Ai Là Ai Đích Thương

Chương 19




Nam y tá có cắn chết bệnh nhân không? Thật đáng tiếc, câu trả lời là không. Chẳng thèm quay đầu lại mà cứ phăng phăng tiến về phía trước, cái người đáng nhẽ đang phải bồi bệnh nhân đi tản bộ bỏ mặc đối tượng cần mình chăm sóc lại sau lưng. Tuy hắn đã ưu ái lưu lại trên cổ bệnh nhân hai hàng dấu răng đều tăm tắp đỏ tươi nhưng bản thân nam y tá cũng phải trả giá đại giới. Không cam lòng nói cho bệnh nhân biết chuyện hắn phải tham gia trận bóng rổ, thằng nhóc tiểu Phá đây cũng đem luôn việc mình đến từ Hồng Kong dấu nhẹm đi.

Mặc dù vừa mới ăn xong, vẫn còn khá yếu, nhưng bệnh nhân vẫn theo sát phía sau nam y tá cứ như sợ bản thân chỉ cần hở ra một chút là người kia sẽ biến mất. Đi được khoảng mười mét, nam y tá ngừng lại, khi nghĩ tới sức khỏe bệnh nhân, nghĩ đến việc bệnh nhân vừa mới ăn no không thể hoạt động quá mạnh, cước bộ của hắn không khỏi chậm dần, nam y tá dừng lại đứng bên cạnh bệnh nhân, cúi đầu không nói lời nào.

Thậm chí hơn nam y tá cao tới 187 cm kia vài cm nữa, tầm mắt bệnh nhân vẫn thủy chung dừng ở trên người nam y tá, chú ý tới từng cử động nhỏ của hắn, quan sát người này ‘nhất nhăn mày cười’ (thành ngữ a, nam y tá căn bản không có cười). Nhìn tới đôi tai sưng sưng hồng hồng kia, bệnh nhân nhịn không được đưa tay chạm vào nơi đó.

“Au…” nam y tá nhanh tay che đi đôi tai của mình “Đừng đụng mà, đau lắm!”.

Bệnh nhân hai mắt âm trầm: “Sao lại thế này?”.

Nam y tá nhất thời trưng ra vẻ mặt ủy khuất song vẫn mạnh miệng nói: “Không liên quan gì đến anh”.

Bệnh nhân cứ thế nhìn chăm chú vào hắn, một lát sau, nam y tá chịu hết nổi đành không cam lòng trả lời: “Tôi… tôi làm chị gái khóc… chị ấy.. ừm… chị ấy liền giáo huấn tôi một trận…”

“Để tôi xem nào” bệnh nhân bắt lấy tay của nam y tá, ngay lập tức tên này sống chết cố dằng ra: “Rất đau a!”.

“Tôi chỉ nhìn thôi” bệnh nhân buông tay. Nam y tá do dự một lúc rồi bỏ tay xuống để cho bệnh nhân nhìn hai lỗ tai đỏ hồng của mình. Như sợ bệnh nhân sẽ hiểu lầm chị gái của mình là một người cực kì hung dữ, hắn liền giải thích thêm: “Chị của tôi rất thương tôi, lần này tôi quá phận khiến chị ấy khóc, chị ấy cũng không nỡ đánh mà chỉ véo tai trừng phạt mà thôi”.

Bệnh nhân đột nhiên cúi đầu thổi nhẹ vào lỗ tai của nam y tá. Nam y tá giật nảy người, thiếu chút nữa đụng vào cằm bệnh nhân: “Anh, anh, anh… anh muốn làm gì?”.

Bệnh nhân thản nhiên đáp: “Thổi một chút sẽ dễ chịu hơn”.

“Không cần” trong bóng đêm, mặt nam y tá đỏ ửng bất quá trong nháy mắt ánh hồng ấy lại biến mất: “Ngày mai sẽ ổn thôi, không cần thổi”.

“Tôi đi tìm ít đá” bệnh nhân xoay người bước đi, ngay lập tức anh bị nam y tá kéo lại.

“Không cần đi, ngày mai là tốt thôi, cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì mà truyền ra ngoài. Tốt nhất vẫn là đừng để người khác biết” nam y tá lẩm bẩm, cầm lấy áo của bệnh nhân, quyết không buông tay.

