu
Huy rất đương nhiên trở thành nhân viên cho công ty của QM.
Chu Vệ còn chưa tốt
nghiệp nên hai người vẫn ở tại căn phòng nhỏ kia. Nhà chỉ có một phòng ngủ, mà
Chu Vệ nói sao thì cũng là một người đàn ông, hai người tất nhiên sẽ không chỉ
đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
Lần đầu tiên phát sinh
thật sự rất bất ngờ.
Đồng nghiệp tụ tập, Chu
Vệ lại phải đến phiên tòa cùng với đối tác. Lúc về đến thì cũng đã hơi muộn.
Mọi người bình thường hình như đều muốn trừng phạt bọn họ, ào đến chúc rượu.
Cách dưỡng sinh của nhà
họ Trần là —— uống ít rượu. Triêu Huy lại không thể khước từ, miễn cưỡng uống
mấy chén đã cảm thấy khó chịu. Trái lại Chu Vệ, ứng phó rất thích đáng, không
gặp một chút khó khăn nào.
“Chậc, các cậu bình
thường nhất định là rất oán hận tôi đúng không?” Anh sảng khoái đón lấy chén
rượu từ tay Triêu Huy mà uống cạn, “Dám nhẫn tâm bắt nạt bà xã của tôi như
vậy.”
Lâm Thích rất nhanh mời
anh một ly, nói: “Nào dám đâu. Ai mà chẳng biết cô ấy chính là bà xã bảo bối
của cậu chứ. Chỉ là hiếm khi chị dâu cũng ở đây nên mọi người vui vẻ chút
thôi.”
Triêu Huy nhìn một đống
ghế ngồi lộn xộn, cảm thấy ngực có chút khó chịu, lại thấy Chu Vệ đang bị vây
quanh nên lén rời khỏi nhà hàng, ra ngồi ở ghế đá ven đường. Ban đêm hơi lạnh
khiến đầu cô được thanh tỉnh không ít, hai má đã có chút nóng nóng.
Chỉ chốc lát sau, Chu Vệ
tìm ra, bàn tay sờ lên mặt của cô hỏi: “Em khó chịu hả?”
Cô lắc đầu, ôm lấy thắt
lưng của anh, nói: “Có hơi nóng, có thể là do em không quen uống rượu.”
Chu Vệ cởi áo khoác,
choàng lên vai cô, lại sờ sờ cổ và trán của cô, nói: “Chúng ta về nhà đi.”
“Không phải chúng ta chỉ
vừa mới tới sao?” Triêu Huy cảm thấy thật ngượng ngùng, cô không muốn mọi người
bị mất hứng như vậy.
“Em chịu đến là đã rất nể
mặt bọn họ rồi, bà xã của Chu Vệ này không phải ai muốn gặp là gặp được đâu.”
Chu Vệ lập tức gửi tin nhắn cho lão Trương rồi lái xe về nhà.
Về nhà, tắm giặt sạch sẽ,
Triêu Huy nằm xuống ngủ, nhưng mà làm thế nào cũng không ngủ được, lăn qua lộn
lại.
Chu Vệ xoay người ôm cô,
hỏi: “Em sao vậy?” Hình như cô chỉ uống có ba ly rượu hoa quả thôi mà vì sao cơ
thể lại nóng như vậy?
Sự mát mẻ trên người Chu
Vệ khiến cho Triêu Huy cảm thấy dễ chịu đi một chút, cô lẩm bẩm nói vài câu,
rồi lại sà vào cạ cạ trong lòng anh.
“Rất khó chịu sao?” Chu
Vệ liền hạ nhiệt độ phòng xuống một chút.
“Vâng, ôm một chút thì sẽ
ổn thôi.” Triêu Huy thì thào nói xong, lại ôm anh càng chặt một chút.
