Ai Là Ai Đích Thương

Chương 17




Cảnh thứ hai

Nhân vật: Nhược Lan, Tây Môn Mộc Nhất, Tây Môn Vương Linh Linh.

Địa điểm : Phòng thăm của nhà giam.

Nhược Lan cúi thấp đầu nức nở khóc, Tây Môn Mộc Nhất ngồi phía đối diện vẻ mặt đầy giận dữ, Vương Linh Linh nắm lấy tay chồng nhắc nhở ông chú ý đến huyết áp. Làm việc cho gia đình Tây Môn đã hơn bốn mươi năm nay, luật sư kiêm thư kí riêng của Tây Môn Mộc Nhất – Thiệu Viễn cũng bị lão gia nhà này gọi từ Vancouver về, ngồi ở bên trái ông.

Tây Môn Mộc Nhất chẳng chút để ý đến hai hàng nước mắt đang chảy không ngừng trên khuôn mặt con dâu, ông nhìn Thiệu Viễn ý bảo người kia bắt đầu làm việc.

Thiệu Viễn hiểu ý, lấy mấy văn kiện từ trong túi công văn của mình ra đặt trước mặt Nhược Lan.

“Đây là đơn xin ly hôn, ký tên lên đó” cha của Tây Môn tức giận nói.

Nhược Lan kinh ngạc ngẩng đầu, môi run lên bần bật. Vương Linh Linh thấy người con dâu xinh đẹp ngày xưa giờ đây sắc mặt tái nhợt, cực kì tiều tụy có chút thương cảm. Bà khuyên: “Nhược Lan, tôi và bố chồng cô ngay từ đầu đều không tán thành cuộc hôn nhân này. Nhưng vì Trúc Âm cứ kiên quyết làm nên chúng tôi cũng đành đồng ý. Khi cô sinh ra Dật Hoa, chúng tôi đã rất cảm kích nên thôi cũng cố chấp nhận một người con dâu như cô”.

“Cha, mẹ, van xin hai người, đừng bắt con ly hôn với Âm…” Nhược Lan đẩy mấy văn kiện ra, sống chết lắc đầu: “Con không muốn ly hôn, con không muốn rời xa Âm, cha, mẹ, van cầu hai người…” chuyện cô luôn sợ hãi cuối cùng đã đến.

“Nhược Lan!” Tây Môn lão gia lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn còn không hiểu lý do tại sao tôi muốn cô ly hôn với Trúc Âm! Cả đời này, tôi quyết không chấp nhận một đứa con dâu như cô. Bởi vì cái nhà này không thể nhận một đứa con dâu tâm địa độc ác đến vậy!”. Ông lớn giọng nói khiến Nhược Lan không khỏi lại bật khóc. Đây cũng là lần đầu tiên người bố chồng này tức giận quát mắng trước mặt con dâu.

“Cô khổ tâm, cô bất đắc dĩ nhưng nếu cô thực sự là một người lương thiện thì chắc chắn cô sẽ không lừa dối Trúc Âm lại càng không âm thầm hãm hại người bạn tốt nhất của nó”.

Nhược Lan khóc không thành tiếng.

“Nếu cô vì sợ Trúc Âm bởi vì thế mà không cần cô nên mới nói dối nó thôi thì tôi đây cũng có thể chấp nhận. Nhưng mà cô! Cô không chỉ không áy náy mà còn đi cấu kết với người cha vô liêm sỉ của mình cùng nhau hãm hại Đoạn Hoa! Cô luôn miệng nói cô yêu Trúc Âm, đây là tình yêu của cô dành cho nó sao?! Không! Cô không yêu nó! Cô chỉ yêu chính bản thân mình”.

