“Về nhà anh.” Bộ Hoài Vũ trầm
giọng, dáng vẻ rất ư là điều-đó-là-hiển-nhiên. Viên Hỷ nhất thời ngẩn ngơ, hồi
lâu sau mới phản ứng kịp, lắp ba lắp bắp: “Đi… đi đến nhà anh làm gì! Quay lại
đi, muộn rồi, anh cũng mệt cả ngày, đưa em đi rồi về nhà sớm để nghỉ ngơi.”
Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, Bộ Hoài Vũ chỉ thấy tức cười, cố đanh mặt lại lườm
cô một cái, cố ý lạnh nhạt hỏi: “Em sợ cái gì? Nhà anh to, lúc nào cũng có
phòng cho em ngủ, căng thẳng quá thế?”
Nhà có to đến mấy thì cũng là cô
nam quả nữ ở chung mà! Viên Hỷ kêu thầm, thấy vẻ mặt Bộ Hoài Vũ rất nghiêm túc,
có vẻ không hề đùa cợt, khiến cô thoáng chốc không biết phải nói gì.
Khóe môi Bộ Hoài Vũ cuối cùng
không kìm nổi đã nhướn lên, Viên Hỷ thấy ngay, mới biết anh đang đùa cô, tức
tối: “Anh lại chọc em, quay đầu xe mau.”
Nhưng anh đã lấy lại vẻ nghiêm
túc, nói với cô rất chân thành: “Không phải chọc em, Viên Hỷ, chuyển đến chỗ
anh đi, ít nhất thì có thể gặp nhau hàng ngày. Một mình em ở đây anh thật không
yên tâm.” Anh cười dịu dàng, rồi tiếp tục: “Em yên tâm, người như anh vẫn rất
biết kiềm chế, sẽ không cưỡng ép em làm gì đâu.”
Thực ra anh vẫn rất ma mãnh, cái
gì mà gọi là “sẽ không cưỡng ép”? Nếu là Bì Hối mà nghe câu này thì hẳn đã bới
móc được chữ này ra rồi, nhưng Viên Hỷ có phải là Bì Hối đâu, cô chỉ đỏ mặt,
cắn môi không nói gì. Đấu tranh mãi mới thốt ra một câu: “Em không muốn ở miễn
phí.”
“Đã ở bên nhau rồi còn phân biệt
rạch ròi thế à?” Bộ Hoài Vũ hỏi. Thấy Viên Hỷ gật đầu kiên định thì cười bảo:
“Thế này vậy, em ở nhà anh, tiền nhà không cần trả, chỉ cần nấu cơm và dọn dẹp
giúp anh là được, anh cũng không thuê người giúp việc nữa, em nghĩ sao?”
Nếu giở trò khôn vặt thì Viên Hỷ
dứt khoát không phải đối thủ của anh, cô cúi đầu nghĩ ngợi, thấy cũng khá hợp
lý, coi như là trao đổi bình đẳng. Thế là gật đầu, nhưng một thắc mắc lại nảy
ra, cô ngước lên nhìn Bộ Hoài Vũ: “Nhưng, Bì Hối em phải nói thế nào? Nó nhất
định sẽ cười em cho xem!”
Bộ Hoài Vũ đảo mắt về phía Viên
Hỷ, đáy mắt lấp lánh ánh cười, anh khẽ thở dài một tiếng rồi hỏi: “Em có phải
sống để người khác nhìn đâu, quan tâm đến suy nghĩ kẻ khác để làm gì?”
Viên Hỷ biện bạch: “Nhưng Bì Hối
không phải kẻ khác.”
Bộ Hoài Vũ cười, tay phải buông
ra choàng quanh người cô, cộp đầu anh vào trán cô một cái. Viên Hỷ hốt hoảng
đẩy anh ra: “Anh làm gì thế! Cẩn thận!”
Bộ Hoài Vũ cười hì hì: “Ngốc quá,
cô ấy sẽ không cười em đâu. Nếu có cười thì em cười lại, cô ấy cũng ở chung với
Tiêu Mặc Đình mà. Có điều em yên tâm, cô ấy sẽ không cười đâu, nhiều nhất thì
mắng em là ngốc thôi.”
Quả nhiên là anh đúng, Bì Hối
không hề cười cô, cũng không mắng cô là ngốc, mà mắng cô đần, còn rất nhã nhặn
ngắt cành hoa lan xuống chỉ vào trán cô. Viên Hỷ lúng túng hỏi: “Cậu bảo xem
bọn tớ thế này có phải là sống chung không?”