Cái gọi là sát thương tẩu
hỏa (cướp cò súng) chính là vào lúc như thế này đây, Chu Vệ vừa không phải là
thánh nhân, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ. Nguyệt hắc phong cao, người con gái
mình yêu thì âu yếm ôm chặt trong ngực, còn không an phận nhích tới nhích lui,
không cần chờ đêm trăng tròn, anh lập tức bắt đầu biến thân thành một con sói
S.
(*) nguyệt hắc phong cao:
thời điểm trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề rất thích hợp để làm chuyện mờ
ám, không bị trăng làm lộ bóng, không sợ để lại dấu vết. J
Triêu Huy ngay sau đó
liền ngây ngốc, người nào đó nói đến là đến, cô căn bản chưa kịp phản ứng, đã
bị anh ăn sạch sẽ.
“Cuối cùng cũng có thể
nói là đã cùng lão tổ tông chào hỏi qua.” Chu Vệ nhẹ nhàng vuốt tóc Triêu Huy,
thỏa mãn nói.
Chào hỏi gì, chào khi
nào? Triêu Huy khó hiểu.
Chu Vệ có dụng ý khác
nhìn cô một cái, nói: “Cổ nhân không phải nói việc này là ‘hành Chu công chi
lễ’ (đến chào hỏi Chu công) sao? Chu công, coi như là của tổ tông của anh rồi.”
Triêu Huy vô cùng 囧…
Loại chuyện này, có lần
thứ nhất sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba… Triêu Huy khó mà
đề phòng được đành phải chiều theo anh.
Chu mẹ thấy việc như vậy
thì vô cùng vui vẻ, bà cũng chỉ mong sao sớm được ẳm cháu trai một chút. Vậy mà
thằng con trai lại dùng lời nói sâu xa đả kích bà.
Chu Vệ nói: “Con cái?
Chuyện này vẫn còn quá sớm. Hai chúng con đều mới đi làm, không có thời gian mà
cũng không có sức. Huống hồ gì có một mình Thọ Thọ chắn ở giữa là đã phiền muốn
chết, con cũng không muốn có thêm một đứa phiền con nữa đâu.”
… Nhìn đi nhìn đi, đây là
cái lời bất hiếu gì vậy! Chu mẹ hết cách, cũng chỉ có thể ra tay với cô vợ bé
nhỏ kia thôi.
Triêu Huy nghĩ nghĩ, nói:
“Hai năm nữa được không mẹ, con cả cả ngày tiếp xúc với máy tính, đối với em bé
cũng không tốt cho lắm. Hơn nữa, chúng con còn chưa có kết hôn, sinh con có lẽ
vẫn còn sớm.”
…Chu mẹ hoàn toàn hết chỗ
nói rồi.
Chu Vệ nói, chờ sau khi
anh tốt nghiệp lập tức kết hôn.
Cô chưa từng nghĩ tới
mình sẽ phải kết hôn sớm như vậy nhưng mà từ ngày gặp anh mọi chuyện đã sớm
chẳng còn theo ý cô dự định. Anh dùng kiên nhẫn cùng nghị lực khiến cho cô hiểu
được mùi vị yêu một người, cảm giác lo lắng cho một người và ý muốn bảo vệ cho
một người là như thế nào. Giữa hàng vạn người trên đất nước này, cô nhất định
sẽ gặp được một người nào đó, và anh đã xuất hiện mang đến cho cô tình yêu duy
nhất trong đời này. Cô không cần tình yêu oanh oanh liệt liệt, cũng không cần
thứ tình yêu ầm ầm sóng dậy, cô chỉ cần một tình yêu vô cùng đơn giản, chỉ cần
anh hiểu cô là đủ rồi, người ngoài muốn nghĩ gì hay nói gì cũng mặc kệ.
