Ai Là Ai Đích Thương

Chương 38




Bữa tiệc tối nay ngoại trừ các thành viên của đội bóng cùng vài người bạn của họ thì không có người ngoài, Tây Môn Trúc Âm đã tổ chức buổi tiệc này theo đúng nghĩa tiệc mừng chiến thắng, không có phóng viên, không có những thành phần phải xã giao, sau hai mươi phút có chút ngại ngùng “bỡ ngỡ” mọi người dần “xổ lồng”. Ba vị công thần của trận thắng lần này là Lục Bất Phá, Trần Quân Thụy và Thương Triệt trở thành đối tượng để mọi người chuốc rượu. Cũng may, Lục Bất Phá đang uống thuốc đông y, thật sự không thể uống rượu nên mới tránh được một kiếp. Không được may mắn như thế, lần này Trần Quân Thụy và Thương Triệt liền thảm, Thương Triệt bình thường vồn nghiêm túc cẩn thận, thật vất vả mới có được một cơ hội làm càn thế này dĩ nhiên các đồng chí trong đội bóng quyết không buông tha. Còn Trần Quân Thụy a, tên này vốn thích ồn ào náo nhiệt, không khí vừa nóng lên, cho dù bị chuốc rượu, hắn vẫn cực kỳ vui vẻ thoải mái. Chỉ tội cho anh trai của Trần Quân Thụy là Trần Quân Nho, phải thay em trai uống không ít rượu.

Mặc dù tránh được việc bị chuốc rượu nhưng Lục Bất Phá lại không thể thoát khỏi số phận bị các chiến hữu dùng bánh ngọt chét vào mặt lại còn bị bắt phải đến ôm Hác Giai thể hiện ‘tình thương mến thương’, rõ ràng là muốn cái mạng già của hắn mà. Vất vả lắm mới tránh thoát được hết các chiêu thức để trốn khỏi vòng vây của các chiến hữu, Lục Bất Phá chui vào một góc kêu to cứu mạng.

Một người đem hết những việc đang diễn ra thu vào trong tầm mắt, anh gọi quản lý của khách sạn đến, ghé vào lỗ tai ông ta nói vài câu, vị quản lý kia gật gật đầu. Sau khi quản lý rời đi, nam nhân đi đến góc phòng, tới bên cạnh thiếu niên, dùng một tay ôm gọn thiếu niên vào lòng.

“Bất Phá, chúng ta đi thôi”.

Đột nhiên dựa sát vào người nam nhân thế này, thiếu niên không khỏi đỏ mặt: “A, hiện tại sao?”.

“Đến sớm một chút, chúng ta mới có đủ thời gian để bố trí. Cậu không muốn làm mẹ mình kinh hỉ sao?”.

“A, ừ, vậy chúng ta đi thôi”.

Quay đầu nhìn đại sảnh một vòng, chỉ thấy lão ba đang nói chuyện với cha nuôi không nhìn thấy lão mẹ với mẹ nuôi đâu cả. Lục Bất Phá tạm bỏ qua kế hoạch giới thiệu Đoạn Vũ cùng Vương Chỉ với lão mẹ, qua một thời gian nữa có lẽ ổn hơn.

“Chị Lily nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến cậu vì hôm nay chị ấy không tới được. Con gái chị ấy ngày mai tham gia buổi dã ngoại của trường, chị ấy phải ở nhà chuẩn bị đồ đạc để mai con bé mang đi”.

“Ừ, Đoạn Vũ đã bảo với tôi”.

Không hiểu sao, khi nghĩ đến việc bản thân một mình cùng nam nhân đi trên đảo, thiếu niên có chút khẩn trương.

Nam nhân nắm lấy vai thiếu niên: “Đi thôi”.

“Ừ được”.

Tìm tìm vị trí của Đoạn Vũ và Vương Chỉ, thấy hai người đang đứng trước bàn buffet chọn đồ ăn, hắn thấy thôi thì cùng nam nhân đi luôn vậy, không cần chào tạm biệt hai người đó.