Bì Hối tức tối lườm cô một cái,
bưng cà phê lên hớp một ngụm rồi nói: “Nếu cậu cứ phải tự lừa mình lừa người,
thì có thể gọi là ở trọ chung.”
Viên Hỷ lặng lẽ nhìn Bì Hối, rồi
đột ngột hỏi: “Bì Hối, có phải tớ là người rất bất định? Có mới nới cũ có trăng
quên đèn?”
Bì Hối suýt tí nữa là phun cà phê
ra, vội vàng lấy tay vuốt vuốt ngực, hậm hực bảo: “Cũng may cậu chưa tự nhận là
lăng nhăng đào hoa, nếu không tớ bị nghẹn cà phê chết với cậu.” Cô lấy chân
hích hích đùi Viên Hỷ, hỏi: “Hây! Cậu bị trúng gió à?”
Viên Hỷ tự cười giễu, nói: “Ba
tháng trước tớ còn đang chuẩn bị lễ cưới với Hà Thích, bây giờ lại sống chung
với Bộ Hoài Vũ, cậu bảo tớ là thể loại phụ nữ gì? Chưa nói đến tình cảm của
người khác, mà thật ra tình cảm của tớ lại dễ thay đổi đến thế, thế giới này có
còn tình yêu trung trinh nào hay không?”
Bì Hối dở cười dở mếu, hỏi Viên
Hỷ: “Tiểu thư ơi, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi hả? Chúng ta đang sống, chứ
có phải sống chết vì yêu như trong tiểu thuyết tình cảm đâu, cậu nghĩ kiểu gì
vậy? Chẳng lẽ cậu phải rút ra mấy năm thời gian để tưởng niệm mối tình cũ, sau
đó mới bắt đầu yêu người mới? Đừng đùa nữa, Viên Hỷ, không phải tớ đả kích cậu,
mà thực tế có mấy người chịu đợi chờ vài chục năm cho một tình yêu? Nếu có thì
cũng là trường hợp đặc biệt, một là tiểu thuyết hai là phim ảnh. Lấy ví dụ là
cậu luôn tự cho mình là chung thủy đi nhé, cậu dựa vào lương tâm mình mà nói
thử xem, cậu đợi Hà Thích bao năm nay, là đợi anh ta hay là đợi một mối tình
cậu cho là sâu sắc?”
Viên Hỷ cũng không biết phải trả
lời thế nào. Trong quãng thời này, cô từng suy nghĩ rất nghiêm túc tình cảm của
mình với Hà Thích và Bộ Hoài Vũ, cũng dần dần hiểu ra với Hà Thích cô chỉ là ám
ảnh và cố chấp, cô không nói là không yêu anh của thời hiện tại, nhưng đa phần
là yêu mối tình của năm năm trước. Nếu không có những ký ức lưu luyến trước đó,
nếu hai người đàn ông yêu cô cùng xuất phát ở một nơi, cô nghĩ có lẽ mình sẽ chọn
Bộ Hoài Vũ chăng. Anh khiến cô thấy yên ổn, chỉ cần có anh ở cạnh là sẽ thấy
rất chân thực, mà những điều đó thì Hà Thích không thể cho cô.
Nhưng cho dù đã hiểu rõ hết thì
trong lòng vẫn cảm thấy lấn cấn.
Bì Hối không muốn cô lại nghĩ
ngợi lung tung nên cười ranh mãnh, kề sát lại hỏi với vẻ bí ẩn: “Này! Cảm giác
thế nào?”
Viên Hỷ không hiểu, ngờ nghệch
hỏi lại: “Cảm giác gì cơ?”
Bì Hối tỏ ra kiểu
cậu-đừng-giả-ngu-với-tớ, hất cằm về phía phòng Bộ Hoài Vũ, hỏi: “Thôi đi, hai
người đã ở chung hơn nửa tháng rồi, có tiến triển gì không?”
Mặt Viên Hỷ thoắt chốc đỏ ửng,
biết rõ Bộ Hoài Vũ không có trong phòng nhưng vẫn căng thẳng liếc nhìn phòng
anh một cái, vội vàng lắc đầu: “Đừng nói bậy, tớ có phòng riêng, bọn tớ không
ai xâm phạm ai.”