Anh mới đầu cũng không
tính kết hôn sớm như vậy, nhưng vì cô đã không còn là cô gái trong trẻo, đơn
độc, ngốc nghếch như trước kia, lại càng ngày càng có sức hấp dẫn của một người
phụ nữ đã trưởng thành, khiến chung quanh có rất nhiều nam sinh nhỏ tuổi thường
xuyên thấy cô mà ngơ ngẩn, quyết định kết hôn sớm một chút cũng tốt. Nếu nói
ngay từ đầu chọn cô là vì cô là người phù hợp nhất với ba tiêu chuẩn kén vợ,
thì hiện tại, còn ai tin cái lý do gượng ép này chứ? Không biết từ khi nào, cô
đã là một báu vật quý giá nhất trong lòng anh. Giữa hàng hà sa số con người,
anh thực cảm tạ thượng đế đã cho anh được tình cờ gặp cô, cho anh bắt được cô,
cùng cô sánh đôi.
Chỉ thầm mong gian khổ
không lùi bước, cái chết không chia lìa, nguyện không hối hận.
Vì yêu cho nên không thể
hối hận, cũng không muốn hối hận.
Công ty lại thắng một vụ,
toàn thể nhân viên đều được khách hàng mời đi chiêu đãi.
“Các anh uống nhiều như
vậy thì ai sẽ lái xe đây?” Trương tiểu thư hỏi, còn nói: “Tôi ở khu XX, có ai
tiện đường không? Tôi đưa đi một đoạn.” Nói xong, cố ý vô tình nhìn về phía Chu
Vệ.
Những người có liên quan
thoáng chốc liền hiểu ra tiểu tử này lại phạm kiếp đào hoa.
Chu Vệ thấy chẳng phải là
mọi người đang muốn xem trò hay sao, anh nhìn đồng hồ, cười nhẹ: “Thôi tôi
không đi đâu, làm phiền cô.”
Trương tiểu thư bị nụ
cười của anh khiến cho ngây ngẩn cả người hỏi: “Tiện đường thôi, có gì quan
trọng đâu.”
“Đúng vậy, có gì quan
trọng đâu?” Lâm Thích ồn ào.
“Có người đến đón.” Chu
Vệ nói.
Lâm Thích sửng sốt, nói:
“Ai?” Đã trễ thế này, sẽ không là chị dâu chứ?
“Đương nhiên là bà xã của
tôi.” Chu Vệ không chút giấu diếm, không thèm để ý Trương tiểu thư mặt thoáng
chốc trắng xanh, nói: “Có người nào muốn đi nhờ xe hay không? Tốt nhất là không
có, tôi không chào đón bóng đèn, nhất là mấy bóng đèn công suất rất lớn như mấy
vị.” [Bá đạo ~ing]
Đang nói, một chiếc xe
dáng vẻ bình thường nhanh chóng dừng ở bên cạnh, cửa kính xe hạ xuống, là khuôn
mặt lanh lợi của Triêu Huy.
“Chị dâu, thật là chị à?”
Lâm Thích ngơ ngác hỏi. Đã trễ thế này, Chu Vệ yêu vợ đến điên cuồng kia sao
lại chịu cho bà xã xuất hiện vậy?
Triêu Huy cười theo chân
bọn họ chào hỏi, nói: “Em cũng vừa hay tan tầm.”
Chu Vệ ngồi bên ghế phụ,
cùng mọi người chào hỏi tiếp đón một chút, hai người liền rời đi.
Vừa vặn tan tầm… Lâm
Thích buồn bực, chị dâu rõ ràng là ở nhà làm việc, vậy vừa vặn tan tầm là thế
quái nào? Cứ nói thẳng là đặc biệt tới đón không được sao? Như vậy thật kỳ cục.
“Ngày mai phải nhớ về nhà
ăn cơm đấy.” Chu Vệ nhắc nhở người đang lái xe. Từ sau lần nào đó phát hiện cô
có bằng lái, anh lập tức tìm cha già vay tiền mua một chiếc xe cho cô. Kết quả
cô lái xe rất khá, hơn nữa tay lái vô cùng tốt, rất ít khi bị kẹt xe, anh thực
thích ngồi xe cô lái.
Dễ dàng vượt qua đèn đỏ,
Triêu Huy mới nói: “À, hôm nay mẹ gọi điện nói là sẽ ghé qua. Mẹ còn mua một
đống này nọ cho Thọ Thọ, không biết là cái gì.”
