Quen nhau rồi mới phát hiện ra cơ hội gặp nhau nhiều
hẳn, đặc biệt là Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ, hai người cùng làm việc ở một tòa nhà,
nơi ở cũng khá thuận đường, có mấy lần tan sở gặp nhau, Bộ Hoài Vũ còn lái xe
đưa Viên Hỷ về.
Về sau có một tối, khi Viên Hỷ đang chạy về phía trạm
xe buýt cho kịp chuyến thì Bộ Hoài Vũ dừng xe bên cạnh cô, ngoắc tay ra hiệu
cho cô lên. Viên Hỷ liền cười hì hì rồi lên ngồi trên xe anh, khi xe đến trước
tòa nhà Viên Hỷ ở, Bộ Hoài Vũ nói, Viên Hỷ, dù sao chúng ta cũng thuận đường,
sau này em khỏi phải chen lên xe buýt nữa, anh tiện thể đưa em đi luôn.
Viên Hỷ cảm thấy có phần bối rối, vội vã chối từ, thế
chẳng phải cô đang lợi dụng người ta sao? Vả lại cô vẫn còn lo lắng chuyện
khác, đó là sợ đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, vì Bộ Hoài Vũ quả thật quá
nổi bật, nhất cử nhất động đều được những bạn đồng nghiệp nữ hiếu kỳ theo dõi,
rồi loan truyền với nhau trong công ty.
Nhưng buổi sáng hôm sau, vừa ra khỏi khu nhà mình, cô
đã nhìn thấy xe của Bộ Hoài Vũ đậu trước cổng.
Trở về nói với Bì Hối chuyện này, Bì Hối liền khích
cô, nói mình đi thẳng ngồi ngay, cậu việc gì phải sợ? Chẳng phải cậu bảo không
có ý gì với anh ấy sao? Vậy cậu sợ gì nào? Một người bạn bình thường thôi mà,
tiện thể thì quá giang xe, có gì ghê gớm đâu, tớ thấy chính cậu vừa có tật giật
mình thì có! Khai thật đi, có phải đã yêu thầm người ta rồi không?
Viên Hỷ liền lườm Bì Hối một cái, về sau cũng nghĩ
ngợi, có gì đáng phải mất tự tin đâu, anh ấy chẳng qua chỉ đẹp trai một chút,
tiền kiếm được nhiều một chút đó thôi? Lòng cô quang minh chính đại, có gì đáng
phải sợ hãi đâu, nhớ lúc xưa khi còn ở trường đại học, chẳng đã từng thường
xuyên vỗ vai các anh trai đẹp gọi anh xưng em ư? Cũng nào có ai bàn tán gì đâu?
Nhưng cô lại quên rằng, bây giờ đã không còn giống như
thời đi học nữa, vì khi ấy, cô còn có Hà Thích.
Ngồi xe chuyên đưa rước mình quả thực cảm giác khá hơn
nhiều so với việc phải chen vào xe buýt, Viên Hỷ còn sợ mình cứ thế này thì sẽ
bị cảm giác hưởng thụ này ăn mòn mất, lỡ như ngày nào đó Bộ Hoài Vũ không cho
cô quá giang nữa thì cô còn có “khả năng” chen vào xe buýt của thành phố này
nữa không?
Bộ Hoài Vũ đã nói sẽ đưa Viên Hỷ đi và về, nhưng công
việc của anh luôn rất bận rộn, có lúc thậm chí ba bốn giờ sáng phải đến công
ty, vả lại nhiều khi cũng cần đi gặp gỡ khách hàng, cho nên không thể bảo đảm
thời gian chính xác, nhưng khi có những tình huống như vậy xảy ra thì anh luôn
báo trước cho Viên Hỷ biết.
Viên Hỷ không muốn cứ lợi dụng anh mãi, biết anh không
thiếu tiền nên thường nấu canh bồi bổ dạ dày mang cho Bộ Hoài Vũ, Trương Hằng
biết được điều đó cứ cười rồi oán trách Viên Hỷ thiên vị, Viên Hỷ liền lườm
anh, “Kêu gào cái gì, anh có cho em quá giang xe mỗi ngày đâu nào!”
