Triêu Huy cố gắng không
quay đầu sang bên cạnh hỏi thăm, tiếp tục nhấp “tiếp theo”. Vẫn là không nên
mạo hiểm hỏi han thì hơn, người kia gian trá như vậy, lỡ như ngu ngốc rơi vào
bẫy của anh ấy thì cô thật là thê thảm.
Ngày thứ nn –
“Hôm nay hiếm khi có dịp
được nghỉ ngơi, tôi quyết định làm tròn trách nhiệm của một người cha, đưa con
trai ra ngoài dạo chơi. Thọ Thọ quen tản bộ trong sân trường, trêu hoa ghẹo
nguyệt khắp nơi, còn không chịu thỏa mãn, xem ra mấy cô bạn đã nuông chiều nó
thành hư hỏng mất rồi. Dọc đường trong sân trường có một tiệm bánh bao khá nổi
tiếng, Thọ Thọ ngửi thấy mùi thức ăn ngon, chạy đến trước cửa tiệm phe phẩy cái
đuôi, ánh mắt tràn ngập cầu xin. Ngay cả người tự cho là tâm địa sắt đá như
tôi, còn không chịu nổi bị ánh mắt này làm cho cảm động, trong lòng mềm nhũn,
đành lấy bóp da ra mua bánh bao cho nó. Thọ Thọ dĩ nhiên vui vẻ vô cùng, chạy
vòng quanh tôi hú hét. Nhưng không ngờ, còn chưa kịp mở miệng, bà chủ đã nói:
“Chị nhà anh bình thường chưa cho nó ăn bữa chính thì không mua mà.” Tôi nhất
thời im bặt, Thọ Thọ à… Thì ra ở phương diện giáo dục trẻ em, nhà chúng ta là
phụ từ mẫu nghiêm… Đáng thương cho Thọ Thọ, suýt nữa là được ăn bánh bao ngon
nổi tiếng rồi.”
*Phụ từ mẫu nghiêm
: Cha hiền mẹ nghiêm khắc
Phụ từ mẫu nghiêm… Triêu
Huy vô cùng chăm chú, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bốn chữ này, hi
vọng mình nháy mắt một cái, nó sẽ biến mất, nhưng nháy mắt nhiều lần, nó vẫn
đứng ở đó không đổi, tim của cô chợt đập nhanh hơn, bàn tay nhấp chuột cũng có
chút run rẩy.
Ngày thứ nnn –
“Gần đây không còn bận
rộn như lúc trước nữa, thời gian ở nhà chơi với Thọ Thọ cũng nhiều hơn, ngược
lại, cô ấy bắt đầu bận rộn. Chương trình đại học năm thứ hai vốn khá nặng, còn
phải tham gia huấn luyện ngoài khóa, đáng thương cho Thọ Thọ, đã lâu không được
cùng mẹ cưỡi xe đạp đi hóng gió. Than phiền với cô ấy, cô ấy lại nói bây giờ
còn đỡ, đợi đến khi tham gia thi đấu mới thật sự là kinh khủng. Tôi buồn bực,
Thọ Thọ lại càng khó chịu hơn, mấy ngày nay đều là tôi nấu cơm, khẩu vị không
ngon, Thọ Thọ cũng không cho tôi chút mặt mũi nào, nét mặt nó khi ăn như khó
nuốt lắm vậy. Tôi buồn bực, trước kia nấu cơm đều là hai người thay phiên nhau,
cũng đâu có nghe cô ấy phê bình gì tôi, không ngờ tôi lại bị con cún ghét bỏ…
Chẳng lẽ lâu không xuống bếp, tay nghề bị mai một hết rồi sao? Thật không hiểu
được!”
…
Ngón trỏ của Triêu Huy
run run, chỉ vào hình ảnh mang tên “Thọ Thọ và mẹ” trên màn hình, khóe miệng
giật giật, nhìn chằm chằm Chu Vệ: “Đây …. Đây là ý gì?”
Dù nhân vật chính trong
ảnh là Thọ Thọ, mặt của cô chỉ đến cằm, nhưng, người tinh mắt nhìn vào đều
biết, “mẹ” chính là cô!
“Thọ Thọ và mẹ.” Chu Vệ
nhìn theo ngón tay của cô, đọc lên.
“Không phải là cái này…”
Triêu Huy trợn mắt, ngón tay càng run rẩy kịch liệt hơn. “Em không phải mẹ của
nó, nó càng không phải con của em.”