“Ba gần đây có tìm em
luyện võ không?”
Cô cười cười, nói: “Có…
Ngày mai có khi sẽ bị đánh chết.”
Chu Vệ cũng cười, nói:
“Yên tâm, anh sẽ cứu em.”
“Anh á…” Cô không dám
trông cậy vào, mỗi lần vào lúc cô cùng ba chồng so chiêu, anh không những không
có ngăn lại còn cầm DV đến ghi ghi chép chép, còn nói muốn dùng làm báu vật gia
truyền.
“Ngày mai hả…” Chu Vệ thì
thào nói, cùng cô nhìn nhau một hồi, đọc ra ý tứ trong mắt nhau.
Ngày mai à… Hy vọng mẹ
già sẽ không suốt ngày càm ràm thúc giục đòi cháu.
Phiên ngoại 3: Công
phu hai vợ chồng tiểu Chu
Edit&Beta: Phong Vũ
Chu
Vệ cùng Triêu Huy sau khi kết hôn một thời gian, cuối cùng cũng tự mua được nhà
cho mình. Ngày dọn về nhà mới cũng là một ngày vô cùng náo nhiệt, người thân
bạn bè đều đến chúc mừng, nhân tiện tổ chức ăn uống rồi cùng nhau chơi mạt
chượt.
Chu Vệ không hổ là một thế hệ đại thần, chỉ mới chơi vài ván mà một bàn ba
người mặt đã biến thành đen xì xì. Người này, khả năng tính nhẩm và ghi nhớ
tuyệt đối không ai có thể địch nổi.
May mắn cho họ là vào lúc cuối, Chu Vệ bị Chu ba gọi đi, bằng không hôm nay vài
người sẽ phải thua sạch túi.
Thiếu mất một chân, nhàm chán ánh mắt vài người xẹt qua Triêu Huy đang rảnh rỗi
xem TV cùng bà ngoại, bỗng nhiên mà nảy sinh ác ý: hắc hắc, Chu Vệ, ngươi thắng
bọn ta, vậy để bọn ta cho vợ ngươi đến trả lại, tốt nhất đêm nay ngươi bị vợ
oán hận đến chết, đuổi ra ngủ phòng khách, hắc hắc.
“Em dâu, qua đây thế một chân đi.” Lão Trương cười tủm tỉm nói.
Triêu Huy ngẩn ngơ, nói: “Em không biết chơi. . . . . .”
Lão Trương cùng Lâm Thích nghe như mở cờ trong bụng, không biết chơi càng tốt,
càng tốt! Yeah yeah yeah!
“Không biết chơi thì có thể học mà, rất đơn giản, lại đây lại đây, bọn anh chỉ
cho em.”
Triêu Huy bị bắt ngồi vào bàn mạt chượt, còn chăm chú nghe bọn hắn đem cách
chơi mạt chượt ra giảng giải một tăng.
“Đã hiểu chưa?”
Triêu Huy gật gật đầu, bắt đầu xoa bài, rồi bắt đầu xếp bài.
Thủ pháp hơi kém, quả nhiên là không biết chơi. Ba người kia thấy động tác của
Triêu Huy, bất an trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống, trong mắt chỉ thấy
được cảnh tượng đẹp đẽ là tiền của Chu Vệ bay vào trong túi mình.
Vòng thứ nhất, lão Trương quăng một cái con bài Tây*, Triêu Huy nhìn nhìn, do
dự nói: “Hình như em ù rồi.” Giở bài ra, mọi người không ai nói gì. Ngoài ý
muốn ngoài ý muốn.
*
Con Tây là một trong bảy con bài trong loại Tứ Phong của mạt chược. Để tham
khảo xem
https://chenshengbao.wordpress.com/2009/09/03/ma%CC%A3c-ch%C6%B0%C6%A1%CC%A3c/
hoặc http://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%A1t_ch%C6%B0%E1%BB%A3c
Vòng thứ hai vừa bắt đầu chưa lâu, Triêu Huy sờ một con bài, nghĩ nghĩ, nói:
“mọi người tự lật bài. . . . . .”
