Ai Là Ai Đích Thương

Chương 22




Quản gia Lí Tề đã làm việc ở nhà Tây Môn được hơn ba mươi năm. Năm hai mươi hai tuổi, ông một mình từ Hồng Kong nhập cư trái phép vào New York. Sau hai năm trải qua cuộc sống khổ sở, trốn chui trốn lủi cuối cùng ông gặp được Tây Môn lão gia. Đây cũng chính là bước ngoặt trong cuộc đời Lí Tề, từ nay ông chỉ chuyên tâm làm tròn chức trách của một người quản gia cho gia đình Tây Môn. Ông nhìn cậu Tây Môn sinh ra, nhìn cậu Tây Môn đem thằng nhỏ suốt ngày chạy tới biệt thự ăn trộm quả việt quất bắt lấy, nhìn cậu Tây Môn cùng đứa nhỏ đạo chích kia trở thành bạn tốt, nhìn cậu Tây Môn cùng đứa nhỏ ấy “mỗi người mỗi ngả”, nhìn cậu Tây Môn cưới vợ sinh con, nhìn cậu Tây Môn ngày qua ngày càng thêm yên lặng, ông nhìn mọi việc xảy ra, đau lòng, thiếu kiên nhẫn nhưng cũng đành bất lực. Đứa nhỏ đạo chích kia chính là Đoạn Hoa, người được cả gia đình Tây Môn yêu mến.

Nhắc tới Đoạn Hoa, bất cứ ai biết đến đứa nhỏ ấy đều rất yêu quý nó. Khác với cậu chủ nhỏ nhà ông, Đoạn Hoa có thể kết bạn được với bất kì ai, bạn bè của nó “tam giáo cửu lưu”[1] thành phần nào cũng có. Mà nói cũng lạ, thằng bé này mặc dù khá là bướng bỉnh nhưng cũng không phải là đứa nhỏ hư đốn. Lí Tề vẫn thường nghĩ nếu không nhờ cậu chủ nhà ông luôn luôn ở bên quản lí có khi bây giờ Đoạn Hoa đã trở thành trùm hacker khủng bố quốc tế cũng không chừng. Bất quá, đứa nhỏ kia dù sao cũng thiện lương, có lương tâm lại trọng nghĩa khí, có lẽ dù không có cậu chủ nhà ông ở bên cạnh thì thằng nhỏ cũng khó mà trở thành phần tử khủng bố được.

[1] Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội

Cậu chủ nhỏ chủ yếu ở nhà một mình, bởi vì lão gia công tác bận rộn, phu nhân – người mang một nửa huyết thống châu Âu lại cùng lão gia vợ chồng tình thâm, lo lắng cho lão gia mỗi ngày đều ở bên ngoài xã giao nên thường bay tới bay lui. Hồi cậu chủ còn nhỏ, phu nhân thường giao cậu cho lão lão gia với lão lão phu nhân trông coi hộ để phu nhân chuyên tâm chăm sóc lão gia. Nguyên bản tính tình vốn đã hướng nội, cậu chủ nhỏ lại càng thêm yên lặng, kiệm lời. Tuy nhiên sau khi Đoạn Hoa xuất hiện, cậu chủ nhỏ Tây Môn đã thay đổi, nói nhiều hơn, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt nhiều hơn và bạn bè cũng dần dần đông hơn.

Mỗi một lần Đoạn Hoa cãi nhau với cậu chủ, ông đều không khỏi cảm khái, nếu không nhờ mấy chục cây việt quất mà phu nhân trồng trong sân đưa tới thằng nhỏ đạo chích tham ăn kia thì cậu chủ đã không gặp được Đoạn Hoa và có lẽ cuộc sống cũng không được phong phú như thế này. Cậu chủ có lẽ sẽ ngày càng buồn, ngày càng ít nói. Chỉ cần Đoạn Hoa xuất hiện là trong nhà phi thường náo nhiệt, người giúp việc tại biệt thự đều rất thích đứa nhỏ này, đương nhiên phương diện này cũng bao gồm cả ông. Mà đặc biệt lão gia cùng phu nhân, mỗi lần thấy đứa nhỏ đều cười toe toét, về sau hai người cũng nhận tên tiểu quỷ này làm con nuôi.