Vẻ mặt Chu Vệ không hiểu nổi: “Dĩ
nhiên, anh biết nó không phải con của em, em cũng không có sinh ra nó. Chỉ là
anh thấy cún con đang cần tình thân, mà vừa lúc, chúng ta hợp với hai nhân vật
này thôi. Nếu anh là ba ba, vậy cô gái quen thuộc nhất với nó, là em, dĩ nhiên
phải là mẹ nó.”
Triêu Huy: “…”
Anh ấy đúng là luật sư
ngụy biện.
“Em không muốn làm mẹ của
Thọ Thọ.” Cô không được tự nhiên nói.
“Tại sao?” Chu Vệ đẩy Thọ
Thọ về phía cô, “Thọ Thọ rất thích em mà.”
Thọ Thọ giống như hiểu
được anh nói gì, lập tức thân mật cọ cọ vào chân Triêu Huy.
“Em cũng rất thích nó.”
Triêu Huy càng không tự nhiên, “Nhưng làm mẹ của nó, quan hệ với anh chẳng phải
rất kỳ quái sao?” Quan hệ giữa cô và anh đã phức tạp hết sức có thể rồi, không
phải người yêu cũng không phải thân thích, vậy mà ngày nào cũng dính lấy nhau.
Cô dĩ nhiên cũng để ý đến sự phức tạp này, nhưng trong lòng lại cảm thấy chỉ
cần mình không thẹn với lương tâm, làm chuyện mình thích là được rồi, tùy tâm
là tốt rồi. Nhưng bây giờ… Cô dĩ nhiên thấy, phía dưới còn có người nhắn lại chúc
phúc cho bọn họ – “Một nhà ba người” hạnh phúc. Một nhà ba người!!! Bốn chữ này
làm cho cô có cảm giác như bị lột hết da vậy … Không nên như vậy, tuyệt đối
không nên như vậy.
Chu Vệ nhìn nét mặt liên
tục thay đổi của cô, trong lòng bất lực thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng bình
tĩnh nói: “Xét từ logic đến kiến thức thực tế, anh có quan hệ với Thọ Thọ, em
có quan hệ với Thọ Thọ, nhưng điều này không có nghĩa là suy ra anh và em cũng
có quan hệ.”
“Nhưng mà anh là ba, em
là mẹ…” Triêu Huy không vui, anh thật sự nghĩ rằng cái miệng ngụy biện của anh
là vô địch thiên hạ sao?
“Em có ba, có mẹ, nhưng
trừ quan hệ danh nghĩa trên pháp luật ra, thực tế bọn họ chả có liên quan gì
cả.”
Yên lặng … Hình như cũng
đúng vậy, hai người kia.
Chu Vệ nhìn Triêu Huy lâm
vào yên lặng, lại thở dài một hơi. Anh không phải cố ý nói đến chuyện đau lòng
của cô, nhưng thái độ một mực từ chối của cô làm cho anh nóng nảy. Anh và cô,
chỉ là không có danh nghĩa thôi, thực chất thì có gì khác với người yêu đâu?
Người yêu có tình cảm, bọn họ có, người yêu có tin tưởng và sự ăn ý với nhau,
bọn họ cũng có, chỉ còn chưa tiến thêm một bước làm trò thân mật mà thôi. Tại
sao cô không muốn nhìn thẳng vào nó mà chấp nhận? Rõ ràng là người yêu mà cứ
muốn nói là bạn bè, anh đã nhẫn nhịn mấy tháng rồi, cô còn muốn anh chơi trò
chơi làm bạn bè này với cô bao lâu nữa?
“Anh nói em là mẹ của Thọ
Thọ, là bởi vì em là phái nữ mà Thọ Thọ thân thiết nhất, chỉ là biểu đạt một
quan hệ thôi, đổi xưng hô khác cũng được, giống như anh gọi em là Triêu Huy,
bạn cùng phòng gọi em là Tiểu Huy, Tiểu Huy Huy vậy, đó là một đạo lý.” Chu Vệ
tiếp tục phát huy tinh thần ngụy biện không ngừng nghỉ.
Triêu Huy không cách nào
cãi lại.
“Gọi chị thì thế nào?”
Chu Vệ còn nói, ôm Thọ Thọ, kêu lên cho Triêu Huy nghe: “Chị.”
Thọ Thọ không có phản ứng
gì.
“Kêu chị đi, Thọ Thọ.”