Mọi người lần thứ hai không nói gì, ngoan ngoãn bỏ tiền. Là ngẫu nhiên ngoài ý
muốn, nhất định là vậy.
Vòng thứ ba, Lâm Thích bỏ một con bài xuống, Triêu Huy tay vừa động, ở giữa ba
vẻ mặt khẩn trương bình tĩnh nói: “Cống.” Sau đó lại mò một con bài ra, đem xếp
vào thế bài thượng nhất mã của nhà mình, đẩy một cái, nói: “Giang thượng hoa.”
Chỉ có hai chữ: hộc máu!
Đợi Chu Vệ trở về, bọn lão Trương trong lòng đã muốn héo úa, ỉu xìu không thôi.
“Mọi người làm sao vậy?” Chu Vệ nhướng mày.
Triêu Huy cười cười nói: “Mạt chượt hóa ra vô cùng đơn giản nha.”
Lần thứ hai hộc máu! Đại tỷ, vấn đề không phải là đơn giản hay không đơn giản,
mà là công phu của tỷ quá thâm hậu, ngay cả phút cuối cùng cũng có thể khiến
người khác phải tự lật bài. Bọn họ đã thua đến cả quần lót cũng không còn... .
. .
“Vậy về sau sẽ nhường em chơi.” Chu Vệ hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của các
đồng sự, thế chỗ cô, tiếp tục một vòng mới, ẩn vài cái, cười: “Hắc, tự ngửa
bài.”
Đến máu cũng không còn mà ói, hai người này công phu thật sự là quá lợi
hại...... Từ đó, bọn lão Trương luôn tâm niệm một điều: tuyệt đối không được
cùng vợ chồng họ Chu chơi mạt chược.
Phiên ngoại 4: Con dâu
của Chu mẹ
Edit & Beta: Phong Vũ
Chu mẹ cảm thấy rất phiền
não.
Con trai lấy được một người vợ như cô khiến bà vô cùng hài lòng, hoàn toàn
không có gì để chê trách, muốn lên mặt mẹ chồng ra oai cũng không có cơ hội.
Chỉ
là, mấy bà bạn của bà cũng đã từng được làm một bà mẹ chồng đắc ý, bà nếu không
cho mấy bà ấy thấy một phen, nhất định sẽ bị bọn họ cười là bị con dâu cưỡi lên
đầu, có thể còn xem thường bà. Làm sao bây giờ? Thật sự là phiền mà.
Hôm nay họp mặt ở nhà lão Tống, sau khi gặp mặt hàn huyên vài câu, lão Tống
liền hỏi bà: “Mẹ Chu Vệ, sao không đem vợ Chu Vệ đến chơi, nghe nói nó không
phải nhàn rỗi ở nhà không đi làm sao?”
Chu mẹ chạy nhanh đến giải thích: “Nó làm việc ở nhà mà, nghe nói mấy người
chơi máy tính đều như vậy, không phải nhàn rỗi.”
“Có chuyện như vậy nữa sao? Vậy chẳng phải là bà phải hầu hạ nó sao?” Lại có
người hỏi.
Chu mẹ không vui, nói: “Hai vợ chồng nó không chịu ở cùng chúng tôi, tôi muốn
hầu hạ cũng khó.”
Người nọ mất mặt, ngượng ngùng cười.
Qua một lát, bà Tống lại nói: “À phải sáng nay, con gái tôi có nói máy tính của
nó lại không hoạt đông, đã sửa không biết bao nhiêu lần mà vẫn không chữa được,
bà có thể nói nó đến xem giúp một chút không?”
Chu mẹ cũng hết cách, đành phải gọi điện cho con dâu, nói qua loa mấy câu.
“Vậy ạ...... Số điện thoại của nhà đó là bao nhiêu vậy hả mẹ?” Triêu Huy hỏi.