“Trúc Âm bị bệnh, rất có thể là ung thư nhưng nó lại cự tuyệt trị liệu, cự tuyệt uống thuốc! Cô nói xem đó là vì sao?! Nó đang sám hối cho phút hồ đồ khi trước đấy! Nó sám hối vì đã hiểu lầm Đoạn Hoa đấy! Nó bây giờ là một mạng đền một mạng!” nước mắt của Nhược Lan trong mắt của Tây Môn Mộc Nhất không gì hơn ngoài hai chữ “ghê tởm”. Ông chưa bao giờ ghét một người phụ nữ nào đến thế, vậy mà cái người này không chỉ là con dâu của ông mà còn là mẹ của cháu nội ông.

“Trúc Âm bị ung thư?” Nhược Lan dường như muốn ngất.

Vương Linh Linh khóc: “Phổi của nó có một khoảng đen, bác sĩ bảo rất có thể đó là ung thư. Giờ còn chưa chuẩn đoán chính xác được vì nó không chịu điều trị, bác sĩ bảo… bảo Trúc Âm không còn ham muốn sống nữa”.

“Không còn ham muốn sống…” Nhược Lan cả người xụi lơ ở trên ghế, thân thể run rẩy.

“Hết thảy những việc này là vì ai mà tạo thành?!” Tây Môn lão gia đập mạnh một cái xuống bàn, “Là cô! Nếu lúc trước cô nói rõ chân tướng cho Trúc Âm, nếu lúc trước cô không ích kỷ như thế, nếu cô có thể đứng trên lập trường của Trúc Âm mà lo lắng cho nó chứ không phải đi hãm hại Đoạn Hoa vì sợ bí mật của bản thân bị lộ thì nó đã không tới mức tìm đến cái chết như bây giờ! Trúc Âm hồ đồ nhưng cô cũng là một kẻ đứng từ sau lưng hại nó!”.

Nước mắt Nhược Lan chảy xuống ướt đẫm áo, cô ngồi ngây dại trên ghế không nói nổi một lời.

“Anh…” Vương Linh Linh không đành lòng.

Tây Môn lão gia hít mấy hơi thật sâu để hạ huyết áp xuống: “Linh Linh, em để cho anh nói hết, những lời này nghẹn ở trong lòng anh lâu lắm rồi, thật khó chịu!”.

Vương Linh Linh lau đi nước mắt, không cất tiếng.

“Đoạn Hoa chết đã hai năm rồi vậy mà cô đã bao giờ ra thăm mộ nó chưa? Cô đã bao giờ cắn rứt lương tâm chưa? Không hề! Cô căn bản là không hề có! Nếu không phải có người đem chuyện này phanh phui ra thì chắc cô vẫn cứ thoải mái làm thiếu phu nhân nhà Tây Môn chúng tôi! Nếu tôi là cô, tôi đã ngay lập tức kí vào đơn ly dị! Trúc Âm thích được cô thì đúng là hâm rồi! Tôi không thể chịu được việc có một đứa con dâu như thế này thêm nữa. Ký tên lên thỏa thuận ly hôn đi!”.

“Thực xin lỗi… cha… thực xin lỗi” Nhược Lan hai mắt đẫm lệ, nhạt nhòa nhìn mấy tờ thỏa thuận ly hôn kia, tay phải run run nhận bút. Qua thật lâu, cô ký tên mình xuống giấy tờ đồng thời điểm chỉ .

Thiệu Viễn lập tức thu hồi đơn ly dị cùng một số giấy tờ khác chỉ để lại một văn kiện: “Đây là điều khoản bồi thường cho cô. Sau khi ly hôn, cô sẽ được chu cấp 200.000 mỗi tháng. Mặt khác một tòa biệt thự cùng hai khu nhà trọ trên danh nghĩa của lão gia sẽ chuyển sang cho cô. Tuy nhiên cô phải từ bỏ đòi hỏi về tài sản dưới tên của thiếu gia và quyền chăm sóc thăm nuôi đối với tiểu thiếu gia”. Nói cách khác Nhược Lan sẽ nhận được tiền và nhà cửa để đổi lấy việc cắt đứt mọi liên hệ với gia đình Tây Môn. Tuy chẳng lấy gì là quý mến đứa con dâu này nhưng Tây Môn lão gia cũng không bạc đãi cô.