Cắn tiếp miếng thịt bò, Vương Chỉ liếc mắt nhìn về phía hai người rời đi, khóe miệng hơi cong lên. Đoạn Vũ nhíu mày hỏi: “Vương ca, tên khốn đó dẫn anh em đi đâu thế?”.

“Nghe nói sắp đến sinh nhật của mẹ anh em, hai người đó chắc đi chuẩn bị quà sinh nhật”.

“À”.

Cảm thấy yên lòng sau khi biết được nguyên do, Đoạn Vũ lại dồn tâm trí vào việc thưởng thức đống thức ăn ngon đầy bàn. Vương Chỉ nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn cứ há ra rồi ngậm lại của Đoạn Vũ, ánh mắt chứa đầy dục vọng.

*Khụ khụ em Vũ nó ngây thơ qua ~.~, chết đến nơi rồi còn không biết*

Lúc này, người quản lý khách sạn ban nãy đi lên trên sân khấu, dùng microphone nói: “Ngài Tây Môn đã đặt sẵn phòng ở khách sạn cho các vị, hy vọng các vị vui chơi thoải mái”.

“Yah!”

Trần Quân Thụy nhảy dựng lên, tóm lấy một chai bia rồi “keng” cái chạm chai với Tư Lý: “Hôm nay không say không về~~”.

“Không say không về!”.

Không phải trở về, cả đội hoàn toàn thả lỏng.

Hác Giai cũng nhìn thấy bạn trai của mình cùng nam nhân rời đi, cô cười cười, tìm kiếm người vẫn bị đồng đội vây lấy, Thương Triệt tựa hồ đã có chút say say. Một người bồi bàn mang theo khay đồ uống đến trước mặt cô, Hác Giai tiện tay cầm lấy hai ly. Xuyên qua vòng vây, cô lấy một ly đưa cho người đã ngấm chút men say.

“Thương Triệt, chúc mừng anh, em mời anh một ly”.

Thương Triệt nhân ly rượu, ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào Hác Giai, mặt đỏ lên.

Hác Giai cười đầy quyến rũ, uống trước, Thương Triệt ngửa đầu một ngụm uống hết, liếm liếm miệng, anh nhìn lại cái ly, không phải rượu.

“Hì hì, đội trưởng, nước trái cây ngon lắm phải không? Nó giúp giải rượu đấy” nháy mắt mấy cái, cười khẽ, Hác Giai xoay người rời đi. Tối nay, cô mặc một chiếc váy màu xanh ánh bạc, cực kỳ giống một nàng công chúa.

Không quay lại làm phiền người kia, Hác Giai một mình đi ra ban công. Bữa tiệc tổ chức trên tầng cao nhất, ngoài ban công gió thổi thực mát, Hác Giai thở dài thườn thượt, đến lúc nào Thương Triệt mới có thể yêu mình say đắm như tên Tây Môn ngu ngốc kia yêu Bất Phá a? Nghĩ tới câu nói mà nam nhân nói với mình ngày đó, Hác Giai lại thấy cảm động. Tây Môn ngu ngốc quả thật rất yêu Bất Phá, sau này Bất Phá nhất định sẽ hạnh phúc. Mặt nóng lên, Hác Giai đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng. Cô lấy tay quạt quạt nhưng càng quạt cô lại càng thấy nóng.

“Tiểu thư, cô có việc gì sao?”.

Có một nữ phục vụ xuất hiện ở phía sau Hác Giai, Hác Giai xoay người, vừa định nói rằng mình không có việc gì thì đột nhiên trước mặt tối sầm lại, mất đi ý thức. Nữ phục vụ vội đỡ lấy cô, ngay sau đó hai người bồi bàn nam đi đến, ba người vụng trộm khiêng Hác Giai đi.

“Đội trưởng, anh muốn đi đâu thế?”.

Một đầu khác, giữa vòng vây của đồng đội, Thương Triệt cước bộ liêu xiêu lao ra ngoài. Thấy các chiến hữu đuổi theo, anh lập tức nói: “Anh đi Toilet”. Sau đó lại tiếp tục lảo đảo chạy.