Bì Hối thấy bộ dạng căng thẳng
mặt đỏ tía tai của Viên Hỷ thì cười lăn lộn trên salon, lát sau mới nín cười,
nói toạc móng heo: “Tớ nói cậu biết nhé Viên Hỷ, Bộ Hoài Vũ ở ngoài là hàng bán
rất chạy đó, tớ thấy cậu nên nắm bắt thời cơ nhanh lên, gạo nấu thành cơm với
anh ấy trước, người như anh ấy ắt hẳn rất có trách nhiệm, chỉ cần anh trèo lên
con tàu hải tặc là cậu…”
“Cậu mới là tàu hải tặc thì có!”
Viên Hỷ cười mắng.
Bì Hối cũng không tranh chấp, chỉ
gật gù: “Phải phải, tớ là tàu hải tặc, tớ là tàu hải tặc của Tiêu Mặc Đình!” Nói
xong lại cười mờ ám với Viên Hỷ, ngoắc tay: “Lại đây, chị mày sẽ truyền lại bí
quyết bán vé tàu!”
Viên Hỷ vừa thẹn vừa cuống, chồm
đến định véo Bì Hối, cô nàng cười ngất ngư, đưa tay ra đỡ, lại thì thào nói vài
câu vào tai Viên Hỷ, cũng không biết là nói những gì mà Viên Hỷ càng thẹn hơn.
Hai người đang cười nói ồn ào trên salon thì Bộ Hoài Vũ về, thấy Bì Hối và Viên
Hỷ đang đùa giỡn ầm ĩ thì ngẩn ra, sau đó cũng cười theo, hỏi: “Bì Hối đến lúc
nào vậy, hai người đang nói gì thế? Sao vui vậy?”
Anh không hỏi thì còn đỡ, Viên Hỷ
lập tức đỏ bừng mặt. Bì Hối cười: “Viên Hỷ đang bàn bạc với em cách bán vé
tàu.” Viên Hỷ hốt hoảng bịt lấy miệng cô nàng. Bộ Hoài Vũ càng mù mờ, hỏi: “Vé
tàu gì?”
Bì Hối cười đến ngạt thở, Viên Hỷ
trừng mắt dữ tợn với bạn, Bộ Hoài Vũ thấy bộ dạng đỏ mặt tía tai của cô thì
biết Bì Hối đang đùa giỡn gì đây, thế là không hỏi nữa, chỉ về phòng thay quần
áo, đến lúc ra ngoài thì thấy chỉ còn lại Viên Hỷ, “Bì Hối đâu? Sao cô ấy về
rồi?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Hình như Tiêu Mặc Đình đợi có việc
gì ấy, nên cuống lên bỏ về rồi.” Viên Hỷ đáp, lúng túng nhìn anh, sắc đỏ trên
mặt vẫn còn ửng lên, vội đứng dậy đi vào nhà bếp, “Em vẫn phần cơm cho anh, em
mang lên cho anh nhé.”
Đến khi Bộ Hoài Vũ ăn xong, hai
người dọn dẹp xong xuôi rồi ngồi trên salon đọc tạp chí. Viên Hỷ lật bừa tờ báo
trong tay, tâm tư thì lại bay xa, bất giác nhớ đến những lời Bì Hối nói ban
nãy, sau đó không kìm được len lén nhìn Bộ Hoài Vũ đang ngồi đầu bên kia. Khi
cô lại liếc nhìn lần nữa rồi quay lại tờ tạp chí, thì bỗng dưng nghe thấy anh
hỏi: “Em định bán vé tàu gì?”
Tim Viên Hỷ run lên, tay giật
mình đánh rơi tờ tạp chí xuống. Bộ Hoài Vũ cũng giật mình vì hành động đó của
cô, quay đầu lại nhìn vẻ nghi ngại. Cô càng hoảng lên, vội vàng đứng dậy, cũng
mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của anh, vừa cúi gằm đầu vào phòng vừa nói: “Em đi
ngủ đây, ngủ ngon.”
Cho đến khi vào phòng rồi, cô vẫn
thấy tim đập chân run, không nén được lầm bầm rủa xả Bì Hối, đều tại con bé quỷ
quái ấy, nói gì mà Bộ Hoài Vũ thân hình gợi cảm quyến rũ, hại cô cứ len lén
quan sát xem anh gợi cảm chỗ nào. Quả nhiên, ngắm mãi rồi cũng bị bắt quả tang,
nhất định anh sẽ cười cô cho xem. Anh còn hỏi cô bán vé tàu gì, mất mặt chết đi
được!