Nhược Lan nhìn qua mấy giấy tờ trên bàn rồi ký tên và điểm chỉ xuống văn kiện từ bỏ phần tài sản của Tây Môn Trúc Âm và từ bỏ quyền thăm nuôi chăm sóc con. Tuy nhiên cô lại đẩy giấy tờ về cấp dưỡng sau ly hôn ra.

Vương Linh Linh khuyên: “Nhược Lan, vụ án của cô, chúng tôi sẽ tìm người giải quyết. Bố chồng cô tuy có chút nặng lời nhưng tiền chu cấp với nhà cửa cô cứ nhận lấy, như vậy cuộc sống sau này của cô cũng không có gì phải lo lắng”.

Nhược Lan lắc đầu: “Mẹ… cha mắng đúng lắm… con luôn mồm nói mình rất yêu Trúc Âm nhưng mà hết thảy mọi việc con nói mình làm cho anh ấy thực ra chỉ là… vì bản thân mà thôi. Lúc Trúc Âm với Đoạn Hoa xảy ra mâu thuẫn, con không những không khuyên anh ấy mà còn… vu hãm Đoạn Hoa khiến Trúc Âm… đuổi cậu ấy đi…”.

“Nhược Lan… thôi cứ ký tên vào thỏa thuận đi” Vương Linh Linh cầm lấy tay cô, đem bút nhét vào.

Nhược Lan cự tuyệt, đứng lên, nắm lấy tay Vương Linh Linh: “Mẹ… chờ Dật Hoa trưởng thành, mẹ nói với nó là mẹ nó chết vì bệnh… mẹ … con xin mẹ đừng nói với thằng bé rằng mẹ nó là một người phụ nữ…”.

“Nhược Lan…” Vương Linh Linh lệ lại trào ra.

Nhược Lan quỳ rạp xuống đất, dập đầu lạy ba cái đối với cha mẹ chồng: “Cám ơn cha mẹ…” sau đó đứng lên rời khỏi phòng thăm.

“Anh…” Vương Linh Linh nhịn không được. Nhược Lan dù ngàn sai vạn sai nhưng cuối cùng cô cũng nhận ra sai lầm của bản thân.

Tây Môn lão gia nắm chặt tay lại, ồ ồ thở dốc nhưng vẫn nói: “Ly hôn đối với hai đứa bọn nó đều tốt. Nếu … nếu Trúc Âm nó…” nghĩ tới đứa con sẽ chết, người cha này không kìm được nước mắt “Nếu Trúc Âm đoản mệnh thôi thì chúng ta đành chấp nhận. Anh sẽ cố gắng sống đến ngày đứa cháu đích tôn của mình trưởng thành, giáo dục thằng bé cho tốt, sẽ không để thằng bé giống cha nó không có chút tiền đồ. Anh không thể để cho Nhược Lan tiếp tục hại cháu trai mình. Cô ta đã hủy hoại đời con trai của anh”.

“Anh…” Vương Linh Linh khóc ngã vào lòng chồng. Tây Môn lão gia ôm chặt lấy vợ.

Lệ già tuôn rơi.



Ăn vẫn còn chưa no, nam y tá miễn cưỡng đẩy xe vào phòng bệnh của tổng giám đốc Tây Môn. Người nằm trên giường mở to hai mắt nhìn chăm chú theo vị nam y tá của mình kể từ lúc hắn mở cửa đi vào. Nam y tá rút kim ghim trên tay bệnh nhân ra sau đó lấy túi nước truyền, từ đầu tới cuối hắn không thèm để ý đến đôi mắt màu lam chứa đầy những suy nghĩ sâu xa vẫn ngóng theo mình. Xong xuôi, hắn lại xoay người đẩy xe đi.

“Đợi đã” bệnh nhân lên tiếng.

Nam y tá quay đầu, vẻ mặt hiện lên năm chữ “Còn gì phải làm sao”.

“Tôi khát”.