“Thì ra đội trưởng muốn đi giải quyết nỗi buồn” Trần Quân Thụy bĩu môi sau đó như một thằng điên, hắn hét lớn rồi bổ nhào lên lưng Tả Thiện, “Chưởng môn, đội trưởng chạy mất rồi, anh phải uống với em”. Hiển nhiên là đã uống say khướt rồi.

Một người kéo hắn ra khỏi lưng Tả Thiện sau đó nhanh chóng ôm vào lòng: “Quân Thụy, em uống nhiều rồi, ngoan, đi ăn vài miếng đi”.

“Anh à, Bất Phá chạy, đội trưởng cũng chạy, không ai ngồi uống rượu với em” Trần Quân Thụy xoay người, rúc càng sâu vào lòng anh trai.

“Anh sẽ uống với em” Trần Quân Nho lôi em trai đi.

Tại một góc khác của phòng tiệc, đằng sau một chậu hoa lớn, một nữ thần xinh đẹp trên cổ một chiếc ống nhòm, tay không ngừng ghi chép xuống cuốn sổ:

Cường tráng công vs dương quang thụ, bên cạnh vẽ hai cái mặt [Nếu Lục Bất Phá có cơ hội nhìn vào, nhất định hắn sẽ hoảng sợ vì nhận ra đó là Vương Chỉ và Đoạn Vũ]

Huynh đệ niên thượng, bên cạnh vẽ hai cái mặt [Nếu Lục Bất Phá có cơ hội nhìn vào, nhất định hắn sẽ hoảng sợ vì nhận ra đó là Trần Quân Thụy và Trần Quân Nho]

Ôn nhu đại thúc công vs ôn nhu đại thúc thụ, bên cạnh vẽ hai cái mặt [Nếu Lục Bất Phá có cơ hội nhìn vào, nhất định hắn sẽ hoảng sợ vì nhận ra đó là huấn luyện viên cùng trợ lý]

Đội trưởng ổn trọng vs đội phó ôn hòa, bên cạnh vẽ hai cái mặt [Nếu Lục Bất Phá có cơ hội nhìn vào, nhất định hắn sẽ hoảng sợ vì nhận ra đó là đội trưởng Thương Triệt với phó đội trưởng Lưu Dục. Nếu Hác Giai có cơ hội nhìn thấy, cái mặt của cô nhất định sẽ biến thành miếng thịt ba chỉ]

Nữ sĩ Lục Đường Phương Phương, người mà máu hủ đã ngấm đến tận xương tủy, chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, một phòng toàn nam nhân thế này giúp cho bà thể hiện được đẳng cấp YY vô hạn. Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, vô số chuyện xưa được sinh ra dưới ngòi bút của bà, những thiếu niên tươi trẻ đang cười đùa cùng huấn luyện viên của mình đều không biết rằng nguy hiểm đang kề cận ngay bên cạnh họ.

“Phương Phương, em viết cái gì thế?” cùng nữ thần đi tia trộm, Vương Linh Linh cuối cùng cũng nhịn không được phải hỏi.

“Chị Linh Linh, chị có thấy mấy thiếu niên kia thực ngon miệng không? Ha ha a…” tiếng cười của nữ thần làm cho Vương Linh Linh không khỏi run lên cầm cập.

Trong toilet, giặt chiếc khăn, Thương Triệt vẫn cảm thấy hai chân như nhũn ra, miệng khô lưỡi khô, đầu óc choáng váng, hai mắt hoa cả lên, bụng cực kỳ nóng. Uống mấy ngụm nước, bệnh trạng vẫn không giảm đi chút nào. Có người vào toilet, đúng lúc Thương Triệt rửa mặt không chú ý, đột nhiên gáy anh tê rần, hôn mê bất tỉnh.

“Nhanh lên! Nhanh lên!”