Tuy nhiên sự đời thường nằm ngoài dự đoán của con người, cậu chủ không rõ vì nguyên cớ gì mà đột nhiên một ngày lại mang về một người phụ nữ, nói cậu ấy muốn kết hôn với người phụ nữ đó, nói người này đã mang trong mình đứa nhỏ của cậu. Sau đó, cậu chủ với Đoạn Hoa tuyệt giao, không chỉ đả thương đứa nhỏ đó, cậu ấy còn đuổi Đoạn Hoa ra khỏi công ty. Mặc kệ lời khuyên bảo của lão gia cùng phu nhân, cậu chủ quyết làm tới cùng đồng thời cũng chuyển từ căn hộ ở chung với Đoạn Hoa trở về nhà chính. Năm cậu chủ 16 tuổi đã kiên quyết rời nhà chính đến sống cùng với Đoạn Hoa, hai năm trước cũng vẫn sự kiên quyết ấy cậu chủ yên lặng quay về nhà.

Và rồi kết quả là điều mà không ai ngờ tới, ông nghĩ chắc đến cả thiếu gia cũng không ngờ. Đoạn Hoa chết, cùng với cha của mợ chủ cùng chết. Khi nhìn thấy tin tức này trên ti vi, ông choáng váng, hồ đồ, cái đứa nhỏ luôn cười hì hì gọi ông là bác Tề đã bị người ta bắn chết. Chết vào ngày cậu chủ kết hôn, chết vào ngày cậu chủ cùng mợ chủ đi hưởng tuần trăng mật. Những người giúp việc nhận thức Đoạn Hoa trong nhà, tất cả đều khóc, ông cũng khóc.

Ngày thứ ba, cậu chủ mới trở về, vẫn như trước một mực yên lặng. Nhìn không ra khổ sở, nhìn không ra hối hận cũng nhìn không ra bi thương, chỉ là đột nhiên trông cậu gầy đi thật nhiều. Mợ chủ cũng đã trở lại, đối với nữ tân chủ nhân của nhà Tây Môn này ông chợt cảm thấy thật muốn đem cô ta đuổi ra ngoài. Nếu không phải cô ta, cậu chủ cũng không xích mích với Đoạn Hoa tới vậy. Nếu không phải cô ta, có lẽ Đoạn Hoa cũng sẽ không chết. Nhưng cái gì cũng không thể làm, ông chỉ có thể cung kính đem mợ chủ nghênh tiến vào nhà, trước khi người này động thủ động cước, ông đem tất cả những gì mà Đoạn Hoa lưu lại trong nhà cất vào nơi an toàn. Có lẽ đứa nhỏ kia không nên thích cậu chủ, không nên đem tình bạn biến thành tình yêu… nhưng mà đứa nhỏ luôn đem tới nụ cười cho nhà Tây Môn đã không còn nữa rồi.

Đứa nhỏ kia trong lòng nhất định là rất đau khổ, đau khổ tới mức không còn muốn sống thêm nữa. Những thương tổn mà cậu chủ gây ra cho đứa nhỏ đã vượt xa sự đau khổ mà việc cậu ấy không thương nó đem lại. Đứa nhỏ kia bình thường rất lạc quan, có giận dỗi cái gì cũng không lâu, nhưng lúc đó có lẽ nó đã hoàn toàn mất hy vọng. Đối với cậu Tây Môn, thằng bé toàn tâm toàn ý, coi cậu chủ quan trọng hơn bất cứ ai. Cũng bởi thế nên cuối cùng đứa nhỏ mới tuyệt vọng đến không còn muốn sống.

Đám tang đứa nhỏ ngày đó, cậu chủ không tới cũng không biết đi nơi nào. Thằng bé đi. Ngày đó đầy trời mưa bụi, em trai của nó ôm di ảnh anh mình, khóc sắp ngất. Thiệt nhiều người, thiệt nhiều người tham gia lễ tang của đứa nhỏ, có người nó quen biết cũng có nhiều người nó không biết, già có trẻ có, nam có nữ có. Mỗi người đều thực thương tâm, không ai kìm nổi nước mắt. Đoàn người đưa ma rất dài, nghe những tiếng khóc xung quanh mình, ông vẫn không thể tin nổi đứa nhỏ tốt như vậy liền cứ thế đi, cái đứa nhỏ ngốc ấy.

Giờ phút này nhìn cậu chủ cùng nam y tá này nói chuyện với nhau, ông tựa như thấy lại được cảnh cậu ấy với Đoạn Hoa ở bên nhau năm đó. Cậu chủ cưới mợ chủ, vì mợ chủ mà không tiếc xung đột quyết liệt với Đoạn Hoa nhưng khi ở cùng một chỗ với mợ chủ, cậu ấy chưa bao giờ cười, thực giống như một thể xác không có linh hồn lặng yên không có sinh khí. Ông chưa từng gặp qua cậu chủ nhìn chăm chú vào mợ chủ giống như nhìn nam y tá lúc này, dường như người đối diện này là tất cả với cậu ấy khiến cậu ấy quên đi hết thảy, trong mắt chỉ có duy nhất người đó. Hồi cậu chủ ở cùng một chỗ với Đoạn Hoa, tầm mắt cậu chủ cũng tựa như bây giờ, toàn bộ đều đặt lên trên người Đoạn Hoa, nhìn thằng bé cười, nhìn thằng bé nháo.