“Vậy thì để tôi thổi cho một chút” bệnh nhân xoay người, ánh mắt thành khẩn: “Thổi một chút là dễ chịu ngay thôi”.

“Không cần” nam y tá cúi thấp đầu “Nhột lắm”.

Ánh mắt màu lam nhạt cố nén kích động cùng bất an, càng thấp giọng nói: “Tôi sẽ không làm cậu nhột đâu mà”.

“Không cần” nghĩ đến việc bệnh nhân sẽ đứng sát rạt cạnh mình, nam y tá vội vã từ chối.

Bệnh nhân túm lấy tay áo của nam y tá, bắt đầu thổi “Phù phù.. Phù phù hô..”. Nam y tá muốn tránh nhưng người kia nắm quá chặt khiến hắn trốn không được. Lỗ tai cũng không ngứa ngáy như trong tưởng tượng, ánh mắt có chút u ám, nam y tá liền cứ thế cúi thấp đầu để cho bệnh nhân thổi thổi lỗ tai cho mình. Từng có một người tên là Tây Môn Trúc Âm “thiên tài máy tình” thường hay giúp một kẻ gọi là Đoạn Hoa thổi thổi lỗ tai như vậy, bởi vì kẻ đó cứ đến mùa đông là hai lỗ tai lại ửng đỏ.

Thổi thật lâu, mãi đến khi bệnh nhân bắt đầu ho khan, nam y tá mới từ cõi mộng bừng tỉnh, ra sức giãy dụa thoát li khỏi vòng kìm kẹp của người kia, hắn lùi lại phía sau hai bước: “Tiêu hóa hẳn cũng xong hết rồi, cần phải trở về thôi”. Dứt lời không đợi bệnh nhân lên tiếng, nam y tá xoay người bước đi. Bệnh nhân vội vã đuổi theo hắn, ánh mắt của anh mãi dõi theo người này.



“Cái gì? Em.. em còn phải ngủ lại phòng cùng anh ta?” sau khi được y tá trưởng giao cho nhiệm vụ ở lại phòng bệnh trông chừng bệnh nhân đêm nay, ánh mắt của nam y tá không khỏi hiện lên tia bối rối: “Không cần! Em cự tuyệt! Em cực kì phản đối! Không cần! không cần!”.

Y tá trưởng Serena – một người phụ nữ mang sắc mặt hòa ái với thân hình có chút quá khổ nhìn nam y tá người châu Á xinh đẹp đang khẩn cầu, tay phải nhẹ nhàng lau đi vết thức ăn còn dính lại bên miệng trên khuôn mặt tuấn tú kia.

“Làm phiền em rồi. Chắc em cũng biết Tây Môn thiếu gia là người chủ đứng sau bệnh viện này”.

“Thế thì sao?” hắn đương nhiên biết, nam y tá không thỏa hiệp.

“Cậu ấy cần một vị y tá cực kì kiên nhẫn hết sức vĩ đại chăm sóc cho, mà em là sự lựa chọn tốt nhất” Serena đổi tay tiếp tục lau đi vết thức ăn “Trước khi em tới đây, cậu Tây Môn cự tuyệt mọi trị liệu, nhưng kể từ lúc em xuất hiện thì cậu ấy lại hết sức nghe lời. A, thật phiền em quá nhưng mà cậu Tây Môn rất cần có y tá. Em là niềm tự hào của bọn chị nha”. Hai tay cầm lấy tay của nam y tá, Serena xoa nhẹ “Bé Hại a! cậu Tây Môn bệnh rất nặng hiện tại cực kì cần một người ở lại phòng bệnh chăm sóc chú ý tới bệnh tình của cậu ấy, kính nhờ em”.

“Bệnh rất nặng” vài từ này cùng với 80% lần thứ n hiện lên mạnh mẽ thọc thẳng vào tâm trí của nam y tá. Sau một hồi chối từ, cuối cùng hắn đành không cam lòng gật gật đầu.