Chu Vệ lại thúc giục.
Thọ Thọ vẫn không có phản
ứng gì. [Sa: Thọ Thọ ngoan]
Triêu Huy có chút khó xử,
mỗi ngày cô làm trâu làm ngựa cho nó, nó thậm chí còn thờ ơ với cô như thế, xem
xem ngày mai cô cắt phần ăn của nó thế nào.
Ngừng một lúc lâu, Chu Vệ
nói: “Thọ Thọ, qua chơi với mẹ đi.”
Thọ Thọ kêu lên một
tiếng, thoát khỏi tay của anh, nhào vào trong lòng của Triêu Huy, liên tục liếm
mặt cô.
Triêu Huy khóc ròng… Tại
sao lại như vậy…
Chu Vệ vui mừng nhình
hình ảnh mẹ con hòa thuận trước mắt, trong lòng lại càng vui sướng, mỗi ngày
anh liên tục cầm bức hình nhắc nhở với Thọ Thọ quả nhiên không lãng phí. Triêu
Huy, không phải là anh ép em, nhưng Thọ Thọ cũng muốn em làm mẹ của nó, em còn
muốn trốn sao? Để xem em trốn đi đâu được?
Triêu Huy lệ rơi đầy mắt,
Thượng Đế đại thần, ông không được tiểu nhân như vậy, không được a… Cô không
muốn làm mẹ, không muốn…
[Nhật ký trưởng thành của
Thọ Thọ] ngày mới nhất –
“Hôm nay Thọ Thọ bị mẹ
ghét bỏ, bởi vì nó không biết điều, làm một chuyện khiến cho mẹ không vui, kết
quả mẹ dở khóc dở cười, đành ngồi một mình hờn dỗi. Thọ Thọ bằng mọi cách lấy
lòng nhưng không được, đành phải quay đầu cầu cứu tôi, tôi cũng bất lực. Nói
thế nào Thọ Thọ mới hiểu, mẹ không vui không phải vì Thọ Thọ, mà vì đang giận
ba ba?”
Hình minh hoạ: con sai
rồi, đừng bỏ mặc con.
Một con chó Saint-Bernard
lớn màu vàng ngồi thẳng, chân trước đặt lên mặt đất, đầu cúi xuống thật thấp,
ngồi đằng sau lưng một cô gái, thật đáng thương, làm cho người khác đồng cảm
Phiên ngoại 1: Vấn đề của
Tiểu Huy và chó trong lịch sử.
Edit: Sakuraky &
Phong Vũ.
Beta: Phong Vũ
N năm trước kia, bé Tiểu
Huy hoàn toàn không biết thế nào là sự đáng sợ của loài chó, bởi vì các chú chó
nhỏ trong phim hoạt hình phần lớn đều đáng yêu khả ái, cô đặc biệt nhớ đến chú
cún hay ngủ cùng cô lúc nhỏ, nhưng vì bà nội bị suyễn nên không thể nuôi chó.
Vì vậy, Tiểu Huy bé nhỏ mỗi ngày đều chạy đến công viên ngắm các chú chó đi
dạo.
Kết quả, ngày đó, bạn nhỏ
Tiểu Huy bất hạnh gặp phải hai con chó dữ đang giành thức ăn, không giành được
thức ăn lại ngửi thấy mùi thức ăn từ trên người bé Tiểu Huy con chó nọ lập tức
nhào tới…
Bé Tiểu Huy mới sáu tuổi
hoàn toàn không biết chống cự, cũng không có thân thủ bất phàm để trốn thoát,
sợ hãi đến choáng váng…
Vào một khắc đó, bạn Lý
Vân Úy mười tuổi lao ra chắn trước mặt, bị con chó dữ cắn như cắn thức
ăn…
Cuối cùng, con chó dữ bị
lôi đi, Lý Vân Úy được đưa đến bệnh viện, còn Tiểu Huy Huy bị dọa đến nỗi muốn
khóc cũng không khóc nên lời.
Chuyện này, rốt cục đã
thay đổi cuộc đời của hai con người –
Lý Vân Úy sau khi hết
bệnh, bỗng có một mối hận cực kỳ mãnh liệt với chó hoang, mỗi lần thấy chó
hoang đều phải báo thẳng lên cho cơ quan quản lý đến khi nó bị bắt lại mới
thôi, tâm lý này càng lúc càng phát triển, làm cho sau này, anh trở thành một
cảnh sát ghét cái ác như kẻ thù.