Lí Tề đột nhiên giật mình kinh hãi, ông nhìn cậu chủ ăn thức ăn mà nam y tá gắp vào bát cho, nhìn cậu chủ mỉm cười chăm chú quan sát nam y tá đang vùi đầu vào bát cơm, chẳng lẽ cậu chủ thích nam y tá này? Không, không có khả năng! Nếu cậu chủ thích đàn ông thì ngày đó cậu ấy đã không tuyệt tình với Đoạn Hoa đến vậy.

Nam y tá ngẩng mặt lên khỏi cái bát, khóe miệng dính mấy hạt cơm, thấy lão quản gia vẫn chăm chú nhìn mình, hắn tìm từ rồi hỏi:”Bác Tề… Khô.. ah… miệng bác có vẻ khô có muốn uống ít nước không?” Thiếu chút nữa nói ra mẹ nuôi.

Trái tim Lý Tề như dừng lại vài giây, vị tiểu y tá này gọi ông là bác Tề?!

“Bác Tề?” nam y tá vẫn không phát hiện ra có người đã đem hạt cơm dính trên miệng hắn lấy đi.

“Không.. không khát… cảm ơn” vẫn đứng chứng kiến màn tình cảm trên, khuôn mặt Lí Tề không dấu được khiếp sợ. Thấy nam y tá lo lắng nhìn mình, ông lập tức nói: “Tôi chỉ cao hứng thôi, cậu chủ cuối cùng cũng chịu ăn cơm, tôi cao hứng”.

“Ra là thế” nam y tá cười thật to: “Bác cứ yên tâm, bác Tề, có cháu ở đây thì anh ta tuyệt đối không suy nghĩ tùy hứng nữa”.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu. Y tá tiểu Phá” Lí Tề liếc nhìn cậu chủ một cái, phát hiện ra ánh mắt cửa Tây Môn Trúc Âm vẫn đặt hoàn toàn vào người nam y tá.

“Bác Tề…” nam y tá do dự mở miệng: “Ngày mai… Bác lại đến chứ?”.

Áp chế trong lòng nghi hoặc cùng chấn động, Lí Tề nói: “Lão gia gần đây đều lui tới công ty, phu nhân còn phải chăm sóc cậu chủ nhỏ nên mỗi ngày tôi đều đến mang cơm cho cậu chủ”.

“A kia…” nam y tá lấy lòng hỏi: “Cơm của anh ta có phải đều do dì Linh làm không?”.

Lí Tề hiểu rõ, cười nói: “Đồ ăn của cậu chủ đều do phu nhân tự tay xuống bếp, cậu cứ ăn với cậu chủ đi, phu nhân biết cậu thích ăn đồ ăn Trung Quốc nên đã bảo nhất định phải nhắc cậu với cậu chủ ăn hết thức ăn, nhìn này tôi già rồi, thiếu chút nữa đã quên”.

“Thật tốt quá!” vị nam y tá thiếu chút nữa nhảy dựng lên này vội vã lấy lại phong độ giả bộ nói “Kia … kia có chút không thích hợp”.

Lí Tề ho khan hai tiếng, nhẫn cười đáp: “Phu nhân nói cậu chăm sóc cậu chủ rất vất vả nên như thế là đương nhiên”.

“Vậy cháu đây sẽ không khách khí!” người nào đó mặt mày lập tức hớn hở.

Lí Tề không khỏi nảy sinh một cảm giác khác thường, cảnh này thực quen thuộc làm sao, từng có một người cũng như vậy cướp lấy tất cả socola của cậu chủ. Rõ ràng là đã muốn đem đống socola đó cất vào túi sách, lại giả bộ xấu hổ hỏi cậu chủ: “Thế này có chút không thích hợp”. Khi cậu chủ khẳng định lại lần nữa là đưa cho thằng nhỏ, người nọ liền lập tức ôm chặt túi sách nói: “Vậy tôi đây sẽ không khách khí!”. Thật sự là rất giống.

“Bác Tề, bác làm sao vậy?” thấy đôi mắt lão quản gia rưng rưng lệ, nam y tá sợ hãi, đồng thời việc này cũng giúp tầm mắt bệnh nhân chuyển rời.

“Không không có gì” Lí Tề lau lau mắt.