Bốn người bồi bàn ra sức nâng vị đội trưởng to cao này ra khỏi toilet. Vui chơi quên trời đất, mọi người không phát hiện ra trong đại sảnh đã thiếu mất vài người, đếm đi đếm lại, 1,2,3,4,5,6, vừa đủ 3 đôi.

Trên máy bay riêng của gia tộc Tây Môn, thiếu niên cùng nam nhân ngồi ở hai vị trí đối diện nhau. Giờ đã là ba giờ chiều, ngoài cửa sổ, những đám mây màu nhạt lững lờ trôi, phía dưới kia là những công trình kiến trúc cùng hàng xe cộ nối đuôi nhau nhỏ như những chú kiến. Nam nhân cũng nhìn ra phía cửa sổ, không quấy nhiễu thiếu niên. Cứ im lặng như thế hồi lâu, cuối cùng, thiếu niên mở miệng: “Tây Môn, cảm ơn cậu”. Chuyện muốn cảm ơn thực rất nhiều.

Nam nhân nhìn về phía hắn, ánh mắt màu lam thâm trầm: “Điều tôi muốn không phải là lời cảm ơn của cậu”.

Thiếu niên nhất thời quẫn bách, đôi mắt rủ xuống , vân vê chiếc chăn trong tay.

Không khí càng trầm buồn thêm, nam nhân cởi áo vest sau đó tháo tiếp hai cúc phía trên của áo sơ mi, dường như anh muốn làm dịu lại không khí nơi này, thiếu niên giương mắt: “Tây Môn, cậu có sẵn lòng quay trở lại làm bạn bè với tôi không?”.

Nam nhân chăm chú nhìn hắn một lúc sau đó cởi hết toàn bộ cúc áo, lộ ra chỗ vết thương vẫn được bao phủ bởi đống băng gạc: “Có thể giúp tôi đổi thuốc chứ?”.

Thiếu niên nở nụ cười, buông cái chén ra, đi tới ngồi xuống bên cạnh nam nhân. Hết sức thuần thục gỡ băng gạc ra thật cẩn thận, thiếu niên lúc này mới thở phào: “Thật tốt quá! miệng vết thương đã kết vảy”.

Thấy nam nhân ra ý, một nam thư ký đi cùng đem thuốc tới đưa cho thiếu niên. Thiếu niên dùng tăm bông chậm rãi chấm thuốc bôi vào miệng vết thương cho nam nhân. Anh dễ dàng ngửi thấy hương dầu gội còn lưu lại trên tóc hắn. Nam thư ký trốn ra đằng sau, nhường lại không gian yên tĩnh cho tổng giám đốc cùng thiếu niên.

“Vẫn còn đau à?” thiếu niên nhăn mày.

“Ừ, làm động tác mạnh một chút là lại thấy đau”.

Thiếu niên thổi nhẹ một cái: “Phải cẩn thận, không được để bị thương lần nữa. bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.

Nam nhân kéo tay thiếu niên lại, cả người thiếu niên run lên.

“Phải cẩn thận, không được để bị thương lần nữa” nam nhân vừa thản nhiên nói vừa dùng sức kéo thiếu niên ngả vào lòng mình.

“Tây Môn!”

“Bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ” nam nhân đè thiếu niên lại, để hắn gối đầu lên vai mình. Áo sơ mi đang phanh ra giúp cho thiếu niên được tiếp xúc trực tiếp với khuôn ngực quyết không cường tráng của ai đó, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng.

“Tây Môn”.

Nam nhân ngả chiếc ghế khá rộng này xuống, duỗi hai chân ra, thiếu niên nằm trọn vẹn trong lòng anh.

“Ưm, không cần kiếm củi ba năm thiêu một giờ” nam nhân kéo chiếc chăn ra, đắp lên người cả hai, “Ngủ một giấc, tỉnh lại chúng ta đã có mặt trên đảo”.

“Tây Môn”.

Nam nhân nhắm mắt lại, tay phải kéo tay thiếu niên đặt lên trên ngực mình. Mặc dù nội tâm vẫn muốn dãy dụa nhưng chỉ vài phút sau,thiếu niên đã thả lỏng thân thể, khóe miệng nam nhân hơi gợi lên.