“À” nhớ tới cái dây chuông bị mình rút ra khỏi ổ cắm, nam y tá áy náy quay lại rót cho bệnh nhân không nhúc nhích được kia một cốc nước ấm rồi đặt lên tủ đầu giường. Sau đó nam y tá lại đẩy xe đi ra, cước bộ đầy tiêu sái.

“Đợi đã” bệnh nhân lại lên tiếng.

Nam y tá lại quay đầu, vẻ mặt lại hiện lên năm chữ “Còn gì phải làm sao”.

“Tôi không lấy được”.

Người này hình như đã biến từ bệnh nhân có vấn đề về phổi sang bệnh nhân sống thực vật rồi thì phải . Hơn nữa đây là một người thực vật có cái đầu rất năng hoạt động.

“Anh có tay”.

Nam y tá hiển nhiên rất khó đối phó.

“Tay tôi đau”.

Mặt bệnh nhân không chút thay đổi, đáp trả đầy bình tĩnh.

“Tay bị ghim kim là tay trái”.

Nam y tá không nhúc nhích.

“Tay phải không còn khí lực”

Bệnh nhân vẫn bình tĩnh như cũ đáp.

“Vậy anh cứ nằm đó chịu khát đi”

Nam y tá nổi giận, tên này bình thường là đàn ông trẻ khỏe thế mà cứ mỗi lần ốm đau thì lại ngay lập tức hóa thành thiếu nữ a! Không thèm để ý! Tiêu sái bước đi được ba bước.

“Cậu dám đi thì tôi sẽ không ăn cơm không uống thuốc” bình tĩnh uy hiếp.

Nam y tá quay đầu, hai mắt tóe lửa: “Anh mấy tuổi rồi? Anh cho bản thân là thằng con mình sao? Con anh đã cai sữa biết đi rồi đấy”

Ngụ ý câu này là: anh không bằng thằng con mình.

Hàng lông mi che khuất một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt màu lam nhạt, bệnh nhân lại tiếp tục chiến thuật “im lặng là vàng”.

Hàm răng nghiến kèn kẹt, nam y tá không thể chịu được nữa lại vọt tới bên giường. Bệnh nhân đầy hợp tác ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt màu lam nhạt lẳng lặng nhìn hắn.

“Xem như anh lợi hại!” nam y tá giơ nắm tay lên sau đó lấy cái cốc đưa tới bên miệng bệnh nhân “Uống!” bệnh nhân chậm rãi thưởng thức hết cốc nước.

Buông mạnh cái cốc xuống, không cho bệnh nhân có thêm cơ hội gây sự, nam y tá vứt bỏ sự tiêu sái bằng tốc độ ánh sáng lao nhanh ra khỏi phòng. Tiếng đóng cửa vang vọng toàn bộ hành lang.

Bệnh nhân lấy chiếc di động từ dưới gối ra, bấm một dãy số.

“Bác sĩ White, mời ngài đến phòng bệnh của tôi một chút. Cảm ơn”.

Khi bạn nam y tá của chúng ta đang trốn trong một góc toilet thóa mạ một người nào đó thì người bệnh kia đang ở trong phòng bệnh của mình hỏi bác sĩ trưởng về lai lịch của nam y tá.

Bác sĩ White chà xát kính mắt, nhẹ nhàng nói: “Buổi sáng hôm nay một người bạn của cậu – cậu Vương Chỉ, cũng là cục trưởng Vương của cục an toàn thương mại đã đến và bảo rất lo lắng cho tình hình sức khỏe của cậu. Sau khi nghe nói cậu không hài lòng với y tá của bệnh viện, cậu ta đã đề cử cho tôi cậu y tá tiểu Phá này. Cậu ấy nói y tá này có kinh nghiệm làm y tá rất phong phú, đặc biệt am hiểu chăm sóc bệnh nhân như cậu. Ban đầu tôi cũng không đồng ý bởi vì giấy tờ của cậu y tá này không được đầy đủ nhưng cục trưởng Vương cam đoan rằng cậu ta sẽ giúp sức khỏe cậu bình phục. Tôi cũng tin cục trưởng Vương sẽ không hại cậu cho nên liền thử một lần, để cậu y tá này đảm nhận công việc chăm sóc cậu”.

