NB: Từ viết tắt trong
tiếng Trung có nghĩa là tự tin (chả bít có chuẩn không nữa gu gồ kk bảo thế)
Thời gian thấm thoắt trôi
qua, rốt cuộc cũng tới đại hội thể dục thể thao hằng năm của đại học A. Triêu
Huy không lấy làm thích thú với đại hội, nguyên nhân là cô sợ lạnh, cô không
hiểu vì sao đại hội thể thao cứ phải tổ chức vào cuối thu đầu đông. Thật sự là
rất lạnh mà, nhất là mùa đông ở phương Bắc, gió lạnh thổi tới giống như cây đao
chém vào người vậy, vô cùng đau đớn. Lại phải măc quần đùi áo ngắn đi thi đấu,
làm gì có ai thích cơ chứ?
Nhưng đau khổ là cô lại
học ở học viện máy tính, nữ sinh ít đến thê thảm, bất kể nữ sinh nào cũng đều
được huy động. Thời điểm đăng kí tháng trước, cô chỉ đăng kí chạy cự ly dài
3000 mét và 4*400 mét chạy tiếp sức, kết quả vẫn còn hạng mục thiếu người, trải
qua rút thăm và quyết định của tập thể sau khi thảo luận, cô phải tham gia thêm
phần thi 400 mét bơi ngửa. Mùa đông mà còn tổ chức bơi lội, quá biến thái? Đại
học A chính là trường biến thái như vậy.
Ai bảo cô không cẩn thận
nói với Đông Yến cô rất thích bơi lội, mà không biết khéo như thế nào, Đông Yến
vừa vặn là đồng hương của tổ trưởng tổ thể dục, càng khéo là, tuy rằng mỗi
người chỉ cần đăng kí hai hạng mục nhưng chạy tiếp sức lại không nằm trong số
đó… Đông Yến nói là trời đã định, cô muốn chạy cũng không thoát.
Vì để luyện tập cho cuộc
thi bơi lội, Triêu Huy thay đổi giờ giấc, khoảng thời gian sau giờ học đều dành
cho việc bơi lội, ngay cả việc kiểm tra của Chu Vệ cũng gác lại đằng sau.
“Chu sư huynh không giận
sao?” Tiểu Khê kín đáo dò hỏi.
“Anh ấy giận chuyện gì?
Tớ cũng không phải là không làm, mà chỉ kéo dài thêm một chút thời gian
thôi.”
Triêu Huy nói. Khi nói
chuyện này với Chu Vệ, anh cũng không nói gì, còn giới thiệu cô nên đi mua áo
tắm ở đâu, dù sao vào thời điểm này, cũng không có nhiều chỗ bán áo tắm.
Tiểu Khê buồn bực, Chu Vệ
đại nhân rốt cục muốn âm mưu chuyện gì vậy? Nói anh theo đuổi Tiểu Huy, chứng
cớ rõ ràng không đủ, nhưng cũng không phải là không thích, tóm lại một từ: ái
muội. Siêu cấp ái muội! Hai người bọn họ không phải yêu đương, nhưng mỗi ngày
đều nói chuyện điện thoại, tuy rằng hơn nửa thời gian đều nói về chuyện học
tập, nhưng khi Tiểu Huy cùng Dương Cảnh yêu nhau thì luôn tắt máy làm bài,
nhưng là hiện tại… Mỗi khi di động của Tiểu Huy vang lên, mọi người theo trực
giác đều biết đó là Chu Vệ, sự thật chứng minh, 80% quả thật là đến từ Chu Vệ.
Rốt cuộc là như thế nào? Trên mức bạn bè nhưng chưa đến mức người yêu? Nhưng
mà, nhìn bộ dáng của Tiểu Huy, xem ra hoàn toàn không biết gì.
Triêu Huy hoàn toàn không
hiểu nỗi sầu muộn của Tiểu Khê, tâm trí còn đang dành cho việc tập bơi.
Đến ngày tổ chức đại hội
thể dục thể thao, sau khi kết thúc nghi lễ khai mạc lãng phí nhân lực và vật
lực, các môn thi rốt cục cũng bắt đầu tranh đoạt kịch liệt. (nhân tiện nói thêm
một câu, lúc khai mạc, bạn học Tĩnh Tĩnh không hổ danh là hoa khôi của học
viện, vừa bước ra liền mê đảo chúng sinh).