Nghĩ rằng lão quản gia đang lo lắng cho sức khỏe bệnh nhân, nam y tá cam đoan: “Bác Tề, bác cứ yên tâm, sức khỏe của anh ta sẽ mau tốt thôi”.

“Ừ, cậu chủ sẽ mau khỏe” Lí Tề liếc nhìn cậu chủ nhà mình một cái thật sâu. Phát hiện ra cậu chủ lại tiếp tục nhìn nam y tá mỉm cười, trong lòng ông lại chấn động, đã bao lâu rồi ông không thấy được nụ cười này trên khuôn mặt cậu chủ?

Ăn xong cơm, nam y tá tiễn lão quản gia xuống lầu, đưa ông tới cửa bệnh viện, nhìn ông lên xe. Lão quản gia quay đầu phát hiện ra nam y tá vẫn đứng ở cửa bệnh viện, thẳng đến khi ô tô khuất tầm. Lão quản gia lại không nhịn được trào nước mắt, đêm nay, hình như đứa nhỏ kia lại xuất hiện trước mặt ông, khuôn mặt thằng bé tựa hồ chồng lên khuôn mặt của tiểu y tá kia.

Cậu chủ, mặc kệ ngày đó cậu làm những việc như thế vì nguyên nhân gì thì lúc này đây mong cậu nhìn lại chính mình, suy xét cho kĩ đừng lại thương tổn một người thực lòng quan tâm đến cậu, một người trân trọng cậu.



Tiễn bước lão quản gia, nam y tá tâm tình “rất được”. Cha nuôi mẹ nuôi ở trước mặt, hắn không thể nhận, bác Tề ở trước mặt, hắn cũng không thể nhận. Nghĩ đến thái độ của bệnh nhân đối với mình nhiều ngày nay, lòng nam y tá có chút quặn lại.

“Trước kia cũng không có gặp cậu dính tôi đến vậy”.

“Cái gì?”

“A!”

Nam y tá hoảng sợ xoay người, vỗ vỗ bộ ngực: “Anh sao lại xuống đây?” Hù chết hắn.

Bệnh nhân đáp lời: “Tản bộ”.

Ngực có chút buồn bực, nam y tá lúc này thực không muốn cùng bệnh nhân đi tản bộ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của bệnh nhân, một ánh mắt như thể hắn vừa mới bắt nạt người này, lại nghĩ tới việc lúc tối mình cướp thịt của tên khốn, nam y tá bĩu môi: “Vậy đi thôi”. Nói xong hắn liền kéo bệnh nhân đi về phía hoa viên ở sân sau bệnh viện. Bệnh nhân nắm lấy tay áo của nam y tá, đi bên cạnh hắn.

“Cậu tức giận”.

“Không có”.

Chỉ là có chút thương tâm.

Bệnh nhân cắn môi, tay chậm rãi buông ra. Đứng sát bên cạnh nam y tá.

“Ngày mai trở về sớm một chút”.

“… Ừ”.

Vì sao lại quan tâm tới hắn như vậy? hắn là Lục Bất Phá, là một người xa lạ với Tây Môn Trúc Âm. Nam y tá vai trái có chút đau, ngực cũng đau, cả người đều đau.

Tiếp tục yên lặng tản bộ, nhận thấy tâm trạng nam y tá hôm nay không tốt, bệnh nhân đêm nay phá lệ nghe lời, nam y tá bảo uống thuốc, bệnh nhân không chút chần chờ uống, bảo đi tắm rửa, bệnh nhân lập tức cởi quần áo, bảo đi ngủ, bệnh nhân nhanh chóng nằm xuống.

Hầu hạ xong xuôi, sau một buổi tối vất vả, nam y tá cũng đi ngủ sớm, hắn tắt đèn trèo lên giường, quay lưng về phía bệnh nhân, nhắm mắt lại.



Kim đồng hồ đã chỉ một giờ sáng, bệnh nhân – người đáng lẽ đang ngủ say lặng lẽ xuống giường rón rén đi đến bên giường của nam y tá, xốc chăn lên chui vào trong, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Anh thấy được những giọt nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt nam y tá, nghe được tiếng nam y tá thổn thức: “Vì sao…. vì sao….”.

Cẩn thận không để kinh động tới nam y tá đang ngủ say, bệnh nhân lau đi nước mắt trên khuôn mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Thực xin lỗi… thực xin lỗi…” sau đó, anh nhẹ nhàng xoay nam y tá lại, kéo vào lòng mình.

“Tây Môn..”

“Hoa, sẽ không bỏ lại cậu, cho dù lần này thật là ung thư, tôi cũng sẽ không bỏ lại cậu”.