Chu mẹ quay qua hỏi rồi nói lại với cô.
“Vậy không thành vấn đề, mẹ, mẹ nói họ mở máy tính lên, con sẽ xem ngay.”
Cúp điện thoại, Chu mẹ liền đem lời cô dặn nói với bà Tống. Bà Tống nghe lời
gọi con gái mình đi mở máy tính, mấy người liền ngồi ở phòng khách xem TV, chờ
con dâu nhà Chu gia đến.
Nhưng mà, chờ mãi cũng không thấy người tới.
“Sao lại thế này a?” Vài vị thái thái đều nén giận nhìn Chu mẹ.
Chu mẹ cũng không biết sao lại thế này, điện thoại liền reo, là con dâu gọi
tới.
“Mẹ, con cũng đã sửa lại hết rồi. Không có vấn đề gì, nhưng mà virus nhiều quá,
cái mạng xxx đó không thể chặn lại được, để con tìm cho cô ấy một cái mạng khác
tốt hơn.”
Triêu Huy lại hỏi bà khi nào thì về, Chu mẹ cùng cô nói vài câu, mới ngắc điện
thoại.
“Có phải nó có việc không đến được đúng không?” Một thái thái hỏi, lập tức ra
vẻ nghiêm nghị, công bình nói: “Mấy đứa nhỏ bây giờ thật không biết phép tắc,
trưởng bối nhờ có chút chuyện mà cũng không thèm giúp, bà trở về nên dạy dỗ nó
cho tốt vào, con dâu nhà chúng tôi ấy à tôi nói gì là nghe nấy, căn bản không
dám nói không......”
Chu mẹ quay lại phẫn nộ, nói: “Nó vừa rồi gọi điện nói nó đã sửa rồi, còn nói
con gái nhà mấy người không cần lên cái mạng gì gì đó, nó đã tìm cho cái tốt
nhất rồi.”
Con gái bà Tống vừa nghe lập tức chạy vào trong phòng, chỉ chốc lát sau chạy
đến nói: “Đúng vậy đó, đều đã sửa tốt hết ạ...... Cô ấy không phải vẫn chưa đến
nhà sao? Làm cách nào mà sửa được vậy?”
Bà Tống và mấy bà khác vẻ mặt cũng không tin.
Chu mẹ khụ khụ, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: “Bọn nó đều làm việc như vậy, tuy
rằng đứng ở trong nhà, nhưng mà máy tính ở đâu cũng đều có thể sửa được ngay cả
ở Mĩ cũng không thành vấn đề.”
Kỳ thật bà cũng không biết máy tính nếu ở Mỹ thì có sửa được không, chẳng qua
là buột miệng khoe khoang chút thôi.
Mấy vị thái thái vừa rồi còn ra vẻ công chính kia giờ không biết nên nói cái
gì.
Lúc về, mấy vị thái thái cùng nhau xuống lầu, Chu mẹ đi ở phía trước, vừa xuống
lầu một, liền ngây ngẩn cả người: “Tiểu Huy, sao con lại đến đây?”
Mấy vị thái thái ở phía sau vừa nhìn Triêu Huy đeo tai nghe, dắt chó, tựa vào
cạnh xe, cũng đều ngây dại.
“Con tới đón mẹ về.” Triêu Huy mở cửa xe, hỏi: “Mấy dì nhân tiện đến nhà chúng
con ăn cơm luôn được không? Con đã mua đồ ăn hết rồi, trở về là có thể xuống
bếp ngay.”
Chu mẹ nhất thời đắc ý vô cùng mà quay đầu lại, hỏi: “Con bé đã nói như vậy,
mấy bà sẽ không không nể mặt chứ?”
Mấy vị thái thái kia đối với Triêu Huy trong lòng vốn tò mò đã lâu, hơn nữa lại
bất mãn với vẻ hạnh phúc kiêu ngạo lộ trên mặt Chu mẹ kia nên lập tức đồng ý,
trong bụng nghĩ thầm rằng: để xem khả năng của con dâu bà đến đâu.