Thi chạy tiếp sức diễn ra
vào buổi chiều của ngày đầu tiên, 3000 mét chạy dài là buổi chiều ngày hôm sau,
bơi ngửa là buổi sáng ngày thứ ba. Triêu Huy ở học viện nghỉ ngơi chờ đợi trận
đấu bắt đầu, thuận tiện giúp các bạn học chuẩn bị vào cuộc thi khởi động.
“Căng thẳng sao?” Tĩnh
Tĩnh hỏi cô, thuận tiện cổ vũ cho nam sinh đang chạy, làm cho đối phương đầu óc
choáng váng quên cả việc luống cuống, một lòng liều chết giành chức quán quân.
“Tàm tạm, tớ cũng không nhất định phải là quán quân.” Triêu Huy cười yếu ớt.
Tĩnh Tĩnh liếc mắt một
cái, hừ, đúng vậy, không nhất định là quán quân, nhưng là nhất định lấy huy
chương. Cô cũng không để ý gì, bạn học Tiểu Huy có một ưu điểm khác không nói
đến đó là nói được là sẽ làm được, chuyện này ai cũng biết.
Quả nhiên, 4*400 mét chạy
tiếp sức Tiểu Huy là người đầu tiên trao gậy, tiếng súng vừa vang, cô liền như
tuấn mã chạy băng băng, lúc trao gậy đã tạo một khoảng cách lớn với những người
còn lại.
“Này! Chỉ biết là Triêu
Huy chạy trốn rất nhanh, thực không ngờ… Cô ấy tại sao không tham gia chạy
nhanh?” Có người kinh ngạc hỏi, nếu cô tham gia chạy nhanh, chắc chắn sẽ lấy
được huy chương vàng.
Tĩnh Tĩnh bĩu môi, nói:
“Bởi vì có ít người tham gia chạy 3000 mét.” Quan trọng hơn là, đây mới là sở
trường của Tiểu Huy.”
“Ồ!! Cô ấy tham gia chạy
3000 mét! Cô ấy có làm được không?” Càng thêm kinh ngạc! Không thể nào, Triêu
Huy thoạt nhìn gầy yếu như vậy, làm sao có thể chạy nổi 3000 mét?
Không được ư? Vậy cứ chờ
coi đi.
Buổi chiều ngày thứ hai,
Chu Vệ xuất hiện ở sân điền kinh, khiến cho mọi người một trận xôn xao.
“Nhân vật truyền kì trong
giới thể dục của Đại học A, cậu không phải đã về hưu sao?” Một người quen trong
tổ thể dục chạy tới, còn cố ý nói lớn, “Hay là, có người nào ở đây khiến cậu
đặc biệt chú ý?”
Chu Vệ luôn luôn là tiêu
điểm của đại hội thể dục thể thao, đáng tiếc năm nay là năm thứ tư đại học anh
bận bảo vệ luận văn cùng với việc công tác, chủ động trao lai cơ hội cho các
đàn em trẻ tuổi, hôm nay anh xuất hiện cũng không ngoài dự đoán, cũng không
tránh khỏi làm cho người ta nghĩ đến lời đồn đại lưu truyền hơn nửa học
kỳ qua. Cô nữ sinh ấy lần này còn thi đấu mấy hạng mục, làm sao mà không đi cho
được.
“Kỉ lục của tớ còn
không?” Chu Vệ không trả lời hỏi lại, làm cho những người đang nghe lén phải
thất vọng.
“100 mét vẫn còn duy trì,
trận chung kết nhảy cao còn chưa tiến hành.”
Chu Vệ lên tiếng, tùy ý
ngồi xuống, ngắm nhìn bóng dáng cách đó không xa ở đường chạy 3000 mét đang
khởi động gân cốt.
Triêu Huy bất hạnh ngẫu
nhiên bốc phải số 44 mà không ai thích thú gì, cô cũng chẳng buồn để ý cứ thế
đeo trước ngực. 3000 mét đối với cô mà nói không tính là khó, khó ở chỗ năm nay
có một nhóm rất lợi hại hợp tác cùng nhau, cái khó chính là ở chỗ đó.
Đúng như dự liệu, tiếng
súng xuất phát vừa vang lên, đối phương mang số 8 liền gắt gao kèm cô, đem cô
thành mục tiêu, một bước cũng không nhường nhịn, ý định khiêu chiến, còn số 9
thì ra sức vượt lên trước cô.