Tây Môn Trúc Âm hai mắt thâm trầm: “Vương Chỉ nói cậu ta gọi là gì?”.

Bác sĩ White lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Cậu hộ sĩ này tên rất khó phát âm, kêu … Tiểu Phá… Hại! hay sao đó? Đây là tên Trung Quốc?”

“Cậu ta bao nhiêu tuổi?”

“Theo lý lịch mà cục trưởng Vương mang tới thì năm nay 25 tuổi”.

25 tuổi? Ý niệm hiện ngay ra trong đầu Tây Môn Trúc Âm lúc này chính là: Giả!

“Thiếu gia, cậu không hài lòng với cậu ta sao?” bác sĩ White hỏi. Kỳ thật ông rất vừa lòng, tuy rằng lý lịch của cậu y tá tiểu Phá này có đôi chỗ cần xem xét nhưng mà cậu ta cư nhiên có thể làm thiếu gia uống thuốc, chịu điều trị do vậy ông vạn phần hy vọng cậu ta có thể ở lại.

“Không” Tây Môn Trúc Âm mở miệng: “Tuy nhiên, tôi chỉ chấp nhận cậu ta làm y tá của tôi. Nếu đổi người khác, tôi tiếp tục cự tuyệt điều trị”.

“Thiếu gia?” bác sĩ White nửa lo nửa mừng.

Sau khi vị bác sĩ White bất đắc dĩ rời phòng, Tây Môn Trúc Âm lại lấy điện thoại ra gọi.

“Điều tra cho tôi một người”.

“Cậu ta hiện tại là y tá của tôi, giới tính: nam, biệt danh nhóc tiểu Phá, tuổi trong khoảng từ 16 đến 19”.

“Cậu ta quen Vương Chỉ. Điều tra xem những người gần đây nhất mới xuất hiện bên cạnh Vương Chỉ, đặc biệt là người lạ”.

“Đợi đã. Còn có một người, giúp tôi điều tra xem hướng đi gần đây nhất của cậu ta, Đoạn Vũ, em trai Đoạn Hoa. Điều tra xem cậu ta vì sao hủy bỏ án kiện”.

“Tôi chờ tin tức của anh, càng nhanh càng tốt:.



Mắng người nào đó xong, tâm tình thật vui vẻ, nam y tá vừa mới rời khỏi nhà vệ sinh thì đã bị người mời tới phòng viện trưởng đồng thời cũng là bác sĩ trưởng điều trị cho Tây Môn – văn phòng bác sĩ White. Tại đây hắn nhận được tin dữ.

“Cái gì?! Đêm tôi cũng cần ở lại bệnh viện”

“Đúng vậy. Tình huống của cậu Tây Môn có chút đặc biệt. Cậu đã làm rất tốt cho nên buổi tối cũng ở lại luôn đi”.

“Không! Tôi cự tuyệt!”

Viện trưởng White nặng nề đặt tay trái lên bờ vai gầy của nam y tá, khẩn cầu nói: “Cậu tiểu Phá, tình trạng của cậu Tây Môn giờ đặc biệt nguy hiểm. Trước mắt tuy chưa thể chuẩn đoán chính xác nhưng khả năng ung thư là hơn 80%. Thêm một ngày điều trị là thêm một chút hy vọng để cứu sống cậu ấy. Chúng tôi cần cậu”.

Miệng nam y tá đắng ngắt lại, 80% là ung thư? Đờ đẫn gật đầu, nam y tá nói: “Được, tôi sẽ ở lại, tôi.. tôi về trước thu xếp một số đồ đạc”.

“Cảm ơn cậu tiểu Phá” viện trưởng White cảm kích ấn ấn bờ vai hắn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

==========