Đoàn người trở lại Chu gia, Chu mẹ chỉ việc ngồi chơi với chó, còn lại tất cả
đều do Triêu Huy tất bật chuẩn bị.
Đợi đến lúc hai cha con Chu gia về nhà, Triêu Huy đã dọn ra một bàn đầy đồ ăn
ngon, mời mọi người đến dùng bữa.
Mấy vị thái thái nhìn đồ ăn là đã muốn giật mình, đợi đến lúc ăn, quả thực chấn
động vô cùng: thật sự là quá ngon . . . . . .
Chu Vệ nhìn thấy mấy dì kia liều mạng vùi đầu ăn cơm, lại thấy vẻ mặt đắc ý dào
dạt của mẹ già nhà mình liền hỏi: “Ba, mẹ, con với Triêu Huy thấy chỉ có hai
người ăn cơm với nhau thì buồn quá, hay về sau chúng con buổi tối đều trở về ăn
cơm có được không?”
“Sao, con nói cái gì, đương nhiên là có thể.” Chu mẹ hận không thể lệ nóng
quanh tròng, có bao nhiêu người có con đã kết hôn về sau mỗi ngày đều về nhà ăn
cơm chứ? Chưa kể tay nghề nấu nướng của Triêu Huy còn rất là tốt nữa . . . . .
.
“Vậy tại sao hai đứa không lên kế hoạch mà dọn về?” Một vị thái thái tò mò hỏi.
Chu Vệ cùng Triêu Huy hai mắt nhìn nhau, không nói gì. Vừa mới kết hôn xong, ở
chung với cha mẹ hình như không được tiện cho lắm, thân là người từng trải mấy
dì sao lại có thể không rõ đạo lý này chứ?
Chu mẹ không nghĩ như vậy, ngược lại trừng mắt nhìn chồng liếc mắt một cái,
nói: “Dọn về làm gì, không sợ bị đánh chết à?” Dừng một chút, hít chút không
khí nói: “Mấy bà nói xem, con dâu người ta hiếu thuận thế, cuối tuần nào cũng
về nhà, chỉ là có một người nào đó thực sự không cho con bé sống thoải mái, lúc
nào cũng tìm nó so chiêu, hơn nữa không chút lưu tình, thật sự là quá bá đạo,
có phải hay không?”
Là là phải . . . . . Mấy vị thái thái hết chỗ nói rồi, nghĩ thầm, nếu biểu tình
trong lời nói của bà đừng hạnh phúc như vậy, có lẽ sẽ rất có sức thuyết phục.
Lão Chu cũng không biết nói gì, sáng thứ bảy người thúc giục ông rời giường so
chiêu là ai? Mỗi lần so chiêu là ai ở bên cạnh la hét khiến người khác vô cùng
kích động? Lần nào cũng quên không chụp ảnh lại để về sau con cháu còn biết
người đó là ai? Chỉ đáng thương cho ông già lớn tuổi xương cốt lão hóa này mỗi
một vòng đều còn phải bán mạng như vậy.
Phiên ngoại 3: Truyền
thuyết về QM
Edit: Phong Vũ
Beta: Phong
Vũ&Sakuraky
Dù sao
thì câu chuyện nào cũng phải kết thúc, vậy rốt cuộc vị sư huynh đại danh QM
tính tình cũng như bản lĩnh đều giống Triêu Huy tên thật là gì?
Khụ
khụ, chuyện này quả thật rất dài dòng . . . . . .
Lúc
trước đều là do thầy Trương Quân khi điền vào đơn, quen dùng kiểu ngũ bút* nên
nhất thời quên đổi bộ gõ, trực tiếp lấy 4 ký tự Q, I, M, A trên bàn phím để gõ
xuống theo đúng kiểu ngũ bút, làm cho tên QM nhất thời biến thành "Ít
nhất"/ Khởi mã. Chuyện này đã trở thành một trong 10 truyện cười về máy vi
tính, từ đó về sau tất cả mọi người đều gọi là khởi mã, lâu ngày, liền biến
thành "QM". Nếu mọi người muốn biết tên đầy đủ của QM, thì trực tiếp
dùng kiểu gõ ngũ bút đánh một chữ QI và một chữ MA đi. Sẽ ra được một cái tên
rất văn hoa.