….

Lúc Lục Bất Phá tỉnh lại, hắn thực bất ngờ khi phát hiện ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường, quần áo trên người vẫn là bộ đồng phục thể thao ban nãy. Bức màn được buông xuống, trong phòng hơi tối. Từ trên giường bước xuống, đôi chân của Lục Bất Phá dẫm lên lớp thảm mềm mại, không phải hắn đang ở trên máy bay sao? cửa mở, người đi vào bật đèn lên, mắt Lục Bất Phá có chút không thích ứng, đến khi thấy rõ người tới là ai, hắn không khỏi kinh ngạc.

“Tây Môn?”.

Nam nhân đang mặc một bộ quần áo ngủ, trên tay cầm hai cái chén, hình như trong đó là nước .

“Hôm nay cậu có vẻ rất mệt nên tôi không đành lòng đánh thức, do vậy đã bế cậu vào đây luôn”.

“Tây Môn, sao cậu không gọi tôi? Miệng vết thương lại nứt ra mất!”.

Tiếp nhận cốc nước do nam nhân mang tới, Lục Bất Phá thực tức giận.

Nào biết nam nhân lại trưng vẻ mặt không sao cả ra: “Bộ dạng khi ngủ của cậu rất đẹp, tôi luyến tiếc khi phải đánh thức cậu dậy”.

Khuôn mặt thiếu niên nhất thời đỏ bừng, vội vàng uống chén nước để che đi sự ngượng ngùng. Những lời nói của nam nhân khiến hắn càng ngày càng không thể chống đỡ được. Thấy thiếu niên uống hết cốc nước xong, nam nhân lúc này mới uống một ngụm, giữ chặt tay thiếu niên đi đến ghế sô pha trong phòng, kéo bức màn rất nặng ra.

“Tôi bảo bọn Peter về trước. 3 ngày sau, bọn họ sẽ đón chú dì với cha mẹ tới đây. Đêm nay, chúng ta cần “ngủ” cho đã, ngày mai bắt đầu bố trí phòng”.

“Ừ” thiếu niên cúi thấp đầu, mặt vẫn ửng hồng.

Nam nhân buông tay thiếu niên ra, ngồi xuống biên cạnh hắn, ánh mắt sáng ngời chăm chú dõi theo hắn.

“Bất Phá, cậu đang khẩn trương”.

“Không có!” thiếu niên ngẩng đầu.

“Ánh mắt của cậu đã nói lên tất cả, cậu đang khẩn trương” nam nhân buông cái chén ra, dịch sát người lại, “Bất Phá, cậu khẩn trương cái gì a?”. Hơi thở của nam nhân phả xuống cổ thiếu niên.

“Tây Môn, cậu bảo sẽ không làm gì mà” vào lúc nam nhân hôn lên cổ mình, thiếu niên đưa ra kháng nghị.

“Tôi có nói vậy sao?” nam nhân dùng đầu lưỡi liếm vào chỗ mẫn cảm trên cổ thiếu niên.

“Ưm!” thiếu niên vươn hai tay, “Tây Môn!”.

“Tôi không nhớ rõ mình đã từng nói cái gì”, cách một lớp áo, nam nhân miết một vòng xung quanh nhũ hoa bên trái của thiếu niên, “Cẩn thận miệng vết thương của tôi, nó thực yếu ớt”.

“Tây Môn… đừng, đừng như vậy. Chúng ta không thể”.

“Tại sao lại không thể?” thiếu niên không khỏi thở dốc khi nam nhân cắn nhẹ vào cổ mình, “Tôi yêu cậu, cậu cũng yêu tôi, tại sao lại không thể? Bất Phá cậu đụng vào miệng vết thương của tôi, nó thực đau”.

Thiếu niên vội vàng rút tay về: “Tây Môn, chúng ta… chúng ta làm bạn không phải tốt hơn sao? không cần, không cần như thế này”.