“Oh, bé Hại yêu quý, thằng nhỏ đáng yêu này của chị, em thật tốt” Serena hôn chụt một cái lên khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp, sau khi lưu lại dấu son môi hồng hồng, chị thỏa mãn rời đi. Nhóm y tá đứng một bên cười trộm, mấy nữ y tá ở đây đều rất thích thằng bé này



Đứng trong phòng y tá bồi hồi thật lâu, khi ngước lên đã thấy đồng hồ điểm qua 12 giờ, nghĩ đến tên chết dẫm bốc đồng kia, nam y tá lập tức uống thuốc đông y, rất nhanh vọt đi tắm rửa khoác tấm áo choàng y tá trắng phau lên người rồi cẩn thận đi đến phòng bệnh của người kia. Lại phải đứng bần thần chừng mười phút trước cửa phòng, nam y tá mới xoay nắm cửa, bước vào. Mau chóng đóng cửa lại, hắn tiến lại gần cướp lấy tờ tạp chí kinh doanh trên tay bệnh nhân.

“Ngài Tây Môn, chẳng lẽ ngài không xem lịch biểu sao?” một tay chỉ vào tấm bảng treo ở đối diện giường, vẻ mặt của nam y tá cực kì giận dữ. Bệnh nhân sau khi thấy bộ quấn áo ngủ bên dưới lớp áo choàng trắng liền ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt lại.

Bệnh nhân nghe lời như vậy khiến cho một bụng ấm ức của nam y tá không thể theo đường miệng mà thoát ra được. Hắn nặng nề hừ ra một tiếng giận dỗi, đi đến bên cạnh giường đơn, bật đèn bàn lên rồi mới tắt đèn chính trong phòng bệnh. Ánh sáng mờ đi, trong phòng tối hẳn, lúc này nam y tá mới phát hiện ra bản thân bây giờ đã cực kì mệt mỏi. Gắng sức cả ngày, giờ đến cái chân cũng không nhấc nổi nữa.

Nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận, tắt đèn bàn đi, nam y tá xoay người đưa lưng về phía bệnh nhân, ngáp một cái. Chỉ chốc lát sau, trên giường truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ của nam y tá, hắn quả thực rất mệt rồi.

Lúc đồng hồ điểm 2 giờ sáng, ở trên giường, bệnh nhân ngồi dậy, đi chân trần vụng trộm lại gần giường của nam y tá. Tên kia bây giờ ngủ cực kì say, không hề phát hiện ra có người đã chui vào ổ chăn của mình. Hắn rớt nước miếng lẩm bẩm rên: “Lão mẹ… chân gà… ăn…”

Bệnh nhân nhẹ nhàng ôm lấy hắn, xoay người tên kia lại, nam y tá thuận thế chui vào trong lòng bệnh nhân, đột nhiên hắn dùng tiếng anh nói ra một câu: “Thằng khốn… không được chết….”. Nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt nam y tá.

Trong bóng đêm, bệnh nhân nhẹ nhàng ôm lấy nam y tá, cả người run run. Thanh âm nức nở bị đè nèn khẽ truyền ra. Anh không dám dùng sức vì lo sợ sẽ làm cho người đang nằm trong lòng tỉnh giấc. Đôi môi run run chạm nhẹ lên trên khuôn mặt nam y tá, bệnh nhân vô thanh khẽ gọi: “Hoa… Hoa… Hoa…”.

Lỗ tai đau, người không được thoải mái, nam y tá xoay người, nằm thẳng trong lòng bệnh nhân, tiếp tục lẩm bẩm: “Tên chết dẫm… tên chết dẫm… không được chết…”.

Tay bệnh nhân run run luồn vào trong áo của nam y tá, đặt lên vị trí trái tim của người kia. Bàn tay có thể cảm nhận thật rõ ràng trái tim đang đập mạnh mẽ của người đang nằm trong lòng. Bệnh nhân vùi đầu vào cổ nam y tá, cắn chặt môi.



Nam y tá cảm thấy hôm nay ngủ cũng khá ngon, nếu không phải trong mộng, bản thân giống như bị quỷ áp giường thì có lẽ hắn sẽ còn ngủ ngon hơn. Bất quá nếu so ra thì đây là giấc ngủ ngon nhất của hắn kể từ nửa tháng nay, nếu không vì cái mũi quá tinh anh, ngửi được hưởng thơm khiến hắn cực kì đói khát thì có lẽ hắn vẫn còn có thể nướng thêm hai tiếng nữa.

“Lão mẹ… mẹ làm cái gì thế? Thơm quá à!” nam y tá lẩm bẩm, miễn cưỡng mở to mắt: “Con muốn ăn…. A!!”. Nam y tá vội ngồi dậy, hai chữ cà nướng còn chưa ra được khỏi miệng đã biến thành thán từ. Bệnh nhân đã tỉnh, không chỉ đã tỉnh mà trong phòng còn có thêm hai người nữa!