Còn về phía Triêu
Huy mặc dù không bị cắn trúng, nhưng từ đó cứ nhìn thấy chó liền biến sắc như
thể lúc đó chính cô mới là người bị cắn vậy. Cứ gặp chó là vòng sang đường khác
mà đi. Cuối cùng, cũng bị một người có lòng nào đó phát hiện được nhược điểm
này, lợi dụng cơ hội dùng một chú cún con ba tháng tuổi mà chen vào khuấy động
cả cuộc đời của cô… Đồng cảm…
Phiên ngoại 2: Chuyện
tình yêu của Dương Cảnh
Edit: Tia
Beta: Phong Vũ
Tôi tên là Dương Cảnh.
Tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện về tình yêu của tôi, đối tượng là bạn
học thời trung học.
Tôi không biết mình đã
thích Tiểu Huy từ lúc nào, nhưng đến khi tôi ý thức được thì ánh mắt đã không
thể rời khỏi cô ấy được nữa. Dù học cùng một trường đại học, nhưng thật sự tôi
và Tiểu Huy đã quen biết từ khi lên trung học rồi, trước kia, cô cũng không
thường ra ngoài chơi.
Tôi thích nhìn bộ dạng cô
ấy làm gì cũng thật chân thành, thích cô ấy trước khi mở miệng đều nghiêng đầu
suy tư, thích đôi mắt quả hạnh khẽ nhướn lên của cô ấy, thích nét mặt thỉnh
thoảng lại ngây ngốc của cô ấy. Thích đến mức, sau này có quen với nhau, nhưng
tình cảm không được cô đáp lại, trong lòng lại không khỏi mơ hồ đau
nhói.
Lúc này, Lâm xuất hiện.
Cô ấy nói cô ấy yêu tôi, nguyện ý chờ tôi.
Tôi thừa nhận mình rất ác
độc, lợi dụng cô ấy để dò xét tình cảm của Tiểu Huy. Nhưng mà, tôi thật sự
không chịu nổi ý định tham lam của mình, được cô ấy xem tôi vừa là bạn trai vừa
là bạn bè… Chẳng lẽ tôi cũng giống như những nam phụ khác trong phim truyền
hình, dù có thể ở cùng một chỗ nhưng lại là vô duyên?
Lâm nói, cô ấy không để ý
chuyện bị tôi lợi dụng, bởi vì dù cho có bị lợi dụng, cô ấy cũng có được tôi.
Tôi nghĩ tôi nên cảm động, nhưng khi thấy cô ấy nói với Tiểu Huy trên diễn đàn
như vậy, tôi lại tức giận.
Lâm hỏi tôi, tại sao cứ
phải cố chấp với một người không thể đối xử tử tế với anh?
Tôi nên trả lời như thế
nào đây? Tiểu Huy không phải không đối xử tử tế với tôi, mà là không tử tế với
chính bản thân mình, cô ấy chỉ là không tin vào tình yêu nữa.
Tôi nhìn Lâm mà đau lòng,
cả cô ấy và tôi đều giống nhau, đều đợi người mình yêu bố thí tình yêu cho
mình, tôi không có tư cách khinh thường tình cảm của cô ấy.
Sau đó, Chu Vệ xuất hiện.
Dù đã biết trước, nhưng hắn đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi, làm
cho tôi khiếp sợ. Một người ưu tú như vậy, một người gian xảo như vậy… Nếu như
hắn không có ý với Tiểu Huy, thì cần gì phải suốt ngày bám lấy cô ấy?
Tôi không muốn Tiểu Huy
làm tù binh của hắn, nhưng lại hâm mộ tác phong cương quyết của hắn, cũng hy
vọng Tiểu Huy có thể tìm được hạnh phúc. Chu Vệ thậm chí còn không để ý đến
quan hệ giữa tôi và Tiểu Huy… Tôi thật là mâu thuẫn, nhưng người mâu thuẫn, đâu
phải chỉ có mình tôi?
Lâm nói, cô ấy sẽ luôn
luôn chờ tôi, chờ tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.
Tôi đã khờ, nhưng còn có
một người con gái còn khờ hơn cả tôi…
Spoil chap sau:
.….
“Này…. Tại sao lại hôn
em” Triêu Huy cúi mặt vô lực hỏi.
Chu Vệ nắm đôi bàn tay
của cô, nói: “Bởi vì anh muốn hôn em, chỉ đơn giản như vậy thôi”.