Nam nhân đột nhiên nhéo nhũ hoa bên trái làm thiếu niên rên rỉ một tiếng, sắc đỏ hiếm thấy lan tràn trên khuôn mặt hắn.

“Hoa, tôi muốn cậu, tôi yêu cậu, tôi muốn cậu” bàn tay của nam nhân luồn hẳn vào trong áo của thiếu niên, không ngừng vuốt ve xung quanh nhũ hoa bên trái. Thiếu niên cảm thấy sức lực của mình như bay biến, đến cả khí lực để đẩy tay nam nhân ra, hắn cũng không có.

“Nếu lúc trước tôi biết cậu cũng yêu tôi, tôi đã không kìm nén cho mãi tới bây giờ, tôi sẽ cởi áo cậu ra nhân lúc cậu ngủ, đem cậu đặt xuống dưới thân, từ từ yêu cậu”.

“Không cần, không được nói!”.

Cả người thiếu niên như nhũn ra, đầu óc mơ hồ, phần phía dưới dần dần nóng lên, hắn hoảng sợ phát hiện ra mình có phản ứng.

Nam nhân kéo hẳn áo thể thao của thiếu niên lên, lộ ra hai đầu nhũ hoa phấn hồng, cắn xuống đầu nhũ bên trái, một tay nam nhân tiếp tục vuốt ve đầu nhũ bên phải của hắn, “Sẽ nhân lúc cậu tắm rửa mà vọt vào, đem cậu áp lên tường, hung hăng tiến vào trong cậu”.

“Ưm… ư ư, không được… nói…. A!”.

Hoàn toàn mất đi sức chống cự, thiếu niên bị nam nhân cởi hẳn áo cùng chiếc quần dài và cả chiếc quần lót vướng víu ra. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, thiếu niên đã hoàn toàn trần trụi trước mặt nam nhân.

Nam nhân đứng lên, trước mặt thiếu niên, anh cởi bỏ dây áo ngủ, tháo dây quần ngủ. Bên trong lớp áo ngủ, nam nhân trần trụi. Lớp băng gạc màu trắng trước ngực đã không thấy, nơi đó chỉ còn một vết thương đang kết vảy màu đỏ sẫm.

“Tây Môn… cậu…. tôi….” Thiếu niên không rõ vì sao bản thân lại đột nhiên mất đi khí lực, vì sao người hắn đột nhiên nóng quá.

Nam nhân quỳ xuống, xoa bóp dục vọng của thiếu niên ngây ngô.

“Ưm! Tây Môn!”.

“Hoa, cậu là của tôi, cậu chỉ có thể là của tôi”.

Nam nhân ngậm lấy dục vọng của thiếu niên như ngậm lấy một thứ xinh đẹp nhất thế gian.

“Tây Môn, Tây Môn…. Không cần, không cần….”

Bị dục vọng khống chế, thiếu niên dần dần mất đi lý trí, để mặc nam nhân nhả ra rồi lại ngậm lấy nơi đó, nhịp nhàng di chuyển. Khi hắn phát hiện ra bản thân đang làm gì, hắn bưng kín mặt mình.

Trong phòng tràn ngập tiếng nam nhâm ngậm mút dục vọng của thiếu niên, thiếu niên càng lúc càng không thể khống chế được bản thân.

“Tây Môn, Tây Môn….”

Nam nhân cẩn thận nhấm nháp mỹ vị, nghe tiếng thiếu niên rên rỉ càng ngày càng lớn, anh biết thiếu niên sắp rồi, nam nhân không ngừng vuốt ve hai quả cầu nhỏ, khoang miệng không ngừng mút lấy.

“Tây Môn!”.

Đột nhiên hô to lên một tiếng, thiếu niên ra hết trong miệng nam nhân sau đó hắn vô thần nhìn trần nhà. Ăn hết toàn bộ không bỏ sót lấy một giọt tinh hoa nào của thiếu niên, nam nhân lùi lại, hôn xuống bẹn đùi của thiếu niên.