Đôi vợ chồng trung niên đứng cạnh giường sắc mặt đặc biệt khác thường nhìn về phía nam y tá đang mang vẻ mặt kinh ngạc (kích động?), mặc bộ quần áo ngủ, tóc tai tán loạn. Người phụ nữ hiền lành mở miệng hóa giải bầu không khí xấu hổ trong phòng: “Chắc đói bụng rồi phải không? Có muốn ăn chút cháo không? Là ta tự tay nấu, cháo quế hoa viên (1)”.

“Muốn!” mồm miệng phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc, nam y tá quẫn bách vò vò chăn, trên mặt chuyển từ xanh sang đỏ, từ đỏ sang trắng, thật giống miếng thịt ba chỉ.

“Ha ha… mau tới mau tới kẻo cháo nguội thì ăn mất ngon” Tây Môn lão gia cười ra tiếng, tự tay tiếp đón tiểu y tá thẹn thùng lại ăn cháo. Ngay từ cái nhìn đầu tiên ông đã rất thích nam y tá tâm tư thuần lương này.

“Cảm ơn…” xuống giường, nam y tá xỏ dép lê đi tới bên người Tây Môn lão gia cùng Tây Môn phu nhân, cúi đầu nhu nhu cái mũi. Cha nuôi và mẹ nuôi đều ở, thật muốn khóc.

“Nào, ăn đi thôi. Nếm thử xem ta làm có ngon không” Vương Linh Linh cầm bát đưa cho tiểu y tá, vừa cười vừa nói.

“Thơm như vậy thì nhất định rất ngon” tiểu y tá cố kìm lại giọt nước mắt sắp rơi, mở to miệng nhét cháo vào mồm. Món cháo quế hoa viên do mẹ nuôi làm là ngon nhất. Sau khi nuốt xuống, hai mắt tiểu y tá hơi đỏ lên, hắn ngẩng đầu hướng cặp vợ chồng trung niên kia cười thật to: “Ăn ngon!”.

Vương Linh Linh tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng cứng nhắc lại, bà xoay người giả bộ dọn dẹp, thuận thế lau đi giọt nước mặt vương trên khóe mắt: “Ăn ngon thì ăn nhiều thêm một chút, con nuôi của ta cũng thích nhất cháo này”. Miệng nam y tá trở nên đắng ngắt, hắn cúi đầu hùng hục ăn.

Tây Môn Mộc Nhất thở dài đầy thương cảm, ôm lấy vợ tuy thế ông vẫn nhìn chăm chú vào tiểu y tá, nói: “Trúc Âm, hiện tại có được một y tá nhiệt tình thế này rất khó đấy. Con phải nghe lời bác sĩ và y tá, không được tùy hứng nữa! ta mặc kệ con suy nghĩ như thế nào, Nhược Lan đã đồng ý ly hôn và đã kí giấy ly hôn rồi. Vì Dật Hoa, con phải mau chóng mà bình phục đi…”.

Tiểu y tá đột nhiên ngẩng đầu, một viên bánh trôi nếp mắc ngang lại trong cổ họng. Bệnh nhân nhanh tay lẹ mắt buông bát cháo trên tay xuống, vội vã cầm lấy cốc nước của mình đưa đến bên miệng nam y tá. Biến cố bất ngờ này khiến cho mấy lời muốn nói tiếp của Tây Môn lão gia không xuất khẩu nổi.

“Khụ khụ… khụ khụ khụ….” Tiểu y tá ho đến mức ruột gan như đảo lộn. Bệnh nhân vội dùng tay áo lau sạch miệng cho hắn rồi uy tiểu y tá uống mấy ngụm nước đồng thời đập nhẹ vào lưng giúp hắn thuận khí.

“Khụ khụ khụ, tốt, tốt rồi, khụ khụ….” Cha nuôi, mẹ nuôi cứ nhìn chằm chằm khiến hắn vội vã đem bệnh nhân đẩy lại xuống giường rồi nói“Tôi… tôi đi rửa mặt”. Sau đó nhanh chóng xoay người mở cửa đem theo nửa bát cháo bỏ trốn mất dạng.

“Trúc Âm… cậu ta…” Vương Linh Linh hết nhìn con lại nhìn về phía cánh cửa. Tại sao bà lại cảm thấy có chút kì quái?