Khi năm mới gần đến, Bì Hối lại bị mẹ cô túm cổ về
nhà, trong nhà chỉ còn lại mình Viên Hỷ, buổi tối tan sở về nhà thì luôn cảm
thấy lười nhác, dù gì nấu cơm cũng chỉ có một mình mình ăn, có nấu hay không
cũng chẳng quan trọng. Chạm vào thứ gì cũng thấy lạnh, chỉ độc chú khỉ bông
trên giường là còn có chút hơi ấm, Viên Hỷ đá văng giày đi rồi trèo lên giường,
ôm chú khỉ ngồi ngẩn ra, cứ ngẩn ngơ mãi rồi nước mắt lại chực trào.
Hà Thích, anh đi đã bao lâu rồi? Sắp bốn năm rồi nhỉ?
Thật sự không quay về nữa ư? Anh có biết cô sống ở đây rất vất vả hay không? Cô
đơn, quả thật rất hao người, nếu không quay về, có lẽ cô sẽ không đợi nổi nữa.
Hôm hai mươi chín tết, Viên Hỷ theo Bì Hối đi ra ga
tàu đón ông bà nội của Bì Hối từ quê lên ăn tết, bắt buộc cả Viên Hỷ cũng phải
ra đón họ.
Tàu lửa dừng lại, Bì Hối kéo Viên Hỷ nhìn từng ô cửa
sổ tìm ông bà mình, khó khăn lắm mới tìm được, qua ô kính cửa sổ, Bì Hối đứng
đó gào thét gọi ông bà, rồi xoay người lao đến cửa lên xuống của tàu.
Viên Hỷ nhìn thấy bà cụ ngồi bên trong vừa cười vừa
chỉ phía sau lưng cô, thấy bà cụ cười có vẻ kỳ quặc, Viên Hỷ vẫn chưa kịp quay
lại, đã thấy người mình bị ai đó đằng sau ôm chầm lấy, sau đó nghe thấy giọng
nói vui mừng của anh mình: “Ha ha ha, Tiểu Hỷ! Anh đến để thăm em đây!”
Viên Thanh Trác ôm lấy Viên Hỷ xoay vài vòng rồi mới
buông cô xuống, khiến bao nhiêu người xung quanh phải quay đầu lại nhìn, Viên
Hỷ hơi bối rối, nhưng nhìn thấy anh mình thì vẫn vừa vui vừa bất ngờ: “Anh, sao
anh lại đến đây?”
Viên Thanh Trác cười hề hề, “Bà nội Bì đưa anh đến,
anh nhớ em quá, em cứ không về nhà nên anh liền đến đây thăm em!”
Dáng anh rất cao, trên người lại đang mặc đúng bộ áo
mà Viên Hỷ gửi về, phối với chiếc quần jean màu đậm, gương mặt điểm nụ cười
ngây thơ như trẻ con, nhìn có vẻ rất đẹp trai. Viên Hỷ thấy anh để hở ngực thì
vội đưa tay lên cài nút áo lại cho anh, cười dịu dàng: “Trời lạnh, phải nhớ cài
nút áo vào chứ!”
Viên Thanh Trác cười gật đầu, kiêu hãnh quay vài vòng
trước mặt Viên Hỷ, “Tiểu Hỷ, em thấy có đẹp không? Áo là do em mua, quần cũng
do mẹ mới mua cho, còn có giày nữa! Có đẹp không? Mẹ nói rồi, để anh ở đây ăn
tết với em, đây là quần áo mới anh mặc để mừng năm mới đó!”
Viên Hỷ cười rồi gật đầu, Viên Thanh Trác vừa cười hí
hửng vừa chồm lại gần, lấy ví tiền trong túi ra rồi mở cho Viên Hỷ xem, “Tiểu
Hỷ, em nhìn này, mẹ cho anh nhiều tiền chưa, anh có thể mua đồ ăn đồ chơi cho
em rồi!”
Lời nói và động tác như trẻ con của Viên Thanh Trác đã
thu hút những ánh nhìn khác lạ của đám đông xung quanh, trong lòng Viên Hỷ có
phần khó chịu, vội đưa tay kéo tay anh trai mình, vừa cười vừa nói: “Em biết
rồi, anh cất kỹ đi.”
Bên kia Bì Hối đã đưa ông bà nội xuống xe, bà nội nhìn
Viên Hỷ cười, “Viên Hỷ à, Thanh Trác cứ nằng nặc đòi đến đây thăm cháu, ông bà
tiện dẫn nó theo, nghỉ phép mấy ngày cháu dẫn nó đi chơi đây đó, đợi lúc cháu
đi làm lại thì ông bà giúp trông nom, qua ngày mười lăm ông bà về quê sẽ đưa nó
về cùng.”