“Tây Môn…” mặc dù vẫn còn sót lại một chút lý trí nhưng thiếu niên vẫn không thể ngăn cản được hành động của nam nhân.

“Hoa, làm ơn, làm ơn nói cậu muốn tôi”.

“Tây Môn…” thiếu niên khóc.

“Hoa, làm ơn” đôi mắt màu lam chăm chú nhìn thiếu niên, nam nhân nâng chân thiếu niên lên, liếm lấy ngón chân hắn.

“Tây Môn…”.

“Hoa, làm ơn”.

Nam nhân khẩn cầu nhìn thiếu niên, liếm lấy ngón chân của hắn, liếm lên cổ chân của hắn.

Một giọt nước mắt chợt rơi, bị dục vọng chi phối, thiếu niên lại có phản ứng, từ sâu thẳm trong lòng mình, hắn cũng muốn nam nhân. Thiếu niên nhắm mắt lại, hơi hơi gật gật đầu. Chân hắn bị buông xuống, nam nhân hôn thẳng một đường từ bắp chân đến thắt lưng của hắn, sau đó lại không ngừng hôn tiếp từ đó đến hai đầu nhũ.

“Hoa, lên trên giường”.

Giọng nói đầy mê hoặc thì thầm bên tai, hai tay nam nhân ôm lấy thiếu niên, miệng vết thương áp sát vào người thiếu niên. Thiếu niên hai chân như nhũn ra, hắn bị động để nam nhân ôm lên trên giường. Nam nhân xoay người thiếu niên lại, để hắn áp mặt xuống phía giường, một bên vuốt ve thân thể hắn, một bên liếm hôn xuống tấm lưng bầm tím của hắn. Đầu lưỡi ướt át trượt dọc theo sống lưng, thiếu niên rên rỉ ra tiếng. Liếm đến phần xương cụt, đầu lưỡi lại say mê liếm ngược về phía trên, thiếu niên hoàn toàn bị dục vọng thống trị, nơi yếu ớt kia lại rơi vào bàn tay của nam nhân. Theo tiết tấu của nam nhân, hắn không ngừng rên rỉ.

Tây Môn Trúc Âm khắc chế dục vọng của mình lại, hai tay không ngừng xoa nắn cặp mông rắn chắc của thiếu niên, đầu lưỡi lúc này trượt hẳn xuống, đi vào tiểu cúc hoa của thiếu niên, đột nhiên anh liếm vào thực mạnh.

“A!”.

“Tây Môn! Không, ưm!”.

“Tây Môn! Tây Môn!”.

Tách chân Lục Bất Phá ra, làm cho hắn quỳ xuống, Tây Môn Trúc Âm thật cẩn thận mút lấy, nhấm nháp một quả cầu nhỏ của hắn. Qua tiếng rên rỉ của Bất Phá, anh biết mình đang làm rất chính xác, cậu ấy đang cảm thấy thoải mái. Nhấm nháp tạm đủ, anh lại liếm lên tiểu cúc hoa của hắn. Phản ứng của thiếu niên khiến anh không khỏi kiêu ngạo. Đầu lưỡi chậm rãi dùng sức, xâm nhập vào nếp uốn bên trong.

“Không! Bẩn!”.

Tuy rằng sau trận đấu hắn đã tắm giặt sạch sẽ, nhưng Lục Bất Phá vẫn quyết nằm úp sấp xuống, không cho đối phương tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm vào. Tây Môn Trúc Âm nở nụ cười sủng nịnh, xoay người đang mất hứng lại. Sợ đối phương không thích, anh khẽ cắn xuống cổ, xuống xương quai xanh, xuống đầu nhũ hoa của hắn. Tay trái âu yếm tinh mỹ đã dựng thẳng nãy giờ. Làm cho thiếu niên lại trầm mê trong vui thích, anh liếm ướt ngón tay của mình sau đó mới tiến vào khe hở nơi đó của thiếu niên.

“Ư!”