Bộ Hoài Vũ nhìn bóng cô hấp tấp
bỏ đi, hơi ngẩn ngơ một lúc rồi bật cười thành tiếng. Viên Hỷ cách một lần cửa
mà vẫn nghe thấy tiếng cười cố nén lại của anh, mặt càng nóng hơn.
Hai người đã sống chung với nhau
như thế, có lẽ thiếu chút cuồng nhiệt, nhưng lại có sự thoải mái và hài hòa khó
tả, thậm chí còn cảm thấy rất ngọt ngào. Anh chàng Trương Hằng không biết nghe
tin đó từ đâu mà cứ chuyên gọi điện thoại quốc tế về, còn cố ý gọi đến số máy
bàn của nhà Bộ Hoài Vũ, đến khi Viên Hỷ nghe máy thì làm bộ nghi ngờ hỏi: “Viên
Hỷ? Sao anh lại gọi cho em nhỉ, nhầm rồi nhầm rồi, anh muốn tìm Bộ Hoài Vũ.”
Nói xong không đợi Viên Hỷ giải thích đã cúp máy, mấy giây sau lại gọi về, vừa
nghe thấy vẫn là giọng cô, lại lẩm bẩm: “Hả? Trúng tà rồi, sao lại nhầm nữa?”
Viên Hỷ lúc đầu không biết anh cố
ý chọc cô, nên đỏ mặt lúng túng mãi. Bộ Hoài Vũ ngồi cạnh nhìn thấy, đón lấy
điện thoại trong tay cô, lãnh đạm nói: “Có phải cậu muốn tôi đưa địa chỉ liên
lạc cho đám bạn gái của cậu không?”
Anh nói thế khiến Viên Hỷ nhớ
ngay đến hình ảnh cô gái cầm giày ném Trương Hằng, không kìm được cũng hỉ hả
vui trên nỗi đau của kẻ khác. Quả nhiên câu này có hiệu quả hơn hẳn những cách
uy hiếp khác, Trương Hằng lập tức ngoan ngoãn hẳn, nói vài câu với Bộ Hoài Vũ
xong lại đòi Viên Hỷ nghe máy.
Viên Hỷ tò mò, vừa áp ống nghe
lên tai, đã nghe Trương Hằng cố hạ giọng hỏi: “Viên Hỷ, em giúp anh một việc
nhé, có chuyện này anh thắc mắc lâu lắm rồi, mà lão Bộ kín tiếng quá, anh hỏi
gì cậu ta cũng không nói, em kể anh nghe có được không?”
Viên Hỷ lần này thông minh hẳn,
không dám nhận lời ngay mà chỉ dè dặt hỏi: “Chuyện gì thế?”
Trương Hằng bên kia như đang cố
nhịn cười, đến nỗi hô hấp cũng không bình thường nổi nữa, sau đó mới ra vẻ
nghiêm túc hỏi Viên Hỷ: “Viên Hỷ, lão Bộ một đêm được mấy lần?”
Viên Hỷ đờ người, rồi lập tức
hiểu ngay anh đang hỏi cái gì, mặt đỏ bừng lên, cầm điện thoại như phải bỏng
rồi vội vàng đặt máy để cúp. Ngờ đâu lúc hoảng hốt lại không đặt đúng vị trí,
không những không cúp mà còn vô tình chạm đúng nút loa ngoài, giọng nói được
khuếch âm của Trương Hằng văng vẳng: “Hê hê, Viên Hỷ, lão Bộ rốt cuộc là một đêm
được mấy lần thế?”
Viên Hỷ thoắt chốc đần mặt ra. Bộ
Hoài Vũ vẫn tỏ vẻ điềm nhiên không chút xao động, bước đến cầm điện thoại lên
nói: “Y Tiểu An, phải không? Cậu cứ kiên nhẫn đợi đi, có lẽ cô ta sẽ đến chỗ
cậu nhanh thôi.”
Trương Hằng kêu ré lên như bị cắt
tiết: “Lão Bộ, cậu không thể làm chuyện mất nhân tính thế được!”
Bộ
Hoài Vũ phớt lờ, cúp luôn điện thoại. Quay sang nhìn Viên Hỷ, cô vẫn đứng đó,
mặt đỏ bừng bừng, thấy anh nhìn mình thì vội vã bỏ vào nhà bếp, nói: “Em đi xem
xem có gì ăn được không.”