“Ăn nhanh quá nên bị nghẹn” Tây Môn Trúc Âm lại nằm xuống, lấy bát cháo của mình rồi nói với cha mẹ: “Con sẽ phối hợp với bác sĩ White, tiếp nhận trị liệu”. Sau đó anh ăn từng thìa cháo một cho đến khi hết chén cháo. Đem bát đưa cho người mẹ đã sắp khóc của mình, anh nói: “Mẹ, cho con thêm một bát nữa”.

Nước mắt vui mừng của người mẹ thật sự tuôn rơi, Vương Linh Linh lập tức múc cho con một bát cháo nữa, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà con bà lại có dục vọng sống nhưng trong lòng bà giờ đã không ngừng cảm tạ ông trời.

“Tốt, tốt, tốt lắm” Tây Môn lão gia cuối cùng cũng buông xuống một nửa tâm, nếu ông nhìn không lầm thì người làm cho con mình thay đổi chủ ý, ngoan ngoãn nghe lời chính là tiểu y tá kia. Ông nhất định phải cảm tạ đối phương cho tốt.



Trốn vào văn phòng của Serena, nam y tá thất thanh khóc rống. Serena đau lòng đem hắn ôm vào trong lòng: “Đứa nhỏ, lại xảy ra việc gì rồi? Có phải cậu Tây Môn lại bắt nạt em không?”.

“Không phải… em nghĩ mẹ…” nam y tá khóc thật thương tâm. Cha nuôi mẹ nuôi đứng ngay trước mặt mà hắn không thể chạy đến nhận. Đều là tại tên khốn nào đó, tên khốn khiến hắn không thể nhận cha nuôi mẹ nuôi, tên khốn luôn bắt nạt hắn.

“Ôi, Hại à, đứa nhỏ đáng thương của chị. Em trở về thăm mẹ đi, chỗ viện trưởng cứ để chị lo cho” Serena sụt sịt cái mũi, chị cũng muốn khóc.

Ôm chặt lấy người chị này, tiểu y tá nghẹn ngào: “Serena… em khóc xong là ổn thôi…” kể từ lúc hắn chết cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Lục Bất Phá khóc lớn như vậy.

“Vậy em cứ khóc đi, chị luôn cạnh em mà” Serena ôm càng chặt lấy tiểu y tá, thề rằng tuyệt đối không để bệnh nhân có cơ hội bắt nạt được đứa nhỏ này của mình.



Chờ tên khốn nào đó tốt hơn, hắn sẽ không bao giờ quay lại Mĩ, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không gặp lại tên đó. Chẳng sợ tên đó lại bị nhóm bạn tốt bắt nạt, chẳng sợ phổi của tên đó lại … trên người lại mọc ra một bọc mủ, hắn cũng quyết không gặp lại… hắn không tha thứ, vĩnh viễn không tha thứ cho tên đó! Lão mẹ… con nhớ mẹ.. có người bắt nạt con của mẹ…

Sau khi khóc lóc xong xuôi, tiểu y tá lại biến trở về nam y tá vốn có. Vác theo đôi mắt hồng hồng cùng cái mũi đỏ ửng, mặt hắn không chút thay đổi, đẩy cái xe đến phòng bệnh nhân, máy móc đưa thuốc cho bệnh nhân, lại máy móc chích thuốc, lấy nước cho người đó, sau đó hắn máy móc đẩy xe rời đi.

“Đợi đã” từ đầu đến cuối cực kì nghe lời, bệnh nhân gọi với lại người đang rời đi.

Không để ý tới ngươi! Nghẹn cả bụng ủy khuất, nam y tá không quay đầu lại mở cửa đi thẳng. “Rầm!” tiếng đóng cửa vang vọng cả hành lang. Cửa vừa đóng lại, bệnh nhân liền trèo từ trên giường xuống. Mang theo túi nước truyền gluco, anh mở cửa.

“Thiếu gia” vệ sĩ đứng ở cửa ngăn lại anh.

“Y tá của tôi đi đâu?”.

“Cậu ấy đi về phòng y tá”.

“Tôi đi tìm y tá của tôi”.