Còn tại
sao QM lại quen biết Triêu Huy ư?
Chuyện
này...... Nói ra cũng dài.
Lâu rồi
chưa lên thư viện bỗng có một ngày QM lại mò đến thư viện mượn sách. Ở cái góc
sáng sủa nào đó, anh ta nhìn thấy một nữ sinh đang hết sức chăm chú nhìn máy
tính. Cái này cũng là chuyện thường tình, đáng tiếc, không giống với chuyện xưa
của Chu đại thần, QM trực tiếp nhìn thoáng qua là đã biết Triêu Huy đang ở chơi
một game nào đó, hơn nữa kỹ năng cũng thật sự high. Cô giả là con trai, thủ
pháp thuần thục, động tác rõ ràng lưu loát, không có chút tác phong của nữ
sinh. Sau một hồi pk, QM liền nhớ kỹ id của cô, mặt khác sau đó trực tiếp ở bên
cạnh đăng nhập game kết bạn với cô. Cô hình như ai đến cũng không từ chối, thực
sảng khoái mà thêm anh ta vào, cũng chỉ vài ngày sau đã trong lúc bang chiến vô
cùng chiếu cố mà hỗ trợ anh ta.
Về sau
mới biết được cô là chính là đàn em khóa dưới của mình, thầy Trương Quân -
người rất thân thuộc với anh ta - rất thích cô, nói cô là một người rất lợi
hại, là một đệ tử ngoan ngoãn hiếm có. Anh ta lại không cho là đúng.
Sự thật
chứng minh, cô là một đệ tử thông minh, nhưng tuyệt đối không phải là loại đệ
tử ngây thơ. Cô là người rất khó đoán, rõ ràng thoạt nhìn có vẻ hiền lành dịu
dàng, nhưng lại thường hay đi loanh quanh đột nhập vào trang web của người
khác, không mảy may sợ bị người khác theo dấu tra ra nhược điểm của cô. Thật sự
là tức chết đi được, tuy rằng kiểu việc này anh ta cũng thường xuyên làm. May
mắn là cô có một có ông chồng luật sư giỏi, cho dù bị tóm, phỏng chừng Chu Vệ
cũng có thể đem cô biến thành vô tội.
Lại nói
tiếp, cái tên Chu Vệ kia không khỏi quá nhỏ nhen, chẳng qua là chiếm dụng thời
gian của vợ hắn hơn một chút, lại nhân đó mà nghĩ cách tìm ra lỗi của ngưới
khác, còn có thể làm cho hắn trở thành bị hại! Thật là, căn bản nếu Triêu Huy
không phải vợ của hắn, hắn cần gì cái loại người giả heo ăn cọp này, lại càng
không cần xấu xa dùng bàn tay sắt của bà vợ trong nhà mà ăn tươi nuốt sống ông
anh này, thật không hiểu sao Chu Vệ lại vô cớ muốn chịu khổ như thế, hắn thông
minh như vậy, hoàn toàn có thể tìm một cô gái trong ngoài đều là rất nhu thuận,
rất nghe lời, rất quan tâm, chu đáo. . . . . . Lại nói
đến chu đáo, Fuck! Triêu Huy rốt cục đến khi nào mới chịu bắt đầu làm việc? Lại
còn theo chân ông xã đi công tác? Có phiền không vậy? Ở Mĩ chẳng lẽ không có
internet sao!
* Ngũ bút hay còn gọi là
ngũ bút tự hình, đây là phương pháp gõ tiếng Trung giải quyết được cả hai vấn
đề phương ngữ và tốc độ. Bất kỳ ký tự Trung Quốc nào cũng có thể được nhập bằng
cách dùng bốn cú gõ phím hay ít hơn.
End