Viên Hỷ trong lòng thấy rất cảm động, nhìn hai ông bà
già đang cười khà khà mà không biết phải nói gì, Bì Hối đứng bên kia gào: “Đừng
có cảm động, muốn cảm động thì về nhà mà cảm động! Ông bà già nhà tớ không chịu
được vẻ đáng thương của cậu đâu!”
Viên Hỷ cười, đưa tay ra đón hành lý trong tay ông nội
Bì Hối, tay kia nắm tay anh mình, ra khỏi ga tàu.
Nhìn anh trai mình nhảy nhót vui vẻ như trẻ con bên
cạnh, Viên Hỷ cười, trong lòng lại cảm thấy chua xót, đây chính là anh cô,
người anh mà trí tuệ mãi mãi chỉ dừng ở năm sáu tuổi, thượng đế ơi, rốt cuộc có
là công bằng hay là không?
Dẫn anh mình trở về nơi ở, vừa đến cổng khu nhà, anh
cô nhìn thấy Mc Donald ở bên kia đường rồi nói thế nào cũng không chịu đi.
“Tiểu Hỷ, đó là chỗ ăn gì vậy?” Anh hỏi, thị trấn nhỏ
ở quê vẫn chưa có Mc Donald, nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt nên tất nhiên
cảm thấy rất hiếu kỳ.
Viên Hỷ cười, “Ăn cơm, đi thôi, tối nay chúng ta sẽ
đến đó ăn!”
Anh cô rất hứng chí, kéo tay Viên Hỷ muốn chạy sang
bên kia đường, “Mau lên mau lên, sắp biến thành đèn đỏ rồi.” Anh cười vui
sướng.
Viên Hỷ vừa cười vừa bị anh mình lôi đi, thực ra cô
cũng hiếm khi đến đó ăn uống, một là thấy thức ăn không ngon lành gì, hai là
chỉ có chút xíu mà đắt quá, nhưng để làm anh mình vui, đắt đến đâu cô cũng sẽ
mua. (Den xin làm một phép
tính, một phần ăn trung bình của Mc Donald là 30 tệ, tương đương 90k VNĐ, trong
khi ăn một bữa trung bình chỉ khoảng trên dưới 10 tệ ^_^, còn nhà ăn Trung Quốc
dành cho học sinh sinh viên thì chỉ khoảng 4-7 tệ/phần)
Chọn hamburger và cánh gà, thêm một phần lớn những thứ
trẻ con thích ăn, hai người ngồi xuống gần cửa sổ, anh cô ăn rất vui vẻ khoái
chí, Viên Hỷ chỉ cười ngắm anh mình ăn, còn bản thân cô thì không đụng đến.
“Tiểu Hỷ, ăn đi, em ăn cái này này, ngon lắm đó! Anh
vẫn chưa được ăn!” Viên Thanh Trác vừa nói vừa đút miếng trứng đến sát miệng
Viên Hỷ, cô tránh không được nên đành há miệng cắn một mẩu nhỏ mang tính tượng
trưng, cười nhìn anh mình, vươn tay ra lau sạch những mẩu vụn còn dính trên mặt
anh đi.
“Tiểu Hỷ, ngày mai chúng ta đi công viên chơi đi, được
không?”
Viên Hỷ cười đáp được, tròng mắt lại đỏ hoe.
Đi với anh trai ra khỏi Mc Donald, nhìn thấy Bộ Hoài
Vũ đứng trước cổng khu nhà, Viên Hỷ có phần bất ngờ.
“Sao anh lại ở đây?” Cô hỏi.
Bộ
Hoài Vũ quay người lấy ra một túi đồ lớn từ trong xe ra, đưa cho Viên Hỷ, “Mang
đến cho em đây.” Thấy Viên Hỷ hơi đờ ra, anh lại cười giễu cợt: “Nghe nói em ăn
Tết ở đây, tối nay anh vừa may không phải làm gì, bèn đi siêu thị mua ít đồ,
ước chừng em có thể dùng được, có điều bây giờ thấy hình như anh có hơi nhiều
chuyện rồi.” Nói xong, lại nhìn Thanh Trác bên cạnh Viên Hỷ, giơ tay ra, “Làm
quen một chút, Bộ Hoài Vũ.”