Vệ sĩ đứng ở cửa cũng đi cùng. Lúc Tây Môn thiếu gia đi đến phòng y tá, trong phòng ngào ngạt ‘hương thơm’ của thuốc Đông y, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam y tá của mình đang đứng ở một góc, cầm trên tay một cái bát đựng thứ nước gì đó đen tuyền, mặt mũi đầy thống khổ, ánh mắt dị thường u oán. Chợt nghe hắn hừ một tiếng rồi nắm lấy cái mũi của mình, ngửa đầu lên đem bát nước đen kia uống vào bụng.

“Tiểu Phá!” bệnh nhân vọt tới làm cho vệ sĩ cầm túi truyền đứng bên cạnh phản ứng không kịp, suýt chút nữa làm cho kim truyền trên tay bệnh nhân rơi ra.

“Tây Môn thiếu gia?! Sao ngài lại tới đây?” một vị y tá cả kinh kêu lên.

Căn bản không thèm quan tâm đến tay trái đang truyền dịch của mình, Tây Môn Trúc Âm nhận một cốc nước từ tay một người vệ sĩ, nâng đầu của nam y tá lên uy hắn uống. Nam y tá há to mồm uống hết, vẻ mặt vặn vẹo.

“Đây là cái gì?” ánh mắt màu lam trở nên thâm trầm.

“Thuốc a” cố ý hà hơi vào mặt đối phương một cái với ý định độc chết tên kia, nam y tá cả giận nói: “Ai cho anh đi ra ngoài?” cúi đầu nhìn thấy tay trái đã chảy máu của bệnh nhân, nam y tá mắng thêm câu: “Tên khốn này!” sau đó nhanh chóng xé tấm băng dính trên tay bệnh nhân, điều chỉnh lại kim truyền cho tên kia.

“Cậu không khỏe sao? Tại sao lại phải uống thuốc đông y?” bệnh nhân chỉ quan tâm tới tình trạng của nam y tá.

“Tây Môn thiếu gia” nghe thấy lời thăm hỏi ân cần này, y tá trưởng Serena không khỏi cao hứng đứng bên cạnh nam y tá: “Sức khỏe của Hại không được tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc, mà thuốc ấy phải là thuốc đông y!” đối với người phương Tây mà nói thì thuốc đông y là cực kì thần bí.

“Serena…” nam y tá không muốn để bệnh nhân biết sức khỏe của mình không được tốt, vội gọi ngăn cản. Nhưng tiếng gọi này đến tai Serena lại mang một ý nghĩa khác.

“Tây Môn thiếu gia, Hại nhân một mình ở New York lẻ loi hiu quạnh đã thực đáng thương rồi. Cậu đừng bắt nạt Hại nhân của chúng tôi nữa, thằng bé vừa rồi khóc rất lâu”.

“Serena…” nam y tá muốn ngăn lại.

Khi nãy nam y tá bước vào phòng bệnh, bệnh nhân cũng đã phát hiện ra hắn vừa khóc bởi vậy anh mới ngoan ngoãn nghe lời như thế. Tay phải nắm lấy tay nam y tá, chăm chú nhìn nam y tá: “Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi”.

Tất cả y tá trong phòng kể cả Serena miệng đều mở thành hình chữ O hết.

Nam y tá như bị điện giật, vội vã dựt tay bệnh nhân ra rồi đứng lên: “Ai… ai cần anh giải thích, tôi không phải vì anh.. tôi nhớ mẹ tôi!” rống xong, nam y tá chạy. Vì sao lại quan tâm đến hắn như vậy? hắn với cậu ta giờ không quen không biết mà! Tim đập loạn nhịp mấy hồi rồi đột nhiên lại nhói đau giống như bị một nhát dao đâm.

“Oh… Bé Hại của chúng ta thẹn thùng” Serena ngọt ngào thốt lên.

Tây Môn đại thiếu gia cũng đứng dậy đi ra ngoài, anh hỏi một người vệ sĩ: “Y tá của tôi chạy đi đâu?”. Vệ sĩ chỉa chỉa về phía nhà vệ sinh nam. Tây Môn thiếu gia cầm lấy túi truyền gluco từ tay vệ sĩ đi về phía đó.

“Tây Môn thiếu gia, cậu không được làm cho bé Hại nhà chúng tôi khóc đâu đấy” Serena hai tay chống nạnh uy hiếp.

“Sẽ không, không bao giờ nữa” Tây Môn thiếu gia bước vào WC nam.

“Anh! Anh sao lại vào đây!” tiếng rống giận của nam y tá vang vọng toàn hành lang

========