Thực giảo hoạt! Các cô
tính hy sinh một người giữ chặt Triêu Huy, một người toàn lực tiến lên, ít nhất
giữ được một tấm huy chương. Triêu Huy không để ý đến hành động này, cô buồn
bực là các cô ấy làm sao lại biết được thực lực của cô, năm trước cô cũng không
có tham gia đại hội mà ~~ Triêu Huy làm sao nghĩ được, trải qua chuyện lần
trước, cuộc sống của cô rất được người ta quan tâm, hiển nhiên việc buổi sáng
hàng ngày cô bất chấp mưa gió chạy 2000 mét cũng bị người ta quan sát được hết,
cũng từ đó lập ra quy tắc cứ thấy cô xuất hiện ở đây là xem như quân địch mà
tấn công.
Bị người bên cạnh quấy
nhiễu triệt để, Triêu Huy hết chỗ nói rồi, hai người kia có phải cho rằng chỉ
cần kiềm chế cô thì sẽ yên ổn giành được ngôi quán quân hay không? Cái này cũng
phải xem những người khác có chấp nhận không đã, nhìn số 15 phía trước, vô cùng
dũng mãnh phi thường, chạy 4 vòng (một vòng 400 mét) vẫn hô hấp như bình
thường, bước chân trầm ổn, có tiền đồ, cô quả thật bội phục. Chạy chạy, số 15
càng ngày càng bỏ xa các cô, số 8 liên tiếp nhìn ra ngoài đường băng, chờ đợi
chỉ thị.
Triêu Huy thực hoài nghi
cô còn có thể thấy rõ người khác thủ thế, dù sao đã chạy được năm vòng, đầu óc
đã sớm choáng váng, thế nhưng số 8 đã nhanh chóng bỏ quên cô, vượt lên số 15.
Nhưng số 8 làm sao có thể
là đối thủ của số 15? Dù sao thực lực cũng đã phân biệt rõ ràng. Còn nửa vòng
nửa, Triêu Huy hít sâu, tăng tốc, bắt đầu tiến lên. Cách đích còn 600 mét còn
có thể gắng gượng, nếu không làm như vậy, đằng sau bị người kìm kẹp, huy chương
có thể nguy hiểm .
Cô nhanh chóng vượt qua
số 8, số 9, cuối cùng cùng chạy song song với số 15, đang toàn lực chạy đến
phía trước, rất nhanh đem khoảng cách của số 8 và số 9 bỏ xa. Huy chương đã gần
được, nhưng cô không cam lòng chỉ lấy huy chương bạc, nhất là gặp một đối thủ
ngang tầm, cô cắn môi, tung ra sức lực cuối cùng, khi chỉ còn cách 30 mét, cô
đã vượt qua số 15, hướng đến đích.
Toàn trường ồ lên! Vừa
rồi radio nói, số 15 là hạt giống do tổ trưởng đặc biệt tuyển chọn, so với
người thường, chẳng phải là có trình độ cao nhất hay sao?
Khi giáo viên công bố,
lại là một trận ồ lên! Thành tích của á quán còn vượt qua kỉ lục của trường từ
trước tới nay.
“Lợi dụng bạn, thật có
lỗi.” Triêu Huy bình ổn nhịp thở, cùng số 15 bắt tay. Cô cảm thấy chính mình có
điểm ti bỉ, nếu không phải cô tập võ, chắc chắn sẽ không thắng được.
“Đó cũng là do bạn có
thực lực thôi.” Số 15 không lưu tâm, thẳng thắn chúc mừng cô.
“Cám ơn…” Nhận được lời
chúc mừng bất ngờ Triêu Huy vui vẻ nở nụ cười, sau đó chào tạm biệt số 15.
Nhìn bóng dáng Triêu Huy,
số 15 nói thầm, vừa rồi trong nháy mắt, tại sao cô nhìn thấy Triêu Huy cười
thật hấp dẫn? Nhất định là vận động quá sức làm cho hoa mắt, nhất định là vậy.
“Triêu Huy đoạt ngôi quán
quân.” Người nào đó trong tổ thể dục nhắc nhở Chu Vệ.
“Tớ biết.” Chu Vệ vẻ mặt
kỳ quái nhìn cậu ta.