Sau khi ngón tay kia tiến vào tiểu hoa cúc của mình, thiếu niên chợt thấy việc này không đau đớn như bản thân vẫn nghĩ. Hắn có thể khẳng định, nam nhân cho hắn dùng thuốc.

“Lần đầu tiên nhất định sẽ đau, dùng chút thuốc cậu sẽ ít bị hành” nam nhân giải thích.

“Cậu cho tôi dùng thuốc gì?”.

“Chỉ là chút thuốc giúp cậu dễ dàng hơn mà thôi” và còn làm cho cậu không thể đẩy tôi ra được.

“A!”

Tiểu huyệt co lại bao lấy ngón tay của nam nhân.

“Hoa, là tôi, đừng sợ”.

“Đừng. di. chuyển”.

“Muốn di chuyển sao” ngón tay lại tăng tốc độ.

“Ưm! Tây Môn! Cậu. đừng. di chuyển nữa”.

“Muốn di chuyển a”.

Hôn lên đầu nhũ đã căng cứng, nam nhân khiến cho thiếu niên chỉ có thể rên rỉ “Ừ a a”. Sau khi bên trong dũng đạo dần dần ướt át, nam nhân rút tay ra, kéo ngăn tủ ở đầu giường, lấy một tuýp thuốc bôi trơn ra, đây là thứ mà nam nhân đặc biệt đặt làm, sẽ giúp thiếu niên cảm thấy thoải mái, cũng giúp cơ thể hắn không bị thương.

Mở nắp ra, bóp nhẹ thuốc bôi trơn ra tay, nam nhân lại cúi đầu cắn xuống đầu nhũ hoa của thiếu niên, ngón tay dính thuốc bôi trơn chậm rãi tiến vào dũng đạo của thiếu niên.

Một ngón, hai ngón, ba ngón. Mồ hôi nam nhân rơi trên người thiếu niên. Tiếp sau đó, anh đem thuốc bôi trơn xoa lên dục vọng ngày càng căng cứng của mình, tách hai chân thiếu niên ra.

“Ưm!”.

Thiếu niên nhíu mày, dục vọng của nam nhân từ từ tiến vào . Nội bích ướt át mau chóng bao trụ lấy nam nhân, nam nhân ồ ồ thở dốc, giúp đỡ dục vọng của mình nhích vào từng chút một. Khi dục vọng của nam nhân đã hoàn toàn tiến nhập vào trong cơ thể thiếu niên, cả hai người không khỏi lớn tiếng rên rỉ.

“Hoa, cậu là của tôi, cậu chỉ có thể là của tôi”.

Không ngừng hôn lên thiếu niên, hai tay nam nhân chống ở bên người thiếu niên, phần eo bắt đầu chuyển động. Sau vài lần, anh hạ thấp cơ thể xuống, dán sát vào người thiếu niên, hai tay ôm lấy thiếu niên, phần eo dùng sức.

“Hoa, cậu là của tôi! Chỉ có thể là của tôi!”.

“Tây Môn! Tây Môn!”.

Hai tay chế trụ thắt lưng nhỏ bé, yếu ớt của thiếu niên, nam nhân nhìn chăm chú vào nơi hai người kết hợp, khống chế không được, anh lại không ngừng di chuyển, va chạm trong cơ thể thiếu niên. Đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối, thiếu niên nắm lấy tay của nam nhân, hai chân vô lực gập lại, ra sức kêu: “Tây Môn, Tây Môn..”.

Lây dính chất lỏng của thiếu niên, không có gì ngăn cản việc ra vào tại nơi non nớt đó, khuôn mặt nam nhân có chút dữ tợn, bị rung lắc không ngừng, chiếc giường lớn như sắp sụp đến nơi.

“Ưm…”.

Điên cuồng ra vào không ngừng, cuối cùng, nam nhân thét lớn một tiếng, đem toàn bộ mầm mống của mình phun vào trong cơ thể thiếu niên, chậm rãi nằm lên trên người thiếu niên, liếm đi nước mắt trên khuôn mặt hắn.

Đêm còn rất dài.