“Cậu sao lại không có một
chút hưng phấn vậy.” Tốt xấu gì Triêu Huy cũng là bạn gái “tin đồn” của cậu ta,
dù sao cũng đã đến xem rồi, cần gì phải tiếc một chút cảm xúc.
Chu Vệ bật cười: “Vì sao
phải hưng phấn, chuyện đó không phải là đương nhiên sao?”
Người nào đó trầm mặc… …
3000 mét Triêu Huy bùng
nổ, tới xem trận đấu bơi lội, mọi người đều đoán già đoán non xem Triêu Huy lần
này có thể tiếp tục tạo thêm kì tích hay không.
Có rất nhiều người tới
xem cuộc thi, các tuyển thủ tham gia thi đấu có người cao hứng, có người không.
“Hừ, cái gì thế này, dáng
người hóa ra là như vậy.”
Một nữ sinh nhìn vào dáng
người của mình, lại nhìn sang Triêu Huy đang làm nóng cơ thể, không hiểu vì sao
một khối cứng nhắc như vậy lại có thể hấp dẫn Chu Vệ, nghĩ như vậy, ánh mắt
càng trở nên soi mói
“Cái này rốt cuộc là áo
tắm niên đại nào, sao lại bảo thủ như vậy?”
Triêu Huy ngẩn người, mới
biết được người kia đang nói tới cô, liền giải thích: “Bọn họ nói loại áo tắm
này lực cản rất tốt, nhưng mà, áo tắm của cậu cũng rất đẹp.”
Không nghĩ cô lại ca ngợi
như thế, nữ sinh kia thẹn thùng quay đi làm nóng người.
Triêu Huy không để cho
mọi người thất vọng, cô nhẹ nhàng lấy được giải quán quân, đương nhiên không
phải vì cô thực lực quá xuất sắc, mà là tuyển thủ dự thi vốn không nhiều, trình
độ cũng không đồng đều, thậm chí nhiều người còn không hoàn thành được 400 mét.
Nhưng mà tất cả mọi người cũng không thể không thừa nhận, xem cô bơi lội là một
loại hưởng thụ, bởi vì các động tác của cô rất chuẩn mực, một động tác dư thừa
đều không có, như du long múa ở trong nước, nổi lên từng đợt sóng rất đẹp mắt.
Đại hội thể dục thể thao
chấm dứt, học viện máy tính anh dũng lấy được ba chiếc huy chương, Triêu Huy
thu hoạch được hai chiếc, còn lập thêm kỉ lục chạy 3000 mét nữ.
Không lâu sau, BBS lại
nghênh đón mùa xuân thứ hai, bởi vì có người nặc danh đăng tải một bài viết có
tiêu đề là《 ai NB hơn ai》, liệt
kê so sánh thành tích từ khi nhập học tới nay của Chu Vệ và Triêu Huy. Chu Vệ
không cần nhiều lời, chỉ cần là sinh viên đại học A dường như đều quen thuộc,
mà Triêu Huy lại kinh phá tròng mắt của toàn bộ sinh viên trong trường. Sau khi
nhập học đã lấy được vô số giải thưởng, đứng nhất về thành tích học tập, vừa
lên đại học liền tham gia ba cuộc thi về máy tính, còn đạt được cúp vàng trong
cuộc thi thiết kế web, là nhân vật nòng cốt của thư viện máy tính trường, hơn
nữa biểu hiện ở đại hội thể dục thể thao… Hai người này, ai tài giỏi hơn ai?
Nhất thời làm mọi người đều xôn xao.
Bách Dịch nhìn thấy tin
đó, lập tức quay đầu, lấy ánh mắt kì quái nhìn Chu Vệ: “Chuyện này cậu cũng
biết?”
Chu Vệ nhíu mày hỏi.
“Không phải chứ, có phải
cậu đã sớm biết Trần sư muội vốn không tầm thường phải không?”
Chu Vệ lấy một ánh mắt
“thật nhàm chán”, nói: “Cậu cho rằng tớ là thầy tướng số sao?”
Thật sự không biết? Bách
Dịch càng thêm buồn bực, thế này chẳng phải vận khí của cậu ta quá tốt hay sao,
tùy tiện một cái lại có thể tìm được một trân bảo như vậy.
Chu Vệ nghĩ nghĩ rồi nói:
“Đại khái là do con mắt nhìn người.”
Bách Dịch: …